Nhà Giả Kim (Câu Chuyện Một Giấc Mơ)

Chương 14




Ấm áp sao?

Cao Bảo Nhi nhẹ nhàng ngửi hương thơm cà phê quyến rũ trong không khí, cô ngẩn người chống má, lẳng lặng nhìn đồng hồ treo tường trôi qua từng giây từng phút, màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Tiệm cà phê đúng chín giờ tối đóng cửa, Cao Bảo Nhi ở lại đóng cửa, dọn dẹp, hương thơm của cà phê lắng đọng lại tâm tình của cô cả ngày nay.

Cho dù có Trác Hương Miêu ngủ lại tiệm nhưng cô vẫn không thể yên tâm, ngày nào cũng phải đợi cô ấy tan học về rồi mới về nhà, cũng không hy vọng cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cao Bảo Nhi cũng lợi dụng khoảng thời gian này để suy ngẫm lại bản thân, cô đem những phiền não của ngày hôm nay bỏ xuống hết, để trái tim mình không bị tổn thương thêm nữa.

Mùi cà phê nồng nàn cứ như dụ dỗ cô uống một ngụm.

Nhưng cô không muốn yêu thích nó, bởi vì càng yêu thích cái gì thì sẽ càng không thể giữ được, giống như búp bê vải và ba mẹ cô.

“Hôn nhân... ”

Trên mặt cô lộ ra vẻ chua xót, ánh mắt cô đơn lạc lỏng nhìn đèn giao thông đang chớp tắt ở ngã tư đường. Hơi thở truyền đến một chút vị khác lạ của cà phê, thiếu đi một chút thanh khiết và thơm nồng.

Cô đã quên đi một vài chuyện, ví dụ như những ngày tháng vui vẻ trước kia.

Nhưng là trí nhớ của cô giống như một thứ quỷ mị, thỉnh thoảng sẽ xâm nhập vào trái tim yếu ớt, mời gọi cô một lần nữa chìm đắm vào cơn ác mộng, bên tai luôn quanh quẩn những lời lẽ ác độc của mẹ nói với ba.

Không kiếm được nhiều tiền cũng là sai sao?

Ba một lần lại một lần nhượng bộ, chẳng lẽ mẹ không hề nhìn thấy?

Đây là cái dạng hôn nhân gì chứ! Hai người từng yêu nhau đến cuối cùng lại mỗi người đi một hướng, không ai muốn quay đầu lại, tình yêu vĩnh cửu cũng theo gió mà bay đi.

Bọn họ cứ như vậy mà quay lưng lại với nhau.

Cho nên, tình yêu thì có gì tốt chứ? Trừ làm tổn thương lẫn nhau thì còn có gì tốt đẹp? Cô đã chứng kiến hôn nhân của ba mẹ, chính mắt nhìn thấy kết cục đáng sợ của hôn nhân.

“Một người thì có gì không tốt, không bị ràng buộc, không phải gánh trách nhiệm, chỉ cần vì bản thân mình mà sống... ” Cao Bảo Nhi muốn cười lại không cười nổi, cô đã quên làm thế nào để cười, Những chuyện xảy ra trong mấy năm nay đã rút kiệt toàn bộ sức lực của cô, cô bây giờ chỉ như một cái xác không hồn, chỉ còn biết sống và sống.

Tiểu công chúa, ba hy vọng con có thể khỏe mạnh sống dưới ánh mặt trời, mỗi một ngày đều có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp, con là bảo bối trong lòng ba, ai cũng không thể thay thế

Đây là lời nói cuối cùng của ba, sau đó một người say rượu lái xe đã cán qua thân thể ông…

Một nỗi đau từ trong ngực trào ra, mũi Cao Bảo Nhi sụt sùi, đôi mắt đẹp đã nhiễm một tầng sương.

“Một người thì có gì tốt, không có ai cằn nhằn, không ai quan tâm cảm xúc của em, ngay cả khi uống cà phê cũng không thể tìm một người để bầu bạn, rất là đáng thương.”

Một giọng nam đột nhiên vang lên, Cao Bảo Nhi lập tức thu hồi vẻ mặt buồn bã nhanh chóng khoác lên mình vỏ ngụy trang, mặt lạnh nhìn về phía người đàn ông đang đi lại trong căn bếp.

Cao Bảo Nhi trừng mắt nhìn anh, hy vọng anh biết tự động rời khỏi đây: “Chúng tôi đã đóng cửa, không bán cà phê.”

“Anh biết chứ! Anh là cố ý chờ khách hàng về hết rồi mới tới đây ôn chuyện cũ với em, để em khỏi mắc cỡ.” Mạt Đề Á cố hết sức khiêng cái thùng nặng trịch đặt lên quầy bar.

Sắc mặt Cao Bảo Nhi khẽ thay đổi, cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Trò chơi dâu tây.” Trên hộp giấy. Cô hỏi: “Đây là cái gì?”

“Trò chơi dâu tây” là một trò chơi tương đối nổi tiếng, hàng năm mang lại một con số lợi nhuận khổng lồ, số người chơi lên tới cả trăm ngàn người.

Mạt Đề Á bắt tay vào làm việc, anh cười đặc biệt vui vẻ: “Quyền Hoa Bảo Điển này sẽ giúp em hồi phục trí nhớ.”

“Quyền Hoa Bảo Điển... Bảo Điển” Trong mắt cô hiện lên một chút nghi ngờ, đột nhiên nhớ tới hai chữ “Tự cung”

 Giống như con trai khi vào cung làm thái giám thì phải cắt bỏ cái kia.

“Em không phải là không nhớ chuyện trong quá khứ sao? Cho nên anh đem thứ này đến đây giúp em nhớ lại chuyện của chúng ta một cách dễ dàng hơn.” Anh lấy ra một quyển sách lớn, bên trên đã bị bụi phủ kín một lớp.

Có thể thấy cuốn sách này đã xưa lắm rồi.

“Sổ lưu niệm?” Cao Bảo Nhi nhỏ giọng nói.

“Đúng vậy! Đây là sổ lưu niệm tốt nghiệp của anh, năm đó em muốn giữ nó còn đem mặt anh vẽ thành chòm râu mèo… A! Em xem, chữ của em thật xấu, cong vẹo giống như con sâu.” Mạt Đề Á mở sổ lưu niệm ra, lật tới trang có lời nhắn của cô.

Mạt Đề Á hưng phấn hoa tay múa chân, lúc thì chỉ vào bức tranh nguệch ngoạc của hai người, lúc thì miêu tả lại cảnh sắc ngày hôm đó, sinh động cứ như chuyện mới xảy ra hôm qua.

Sau đó anh lại lấy ra mấy album ảnh to nhỏ không bằng nhau, khoảng mười cuốn, rất cũ nát, trên đó còn có dấu vết côn trùng căn.

Nhưng những tấm ảnh bên trong lại được bảo quản rất kỹ. Có một đứa trẻ mới sinh còn đang quấn tã cười khanh khách ở trong hình, kế bên là một cậu bé mặc âu phục khoảng ba tuổi. Kế đó là hình một cô bé cười khoe ra cái răng mới mọc, cầm cây kẹo đi từng bước chập chững về phía một cậu bé.

Cao Bảo Nhi ba tuổi mặc một chiếc váy màu hồng phấn trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc. Cao Bảo Nhi năm tuổi đang chạy theo ai đó trên đồng cỏ, cô không cẩn thận té ngã, oa oa khóc lớn. Cao Bảo Nhi sáu tuổi trên đầu đội một cái nón nhỏ, trên vai đeo một chiếc cặp xinh xắn, vẻ mặt không tình nguyện chuẩn bi đến trường.

Cao Bảo Nhi bảy tuổi, tám tuổi cho đến mười tuổi, có rất nhiều hình chụp cô với rất nhiều biểu cảm khác nhau, từ đáng yêu, hờn dỗi, giận dữ, tất cả đều làm người khác phải mỉm cười.

“Đây là hình lúc em diễn cô bé lọ lem, em không thích mặc trang phục màu xám xấu xí, em muốn mặc trang phục công chúa mới đồng ý lên diễn.” Đó là vào kỉ niệm ngày thành lập trường, mỗi một khối đều có học sinh tham gia biểu diễn.

Cao Bảo Nhi mím môi lạnh lùng nhìn tấm hình vừa xa lạ vừa quen thuộc kia: “Không cần phải lãng phí sức lực, tôi đã quên hết tất cả mọi thứ.”

Cô không muốn nhớ lại, những kí ức đó cứ như sợi tơ nhện quấn chặt lấy cô làm cô không thể nhúc nhích.

“Làm sao có thể không gợi lại trí nhớ của em chứ, những kí ức tốt đẹp đều thuộc về chúng ta, trong đó tràn ngập những nụ cười vui vẻ.” Điều làm anh khó quên nhất chính là món quà sinh nhật cô chuẩn bị - Nụ hôn đầu tiên của cô.

Mặc dù chỉ là hôn trên má cũng làm anh đỏ mặt cả ngày, hơi nóng đọng lại rất lâu.

Cao Bảo Nhi lạnh lùng thản nhiên nói: “Nếu là chuyện đau khổ, không cần nhớ lại cũng được, anh cũng nên sống vì hiện tại, không cần đắm chìm vào những chuyện trong quá khứ.”

Cô thật sự không nhớ những điều anh nói, đó là hậu quả do tại nạn giao thông để lại.

Năm ấy cô mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp trung học, ba cô rốt cuộc cũng có thể mở triển lãm tranh, hai người rất vui chuẩn bị một buổi tiệc để ăn mừng. Ai ngờ một chiếc xe lao tới, cô lại đứng chết trân tại chỗ, ba cô dùng tất cả sức lực để đẩy cô ra.

Chính mắt nhìn thấy ba bị xe cán qua cộng thêm đầu đau nhức từng cơn cô rơi vào hôn mê. Khi tỉnh lại đã là ở bệnh viện.

Sau này cô mới biết được là ba đã chết, tên say rượi đó dùng tiền để bồi thường nhằm che giấu chân tướng

Cho nên cô không muốn nhớ lại, thà rằng quên hết, chỉ cần không nghĩ đến thì tim sẽ không đau. Người thân yêu nhất đã đi mất thế thì cô cần gì phải lưu luyến quá khứ.

“Bảo bối, em thật bi quan, con người nên hướng về mặt tích cực mà suy nghĩ, em nhìn lại tấm hình này đi, đó là khi em ham chơi ướt hết quần áo nên không dám về nhà, chạy đến nhà giành dâu tây với anh…” Mạt Đề Á nói không ngừng nghĩ.

“Đủ rồi, không cần nói nữa, tôi tuyệt đối không muốn nhớ lại những chuyện trước kia.” Cao Bảo Nhi đập mạnh xuống bàn, cô không muốn nghe anh nói nữa.

Khuôn mặt tươi cười của Mạt Đề Á dần trở nên nhợt nhạt, đôi mắt đen khóa chặt lấy cặp mắt lạnh lùng kia: “Đói bụng chưa? Anh làm chút gì cho em ăn.”

Chưa được chủ nhân đồng ý, Mạt Đề Á đã đi lại phía sau quầy bar, tự lấy ra hai quả trứng gà, sau đó đánh trứng, bỏ bột mì vào rồi bỏ lên chảo chiên cùng với bơ.

Cao Bảo Nhi có thể nhận ra anh nấu nướng rất giỏi, miếng bánh vừa chín tới, mùi vị hài hòa làm lòng người lay động.

“Anh không cần…” Một miếng bánh tràn vào miệng cô, khóa chặt mọi lời cô muốn nói.

“Ăn nhiều một chút thì mới có sức ngày mai làm việc, nhìn em ngược đãi bản thân thành bộ dạng gì rồi này, con gái mà đi một mình vào ban đêm rất nguy hiểm, anh nhìn thấy sẽ đau lòng.” Mạt Đề Á rất vui khi đút cho Cao Bảo Nhi ăn, cô vừa mở miệng là anh đút một miếng bánh vào.

Anh không nhắc tới việc khi anh ở bên ngoài nhìn vào cửa tiệm thấy bóng dáng cô đơn của cô anh rất đau lòng. Anh rất muốn nhào tới ôm gọn cô vào lòng, nói cho cô biết cô không phải chỉ có một mình, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Nhưng anh lại không thể làm gì, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô một mình gặm nhấm nỗi đau, ảm đạm ngồi một góc trong tiệm.

“Tôi đang đợi Hương Miêu tan học... ” Cao Bảo Nhi vừa mở miệng thì chợt ngậm lại, ngượng ngùng dùng tay chải tóc.

Đúng ra cô nên đuổi anh ra ngoài, nói anh bớt lo chuyện bao đồng nhưng cô lại nói ra lý do cô không về nhà. Cao Bảo Nhi rất kinh ngạc cũng có một chút lo lắng, cô đã để anh tiến lại quá gần.

Cao Bảo Nhi lại bày ra bộ mặt lạnh lùng, không muốn nói chuyện.

“Anh ở đây chờ cùng em, hai người ở cùng nhau mới không cô đơn.” Mạt Đề Á thoải mái ngồi xuống, không hề cảm nhận được ánh mắt giết người từ cô.

“Anh về đi, không cần ở lại đây, thật chướng mắt.” Anh ta rốt cuộc có biết đây là cửa tiệm của ai không? Hành động của anh thật là tự nhiên không hề kiêng kỵ gì.

Mạt Đề Á duỗi thẳng tay chân ra: “Anh đợi em về chung, đêm đã khuya, không nên đi một mình.”

“Tôi…” không cần anh quan tâm.

“Không cần nói em quen sống một mình, không cần quan tâm đến em. Trước kia không có anh ở bên cạnh, em thật vất vả, sau này anh sẽ không để em chịu khổ nữa, tương lai của em sẽ có hình bóng của anh trong đó.” Cùng nhau sống, cùng nhau chết.

Giờ phút này, lòng cô có chút dao động, ánh mắt nồng nàn ấy làm cô hoảng sợ.

Trác Hương Miêu ngồi xổm trước cửa liều mạng đánh muỗi, gương mặt khổ sở, khóc không ra nước mắt. .

Không nên làm mất bầu không khí lãng mạn như vậy, không thể quấy rầy anh đẹp trai và chị Bảo Nhi nhìn nhau một cách “tình cảm”.

Sớm biết thế này thì nên đi ăn một chén chè rồi hãy trở về để không phải chịu cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này, còn bị “hút máu” nữa chứ.

Mặt trăng cong cong, gió nhẹ thổi qua, một con mèo hoang nhảy qua thùng rác, rượt đuổi theo một con mèo khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.