Nhà Giả Kim (Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử)

Chương 30: Sofia, bungari




Anh cũng muốn đi tìm gặp Đỗ Tử Bình, không ngờ tới là bọn họ không liên lạc với nhau, nhưng Đỗ Tử Bình tựa hồ như đã gặp tình cảnh như vậy, nếu như không có cách nào liên lạc được với Long Duyệt thì chính là Long Duyệt đang bị cấm túc, tất cả phương tiện liên lạc ra bên ngoài đều bị tịch thu, hơn nữa nếu đến Long gia tìm người cũng không được, người của Long gia sẽ không tiết lộ tin tức của Long Duyệt.

Anh vừa nghe xong, thiếu chút nữa liền phóng tới Long gia đem Long Duyệt rời khỏi đó, đây là thời đại nào rồi mà còn những chuyện như thế? Bọn họ căn bản là không tuân theo pháp luật về tự do thân thể.

Nếu không phải vì anh nghĩ nếu làm như thế thì sẽ càng làm cho Long Duyệt bất lợi hơn thì anh lập tức liền chạy tới Long gia rồi.

Chẳng qua là dù sao Long Duyệt vẫn là người của Long gia, nếu như muốn đưa cô ấy đi, thì cô ấy sẽ phải có quyết tâm rời khỏi Long gia nhưng theo lời Đỗ Tử Bình nói thì Long Duyệt căn bản là không có dự tính rời khỏi Long gia.

Chuyện này thật khó giải quyết, anh muốn giúp cô, nhưng lại không biết giúp như thế nào là tốt nhất, hết lần này tới lần khác không liên lạc được với cô hại anh lo lắng gần chết.

“Liệt, có thể mở cửa chứ?” Giọng nói ôn nhu của Thượng Quan Vân ở ngoài cửa cất lên.

“Anh hai?” Thượng Quan Liệt đứng dậy mở cửa.

“Hai ngày hôm nay dường như tâm trạng của em không được tốt lắm, có việc gì thế?” Thượng Quan Vân mỉm cười hỏi.

“Em không có việc gì, không cần lo lắng.” Thượng Quan Liệt trực tiếp phủ nhận, trừ chuyện của Long Duyệt làm anh có chút lo lắng, những chuyện khác quả thật vẫn rất tốt.

“Thế à?” Nhưng thần sắc Liệt biểu hiện ra bên ngoài thì không phải là không có gì.

Dĩ nhiên, công việc của Liệt vẫn bình thường, nhưng cả người Liệt mấy hôm nay thoạt nhìn như có tâm sự, bình thường thì Liệt sẽ than thở, hơn nữa lúc này Liệt đang trầm tư, như vậy còn có thể nói là không có gì sao?

“Em thật không có việc gì.”

“Được rồi, nhưng anh đang ở đây, có việc gì thì tâm sự một chút được không?” Thượng Quan Vân không muốn quá tò mò, dù sao anh cũng đoán được Thượng Quan Liệt không vui là vì việc gì.

“Anh hôm nay rảnh rỗi thật đấy, muốn uống nước hay uống rượu?” Thượng Quan Liệt thấy Thượng Quan Vân ung dung đi đến sô pha ngồi xuống, trong lòng anh biết anh hai có thể có lời muốn nói.

“Nếu có thể thì cùng nhau uống một ly đi.”

Thượng Quan Liệt rót hai ly Whisky, “Anh hai, có điều gì thì cứ nói.”

“Vậy chúng ta nói chuyện về Long Duyệt đi, chuyện này em xử lý sao rồi?” Thượng Quan Vân cất tiếng hỏi.

Nói chuyện với Quan Liệt thì tốt nhất là nên nói thẳng, nếu nói vòng vo quá nó sẽ không hiểu bởi vì nó lười động não suy nghĩ.

“Không biết sao nữa, em không liên lạc được với cô ấy.” Nhắc tới chuyện này, tâm tư của Thượng Quan Liệt trầm hơn một chút.

“Làm sao thế?” Thượng Quan Vân có chút kinh ngạc hỏi, hôm trước anh còn nghe nói là hai người đi ngắm biển.

“Là thật, em cũng không biết là đã phát sinh chuyện gì, lần trước em cùng cô ấy đi chơi, về sau thì em không liên lạc được với cô ấy nữa.”

“Đã hỏi qua Tử Bình chưa?”

“Hỏi rồi, cô ấy nói có thể Long Duyệt bị cấm túc, Long gia không cho phép cô ấy liên lạc ra ngoài.” Nếu không phải nghe Tử Bình nói như thế, anh vẫn tưởng là anh rất dọa người, dọa cho cô phát sợ nên né tránh không muốn gặp anh.

“Có chuyện này?” Thượng Quan Vân thấy khó tin, nhăn mày hỏi.

Như vậy tình cảnh của Long Duyệt ở Long gia thật đáng thương.

Anh đã gặp thiên kim tiểu thư Long Ngọc của Long gia, không nghĩ tới hai người cùng cha, mà sao vận mệnh lại khác nhau như vậy, thật không biết người của Long gia nghĩ sao nữa, dù sao cũng có quan hệ huyết thống, thì phải đối xử tử tế với nhau chứ.

“Em cũng không dám chắc, là do Tử Bình nói thế.” Cũng bởi vì Tử Bình nói vậy, nên anh cũng cảm thấy rất có thể chuyện này sẽ xảy ra.

“Nếu thật như thế, thì em định làm gì?”

“Em dĩ nhiên sẽ giúp cô ấy rời khỏi Long gia, vấn đề là cô ấy phải nguyện ý rời đi mới được.” Thượng Quan Liệt ngửa đầu nuốt ngụm rượu vào, anh đến bây giờ vẫn chưa hiểu vì sao Long Duyệt vẫn không muốn rời khỏi Long gia như vậy, nếu là anh thì anh đâu thể ngoan ngoãn để bị ức hiếp như thế.

“Ừ.” Thượng Quan Vân cũng đã nghe qua chuyện này. “Em đã nghĩ là sẽ thuyết phục cô ấy như thế nào chưa?”

“Nếu thế thì em cũng phải gặp được cô ấy đã.”

“Ừ, ngày mai anh sẽ cho người đi thăm dò tin tức một chút, xem xem có phải cô ấy thật sự bị cấm túc hay không.” Thượng Quan Vân luôn có biện pháp trong mọi tình huống.

“Tốt rồi.” Thượng Quan Liệt thấy Quan Vân uống xong rượu, cũng thấy lời nói của anh có lý, cầm lấy cái ly đi rửa sạch.

“Đúng rồi, em cảm thấy Long Duyệt là người thế nào?” Thượng Quan Vân hỏi.

“Cái gì như thế nào?” Thượng Quan Liệt vẫn không ngừng động tác.

“Chính là cô ấy mang lại cho em cảm giác gì?”

“À, cô ấy có chút nhát gan, nhưng vẫn có thể làm bạn bè.”

“Cứ như vậy sao?” Thượng Quan Vân nhìn chằm chằm bóng lưng Thượng Quan Liệt hỏi.

“Bằng không thì sao?” Thượng Quan Liệt trả lời nhanh một câu rồi dừng lại, anh đột nhiên nhớ tới lúc ở bến tàu ngắm hoàng hôn, dung nhan của cô ấy thật khiến người ta mê muội.

Thượng Quan Liệt lắc lắc đầu, vội vàng xua đi hình ảnh trong đầu, anh sẽ không động lòng với bất kì người phụ nữ nào nữa.

“Ừ, anh đi đây.” Thượng Quan Vân mỉm cười, anh đã nhìn ra trong đó có chút bất thường, tiếp tục mong chờ những diễn biến tiếp theo.

Bầu trời đầy trăng và sao, sau một ngày lao động mệt mỏi, Long Duyệt trở về phòng của mình.

Gian phòng của cô cũng không phải là trong gia trạch mà là một phòng bên cạnh nhà chuyên dùng để cho người làm ở, nhưng như vậy cô cũng rất thỏa mãn rồi, thời điểm ban đầu cùng sống cùng mẹ, cô đã sống ở những nơi đơn sơ hơn rất nhiều, chỉ cần có nơi che gió che mưa là tốt rồi.

Mấy ngày hôm nay, cô làm việc nhà so với trước đây nhiều hơn gấp mấy lần, vừa thức dậy đã bắt đầu quét dọn cả ngôi nhà to lớn, buổi chiều giúp sửa sang lại đình viện, buổi tối nấu cơm, còn phải nghe mẹ lớn và chị gái sai vặt.

Mỗi ngày khi cô trở về phòng nghỉ cũng đã là lúc nửa đêm, thời gian ngủ lại rất ít, thân thể mệt mỏi càng khiến cô khó ngủ, vì vậy cô liền dậy đọc sách, cô luôn tận dụng thời gian này để đọc sách, nhớ tới là sắp đến thi cuối kì rồi.

Cô ngồi ở bàn đọc sách, nhìn ánh trăng khuyết cong cong chiếu sáng, không viên mãn tịch mịch giống như cô hình dung.

Có lẽ cô không nên nghĩ như vậy, dù sao bên cạnh cô vẫn còn những người bạn tốt, chẳng qua đối mặt với những người được gọi là người thân của mình, cô không thể nào ngăn được sự cô đơn trong lòng.

Cô đã cố gắng hết sức để chung sống cùng với mọi người, nhưng mấy năm gần đây cô cảm thấy rất mệt mỏi, bất kể cô cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không làm họ hài lòng.

Có lẽ cô không nên trở về Long gia, cô căn bản không thuộc về nơi này. Nếu thế thì cô thuộc về nơi nào đây?

Thế giới rộng lớn như thế chẳng lẽ không có chỗ nào cho cô dung thân?

Mong ước của cô rất nhỏ nhoi, chỉ cần có người cho cô có cảm giác an tâm, cảm nhận được cảm giác ấm áp của người nhà, nhưng hi vọng nhỏ nhoi này của cô đã tan vỡ sau khi cha mẹ cô mất, bởi vì những người thân còn sót lại của cô cũng không đối đãi với cô như người nhà.

Cô cũng không trách bọn họ, nhưng cô rất mệt mỏi.

Mở trừng hai mắt, lần này mặc dù bị cấm túc nhưng ít nhất cô cũng không làm liên lụy đến Thượng Quan Liệt, như vậy cũng là một chuyện tốt.

Nghĩ đến Thượng Quan Liệt, cô lại nhớ tới tình hình của bọn họ, cũng nhớ tới lúc đi ngắm cảnh cùng anh. Thực tế mấy ngày nay cô vẫn nghĩ đến chuyện này. Điều này làm cô giật nảy mình.

Cô nhớ tới lúc anh cùng cô nói giỡn để giảm bớt tâm trạng căng thẳng của cô, nghĩ tới anh bá đạo hẹn cô ra ngoài, nghĩ tới anh và cô đi ăn, rồi ngắm cảnh biển, vì ăn đồ ăn ngon ở đó mà họ ngồi trên tàu thủy đi ngắm cảnh.

Còn thấy anh hăng hái làm việc nghĩa, ngày đó cô nhìn rất chăm chú, một người có thể yêu động vật nhỏ như thế chắc chắn là người rất tốt bụng, trước đây mẹ cô đã từng nói với cô, những người làm chuyện tốt nhất định tương lai sẽ được báo đáp tốt.

Cô tin tưởng điều này là thật, bởi vì cô hi vọng mọi chuyện đối với Thượng Quan Liệt sẽ tốt đẹp, cả đời sẽ bình an.

Cô cũng nhớ tới khi cô ngồi sau xe anh thì bờ vai rộng của anh như một ngọn núi vững chãi làm cho người khác có cảm giác an ổn, nếu được dựa vào thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Chẳng qua là, không biết ai sẽ có diễm phúc như thế đây?

Cô không dám hi vọng xa vời đó là mình, nhưng cô biết lòng của mình lại có một chút mong đợi, nghĩ đến đó, cô chống hai tay lên gò má có chút ngượng ngùng.

Đặc biệt mỗi khi nhớ tới cảnh lúc mặt trời rơi xuống biển thì cô và anh nhìn nhau, nhìn vào mắt anh cô thấy hình ảnh của mình, cảm giác đó vừa ngọt ngào lại làm cho cô có chút xấu hổ, cô không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, chẳng những cô thường hay nghĩ tới anh, hơn nữa mỗi khi nghĩ tới anh thì trái tim cô lại rung động.

Là cô động lòng sao? Mặc dù trước đây cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này, nhưng cô biết cảm giác này rất đặc biệt, nhịp tim của cô có thể làm sáng tỏ mọi chuyện, trong trái tim cô đã có hình bóng của anh.

Cứ coi như là thích anh thì thế nào đây? Cô biết về anh quá ít, cô không biết là anh đã có bạn gái chưa, càng không biết cảm nhận của anh về cô như thế nào, cô chỉ biết anh là một người tốt, thẳng thắn, là một người mạnh mẽ hay bảo vệ kẻ yếu, nhưng như thế này cũng đủ làm cho cô động lòng vì anh rồi.

Không gặp nhau mấy ngày, không biết anh có nghĩ về cô không?

Có đi tìm cô không?

Trong giấc mơ có mơ thấy cô không?

Cô nghĩ nhiều quá, bọn họ không thể nào như thế được, mong muốn những thứ này đều dư thừa, cô hiện tại ngay cả cửa lớn của Long gia cũng không được bước ra. Hơn nữa ông nội không cho cô cùng anh liên lạc, cô muốn gặp anh nói chuyện một câu còn thấy khó khăn, nói gì đến những việc khác đây.

Nếu như cô quay trở lại trường học thì tình hình cũng không có gì thay đổi, hơn nữa, anh còn muốn tìm gặp cô sao?

Cô cũng không khác gì một người bình thường, không thể nào hấp dẫn anh được, việc anh muốn làm bạn với cô cũng đã đủ kinh ngạc rồi.

Chỉ sợ sau khi anh biết cô, anh có cảm giác thất vọng đi……

Long Duyệt thở ra một hơi, quả đúng là như vậy, như thế cô sẽ có một chút khổ sở, nhưng cô không thể làm gì…….. Hi vọng hết thảy chẳng qua là cô suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng dù như thế nào thì cô cũng rất vui khi có thể gặp anh, bởi vì bọn họ là bạn bè, ít nhất trong lòng anh cũng coi cô là bạn bè.

Việc gặp gỡ này đối với cô mà nói như là một lễ vật trời ban, trong cuộc đời cô có cơ hội quen biết anh bất kể là lâu dài hay ngắn ngủi thì cô đối với việc này rất cảm kích.

Đêm càng khuya, cô nên ngủ sớm, nhưng cô không có cách nào ngủ say chỉ vì tham luyến ánh trăng cong cong mờ ảo kỉa, chỉ tại trong lòng cô chỉ quẩn quanh một bóng hình mãi không chịu rời đi.

Nhớ nhung, cho tới bây giờ vẫn không thể khống chế, chiếm cứ hết suy nghĩ của cô, tưởng niệm lúc ngọt bùi đắng cay, nhớ người luôn can tâm tình nguyện tiếp nhận, nguyện ý không ngủ chỉ vì nhớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.