Nhà Giả Kim (Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử)

Chương 25




Giống như mọi ngày Long Duyệt đi vào phòng ăn, cô nhìn ngắm bốn phía để tìm bóng dáng của Tử Bình, lại phát hiện ra trong phòng ăn có một cô gái cũng đang lén lút quan sát một người.

Cô tò mò nhìn theo tầm mắt của cô gái đó, chỉ thấy một người con trai lạ đeo kính râm ngồi gần cửa sổ. Anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ cho nên cô chỉ có thể nhìn thấy gò má của anh ta.

Làm người ta ấn tượng nhất là anh có một sống mũi thật là thẳng, khuôn mặt góc cạnh, cả người tản ra khí chất làm người khác khó có thể tới gần.

Long Duyệt nhanh chóng chuyển mắt đi hướng khác, tim không tự chủ đập nhanh hơn, thấy rất kỳ lạ là tại sao trong nhà ăn mà anh ta còn đeo kính râm, nhưng cô không thể phủ nhận là anh ta có một cái gì đó rất thu hút mọi người.

“A! Tiểu Duyệt, bạn đã đến rồi.” Đỗ Tử Bình vừa nhìn thấy cô đã vội vàng chạy tới.

Long Duyệt vừa nhìn thấy Tử Bình thì lập tức nhớ lại mục đích đến đây của mình, “Mình đã nói với bạn rồi, hôm nay mình có việc bận.”

“Bạn bận gì thế?” Chẳng lẽ lại là giúp việc của Long gia?

“À…., nhà mình có chút việc.” Buổi tối trong nhà mở yến hội, cô nhất định phải về phụ giúp mọi người.

Đỗ Tử Bình hừ hừ, quả nhiên như dự đoán, nhưng cô không trực tiếp muốn Long Duyệt không trở về bởi vì cô quá rõ tính cách của Long Duyệt, nói gì với Long Duyệt cũng không được, cô ấy rất nhẫn nhịn, chịu đựng đối với những người ở Long gia.

“Vậy mình đi trước nhé.” Long Duyệt thấy Đỗ Tử Bình không bày tỏ ý kiến gì, cô muốn mau mau trở về nhà để giúp mọi người.

“Đợi đã.” Đỗ Tử Bình vội vàng gọi cô lại, nếu để cô ấy về thì cô ấy lại bị người khác sai khiến làm hết việc này đến việc khác.

“Ừ?”

“Tiểu Duyệt, bạn đừng đi vội, mình hôm nay có dẫn theo một người bạn muốn giới thiệu cho bạn biết.” Đỗ Tử Bình nhanh chóng kéo cô đến nơi bạn mình đang ngồi.

“Bạn?” Long Duyệt buồn bực, tại sao lại có thể giới thiệu bạn bè cho cô? Mặc dù bạn bè của cô không nhiều, nhưng như thế cũng là tốt rồi, bời vì cô biết bạn bè tốt thật lòng thật khó tìm, mà cô cũng không muốn trò chuyện với một người xa lạ chút nào.

“Đúng vậy, anh ấy nhờ vả nên mình nhất định phải giới thiệu bạn cho anh ấy, nên bạn hãy làm quen với anh ấy nhé.” Đỗ Tử Bình vừa nói xong câu đó cũng là lúc đi tới trước bàn Thượng Quan Liệt, dĩ nhiên Thượng Quan Liệt đều đã biết mọi việc từ trước.

“À?” Tử Bình nói được mỗi một từ cô nghe không rõ, hơn nữa.... trời ơi, chính là người mang kính râm vừa rồi.

Long Duyệt rất kinh ngạc, trực giác của cô mách bảo là người này không dễ dàng thân thiết, thế nào.... anh ta sao lại muốn biết cô?

Thượng Quan Liệt cảm giác được là cô đang ở trước mặt thì mới bắt đầu bỏ kính râm xuống và quay đầu lại, anh ta nở nụ cười, “Rất hân hạnh được biết cô, Long tiểu thư.”

Đỗ Tử Bình vừa thấy anh nở nụ giả tạo suýt chút nữa cũng bật cười, ánh mắt đang nhìn chằm chằm anh lập tức thu hồi, vội vàng diễn tiếp phần của mình. “À, Tiểu Duyệt, đây là Thượng Quan Liệt, anh ấy chính là người muốn biết bạn.”

“Cái gì?” Long Duyệt thất thần, bây giờ cô không biết nói cái gì, anh ta muốn biết cô, tại sao?

“Hai người cứ nói chuyện, mình có việc gấp, phải đi trước.”

“Hả, Tử Bình?” Long Duyệt hốt hoảng muốn gọi Tử Bình nhưng cô ấy không hề quay đầu lại.

“Cô có nghĩ là nên ngồi đợi ở đây không?” Thượng Quan Liệt đã ngồi trở lại bàn ăn.

“Gì?” Long Duyệt vẫn đang trong trạng thái hốt hoảng nên không hiểu anh đang nói cái gì.

Thượng Quan Liệt đeo lại kính râm để cho cô không nhìn rõ ánh mắt của anh ta. Là cái gì? Phản ứng của cô cũng thật chậm chạp.

Anh không kiên nhẫn đứng lên, kéo tay cô đi ra bên ngoài.

A? Long Duyệt không thể giải thích được tại sao mình lại để cho anh ta kéo đi như thế, cô muốn thoát ra nhưng không có sức chống lại, hơn nữa anh bước đi thật nhanh, cô cơ hồ phải chạy theo anh.

Anh.... ....muốn dẫn cô đi nơi nào?

Cô đang mải suy nghĩ, Thượng Quan Liệt lại ngừng lại, vừa lúc đứng trước cô, cô nghe thấy anh ta và Tử Bình đang nói chuyện.

“Tôi đưa cô ấy ra ngoài.”

“Ừ, cũng tốt.” Tử Bình nghiêng đầu đối diện với cô, “Tiểu Duyệt, chơi vui vẻ nhé.”

Cô chưa kịp phản ứng gì, thì anh ta đã tiếp tục kéo cô ra ngoài.

Này này này.... ..... rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế?

Thượng Quan Liệt kéo cô đến bên chiếc moto của mình, anh mở cốp ra lấy mũ bảo hiểm.

“Đội lên.”

Long Duyệt nhìn chằm chằm vào chiếc mũ bảo hiểm kia, chậm chạp, vẫn không hề đội lên.

Cô dù thế nào thì cũng không ngồi lên xe của một người xa lạ.... ......... ừ ... ...... .... mới quen ... ...... ... người xa lạ.

“Đội lên.” Thượng Quan Liệt lấy mũ bảo hiểm đưa cho cô.

Long Duyệt sợ hết hồn nhưng vẫn kiên quyết không làm theo.

“Hắc, tôi còn tưởng cô đối với tôi một chút phòng bị cũng không có.” Thượng Quan Liệt không vì cô không làm theo mà tức giận, nếu cô làm theo thì anh mới tức giận. Bởi vì không đề phòng người khác thì làm sao cô có thể tồn tại ở cái xã hội này. Cũng may cô cũng không phải là đần.

“Ách, anh......” Long Duyệt trừng mắt nhìn, không hiểu anh ta định làm gì, trên thực tế thì từ đầu tới cuối cô cảm thấy rất lạ nhưng không giải thích được.

“Ừ....... Chúng ta đến công viên kia ngồi một chút nhé.” Thượng Quan Liệt lấy mũ bảo hiểm bỏ vào cốp xe.

Long Duyệt nhìn anh ta một chút rồi sau đó gật đầu. Cứ đi thôi, dù sao cô cũng rất muốn biết là chuyện gì đang xảy ra.

Thượng Quan Liệt liền bước chân đi trước.

Sau những kinh nghiệm yêu đương thê thảm kia, sự kiên nhẫn của anh đối với phụ nữ giảm đi cũng không ít, cũng không muốn chiếm tình cảm từ các gái, nếu như cá tính có thể làm bạn vậy thì sẽ làm bạn bình thường, nếu như không thể tiếp tục được thì anh sẽ tự động rời đi, cho nên anh rất ít khi phí công vì phụ nữ.

Khi Đỗ Tử Bình nói rõ yêu cầu của cô ấy là muốn anh nghĩ biện pháp giúp Long Duyệt rời khỏi Long gia, không để cho cô ấy làm trâu, làm ngựa ở đó nữa, điểm này thì anh đồng ý, anh cũng tình nguyện giúp một tay.

Nhưng khi Đỗ Tử Bình bảo anh và cô làm bạn tốt, điều này làm cho anh có chút suy nghĩ, từ tám trăm năm trước anh cũng chưa có người con gái nào làm bạn tốt, hơn nữa anh cũng không biết gì về tính cách của Long Duyệt, căn bản cũng không rõ ràng cô ấy có phải là người tốt để kết bạn hay không.

Huống chi nếu làm theo lời của Đỗ Tử Bình thì có thể giúp Long Duyệt sao? Điểm này anh còn nghi vấn, nhưng anh cũng chưa nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, nên tạm thời chỉ có thể làm như vậy, ít nhất anh có thể làm cho cô ấy tin tưởng mình.

Yên lặng đi bên cạnh anh ta, Long Duyệt càng đi càng nghi ngờ nhìn anh ta, anh ta nhìn thẳng về phía trước, nhìn anh dần dần thu lại tầm mắt.

Cô dĩ nhiên không đoán được anh đang suy nghĩ gì, cô cũng không hiểu tại sao là ngay cả khi đi bộ mà anh ta cũng không nói câu nào...... anh ta, anh ta không phải là muốn biết về cô sao?

Hai người cứ như vậy trầm mặc đi tiếp một lúc lâu, rốt cuộc Long Duyệt không muốn tiếp tục đi bộ cùng anh ta nữa, cô cũng không quên trong nhà còn một đống việc đang chờ cô làm vì thế cô phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Thượng Quan tiên sinh.”

“Ừ?” Thượng Quan Liệt nghe tiếng gọi của cô liền cúi đầu, anh không vui khi bị cô cắt đứt dòng suy nghĩ.

Ách.... ... Long Duyệt lùi về sau hai bước, đứng ở bên cạnh mới thấy anh ta thật cao lớn, cô cũng chỉ cao đến lồng ngực anh ta mà thôi.

“Ừ, tôi có chuyện phải rời đi trước, ách...... anh cứ ở chỗ này làm tiếp việc mình muốn, tôi không quấy rầy nữa.” Long Duyệt lấy hết dũng khí nói ra, cũng không biết vì sao cô cảm thấy có chút sợ anh.

Đại khái là bởi vì anh ta quá cao đi, thân hình của anh lại cường tráng.

“Cô phải đi?” Anh bỏ kính râm xuống, không chút nào che giấu sự ngạc nhiên và tức giận của mình. Ở cùng một chỗ với anh khó chịu vậy sao?

“Tôi.... ...” Cô bị ánh mắt của anh làm cho khiếp sợ, lùi lại ba bước nữa, “Nhà tôi có việc.”

Trong nhà? Đó chính là Long gia. Thượng Quan Liệt nheo mắt lại, “Trong nhà cô có chuyện gì?”

“Tôi….” Long Duyệt nuốt nước miếng một cái, ánh mắt của anh ta thật là dọa người, làm cho cô không thể nói ra lời muốn nói, cô sợ lời nói ra khỏi miệng sẽ bị đánh.

“Cô làm sao?” Thượng Quan Liệt không nhịn được lại hỏi tiếp.

Cô gái này xảy ra chuyện gì? Nói chuyện thì ấp a ấp úng làm cho người nghe không thoải mái tí nào.

Long Duyệt sợ hãi, nhìn mọi vật xung quanh, thật sự muốn nhấc chân bỏ chạy, ô….. Cô không nên bởi vì anh rất quyến rũ, lại nghe tin anh ta muốn quen biết cô mà bị mê hoặc để đi tới nơi này, nhìn thấy bộ dạng anh ta đùng đùng nổi giận, nếu như anh đánh một quyền thì nhất định sẽ rất đau.

Ô……… như bây giờ thì làm sao cô có thể thoát thân được đây.

Thượng Quan Liệt có trì độn thì cũng có thể thấy được cô ấy đang hoảng sợ, đây là tại sao? Anh không mắng cô, cũng không đánh cô, cùng lắm cũng chỉ là hỏi cô vài câu, có cần thiết phải sợ như vậy không.

Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, xác định cô thật sự là đang sợ anh, đột nhiên anh cảm thấy có chút buồn cười, anh cũng cười thật.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, thoáng chốc làm cô hoa mắt, mặc dù thật sự thì cô không hiểu anh đang cười cái gì.

“Cô sợ tôi?” Anh cười hỏi cô: “Tại sao?”

Anh biết là bộ dạng của mình rất dọa người, nhưng đó là khi anh cố ý làm ra vẻ như thế, nhưng hôm nay anh không hề cố ý muốn dọa nạt ai, anh còn phải tìm cách đến gần cô hơn, như thế này thì làm sao mà làm bạn tốt được đây.

Không nghĩ tới phản ứng của cô lại khác mọi người như thế.

Anh mặc dù không đẹp trai như Vân, nhưng dáng dấp cũng không kém, cô có nhất thiết phải sợ anh như vậy không? Nếu như anh nói anh muốn theo đuổi cô, cô có nhấc chân bỏ chạy hay không?

Anh nghĩ nên thử một chút.

“Ừ…….” Anh muốn cô nói thế nào? Chẳng lẽ anh không biết anh thoạt nhìn rất làm người ta sợ sao?

Dĩ nhiên là trừ lúc anh cười, lúc đó cô sẽ sinh ra một loại cảm giác sợ sệt khác, sợ mình sẽ bị sợ hãi.

“Cô không nên sợ tôi, tôi là đang muốn tìm hiểu cô.” Thượng Quan Liệt nổi hứng lên trêu đùa cô.

“Vì ……… Vì sao?” Theo như anh nói, thì cô muốn biết đáp án của vấn đề.

“Bởi vì, tôi muốn theo đuổi cô.” Thượng Quan Liệt hùng hồn tuyên bố, anh muốn xem phản ứng của cô có phải như anh dự liệu hay không.

Cái ……. Cái gì? Long Duyệt mở to hai mắt nhìn anh, sau đó nhấc chân bỏ chạy.

Anh ta điên rồi.

Không nghĩ tới anh ta là người điên, nhưng…….. cô mới không cần đi cùng với người điên khùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.