Nhà Giả Kim (Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử)

Chương 2




Sau khi ăn cơm trưa xong, bọn họ lại lên đường.

Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo vẫn mong đợi có thể đến Tấn Bình nhanh một chút, nhưng vẫn chưa nghe thấy giọng quá cảnh, nghĩ đến Tấn Bình còn phải đi rất xa.

“Nhị ca, chàng nói phụ thân ở đại doanh Tấn Bình, chúng ta có thể tìm người sao?”

“Mễ lão đầu sẽ qua bên đó tiếp ứng cho chúng ta.” Lăng Canh Tân ở trong rương tối sờ mặt nàng, rốt cuộc Tiếu Nhan chịu để ý hắn. Trận chiến trong rừng rậm thú vị vô cùng, nếu Tiếu Nhan có thể thoải mái, có thể phát ra âm thanh thì tốt hơn, hắn thầm nghĩ.

“Mễ lão đầu?”

“Ừ, Mễ lão đầu không chỉ là người bán cháo, giống như Bạch tiên sinh vậy, chắc chắn đều là cao nhân. Hắn không cần tìm một chỗ vắng vẻ, còn quanh quẩn đường xa, cho nên nhất định sẽ nhanh hơn chúng ta.”

“Vậy thì tốt, ta chỉ sợ đến Tấn Bình còn chưa quen cuộc sống nơi đó.”

“Không sợ, có ta đây.”

“Ừ.” Hai người thao thao bất tuyệt hồi lâu.

Bốn người vẫn chạy như điên trên đường, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi chút, buổi tối tìm hang núi qua đêm. Cứ như vậy ước chừng nửa tháng, cuối cùng An Nhược Hảo cũng nghe thấy tiếng ồn ào tăng thêm rồi, không biết là thành thị náo nhiệt nào.

Nhưng mà, một lát sau, hình như vào thành lại ra khỏi thành, tiếng người nói lại không có. Vào thành, ra khỏi thành, sau một ngày, cứ tuần hoàn như vậy trôi đi.

“Đến rồi, ra ngoài.” Bạch tiên sinh nói, bản thân đã tự nhảy xuống xe.

Tề Phỉ Dương vội vàng mở nắp, An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân nằm bên trong cả người đau đớn, vừa ra lập tức linh hoạt gân cốt.

An Nhược Hảo vốn tưởng rằng chỗ xuống xe là một nơi rất vắng vẻ, rất tiêu điều, thật sự không nghĩ tới giống như hậu viện tửu lâu nhà ai, trong hẻm nhỏ thỉnh thoảng có người đi qua, quần áo trên người cũng tốt hơn bọn họ.

Bạch tiên sinh đến cửa sau cầm vòng gõ gõ, ngay sau đó có người ra ngoài đáp lời rồi.

“Lão gia, ngài trở lại rồi.” Một lão đầu năm mươi mấy tuổi từ cửa sau chạy ra ngoài, làm đại lễ với Bạch tiên sinh.

“Lão Bạch, đứng lên.” Bạch tiên sinh nói, trong giọng nói hơi bất đắc dĩ, lại có chút cảm khái, đỡ tay nổi đầy gân xanh của lão, “Những năm này làm khó ngươi.”

“Lão gia, trở lại là tốt rồi, lão đây khổ cực chút không có gì, chỉ có điều chắc chắn lão gia đã chịu rất nhiều khổ bây giờ đã thay đổi nhiều.” Lão Bạch lau khóe mắt, kêu gã sai vặt ra đưa xe ngựa vào.

“Xe ngựa này đưa đi thiêu.” Tề Phỉ Dương nói.

Lão Bạch kinh ngạc quay đầu lại, thấy là Tề Phỉ Dương, ngay sau đó đổi thành dáng vẻ tức giận, quay đầu sang chỗ khác liếc nhìn tiên sinh.

Bạch tiên sinh ngẫm nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

Lão Bạch hiểu ra ngay tức khắc, chỉ sợ chọc tới người nào, xe ngựa này quá lộ liễu, có thể sẽ bại lộ, liền tiến tới nói mấy câu bên tai gã sai vặt, gã sai vặt này khúm núm tháo dây trên con ngựa, đưa xe ngựa vào trong sân rồi tháo ra thành tám miếng rồi.

“Bạch tiên sinh, đây là đâu?” Lăng Canh Tân nhìn hoàn cảnh nơi này,và giọng nói mọi người không giống Tấn Bình.

“Lão gia, vị tiểu ca này là?” Lão Bạch đột nhiên thấy An Nhược Hảo vẫn bị Lăng Canh Tân giấu ở sau lưng lộ đầu nhỏ ra nhìn lão, “Vị cô nương này nhìn rất quen mặt, giống như đã từng thấy ở đâu?”

“Lão Bạch, đi vào rồi nói cho ngươi.” Bạch tiên sinh kêu bọn họ vào trong.

“Ừ.”

“Tề đại thúc, đây là đâu?” An Nhược Hảo tiến đến bên cạnh Tề Phỉ Dương hỏi.

“Bắc Đô.” Tề Phỉ Dương khẽ than thở.

“Bắc Đô?” Lăng Canh Tân kinh hãi, “Đây là kinh thành Đại Lương, không phải Tấn Bình!”

“Tiểu tử, đừng cả kinh sợ hãi.” Lão Bạch liếc nhìn hắn, chỉ coi như mao đầu tiểu tử chưa từng trải việc đời.

“Đó là nhi tử của Tứ Lang và Sở Ngọc, đó là thê tử hắn.” Bạch tiên sinh lạnh nhạt nói, ngồi vào bàn tự nhiên uống trà.

“Lăng Tứ Lang và Hoắc tiểu thư?” Lão Bạch kinh ngạc không ngậm miệng được, bắt đầu run rẩy.

“Bạch đại gia, người không sao chứ?” An Nhược Hảo thấy tay chân lão cũng run lên, lo lắng hỏi.

“Hoắc tiểu thư còn giữ lại nhi tử? Không phải nói Hoắc tiểu thư sinh nữ nhi sao?”

“Là ta nghĩ sai, nữ nhi ôm tới, sinh là nhi tử.” Bạch tiên sinh uống một hớp trà, hình như không muốn nói tới việc này.

“Bạch tiên sinh, Mễ lão đầu nói ngài sẽ đưa chúng ta tới Tấn Bình, sao ngài lại đưa chúng ta tới Bắc Đô?” An Nhược Hảo cau mày hỏi, dáng vẻ không thèm để ý kia khiến cho nàng rất ấm ức.

“Bây giờ trạm kiểm tra ở biên giới Đại Lương rất chặt, các ngươi muốn nhận tổ quy tông trở về Tấn Bình, ta sẽ không ngăn cản, nhưng mà ta phải không phụ lòng mẫu thân các ngươi.” Bạch tiên sinh khó có được nói nhiều lời như vây, hơn nữa mơ hồ có ý tứ muốn tìm khoản nợ tình cũ.

“Mẫu thân ta làm sao?” Lăng Canh Tân hơi giận.

“Mẫu thân ngươi là người Bắc Đô, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp bà ngoại ngươi?” Bạch tiên sinh liếc xéo hắn.

“Mẫu thân ta là người Bắc Đô?” Lăng Canh Tân kinh ngạc, hắn không dám hỏi tới chuyện của mẫu thân, cho nên hắn không biết chút gì, hơn nữa Bạch tiên sinh vừa nói hắn còn có bà ngoại, “Bà ngoại ta bây giờ ở đâu?”

“An lão thái quân đi Phật sơn dâng hương, nói là muốn đi ba tháng, trong vòng hai tháng chắc sẽ không trở lại. Hơn nữa hiện nay Bắc Đô mới là chỗ an toàn nhất, Bạch mỗ quyết không hại các ngươi, các ngươi yên tâm ở là được. Đợi thời cơ thích hợp, ta sẽ đưa các ngươi trở về Tấn Bình.” Bạch tiên sinh liếc nhìn lão Bạch, lão Bạch tỏ ý hiểu, tiên sinh liền phẩy tay áo đi ra ngoài.

“Lăng thiếu gia, đi đường mệt nhọc, không bằng đi tắm rửa trước, như vậy thân thể cũng sảng khoái.” Giọng lõa Bạch cung kính không ít, nhưng trong lời nói không cho phép bọn họ cự tuyệt, để cho hai gã sai vặt tới dẫn bọn họ đi nhà tắm.

Tề Phỉ Dương vốn định đi theo, nhưng bị lão Bạch kéo lại.

Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo buồn bực đi theo sau lưng hai gã sai vặt, hai người liếc mắt nhìn nhau, phát hiện nếu quả thật mình rời đi Đại Lương đúng là không thực tế. Hơn nữa Lăng Canh Tân đúng là muốn gặp bà ngoại một lần, không có nương, trông thấy bà ngoại cũng tốt, hơn nữa lớn tuổi như vậy. Nhưng tại sao cho đến giờ phụ thân đều không nói?

“Thiếu gia mời đi bên này, thiếu phu nhân mời sang bên này.” Một gã sai vặt chỉ vào hai bên nhà tắm, phái hai nha hoàn cho An Nhược Hảo.

An Nhược Hảo đi theo hai nha hoàn vào, bọn họ vốn định tắm cho nàng, nhưng nàng vốn không quen, hơn nữa nàng muốn một mình yên tĩnh một chút: “Các ngươi đi ra ngoài, tự ta tới được rồi.”

“Vâng.” Hai nha hoàn cười đi ra ngoài, vừa đi còn nhỏ giọng cười nhạo, “Nông thôn đến, còn không quen điệu bộ thành Bắc Đô.”

An Nhược Hảo coi như không nghe thấy, nhìn hồ tắm một chút, lớn đến mức đủ cho năm người tắm, cả ao dùng đá hoa cương lát, đáy lát hoa văn chống trơn. Hình như tửu lâu này của Bạch tiên sinh, lão Bạch chắc là quản gia của Bạch tiên sinh, ít nhất cũng là phụ tá đắc lực. Xem ra trong nhà Bạch tiên sinh vô cùng phú quý, nàng vừa nghĩ vừa cởi bỏ xiêm y xuống nước. Nàng vẫn muốn sống ở thôn Thuấn Thủy thoải mái không tranh với đời, nhưng đến nơi này một lúc, đã cảm thấy không khí hoàn toàn khác.

Hơn nữa nghe Bạch tiên sinh nói, bà ngoài đi ra ngoài dâng hương ba tháng, còn được xưng là lão thái quân, xem ra nhà mẹ đẻ của nương cũng rất có quyền thế, nhưng tại sao phụ thân chưa bao giờ nói? Chưa kể, dường như Bạch tiên sinh hơi chống lại phụ mẫu, hoặc nói là không muốn đối mặt, nhưng tiên sinh lại đưa bọn họ tới Bắc Đô, nói tự tung tự tác coi như nhẹ rồi. Sau lưng tiên sinh có cân nhắc của tiên sinh không sai, nhưng nàng cảm giác Bạch tiên sinh có bí mật không thể cho ai biết. Còn có mấu chốt, hình như Tề đại thúc vốn không muốn phản kháng tiên sinh. Không đơn thuần là quen biết, giao tình qua lại tất nhiên không nông cạn.

“Nhan Nhan, tắm xong rồi sao?” Tiếng gõ cửa của Lăng Canh Tân vang lên bên ngoài.

“Xong rồi.” An Nhược Hảo tranh thủ lau khô thân thể thay bộ đồ mới, nàng vừa nhìn xiêm áo này, hoàn toàn khác hai nha hoàn vừa rồi, tư chất rõ ràng không chỉ tốt hơn một tầng, hình như lão Bạch cũng có kính sợ trời sinh với phụ mẫu.

“Nhan Nhan?” Lăng Canh Tân thấy nàng đáp một tiếng rồi không có tiếng động, vội vàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy nàng mặc một nửa, gài chốt cửa lại, “Nhan Nhan.”

“Ta được rồi.” An Nhược Hảo đúng là bó tay hết cách với váy áo phức tạp này, mặc y phục còn phiền toái như vậy. Xiêm áo này chắc cho tiểu thư con quan to hiển hách mặc, vạt áo tơ tằm phía trước, phía trên điểm xuyết từng hạt trân châu, trên tay áo cũng thêu sợi kim tuyến.

An Nhược Hảo khẽ ngước đầu nhìn Lăng Canh Tân, hắn mặc trang phục thiếu gia của gia đình giàu có. Mặc dù lúc ở thôn Thuấn Thủy đã mặc trang phục rực rỡ, nhưng bộ trường bào thủy mặc trên người hắn lộ ra thân thể phái nam cường tráng hoàn toàn, hơi thở nông thôn trên người cũng hoàn toàn bị che giấu. Cộng thêm bên ngoài một tầng lụa mỏng màu xanh lam, càng thêm phong thái bất phàm, còn có cảm giác phóng khoáng.

“Để ta đi.” Lăng Canh Tân đưa tay giúp nàng kết đồng tâm, lại cài nút hoa, trước mặt còn mang dây đai.

“Nhị ca, chúng ta thật sự phải nghe Bạch tiên sinh sao?”

“Ta vừa mới nghĩ rồi, chúng ta mất liên lạc với phụ thân, chỉ sợ Mễ lão đầu đến Tấn Bình mới biết chúng ta bị lừa đến đây. Chúng ta không quen tình hình chỗ khác ở Đại Lương, cho nên trước mắt cũng chỉ có thể đợi ở Bắc Đô.”

“Ta cảm giác Tề đại thúc biết chút chuyện, không bằng chúng ta qua hỏi chút?” An Nhược Hảo cầm tay hắn, bởi vì vừa tắm xong, có vẻ dịu dàng khác thường, cả vết chai trên ngón tay cũng mềm nhũn.

“Cũng phải, mấy ngày này coi như quan sát đi, hôm nay tuyệt đối không thể để cho hắn lừa dối qua cửa ải.”

“Ừ.” An Nhược Hảo buồn cười kéo tay hắn đi tìm đại thúc.

“Hứ, quả đúng là từ nông thôn đến, nửa điểm cấp bậc lễ nghĩa trước mặt người ngoài cũng không có, lôi lôi kéo kéo thành cái dạng gì?”

“Đúng đấy, nhìn thiếu gia lớn lên tuấn tú lịch sự, sao lại còn sợ vợ?” Hai nha hoàn ở bên kia nói lung tung.

Lăng Canh Tân nghe xong khó chịu, đang muốn quát bọn họ, nhưng An Nhược Hảo lắc lắc đầu, kéo hắn đi.

“Nhan Nhan, bọn họ nói bậy.”

“Quản các nàng làm gì, tự trong lòng chúng ta biết, hơn nữa chúng ta cũng không cần thiết phải đi so đo với nha hoàn.” Không phải An Nhược Hảo coi thường mấy nha hoàn này, trong lòng đúng là không thoải mái, nhưng nàng đi so đo với mấy người không liên quan ngược lại tỏ vẻ nàng không có khí phách. Đến Bắc Đô, tuyệt đối sẽ không thiếu những ngừoi bọn họ phải đối mặt, một mặt là hoàng đế Đại Lương theo dõi, chờ ngày nào đó bọn họ lộ dấu vết; mặt khác nếu gia đình bên ngoại của Lăng Canh Tân là danh gia vọng tộc, vậy phải lấy vẻ danh gia vọng tộc ra, nếu không bọn họ có thể sẽ bị chính trong phủ coi thường.

Nàng cũng không ngại những điều này, nàng mơ hồ cảm thấy đến lúc đó Lăng Canh Tân nhất định khó chịu, hắn là người ngay thẳng, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì. Mặc dù năng lực Lăng Canh Tân không kém, nhưng kinh nghiệm giao du với người khác vẫn chưa đủ. Nàng trước kia rất thiếu quyết đoán, nàng bây giờ cần phải cứng rắn.

An Nhược Hảo vừa đến sân nhỏ, phát hiện Tề đại thúc và Bạch tiên sinh đều ở đây, chỉ có điều hai người đều nghiêm mặt, không biết xảy ra chuyện gì.

“Đại thúc, Bạch tiên sinh.” An Nhược Hảo đang định làm hòa hoãn không khí, lão Bạch tiến vào.

“Lão gia, bữa tối xong rồi.”

“Ừ.”

“Thiếu gia, thiếu phu nhân mời đi bên này.” Lão Bạch đột nhiên cung kính với bọn họ khiến Lăng Canh Tân rất không thoải mái, hắn vốn định khách khí nhưng An Nhược Hảo ngăn cản hắn. Đột nhiên cung kính luôn luôn có lý do, mặc kệ bởi vì giao tình đời trước hay vì cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.