Nha Đầu! Đến Đây Với Trẫm

Chương 36




Xế chiều hôm đó, Tần Mạt lại gọi điện thoại về nhà, nói với Bùi Hà mình đã về thành C, tuy sự thật là nàng còn nằm ở trong bệnh viện, nhưng việc nhỏ này không cần phải nói ra làm tăng thêm lo lắng cho người trong nhà.

Vết thương ở gáy nàng có hơi trầy da, may mà không đến mức cắt tóc phía sau để băng vết thương, nhưng xung quanh quấn gạc, thoạt nhìn cũng thật là xấu.

Ở trong bệnh viện đến ngày thứ ba, Tần Mạt liền ra viện.

Lần này nàng không dám xin nghỉ nữa, giáo viên lớp phụ đạo bị nàng xin nghỉ kia đã sắp bị nàng làm cho phát cuồng rồi, bây giờ Tần Mạt chỉ cần vừa thấy giáo viên phụ đạo, câu nói đầu tiên nghe được sẽ là: "Đừng nói xin nghỉ, tôi sẽ không phê cho em đâu!" Đồng chí Đái Tấn Hồng đáng thương, đã bị việc xin nghỉ của Tần Mạt gây sức ép đến biến chứng.

Sáng sớm Thứ hai, Tần Mạt đi ra từ trong bệnh viện, liền lên thẳng xe Phương Triệt.

Phương Triệt nhấn ga, hai người đến thành C, chuyện Tần Mạt muốn đến thăm chỗ ở của Phương Triệt cũng bị mắc cạn.

Bọn họ căn bản không có thời gian, đừng nói Tần Mạt vội vàng lên lớp, Phương Triệt càng vội đi làm hơn.

Hắn đã cố nghỉ hai ngày, theo chỉ sợ phải vùi vào một đống công việc đang chờ, mỗi ngày đều phải dốc hết sức.

Tần Mạt vừa đến trường đã chạy vào phòng học, đang là giờ lên lớp của Tống Quân.

Bình thường hắn lờ đờ uể oải, thời khắc mấu chốt lại ghê gớm vô cùng.

Lần trước Tần Mạt đã cãi lại hắn trên lớp một phen, lập ra một cái bẫy nhỏ, ám chỉ hắn “không mua vé số hợp pháp’, sau đó tuy không tiếp xúc với hắn nữa, nhưng hắn vẫn thù dai.

Bây giờ Tần Mạt vào lớp từ giữa tiết, phía sau đầu còn quấn lụa, Tống Quân ném phấn lên bàn học, gõ bàn nhướng mày cười nói: "Ai da ai da, không được, bạn Tần Mạt đã làm chuyện xấu gì, lại phải đi cửa sau, không tiếc lấy thân thử nghiệm, lại còn đeo lụa màu?” Trong phòng học phát ra tiếng cười vang, thầy giáo hài hước, học sinh há có thể không cười? Chiếu theo lời Tiền Hiểu nói chính là: "Đây đúng là lúc nên cười không cười, lúc không nên cười lại cười.” Tần Mạt đang đứng ở hàng cuối lớp học, đưa tay đẩy Thiệu Nguyên ngồi ngoài, để hắn nhường cho mình một vị trí.

Thiệu Nguyên mắt đỏ rừng rực, dáng vẻ thiếu ngủ, di chuyển cũng chuyển chậm.

Lúc này nghe thấy Tống Quân tên bục thình lình nói ra một câu như thế, hắn lại cả kinh, dưới đùi run run chỉ dừng tại chỗ không nhúc nhích.

Tần Mạt bị vô số ánh mắt nhìn chòng chọc, ngược lại còn như người không có chuyện gì đứng thẳng nhàn nhã, nhìn lên Tống Quân trên bục nhe răng cười, chào hỏi nói: “Buổi sáng tốt lành thầy Tống, t hại người khác phạm pháp, bây giờ lại hại thầy giáo phải dừng việc truyền thụ kiến thức, học sinh như em thật là hổ thẹn.” Ngồi tại hàng trước, Tiền Hiểu bỗng rất phối hợp than ra một câu: "Ai...

Sao có thể yêu nghiệt như thế? Tần Mạt, sao cậu xứng đáng với xã hội và nhân dân đây?" Thiệu Nguyên khẽ run rẩy, thấm thoát phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng chuyển ra bên cạnh, Tần Mạt có thể ngồi xuống cạnh hắn.

Gương mặt Tống Quân có điểm không nhịn được, hắn giảng văn luận Mac, bình thường lời ở bờ môi lúc nào cũng là xã hội và nhân dân.

Lại bị học sinh trêu trọc, thật là có cảm giác dở khóc dở cười.

"Xin lỗi xã hội và nhân dân, kết quả trừ hai điểm." Tống Quân ho nhẹ một tiếng, nhấc tay vỗ bàn, áp chế hỗn loạn trong phòng học.

Thầy giáo đã ra pháp bảo mạnh nhất, học sinh nhất thời im lặng, thỉnh thoảng có người nhìn Tần Mạt với ánh mắt thương cảm.

Tiền Hiểu quay đầu lại, xa xa làm mặt quỷ với Tần Mạt.

"Tần Mạt, mình cũng nghĩ như cậu." Thiệu Nguyên lặng lẽ nói bên cạnh: "Tống Quân là thầy giáo phúc hắc nhất trong các giáo viên của chúng ta, cậu còn chọc lão?” Tần Mạt cười vô sự, chớp chớp mắt với hắn nói: "Mình lại cảm thấy Tống Quân là dễ nói chuyện nhất? Cậu xem đi, thầy ấy mới trừ của mình hai điểm thôi, nếu đến lượt mình làm thầy, không chừng mười điểm mới đủ.” Thiệu Nguyên lại nằm úp lên bàn, mệt mỏi nói: "Mình mong ngày cậu làm thầy, vì người gặp tai họa chắc chắn không phải là mình.” "Có lẽ là con trai cậu?" Thiệu Nguyên: "..." Sau khi tan học Tiền Hiểu vội lại gần hỏi thăm Tần Mạt, Tần Mạt thuận miệng giải thích, Tiền Hiểu cũng đồng tình, vỗ vai nàng nói: "Mạt Mạt, mình cảm thấy cậu phải dạy cái tên Tiểu Phương soái ca kia mới được.” Tần Mạt thừ mặt: "Cậu có ý gì?" "Hắn ra tay quá kém, lại để cậu bị thương!" Tiền Hiểu hừ hừ hai tiếng, "Nếu là mình, quyền đánh Ngũ Hồ, chân đá Tứ Hải.

Đảm bảo cái tên bảo vệ kia ngã lăn quay, làm sao có thể để hắn có cơ hội phản kích?” Tần Mạt trầm mặc rất lâu, mới nói: "Hiểu Hiểu, cậu học ai mà bạo lực như thế?" Tiền Hiểu kéo kéo tóc mình, cười ha ha: "Từ nhỏ mình đã lấy đại hiệp làm mục tiêu phấn đấu." Đang nói, nàng liền chạy sang một bên.

Sau sáu tiết buổi chiều, Tần Mạt lại đến mạng Thanh Sơn, các đồng nghiệp thấy sau đầu nàng có băng gạc, đa số đều tò mò.

Người quen hỏi thăm nàng vài câu, lần này Tần Mạt không nói thật, chỉ nói là mình không cẩn thận bị ngã.

Vũ Vạn Hồng có chút lo lắng: "Tần Mạt, em về nghỉ đi, chờ khỏi rồi đi làm." "Thời gian không phải rất gấp sao, mọi người đều làm vội vã mà?" Vũ Vạn Hồng buồn cười nói: "Nhưng cũng không đến nỗi bắt em phải mang vết thương làiệc, en không phải là một nhà tạo hình sao? Bây giờ còn đang làm khung, việc chế tạo có người làm rồi, em không cần lo lắng." Thế là Tần Mạt có thêm ngày nghỉ, nàng thấy Phương Triệt đang ngồi trước máy tính gõ những số liệu mà nàng không hiểu, cũng không làm phiền hắn, lặng lẽ đi ra khỏi phòng làm việc, chuẩn bị về nhà viết bài.

"Tần Mạt." Liễu Tích ở hành lang chờ Tần Mạt, vừa thấy nàng ra, Liễu Tích liền hướng ra hiệu cho nàng, hai người đi ra cửa sổ cuối hành lang.

Vị trí này là bên trái tòa nhà, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thấy các tòa nhà cao tầng xung quanh và bầu trời xanh trắng.

Tần Mạt chào Liễu Tích, chỉ có bình tĩnh.

Tuy nghiêm khắc mà nói, Liễu Tích là tình địch của nàng, nhưng nàng thật sự không sinh ra địch ý với Liễu Tích.

"Từ nhỏ mình và A Triệt đã quen nhau rồi, cậu biết không?" Liễu Tích khoanh hai tay, chớp mắt to nhìn Tần Mạt.

nàng có cảm giác mình không thể nào nhận được trái tim của Phương Triệt, chỉ muốn cố gắng một lần cuối cùng.

Tần Mạt khẽ mỉm cười, khẽ gật đầu.

"Cậu biết gia thế nhà A Triệt không?" Liễu Tích nghiêng đầu, chăm chú nhìn Tần Mạt.

"Biết một chút." Ngày đó Phương Triệt có kể về chuyện quá khứ của mình, nhưng tinh thần Tần Mạt lúc ấy không tốt, nghe vài câu liền ngủ, sau đó hai người cũng quên đi câu chuyện ngày đó.

"Ba mẹ A Triệt tuy ly hôn, nhưng trưởng bối hai bên đều quan tâm anh Ông ngoại A Triệt trước kia là sĩ quan chỉ huy của tỉnh chúng tôi, dù bây giờ lui về, cũng có môn sinh ở khắp nơi.

Ông nội A Triệt ở nước ngoài, chủ tập đoàn Viễn Chính, cậu biết không?” Tần Mạt lắc đầu cười cười, "Thế thì sao?" Nàng còn không biết tập đoàn Viễn Chính là gì, tên này nghe hơi quen tai, nhưng bình thường nàng không để ý đến thương giới, sao nàng còn biết đến tập đoàn này? Dù sao nghe xong, chỉ biết đây là nhà quyền quý, gia thế cao xa.

Nhưng Tần Mạt còn rất ngán những thứ này, nàng vẫn luôn có hảo cảm với Liễu Tích, đến lúc này mới cảm thấy có chút chán ghét.

Không nhất định là chán ghét người này, mà là chán ghét gia thế nàng nhắc đến.

"Cậu..." Liễu Tích cắn cắn môi dưới, "Trưởng bối A Triệt sẽ không chấp nhận cậu." "Xã hội hiện đại cũng không phải cổ đại." Tần Mạt có chút hứng thú, xoay người liền đi, "Cậu suy nghĩ quá nhiều." Nàng chỉ cảm thấy gia thế kia nàng không muốn nói đến, cả nghe cũng lười.

Chuyện này nếu quan trọng như thế, Phương Triệt đã sớm nói.

Hắn là một người trưởng thành có khả năng độc lập, Tần Mạt cũng không phải kẻ yếu ớt, sao không thể nắm chắc trong tay mình? Xã hội hiện đại cũng không phải cổ đại, Tần Mạt bỗng cảm thấy vô cùng vui mừng.

Ngày hôm sau Phương Triệt có một khoảng thời gian nhàn hạ, hơn năm giờ chiều gọi điện thoại Tần Mạt: "Mạt Mạt, tối em muốn ăn gì?" Tần Mạt vừa mới viết xong chuyên mục cho tháng này, đầu ngón tay nhũn ra, trong bụng trống trơn, lúc này mới hứng thú nói: "Em muốn ăn lẩu!" "Chờ anh đến, anh thể hiện tài năng cho em xem, thế nào?" Tần Mạt đi xuống lầu, liếc mắt một cái liền thấy Phương Triệt đứng nhàn nhã cạnh bồn hoa, vẫn là hình dạng năm đó, chẳng qua đã đổi cảnh từ hoa quế ở ký túc xá nữ năm đó thành thất lý hương bây giờ.

Tiền Hiểu đứng trên sân thượng, vẫy tay với Tần Mạt từ xa, cao giọng cười đùa nói: "Mạt Mạt, khi nào về nhà mẹ chồng nhớ mời khách nhé?" Tần Mạt lảo đảo dưới chân, may mà không bị vấp té.

Tiền Hiểu bịt miệng, lại rút vào trong túc xá.

Phương Triệt nắm tay Tần Mạt, mắt chứa ý cười: "Mạt Mạt, khi nào em chịu theo anh đi gặp cha mẹ? Còn nữa, khi nào em chịu dẫn anh đi gặp cha mẹ em?" Tần Mạt ho nhẹ một tiếng, gương mặt trấn định, từ từ nói: "Tốt nghiệp nói sau." Phương Triệt gật đầu: "Hi vọng em tốt nghiệp thật nhanh." "Em còn muốn học nghiên cứu sinh." Tần Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, cười mà không cười, "Từ nghiên cứu sinh học lên tiến sĩ." Phương Triệt trầm mặc nửa buổi, mới lại hỏi: "Em muốn tìm ai làm người hướng dẫn?" "Hỏi c "Anh muốn thương lượng với anh ta.

Để anh ta cho em một điều kiện thi." "Cái gì?" Phương Triệt rất nghiêm túc nói: "Anh không nói cho em." Tần Mạt: "..." Khi đến chỗ ở của Phương Triệt, sắc trời đã tối.

Tần Mạt đứng tại cửa phòng bếp, thấy Phương Triệt mặc tạp dề, nàng có điểm không yên tâm: "Muốn...

em giúp anh không?" "Mạt Mạt, em đi chơi trò chơi hoặc xem tivi, cái gì cũng được." Tần Mạt không bị đả kích đến, lại nói: "Để em rửa bát." Phương Triệt đảo mắt qua nàng, cúi đầu cười: "Yên tâm, đó là nhiệm vụ của em, trốn không thoát." Tần Mạt đi vào phòng sách của Phương Triệt, mở máy tính của hắn tìm kiếm trò chơi.

Nhìn thấy trò lấy chủ đề từ mahoraga, Tần Mạt lại thấy nhớ quá khứ, liền mở ra.

Sau khi đi qua trạm kiểm soát quen thuộc, trong phòng khách bỗng truyền ra tiếng điện thoại.

Lát sau Phương Triệt đi vào phòng khách nói: “"Mạt Mạt, ông ngoại anh đến thành C, nói muốn đến thăm anh, em gặp ông ấy không?" Tần Mạt nắm con chuột, hơi sững sờ, mở to hai mắt: "Gặp một lần cũng không sao." Nàng nuốt nửa câu sau vào trong bụng, "Tuy bây giờ có hơi sớm." Phương Triệt khẽ động lông mi, ý kinh hỉ hiện ra trong mắt.

Hắn đi vài bước đến bên cạnh Tần Mạt, bình tĩnh nhìn nàcho đến khi Tần Mạt dựa đầu qua bên kia, Phương Triệt bỗng cúi người xuống, đôi môi chạm vào trán nàng, sau đó ôm nàng, nói bên tai nàng: “Anh đến trạm xe đón ông, lát sau sẽ về.” Tần Mạt đẩy hắn ra, trừng mắt nói: "Thật là dông dài, mau đi đi!" Phương Triệt tránh ra vài bước, Tần Mạt lại gọi hắn: "Phương Triệt." "Ừ?" Phương Triệt quay người dừng lại, Tần Mạt bỗng đứng dậy, ôm lấy cổ hắn, lại hôn lên giữa trán hắn một cái thật kêu.

Phương Triệt sửng sốt, Tần Mạt đắc ý mặt mày hớn hở: "Về sau là em chủ động, biết chưa?" "Anh vốn không biết." khóe môi Phương Triệt nhếch lên, "Nhưng anh vẫn chờ." Tần Mạt tính toán ở trong lòng, về sau cũng không thể để Phương Triệt lúc nào cũng chủ động, ép khí thế của nàng xuống.

Chờ sau một giờ, Phương Triệt còn chưa trở lại, Tần Mạt nhìn sắc trời đã tối hoàn toàn, trong bụng lại thật sự đói, liền muốn đến bách hóa dưới lầu mua vài đồ ăn vặt.

Trong tủ lạnh của Phương Triệt cũng có không ít hoa quả, nhưng Phương Triệt lại toàn thích những đồ ăn cay, những thứ này lại không có.

Nàng đóng cửa xuống lầu, mua một ít củ cải cay ở cửa hàng, vừa mới thanh toán tiền, bỗng nghe phía sau có giọng nói vui mừng: “Mạt Mạt, không ngờ lại gặp cháu ở đây.” Tần Mạt xoay người nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài là một ông già tinh thần khỏe mạnh, trên tay phải ông cầm một cái túi nh đó chính là Triệu Chu.

"Chu gia gia, sao ông lại ở đây?" Tần Mạt cười đi đến cạnh ông, cũng cảm thấy vui mừng.

Nàng duỗi tay ra muốn giúp Triệu Chu cầm túi, Triệu Chu lại rụt tay lại, sang sảng cười lớn vỗ vai nàng: "Con bé này, ta nhìn đã thích rồi, lại còn biết giúp Chu gia gia cầm đồ, ha ha! Nhưng ta tuy già, thân thể còn rất cường tráng đấy, cầm vài đồ nhẹ này cũng chưa yếu đến mức phải nhờ người giúp đâu.” Tần Mạt cũng rút tay về, thuận miệng nói chuyện phiếm với ông.

"Ai!" Triệu Chu thở dài nói: "Tam nhi nhà ta, nghe nói tìm được một bạn gái gì đó, bà nhà ta liền giục ta nhanh chóng đến thành C xem, nói muốn để ta xem tướng mạo thật tốt, đừng để tên nhóc đó bị người ta lừa.

Mạt Mạt, bây giờ làm trưởng bối không dễ đâu, đúng rồi, tên cháu ta cũng ở đây, bình thường cháu có gặp qua không?” "Cháu không ở đây, hôm nay chỉ là đến chơi nhà bạn." Tần Mạt nhiều lần nghe thấy Triệu Chu nhắc đến Tam nhi nhà ông, cũng có điểm tò mò: "Chu gia gia, vị Tam nhi nhà ông dáng vẻ thế nào cháu cũng không biết, dù gặp cũng không thể nhận ra, tên anh ấy là gì? Người nói một chút, không chừng cháu lại quen.” Triệu Chu vỗ tay lên đùi, chán nản nói: "Cháu xem ta này, người già vô dụng, năm đó ta đã muốn giới thiệu cho cháu quen Tam nhi nhà ta rồi, kết quả tên nhóc này lại chạy trốn.

Ta còn quên nói tên nó, nó cùng học một trường với cháu, có lẽ cháu có quen…” "Tu tu..." Điện thoại di động của Triệu Chu bỗng rung lên, ông dừng nói, nhậniện thoại liền mắng: "Tên nhóc! Gọi cháu đến trạm phía nam đón ta, cháu chạy đi đâu hả? Bây giờ ta đến dưới nhà cháu rồi, cháu ở đâu? Còn không mau về!” "..." "Cháu ở trạm phía nam? Sao ta không thấy cháu? Trở về trở về! Mau trở về! Đúng rồi, gọi cô bạn gái của cháu đến, ta muốn xét duyệt một chút! Cái gì? Sao ta biết được? Cháu còn định giấu ta đến lúc nào? Cháu không giấu? Không giấu sao không nói sớm? Mới xác định? Được, không nói nhảm với cháu, hạn cho cháu trở về trong vòng mười phút, nếu không...

Hừ!" Triệu Chu cúp điện thoại, gương mặt còn mang theo điểm tức giận, ông lại lắc đầu thở dài: "Tên nhóc này từ khi trưởng thành ngày càng không dạy được, trước đây nó còn rất đáng yêu.” Tần Mạt lại cảm thấy lão Triệu Chu đáng yêu, nàng mím môi cười, an ủi: "Chu gia gia, đàn ông trưởng thành không muốn đáng yêu, hiếu thuận là được rồi." Triệu Chu lại nói: "Đấy là, Tam nhi nhà ta từ nhỏ đã có toan tính, bây giờ lại càng lợi hại.

Ta nói với cháu, dáng vẻ của nó rất đẹp trai, các cô gái thích nó có thể xếp hàng từ thành nam đến thành bắc, trước kia cháu có quen Liễu Tích học cùng trường không?” "Cháu biết." Tần Mạt nói xong, mí mắt rung lên, trong lòng liền có dự cảm.

"Con bé Liễu Tích ta rất thích, xinh đẹp lại biết điều, trước đây ta còn nói đùa muốn nó gả cho Tam nhi làm vợ! Đáng tiếc ánh mắt của tên nhóc này lại cổ quái, thật sự không thích, cũng không bi nhìn trúng cái dạng gì." Triệu Chu đi đến bên cạnh một ghế nhỏ ngồi xuống, Tần Mạt liền ngồi cạnh ông.

Đến lúc này, Tần Mạt còn không biết người gọi là ‘Tam nhi’ là ai, nàng nên đập đầu quách vào tường, lúc này nàng dở khóc dở cười, lần nữa cảm thấy mùi vị nén cười kia.

Triệu Chu tiếp tục như rất nhiều trưởng bối khác, đắc ý khen cháu ông: “Mạt Mạt, không phải ta khoe khoang, Tam nhi nhà ta rất không tồi.

Từ nhỏ khả năng độc lập của nó đã rất mạnh, mười sáu tuổi tự chăm sóc mình, cũng biết chăm sóc người khác.

Hôm nay cháu vừa đến đây đúng lúc, chờ nó đến ta giới thiệu cho hai người quen nhau, thế nào?" "Chu gia gia, cháu..." Tần Mạt rất muốn nói nàng đã sớm quen "Tam nhi" nhà ông.

Triệu Chu lại cho rằng nàng thẹn thùng, vung tay lên ngắt lời nàng: "Mạt Mạt, cháu cũng không cần thẹn thùng, chỉ là quen bình thường mà thôi, nếu cháu không muốn, ta còn có thể ép cháu sao? Nhưng nói thật, ta rất vừa ý cháu, quả thực còn vừa ý hơn con bé Liễu Tích, nếu cháu có thể làm vợ của cháu ngoại ta, ta cũng không cần buồn thế này!” "Chu gia gia, cháu không..." "Đúng rồi, tên Tam nhi nhà ta là Phương Triệt, hơn cháu một tuổi, cũng học ở Thị Tam, cháu quen nó chứ?" "Cháu quen..." "Đúng à! Thế nào? Có phải cảm thấy người rất không tệ không?" Triệu Chu bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về "lịch sử huy hoàng " của Phương Triệt từ nhỏ, nói vừa to vừa rõ, Tần Mạt cũng nghe được không ít chuyệný thú.

Sau cùng Triệu Chu vẫn tổng kết: "Lần đầu tiến cháu đến quán trà Triệu Ký của chúng ta, chính là Tam nhi đang đánh đàn, đáng tiếc nó đi quá nhanh, lúc ấy cháu không thể gặp nó.

Sau đó ta mời cháu đến nhà chơi, tên nhóc đó cũng không biết ăn phải cái gì, lại không chịu ra mặt.

Lúc đó có lẽ là duyên chưa đến, hôm nay có thể tính là may mắn, ta hi vọng có thể đánh bóng mắt tên nhóc này ra.” Tần Mạt ngẩn ngơ trong lòng, nhất thời lại không biết nên giải thích thế nào.

Lúc này tiếng ô tô chạy đến vang lên, Phương Triệt mở chạy xe vào khu đỗ xe dưới tầng, hắn hạ kính xe, khi đi ngang qua mái hiên vẫy tay với hai người.

Triệu Chu hừ một tiếng, lại chỉ vào đuôi xe nói: "Mạt Mạt xem đi, người trên xe vừa rồi chính là Tam nhi nhà ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.