Nhà Có “Sói” Đói

Chương 37




Dịch:Chu Cường

Lâm Siêu nhìn bộ Hỏa diễm Chiến giáp trên người Giang Đồng.

Đây là một bộ chiến giáp Gen sinh vật, có thể chống lại đòn tấn công có lực có lực phá hoại tương đương với ba tấn. Những Tiến Hóa Giả có thể chất đạt cấp năm mươi, nếu không nắm bắt được kỹ xảo phát lực khi tấn công, lực đánh khi ra đòn đại khái ở từ 2,5 tấn cho đến 2,8 tấn, nói cách khác bộ Hỏa diễm Chiến giáp này có thể chống lại những đòn tấn công vật lý của Tiến Hóa Giả hoặc quái vật có thể chất từ cấp năm mươi trở xuống.

Lực tấn công vượt qua ba tấn, lực sát thương giảm xuổng một nửa.

Người sở hữu bộ Hỏa diễm Chiến giáp này, đụng độ đối thú có thể chất từ cấp môt trăm trở xuổng, sẽ không bị những thương tổn nghiêm trọng. Hoặc cho dù bị rơi vào trong một bầy thú, vẫn có thể bảo toàn được tính mạng.

Hơn nữa, cho dù bị lửa thiêu hay chôn xuống đất cũng không bị tổn thương đến tính mạng.

"Di tích hiện thời vẫn còn đang mở, Lâm Tướng Quân, để tôi đưa ngài tới nhé?"

Chúc Ly cười nói.

"Được!"

Lâm Siêu gật đầu nói.

"Tôi cũng muốn đi xem."

Giang Đồng cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.



Sau khi mấy người này rời đi, Hứa Tư lệnh nhắm mắt lại, tựa hồ đang cảm ứng điều gì đó, sau một lát, mới mở mắt ra, nói:

"Thế nào! Ngươi cảm ứng được thực lực của hắn chư?"

"Ừm!"

Trong phòng làm việc lớn chỉ có một mình Hứa Tư lệnh, bỗng vang lên một âm thanh the thé:

"Vừa rồi, ta dùng vật phẩm di tích "Đôi mắt Do thám", dò xét một lúc, mức độ tiến hóa của hắn hiện tại là cấp hai, từ đó có thể đoán được thể chất của hắn vẫn chưa đạt cấp bốn mươi, và vẫn chưa tiến hóa lần ba, có điều…"

"Có chuyện gì?"

Hai mắt Hứa Tư lệnh híp lại.

"Ta thuận tiện kiểm tra mấy người đi theo hắn, kết quả…Có chút ngoài ý muốn!"

Âm thanh the thé tràn ngập sự kinh ngạc, nói:

"Ngươi sẽ không bao giờ nghĩ, thể chất những người kia là bao nhiêu."

"Đừng có nhiều lời."

Hứa Tư lệnh sầm mặt lại.

"Được rồi…Thể chất của những người kia, đều là cấp bốn mươi!"

Đồng tử Hứa Tư lệnh co rụt lại, kinh ngạc nói:

"Ngươi chắc chắn chứ?"

"Chính xác trăm phần trăm. "Đôi mắt Do thám" không bao giờ sai sót!

Âm thanh bén nhọn tiếp tục vang lên.

Vẻ mặt Hứa Tư lệnh thâm trầm, nói:

"Nếu là như vậy, thể chất của hắn tuyệt đối không chỉ có như vậy! Liệu có vật phẩm di tích nào có tác dụng làm nhiễu loạn sự quan sát của "Đôi mắt Do thám" hay không?"

"Có, giống như "Đôi mắt Ngụy tạo" có thể làm giả số liệu, thế nhưng bọn họ không thể nào có được thứ đó?"

"Điều này rất khó nói."

Đôi mắt của Hứa Tư lệnh nhìn căn cứ bên ngoài cửa sổ, nói:

"Nếu hắn có thể thu được một bộ Hỏa diễm Chiến giáp bên trong di tích, thì có thể khẳng định hắn sở hữu 'Đôi mắt Ngụy tạo', loại bảo vật này có tác dụng che giấu thực lực cá nhân."

"Khi ngươi dò xét không sợ hắn phát hiện ra sao?"

Cái âm thanh the thé tiếp tục vang lên:

"Nếu hắn phát hiện ra ngươi không tin tưởng hắn nữa. Không chừng giữa hai người sẽ có một sự ngăn cách, thậm chí hắn sẽ làm phản!"

"Ta còn hi vọng trong lòng hắn sẽ phát sinh sự cảnh giác với ta, buộc hắn phải biết điều, kiềm chế hành động và suy nghĩ của mình. Tuy rằng căn cứ rất cần một vị anh hùng để dẫn dắt ý chí mọi người, thế nhưng một núi không chứa được hai hổ, mặt đất không cần một mặt trời thứ hai để soi chiếu vạn vật."

Vẻ mặt của Hứa Tư lệnh rất trấn tĩnh, trên người ông ta toát lên một một sự tự tin:

"Cho dù hắn dám làm phản, cũng không đáng lo. Đầu tiên không nói tới thể chất của hắn, cho dù vượt qua cấp bốn mươi thì đã làm sao. Nếu căn cứ đồng loạt ra tay, hắn còn có năng lực để chống cự sao?"

"Ha ha!"

Mảng thịt sau gáy của Hứa Tư lệnh khẽ động đậy, từ bên trong đó gương mặt của một người dần hiện lên, có ngũ quan đầy đủ, vẻ mặt lạnh lùng, cất giọng nói:

"Đó chẳng phải chính là vĩ nhân của nhân loại các ngươi sao, ngươi đối xử với hắn như vậy có thật sự phù hợp không?"

"Có thích hợp hay không tự một mình ta biết."

Bàn tay của Hứa Tư lệnh vươn ra,năm đầu ngón tay cong lại, chụp vào bộ mặt sau gáy hắn, vẻ mặt lạnh lùng, nói:

"Ngươi chỉ cần làm tốt phần của mình là được. Sau này còn lắm miệng, ta không ngại đem ngươi tách khỏi cơ thể ta đâu!"

"A…a…"

Cái âm thanh the thé đó có chút đau đớn nói:

"Ta biết rồi!"



Dưới sự dẫn đường của ba người Giang Đồng, Mã Quý, Chúc Ly, mấy người Lâm Siêu ngồi lên máy bay trực thăng, bay đến một công viên nằm bên ngoài trụ sở của căn cứ.

Bên trong công viên này có dựng rất nhiều lều vải dã chiến, có rất nhiều nhóm binh lính tuần tra liên tục, sự canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, chứng tỏ khu vực này rất quan trọng đối với căn cứ.

"Lối vào di tích kia chính là xuất hiện ở bên trong công viên này."

Giang Đồng trực tiếp nhảy từ trên trực thăng xuống, bởi vì trên trực thăng có ký hiệu đặc biệt, nên có thể được hạ cánh xuống doanh trại đóng ở bên trong công viên.

Trước mặt mấy người là một cây đại thụ được canh phòng vô cùng cẩn mật.

"Lối vào xuất hiện trên cái cây này."

Con ngươi của Chúc Ly đảo nhanh, nở nụ cười nhìn Lâm Siêu nói:

"Lâm Tướng Quân, cố lên nha! Tôi ở chỗ này chờ ngài."

Lâm Siêu gật đầu, nói với mấy người Hắc Nguyệt:

"Mọi người cùng vào thôi, tranh thủ mà kiếm một bộ chiến giáp."

"Ừm!"

Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm và Lâm Thi Vũ cảm thấy có chút hưng phấn cùng đồng thanh trả lời.

Bạch Tuyết dùng đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn mọi người, hỏi:

"Tôi cũng phải đi vào sao?"

"Cô…Không cần phải đi."

Lâm Siêu nhìn nàng một cái nghĩ thầm, sức phòng ngự làn da bên ngoài cơ thể của cô ta có lẽ còn mạnh mẽ hơn cả Hỏa diễm Chiến giáp.

"Ừ, vậy ngươi đi nhanh nhanh một chút, rồi quay lại nha."

Đôi mắt Bạch Tuyết có chút lưu luyến nhìn Lâm Siêu không rời.

Lâm Siêu khẽ gật đầu.

Ba người Chúc Ly, Giang Đồng, Mã Quý cùng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn mấy người Hắc Nguyệt, nói:

"Lâm Tướng quân, sao ngài lại để cho bọn họ đi vào?"

"Còn lại tranh thủ kiếm một bộ Hỏa diễm Chiến giáp?"

"Tôi không nghe nhầm chứ?"

Cả ba người hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, tuy họ cũng nhận ra được khí thế của ba người Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm, Lâm Thi Vũ không tầm thường, thế nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là tùy tùng. Bọn họ còn hoài nghi không biết Lâm Siêu có đủ năng lực để thu được một bộ Hỏa diễm Chiến giáp hay không, còn nói chi đến tùy tùng của Lâm Siêu.

"Đừng có xem thường người khác."

Vưu Tiềm liếc nhìn ba người bọn họ, giọng có chút bất mãn nói.

Lâm Thi Vũ chẳng thèm đề ý, hừ nhẹ một cái, rồi đi theo sau Lâm Siêu.

Ba người Giang Đồng, Chúc Ly, Mã Quý vô cùng kinh ngạc nhìn mấy người trước mặt biến mất từng người một ở lối vào di tích, sau một hồi mới khôi phục tinh thần, nhìn nhau nói.

"Tất cả bọn họ đều đi vào."

Chúc Ly dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn về phía lối vào di tích.

"Di tích này đâu phải là nơi người bình thường muốn vào là vào, chỉ những người có danh hiệu Tướng quân mới có tư cách, đáng chết, nếu không may bị Tư lệnh biết được, chúng ta phải làm sao!"

Âm thanh của Mã Quý có chút tức giận nói.

Giang Đồng dùng ánh mắt chế nhạo nhìn hắn nói:

"Lâm Tướng quân không phải là thần tượng của cậu sao, chẳng lẽ lại muốn phỉ nhổ vào thần tượng của mình như thế."

"Hừ!"

Âm thanh Mã Quý tức giận trừng mắt lên nhìn hắn một cái.

Giang Đồng nhíu mày, nói:

"Cậu mà dám dùng ánh mắt đó nhìn tôi, không cân thận tôi xử lý cậu đó!"

"Cậu!"

Mã Quý tức giận khiến cho gương mặt hắn trở nên đỏ bừng. Chênh lệch lực lượng của hắn và Giang Đồng không chỉ một chút, Giang Đồng không những là Tiến Hóa Giả cấp ba, còn thuộc gia tộc Cổ võ, năng lực cận chiến của hắn còn không phải là đối thủ của Giang Đồng, nếu có xảy ra xung đột, hắn cũng không có một nửa cơ hội để chiến thắng.

Chúc Ly tùm tỉm nhìn hai người xung đột nói:

"Hai cậu đừng có gây chuyện nữa, nếu thực sự có năng lực thì đi tìm ba kẻ quái vật kia mà đánh đi."

Giang Đồng thay đổi sắc mặt, hừ nhẹ một cái, nói:

"Ba kẻ đó không phải là người. Tôi cũng không thèm để ý đến bọn họ."

"Hai người các cậu đoán xem, Lâm Tướng quân có thể thu được một bộ Hỏa diễm Chiến giáp chứ?"

Đôi mắt Chúc Ly nhìn lối vào di tích, đôi môi nở một nụ cười rất kỳ dị, nói:

"Tôi có cảm giác, hắn dường như mạnh hơn so với suy đoán của tôi."

"Tôi thừa nhận, giác quan thứ sau của phụ nữ rất chuẩn. Nhưng, đáng tiếc…"

Mã Quý nhìn Chúc Ly, nói:

"Cô không phải là nữ nhân."

"Không dám, lại bị chê cười."

Chúc Ly che miệng cười khẽ.

Phốc!

Quần áo của Mã Quý đột biến bắt lửa cháy.

Vẻ mặt Mã Quý biến sắc, vội vàng kẽo giãn khoảng cách.

"Khách khách…"

Chúc Ly cười khiến cả hai má cô ửng hồng, càng làm tăng vẻ xinh đẹp, hấp dẫn của cô.



Bên trong một tòa nhà đang bị băng tuyết bao phủ trong căn cứ.

Hàn khí cuồn cuộn không ngừng, trong bóng tối đen kịt, đưa tay trước mặt cũng không thể nào nhìn thấy được năm ngón, trong bóng tối đó có một bóng người mờ mờ ảo ảo, khí tức băng giá tỏa ra lạnh lẽo đến cực điểm.

"Đã vào di tích sao…"

Âm thanh khàn khàn lạnh như băng vang vọng trong bóng tối.



Bên trong di tích.

Lâm Siêu đang đứng ở lối vào, dùng mắt mình quan sát, đánh giá di tích này, thì thấy vị trí của di tích nằm bên trong một hẻm núi, bầu trời trên đầu hắn có màu bạc có xuất hiện khe nứt không gian, cuồng phong gào thét bên trong hẻm núi.

"Thi thể thật nhiều."

Lâm Siêu quan sát cảnh vật bên trong hẻm núi.

Mặt đất trong hẻm núi chất chồng vô số tử thi. Thi thể của những người này chỉ vừa mới chết không lâu, thân thể bắt đầu phân hủy, bên trong cơ thể vẫn còn giòi bọ ngọ nguậy, còn có những con bọ có hình dáng kỳ lạ đang bò trong hốc mắt, lỗ mũi. Trong miệng những thi thể này còn có những con bọ có hình dáng rất giống con rết, thế nhưng thân thể của bọn chúng trằng như tuyết, béo múp, đỉnh đầu còn có hai cái tua như cái vòi dài.

Từng luồng gió lạnh âm u thổi dọc khe núi, trộn lẫn trong đó là mùi hôi thối nồng nặc.

"Đây là khu vực bên ngoài di tích."

Lâm Siêu không có dừng lại, bước chân hướng về phía di tích bên trong hẻm núi nhanh chóng đi tới.

Thông qua trang phục của những thi thể này, Lâm Siêu có thể nhận biết bọn họ chính là binh lính trong căn cứ được cử vào để thám hiểm, ngoại trừ thi thể của bọn họ, Lâm Siêu không nhìn thấy bất kỳ vật dụng nào khác, hiển nhiên là những thứ đó đã bị cướp sạch.

Lúc này, mấy người Hắc Nguyệt từ phía sau đuổi tới nhanh chóng.

"Không khí có độc."

Lâm Siêu tiến vào trong hẻm núi không lâu, nhưng rất nhanh có thể cảm ứng ra được chất độc có trong không khí ở bên trong hẻm núi. Người bình thường hít phải không khí ở đây, sẽ bị bất tỉnh tại chỗ, sau đó bị chất độc lan ra khắp cơ thể, nhanh chóng chết đi. Kể cả những người có thể chất từ cấp mười trở xuống cũng không có khả năng chống lại chất độc ở đây.

Lâm Siêu ngay lập tức bít lại lỗ chân lông của mình, ngừng hô hâp, tuy rằng hắn không sợ một chút khí độc ở đây, thế nhưng hắn không muốn có những phiền toái không đáng có.

Càng đi vào sâu, thi thể binh lính càng nhiều, trong đó có thi thể của một số sĩ quan cấp úy vừa mới chết đi, mấy người này đi tới được điểm cuối cùng của hẻm núi, nơi này có một bệ đá hình tròn, còn có dấu vết chiến đấu, dấu vết của đạn bắn, bom nổ xuất hiện trên mặt đất.

Dựa vào những dấu vết này mấy người Lâm Siêu có thể nhận ra trong quá trình tiến hành thăm dò đã có phát sinh chiến đấu vô cùng kịch liệt.

"Trải qua kiểm tra đo lường, không xác nhận được người từ nền văn mình nào xâm nhập…"

"Số lượng: Bốn người!"

"Cảnh báo, trong vòng mười giây xin mời mau chóng rời khỏi nơi đây, nếu không, chế độ an toàn chống cự cấp một sẽ được khởi động!"

Bỗng nhiên một âm thanh máy móc lạnh lẽo không có một chút tình cảm từ bên trong bệ đá vọng ra.

"Đến đây đi!"

Bàn tay của Lâm Siêu nắm chặt lấy cổ thương.

Mười giây rất nhanh trôi qua, trên bệ đá tuôn ra rất nhiều mật văn, nhanh chóng tụ lại một chỗ, sau đó bệ đá chầm chậm quay tròn, từ bên trong bắn ra bốn luồng sáng, bao phủ bốn người Lâm Siêu vào bên trong.

Khi luồng sáng bắn tới, cơ thể Lâm Siêu khẽ nghiêng đi, tránh thoát.

Mấy người Hắc Nguyệt cũng không có phản ứng nhanh chóng như hắn, lập tức bị luồng sáng bao bọc lấy cơ thể, rồi bị kéo vào một lỗ hổng xuất hiện trên bệ đá, biến mất không để lại dấu vết.

Phốc!

Trên bệ đá lần thứ hai lại bắn ra một luồng sáng.

Lâm Siêu triển khai tốc độ tăng cường, lần thứ hai nhanh chóng tránh né.

Phốc phốc phốc…

Bảy, tám luồng sáng liên tục bắn tới.

Lâm Siêu dựa vào tốc độ tăng cường, tốc độ bùng nổ ra đã đạt được tốc độ siêu âm, dễ dàng tránh né được những luồng sáng bắn tới.

"Hệ thống đo lường, mục tiêu biểu hiện ra lực lượng quá mạnh mẽ, khởi động hệ thống chống cự cấp hai!."

Bên trong bệ đá tiếp tục vang lên một âm thanh máy móc lạnh lẽo như băng.

Hấp!

Những mật văn xuất hiện bên trên bệ đá bỗng nhiên biến lớn gấp đôi, một luống sáng lóe lên, ý thức Lâm Siêu vừa mới phản ứng, liền cảm giác được chân tay của mình bị trói buộc vào bên trong luồng sáng, kéo vào cái lỗ xuất hiện trên bệ đá, kéo vào bên trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.