Nhà Có Shota

Chương 53




Thành Đông Thương Vệ nằm ở bên bờ của Đông Hành khu, bên ngoài thành là nơi hoang dã. Mỗi một thời gian, Đông Thương Vệ học phủ sẽ tổ chức đưa học viên vào nơi hoang dã tiến hành huấn luyện thực chiến. Tuy nhiên vì đảm bảo an toàn cho học viên, sẽ có rất nhiều giáo viên đi theo. Mặc dù bọn họ không đi sâu vào nơi hoang dã, nhưng để tránh những nguy hiểm không đáng có, nhà trường quy định biện pháp bảo vệ rất nghiêm khắc.

Lần này có vài học viên Tinh Viện muốn tham gia lần huấn luyện thực chiến này, nhưng không có chuẩn bị trước cho nên lượng giáo viên đi theo không đủ. Nhưng hết lần này đến lần khác các học viên của Tinh Viên cứ khăng khăng đòi đi, làm cho Đông Vệ học phủ rất khó xử. Nếu học viên Tinh Viện xảy ra chuyện ở Đông Vệ học phủ, như vậy hậu quả rất khó tưởng tượng. Cho nên Tả Đình Y vội vàng chạy đi tìm Vương Trạch thương lượng, hy vọng hắn có thể ước thúc mấy tên học viên Tinh Viện này.

Vương Trạch lập tức hiểu ý của Tả Đình Y, hắn mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Học đệ không cần lo cho bọn họ. Trước lúc đi, hiệu trưởng đã dặn qua, nếu bọn họ gặp chuyện, tự nhiên một mình ta gánh chịu. Học viên của trường ta, ít nhiều cũng biết tự bảo vệ mình, thật ra không cần lo lắng về mặt này.”

Giọng nói dù lạnh nhạt, nhưng trong lời nói lại lộ ra sự tự tin không thể nghi ngờ. Tả Đình Y ngẩn ra, nhưng hắn cũng nhẹ người, người ta là học viên Tinh Viện, làm sao lại có thể không có chút tài năng.

Gật đầu, Tả Đình Y liền cáo từ Vương Trạch, đi làm công việc mà hai bên thỏa thuận.

Nhìn bóng lưng Tả Đình Y đi xa, Vương Trạch hơi sửng sờ, lần này hắn phụ trách cả đoàn giao lưu, gánh trách nhiệm nặng nề trên vai. Nhìn quanh bốn phía, thần sắc hơi phức tạp, nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.

Nghĩ đến cảnh huy hoàng ngày xưa cùng với sự suy tàn lúc này của trường mình. Vương Trạch cảm thấy máu trong người như sôi lên, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm tốt việc lần này.

Vừa tỉnh dậy, Trần Mộ cảm thấy tinh thần thoải mái, ăn chút gì rồi hắn bắt đầu sắp xếp lại bản thảo trên bàn.

Không lâu sau, Lôi Tử cũng từ từ tỉnh lại.

“Tỉnh rồi à.” Trần Mộ vẫn cúi đầu sặp xếp bản thảo trên tay.

Lôi Tử ừ một tiếng, đứng dậy duỗi tấm lưng mỏi, rên một hai tiếng rồi quay qua: “Đầu gỗ, có phải hôm nay chúng ta sẽ đi mua tài liệu?”

“Ừ, ta đang muốn nói chuyện này với ngươi.”

Ngoài cửa hàng, sắc mặt Lôi Tử xanh mét, cơ mặt co lại, nghiến răng nói: “ Đây quả thực là ăn cướp mà!” Hắn đau lòng nhìn số tiền chẳng còn bao nhiêu trên tay.

Trần Mộ không để ý đến Lôi Tử, bây giờ hắn hoàn toàn chìm đắm trong cơn thỏa mãn. Cái túi trên tay đều là tài liệu điều chế tạp tài và tạp mặc(tạp mặc: mực vẽ lên tạp phiến), hắn chưa bao giờ có nhiều tài liệu như thế.

Vừa về đến nhà, Trần Mộ liền đuổi Lôi Tử ra ngoài. Khi hắn chế tạo tạp phiến rất cần an tĩnh, mà muốn Lôi Tử an tĩnh thì cũng giống như kêu một người câm điếc nói chuyện.

Nhìn tài liệu chất như núi trước mặt, trong lòng Trần Mộ đột nhiên dâng lên một cỗ hăng hái chưa từng có. Mặc dù trong tay hắn chỉ là một ít nguyên liệu đơn giản, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình chế tạp của hắn.

Trần Mộ không chế tạo ngay, mặc dù chi tiết của cả câu chuyện đã khắc sâu vào lòng hắn, hắn phải đổi chi tiết của câu chuyện sang từng chi tiết trên tạp phiến. Hơn nữa tài liệu hắn có không nhiều, có thể giảm bớt sơ sót một lần liền tiết kiệm rất nhiều tiền.

Trần Mộ chưa từng cho rằng mình có thiên phú chế tạo tạp phiến hơn người khác, nhưng có một điểm, hắn cảm thấy mình làm xuất sắc hơn người khác.

Chính là hắn có đủ chăm chỉ! Vì tiết kiệm, hắn không thể không liều mạng điều chỉnh kết cấu tạp phiến trong đầu. Như vậy không những tiết kiệm được số tiền lớn, mà cũng làm cho chế tạp sư càng quen thuộc với các kết cấu tạp phiến.

Đây chỉ là những bước chuẩn bị.

Hạt thần thạch, nhựa La Tâm, trộn với một lượng mặc lam tương bằng nhau, đun bằng lửa nhỏ trong mười phút, cho đến khi hạt thần thạch hoàn toàn tan ra thành nước, tạp mặc được điều chế ra có vẻ hơi dinh dính, dùng que khuấy đều đến khi xuất hiện từng vòng sóng gợn màu xanh lam phát sáng, có mùi chua cay, làm nghẹt mũi. Bây giờ Trần Mộ thoạt nhìn giống vu sư trong tiểu thuyết hơn là chế tạp sư.

Câu chuyện {Không hẹn mà gặp} này Trần Mộ đã thuộc nằm lòng.

Không chờ tạp mặc nguội lại, hắn nhanh chóng lấy ra một tạp phiến trống, tay phải cầm lên một cây bút nghiên(bút viết mực tàu -.-), nhẹ nhàng chấm một điểm tạp mặc. Không hề do dự, bút nghiên liền đưa lên tạp phiến trống.

Nét bút thoăn thoắt như rồng bay phượng múa, như mây trôi nước chảy, không dừng lại dù chỉ một giây. Tạp mặc vẫn còn vài phần âm ấm dọc theo đầu ngọn bút, rơi xuống tạp phiến trống, được cảm giác của Trần Mộ khống chế, ẩn hiện ánh sáng trắng rất yếu.

Ánh mắt Trần Mộ chuyên chú, vẻ mặt tỉ mỉ.

Đây là Trần Mộ học được từ huyễn cảnh trong tạp phiến thần bí. Khi chế tạo huyễn tạp, nếu như thừa dịp tạp mặc còn nóng mà họa, nét bút sẽ cực kì nhu hòa trôi chảy, mà độ khế hợp giữa tạp mặc với bề mặt tạp phiến càng cao, sẽ có thể tạo ra huyễn tạp có hiệu quả cực tốt.

Nhưng từ lúc tạp mặc hoàn thành đến khi nguội lại, chỉ có khoảng hai phút. Nói cách khác, Trần Mộ phải chế tạo tạp phiến hoàn chỉnh trong hai phút, đây cũng là lí do Trần Mộ liên tục tính toán kết cấu của cả tạp phiến.

Hắn đã sớm thuộc nằm lòng từng chi tiết kết cấu của tạp phiến này. Mà đôi tay này đã họa ra vô số năng lượng tạp ổn định như một cỗ máy tỉ mỉ chính xác, không có một điểm khác biệt.

So sánh với đôi tay có thể được xưng tựng là thiên chùy bách luyện của hắn, thì Trần Mộ sử dụng cảm giác kém hơn nhiều.

Bất quá đáng mừng là cho đến giờ vẫn không có xuất hiện sai lầm gì.

Một đồ án như đóa hoa tường vi, theo đầu ngọn bút từng điểm từng điểm được kéo dài và trở nên càng lúc càng phức tạp, mỗi đường nét tạo thành đồ án mang theo ánh sáng nhạt, lấp lánh giống như đang hít thở.

Ánh mắt trên mặt Trần Mộ vẫn như vậy chăm chú, như vậy cẩn thận tỉ mỉ, nhưng có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, có thể nhìn ra đây cũng không phải là việc dễ dàng.

Cho dù đã chuẩn bị rất kĩ càng, nhưng hắn đã quên một vấn đề cực kì trí mạng. Đó chính là việc sử dụng cảm giác! Hắn vẫn dồn tâm tư để làm sao quen thuộc kết cấu của nó, nhưng lại sơ sót ở vấn đề này.

Nhịp thở của hắn bắt đầu hơi rối loạn, sử dụng cảm giác rất hao tổn tinh thần, đặc biệt là người có cảm giác không cao như hắn, hơn nữa cũng không sử dụng thường xuyên. Bây giờ, hắn cảm thấy càng lúc càng cố sức. Mặc dù cảm giác truyền đến đầu ngọn bút vẫn trôi chảy, mặc dù tất cả kết cấu đều dễ dàng hiện rõ trong đầu óc, nhưng hắn đã bắt đầu cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.

Ánh sáng của đồ án trên bề mặt tạp phiến bắt đầu trở nên mờ nhạt.

Nếu như ánh sáng trên đồ án biến mất khi tạp phiến còn chưa hoàn thành, vậy tạp phiến này ngay lập tức sẽ hư hỏng hoàn toàn.

Trán nổi gân xanh, hơi thở nặng nề nóng hổi, mồ hôi cũng chuyển từ dạng hột trở thành những dòng chảy liên tục. Thứ duy nhất không thay đổi là cây bút trên tay Trần Mộ.

Cảm giác trống rỗng khiến Trần Mộ rất khó chịu, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.