Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 242: Phiên Ngoại Tiền Kiếp : Đệ Nhất Kiếp (15)




Bác tài xế taxi nhìn cô gái phía sau, khó chịu hỏi một câu:"Này cô, cô ngồi thẫn thờ lâu lắm rồi còn chưa nói điểm đến cho tôi biết, rốt cuộc là cô muốn đi đâu tôi còn biết đường chạy đây?"

Giọng nói ồm ồm của tài xế vang lớn, kéo Tô Ái Ái ra khỏi mớ suy nghĩ rối ren của mình. Phải mất vài giây sau cô mới phản ứng kịp:"Xin lỗi, cho tôi đến... quán nhậu ở cuối đường nhân dân."

Bác tài nhăn mày nhăn mặt thở mạnh một hơi:"Lại còn không nói sớm."

Tô Ái Ái cũng không đáp lại. Từ khi nghe trộm được cuộc gọi của Lạc Nghiễn ở công ty đến giờ, chưa có giây nào cô thôi nghĩ đến. Lạc Nghiễn nói chuyện điện thoại xưng hô rất thân mật, còn nói đối phương về sau đừng vòi vĩnh anh, đừng đến nhà anh.

Vậy người kia là ai mà có thể đến nhà anh? Là ai lại có thể vòi vĩnh anh thứ này thứ kia? Chẳng phải là người yêu, là bạn gái sao?

Người như Lạc Nghiễn hoàn hảo từ đầu đến chân, sao lại có thể sống độc thân được? Chỉ có Tô Ái Ái cô quá ngây thơ cứ mãi thích anh, theo đuổi anh, chẳng cần anh đáp lại dù chỉ là một ánh mắt.

Càng nghĩ Tô Ái Ái lại càng trách bản thân, anh ấy là hoa đã có chủ, vậy mà trước nay cô không phát giác ra điều gì, lại còn cố lấy lòng anh hết lần này đến lần khác. Lạc Nghiễn không nói gì không có nghĩa là anh không để ý, chắc chắn trong lòng anh đã sớm nghĩ cô là kẻ mặt dày, đeo bám người khác.

Thực sự chỉ muốn đâm đầu ra khỏi xe mà chết đi.

Xe dừng lại, Tô Ái Ái trả tiền cho tài xế rồi đi vào. Tối nay cô chỉ muốn say sưa một bữa, sáng mai đi làm nhất định phải đường đường chính chính ngẩng cao đầu.

Vừa gọi món xong, Tô Ái Ái đã kêu ngay năm chai rượu loại mạnh nhất. Từ trước đến nay, cô uống rượu rất giỏi, tửu lượng cực kì cao, dù thế nào cũng có thể mò được đường về nhà.

Chai đầu tiên Tô Ái Ái uống cạn chỉ sau vài phút, uống không ngừng, cứ rót rồi lại ngửa đầu, lần này đến lần khác như nốc nước lã. Tuy mặt mũi đã đỏ rực nhưng Tô Ái Ái vẫn còn tỉnh táo.

Thấy Tô Ái Ái đi một mình, lại còn uống rượu rất dữ, mấy tên đàn ông ở quanh đấy đã sớm nhắm ngay con mồi này.

Một lúc sau một tên ở bàn bên cạnh đứng dậy kéo ghế sang bàn của Tô Ái Ái cười cười, nhìn điệu bộ mê man của cô. Hắn ta lắc lư ly rượu trên tay, cười khà khà:"Em gái có phải vừa bị thất tình hay không? Bộ dạng đúng là đau khổ."

Trong người vốn đang khó chịu, không nuốt trôi được sự thật Lạc Nghiễn đã có bạn gái, Tô Ái Ái như biến thành con nhím, chỉ cần động đến là xù lông lên:"Ai cho phép anh ở trước mặt tôi? Ai cho phép hả? Đây là bàn ăn của bà, cấm mà động tay vào, bà đánh cho mà hay!"

Giọng Tô Ái Ái chỉ sau khi uống vài chai rượu đã ồm ồm khó nghe, tay chân cũng dần mất kiểm soát đánh đấm loạn xạ, mấy chai rượu rỗng dưới chân bị cô đá lăn đi mất.

Mà tên đó dường như đã chai mặt với mấy câu đuổi đi này của phụ nữ, hắn vẫn cười khà khà, uống cạn rượu trong ly chỉ với một giây duy nhất. Hắn ta tỏ vẻ đồng cảm với cô rồi nhẹ giọng:"Em gái dù có chuyện gì thì cũng đừng nên chuốc giận lên người xung quanh chứ. Đàn ông ở thế giới này nhiều như sỏi dưới sông, em gái việc gì lại đi hành hạ bản thân mình như vậy?"

Ly rượu trên tay Tô Ái Ái nghiêng ngả rồi đổ ra ngoài, cô trợn hai con mắt đỏ au lên quát:"Bà mày đánh rơi bóp tiền!"

Tên đó lập tức ngậm miệng, thấy vẻ mặt giận dữ của Tô Ái Ái cũng lủi thủi kéo ghế đi mất.

Tên đó quay trở lại bàn ăn bên cạnh của mình, mấy tên đi cùng hắn cười ha ha, vừa cười vừa chỉ trỏ Tô Ái Ái. Cô nghiến chặt răng, giây sau cầm ngay chai rượu rỗng dưới đất lên ném về phía bọn người đó. Tiếng vỡ nát của thủy tinh va đập mạnh khiến bao người quanh đó phải chú ý đến. Tô Ái Ái quay mặt sang trợn tròn mắt, mặt hếch lên.

Mấy tên ngồi bàn bên cạnh thấy vừa nhìn thấy vẻ mặt kì quặc của Tô Ái Ái mà thấy rợn cả người, cũng biết điều ngậm hết miệng lại.

Loáng cái cũng uống hết rượu, Tô Ái Ái gắp lấy thịt nướng nhồi nhét vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa thẫn thờ. Mấy câu nói điện thoại của Lạc Nghiễn cuộn về, rồi cô bắt đầu tưởng tượng ra cảnh anh ấy ôm một người con gái xinh đẹp như hoa vào lòng, âu yếm rồi nói những lời đường mật.

Nghĩ đến cô gái bỗng dưng bật khóc một tiếng lớn khiến bao người quanh đấy phải dừng đũa nhìn về phía này. Tô Ái Ái chùi nước mắt, thịt trong miệng cũng không quên nhai. Tiếng khóc của cô rất to, dường như là muốn xuyên thủng cả quán nhậu. Phục vụ đi đến nhìn bộ dạng của cô mà cũng thấy tội, nhưng vẫn phải nhắc nhở:"Chị này, chị có thể ngừng khóc được không? Mọi người xung quanh đang nhìn chị đấy."

Tô Ái Ái đưa mắt nhìn, mấy người quanh đấy đang dành cho cô những ánh mắt kì lạ nhất, như là đang nhìn một loài động vật quý hiếm vậy. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, Tô Ái Ái không những không nín mà còn ngoác miệng lên khóc to hơn vừa nãy.

"Chị này, nín đi, sao chị khóc to thế?" Phục vụ thấy vậy cũng cuống lên, anh ta còn là đàn ông nên nhìn thấy nước mắt phụ nữ là mồm miệng như bị mắc xương, không biết nói cái gì.

Tô Ái Ái vừa khóc vừa đập bàn, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, bộ dạng xinh đẹp khi vừa mới đến đã biến mất.

"Rượu, mang rượu ra đây!" Tô Ái Ái quát lớn. Phục vụ nghĩ cô uống rượu thì không khóc nữa nên lập tức chạy đi lấy ngay năm chai rượu đến.

Nhưng anh ta lầm rồi, cô khách hàng này thật sự rất phiền phức, cứ uống xong một ly lại gào lên một tiếng, khóc như mất nhà mất nước.

Khóc được một lúc Tô Ái Ái cũng không còn sức nữa, chỉ biết ậm ừ uống rượu. Uống đến chai thứ tám, trước mắt Tô Ái Ái bỗng nhiên mơ mơ màng màng chẳng nhìn thấy gì, cô đưa hai tay ra trước với với như người bị mù, giây sau mấy người quanh đấy liền nghe thấy tiếng cô gào lên.

"Tôi không nhìn thấy gì cả! Không nhìn thấy nữa rồi! Huhuhu, tôi bị mù rồi!"

Tô Ái Ái nhặt mấy chai rượu dưới đất lên ngắm nghía, cả người nghiêng từ bên này sang bên khác, ngồi còn không vững. Trên nhãn chai rượu có ghi chữ rất to nhưng Tô Ái Ái lại không đọc được, cứ nghĩ là mình bị mù thật Tô Ái Ái liền gào lên:"Tôi không nhìn thấy chữ, không nhìn thấy gì hết! Mù rồi, mù thật rồi!"

Bỗng nhiên cô gái quay ra bám vào lưng của người đàn ông ngồi phía sau mình, tay thắt chặt lấy cổ anh ta khóc lớn:"Tôi đúng là hồng nhan bạc phận mà! Cái gì cũng không có, giờ đến cả mắt cũng bị mù, tôi biết sống làm sao đây?"

Người đàn ông đó giật mình kéo Tô Ái Ái ra nhưng cô bám dai như đỉa, kéo ra lại bám lấy, anh ta liền cuống lên:"Cô bị điên à? Buông ra!"

Phục vụ thấy vậy liền chạy đến, phải mất một lúc lâu cả hai mới đưa được Tô Ái Ái quay trở lại bàn ăn.

"Chị gái à, đừng nháo nữa, chị say rồi hay để tôi gọi taxi cho chị về nhé?" Phục vụ đỡ lấy vai Tô Ái Ái cho cô ngồi thẳng dậy, cô gái gật gà gật gù như gà mổ thóc, mắt còn không mở được lên.

"Chị gái, chị gái!" Phục vụ lay lay cánh tay Tô Ái Ái, lúc này cô mới có phản ứng.

"Nhà chị ở đâu tôi gọi taxi cho chị về?"

Nghe vậy Tô Ái Ái liền lôi điện thoại từ trong túi sách ra rồi mở khóa lên sau đó nhét vào tay cậu phục vụ, vừa khóc vừa nức nở nói không thành lời:"Tôi bị mù rồi, không nhìn thấy gì hết, phiền anh tìm cho tôi số của người tên Lạc Nghiễn."

Phục vụ cầm điện thoại lắc đầu chán nản nhưng vẫn là tìm số cho cô. Sau một hồi cậu ta trả điện thoại lại cho cô, Tô Ái Ái đưa lên tai, hồi chuông đổ dài thật dài.

"Alo?" Là giọng nói lạnh lùng của Lạc Nghiễn.

Tô Ái Ái đột nhiên bụm miệng không dám nói gì, nước mắt lã chã rơi xuống.

"Alo?" Lạc Nghiễn gọi lại một tiếng.

"Tiền bối... Lạc!" Giọng Tô Ái Ái run rẩy, tiếng gọi đứt quãng.

"Ừ?" Nhận thấy giọng cô khác lạ nhưng Lạc Nghiễn không mấy để tâm.

Đáp lại anh chính là tiếng khóc nức nở của Tô Ái Ái. Cô không nói gì chỉ cầm điện thoại dí sát vào tai òa khóc.

"Tô Ái Ái, tôi thực sự đang rất bận." Lạc Nghiễn vẫn chưa nhận ra điều khác lạ nên lời nói ra thực sự gây nhiều tổn thương.

Đúng như dự đoán Tô Ái Ái khóc to hơn nữa, phải một lúc sau cô mới lấy lại được giọng nói của mình:"Tôi bị mù rồi. Tiền bối, anh nói xem tôi bị thất tình, đi nhậu còn bị mù..."

Lúc này Lạc Nghiễn mới để tâm đến giọng nói của cô, chắc hẳn là đã say khướt rồi, anh nhẹ giọng hỏi:"Cô Tô, cô đã uống mấy chai rồi?"

"Chín chai rồi..."

"Cô Tô, cô đang ở đâu?"

Tô Ái Ái cắn chặt môi dưới, ậm ì nói:"Tiền bối Lạc, anh có bạn gái rồi đúng không?"

Trong một giây Lạc Nghiễn bị cô làm cho cứng họng không biết trả lời thế nào. Tô Ái Ái thấy anh im lặng liền gấp gáp quát lớn:"Cô ấy ở bên cạnh anh đúng không?"

"Cô Tô, cô đang ở đâu?"

Tô Ái Ái đập bàn rầm rầm, đưa điện thoại đến bên miệng gào lớn:"Đang ở quán nhậu cuối đường nhân dân!"

Lạc Nghiễn im lặng hứng chịu từng câu hét khản đặc của cô gái, anh thực sự là không hiểu Tô Ái Ái hôm nay thế nào lại gọi điện đến cho anh trong lúc đầu óc không được tỉnh táo như vậy.

Gào thét chưa được bao lâu Tô Ái Ái đột nhiên im lặng, ngay sau đó người đàn ông nghe thấy tiếng cô ấy khóc sịt sùi:"Tôi không về nhà đâu, tuyệt đối không về... Tiền bối Lạc, tôi bị mù rồi nên chả còn nhìn thấy đường nữa, cũng không thể nhìn thấy anh nữa."

Tô Ái Ái lấy tay áo quệt má, đường eyeliner chảy xuống nhòe hết cả hai bên má của cô, gương mặt thật sự có thể biến thành ma đi dọa người.

"Cô Tô, đưa máy của cô cho phục vụ quán đi." Từ nãy đến giờ Lạc Nghiễn đã mất kiên nhẫn, cô gái này đúng là quá phiền phức.

"Tôi không đưa! Tôi mù rồi nên tôi chẳng thấy ai cả!" Nói xong một câu Tô Ái Ái liền cúp máy sau đó giơ điện thoại lên ném xuống đất. Lực tay của cô rất mạnh, chiếc iPhone liền vỡ thành nhiều mảnh.

Người đàn ông nhìn điện thoại đổ tiếng tút tút, anh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, có khi nào Tô Ái Ái bị mù thật nên mới đau khổ như vậy?

Lạc Nghiễn đặt điện thoại lên bàn, anh đan tay vào rồi nâng người ngồi thẳng dậy, hai hàng lông mày nhíu chặt. Vừa suy nghĩ vài phút anh lại với lấy điện thoại bấm vào số của Đường Tử Hân, bây giờ chỉ có mình cô gái này mới có thể chạy đến đưa Tô Ái Ái về, coi như anh đã làm hết trách nhiệm của một đồng nghiệp rồi.

Nhưng quái lạ là Đường Tử Hân không bắt máy, anh gọi đến năm sáu cuộc đều không liên lạc được.

Để lại điện thoại lên bàn, anh đổi chân bắt chéo sau đó bỗng dưng thấy bứt rứt lại đổi chân tiếp. Ngồi im một hồi, anh từ từ phân tích. Tô Ái Ái chắc chắn là đang ở một mình nên mới không nghe thấy tiếng người bên cạnh, đã uống chín chai rượu rồi nên chắc chắn là say không biết gì nên mới nói là mình bị mù. Mà Tô Ái Ái còn nói mình bị thất tình, việc cô ấy thích anh không phải là anh không biết, chắc là đã có ai nói cho cô ấy hoặc cô ấy vô tình nghe được mấy chuyện đồn thổi trong công ty là anh có bạn gái, chỉ có chuyện này mới khiến cô ấy đau khổ như vậy. Tô Ái Ái vì chuyện này nên mới gọi điện cho anh, đồng nghĩa là cô ấy sẽ không gọi cho ai ngoài anh, suy ra chỉ có mình anh là biết Tô Ái Ái đang say khướt một mình ở ngoài quán rượu.

Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì bất trắc thì chẳng phải Lạc Nghiễn anh sẽ mang tội hay sao?

Người đàn ông từ từ đứng dậy, kéo ghế ra rồi rời khỏi bàn làm việc. Anh đi đến móc giá treo áo lấy áo khoác xuống rồi tự nhiên lại treo áo lên. Lỡ đâu phục vụ đã gọi taxi đến rồi đưa cô ấy về rồi thì sao? Chẳng phải anh ra đấy cũng tốn công vô ích hay sao?

Lấy điện thoại ra anh gọi vào số của Tô Ái Ái, không ai bắt máy, gọi thêm vài lần nữa cũng không có tín hiệu. Lúc này Lạc Nghiễn mới nhét điện thoại vào túi rồi lấy áo khoác mặc vào, rời khỏi phòng làm việc.

Cứ coi như anh đang thực hiện trách nhiệm giúp đỡ đồng nghiệp đi.

-*-

Chiếc taxi dừng lại trước một căn biệt thự. Từ lúc đi vào đường lớn Đường Tử Hân đã thấy căn biệt thự này lấp lóa sau mấy ngọn cây thông.

Ra khỏi xe, cô đứng sững trước cánh cổng sắt cao lớn. Phóng mắt nhìn vào cô bỗng thấy choáng ngợp, nơi này còn rộng hơn cả Trấn Thủy, cây cối trong vườn đã già cỗi, chúng đua nhau vươn lên như muốn xuyên đến tận trời cao.

Đường Tử Hân nhìn qua khe cửa lớn, trong vườn cây tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc lạnh lẽo. Bỗng nhiên cửa tự động mở ra, cô bắt đầu nâng chân bước từng bước chậm rãi. Khu vườn quá đỗi tĩnh mịch và tối tăm, phải nhờ vào ánh đèn lắt léo ở đài phun nước phía trước cô mới có thể nhìn thấy đường đi.

Bước chân dừng lại, Đường Tử Hân xoay đầu nhìn sang bên phải, bóng cây sồi kéo dài thật dài dưới ánh trăng mờ nhạt. Thân cây sần sùi, nhìn qua đã biết ngay cây này đã chịu nhiều mưa gió. Trên cành cây to cứng cáp, có treo hai cái xích đu gỗ, Đường Tử Hân đứng lặng nhìn hai cái xích đu ấy đung đưa qua lại trong gió nhẹ, bỗng dưng cô thấy rợn người, khắp tứ chi đột nhiên lạnh run.

Nâng chân lên Đường Tử Hân tiếp tục đi tiếp, vòng qua đài phun nước cô đi thẳng theo con đường đầy lá khô trơ trụi.

Đường Tử Hân ngửa cổ nhìn cái mái chóp nhọn màu xám ở nơi cao nhất của biệt thự. Cô không biết đây là nơi nào, khi còn ở Trấn Thủy cô cũng chưa từng nghe Vương Kiến Hạo nói đến căn biệt thự nào có tên Thành Tây Sơn Hồ.

Lần đầu tiên cô đến Trấn Thủy, ấn tượng đầu tiên của cô là căn biệt thự đấy quá lạnh lẽo và cô độc. Nhưng lần đầu tiên cô đến Thành Tây Sơn Hồ, nơi này so với Trấn Thủy còn u ám hơn chục lần. Người thì không có, đèn cũng không bật, lá cây khô khốc còn vương vãi khắp nơi, nhưng chỉ duy nhất đài phun nước ở ngoài kia lại rất sạch sẽ, không có ố vàng, nước rất trong không có lấy một chiếc lá khô bám đọng, Đường Tử Hân càng nhìn lại càng thấy lạnh sống lưng, chẳng khác nào một căn biệt thự hoang cả.

Cô ngước đầu nhìn qua thiết kế của căn biệt thự, nó được xây lên theo lối kiến trúc của những lâu đài cổ kính Châu Âu, không có chỗ nào mang hơi hướng của Châu Á, đặc biệt là nền truyền thống của Trung Hoa.

Một điểm trùng hợp của Thành Tây Sơn Hồ và Trấn Thủy chính là vườn cây rộng lớn trước biệt thự, còn nói đến màu chủ đạo bên ngoài chính là màu xám u tối.

Chỉ cần nhìn vườn cây thôi Đường Tử Hân có thể suy ra ngay căn biệt thự này đã được xây từ lâu rồi, và thời gian dài trở lại đây không có ai ghé đến nên mọi thứ đều cũ kĩ hoang sơ. Chỉ có một điều là Đường Tử Hân vô cùng thắc mắc, tại sao chỉ riêng đài phun nước lại được dọn dẹp?

Một bậc rồi lại hai bậc, Đường Tử Hân đã đứng trước cửa lớn của biệt thự. Cánh cửa này thuộc loại cửa bốn cánh làm bằng loài gỗ đen Châu Phi quý hiếm, bên ngoài còn được khắc hình của vị thần canh gác Heimdall cưỡi trên con ngựa Gulltopp(*1) của mình.

Đường Tử Hân đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa, nó không khóa, một lớp bụi bám trên cửa rơi xuống cánh tay áo của cô, ngay cả tiếng cót két khi cánh cửa mở ra cũng khiến Đường Tử Hân rợn tóc gáy.

(*1) Trongthần thoại BắcÂu, Heimdall  thần sáng thầncanh giữ chiếccầu vồng Bifrost, conđườngduynhấtdẫnvàoAsgardThầnthểkhôngngủtrongnhiềungàyđêmđểcanhgácthể nhìn xuyênbóngtốiđến hàng trămdặmthểnghetiếnggió lùa qua cỏhaylôngcừuTrongtrậnchiếncủamìnhvới tên khổng lồ Loki, Heimdall đãcưỡitrênconngựatênGulltopp ( YênCươngVàng ), đượcxếpthứmườitrongnhữngconngựanhanhnhấtAsgard.

Đường Tử Hân chậm rãi đi vào, cánh cửa lớn đột nhiên từ từ khép lại rồi tiếng đóng cửa vang lên. Cô bước lên từng bậc thang, trước mắt kéo đến một luồng sáng vàng mờ ảo, luồng sáng ấy rất yếu ớt, chúng chỉ tập trung chiếu vào bộ bàn ghế salon được đặt ngay giữa phòng khách rộng lớn.

Bên trong rất ấm áp, nhưng lại tĩnh lặng đến đáng sợ. Ít nhất bên ngoài kia cô còn có thể nghe thấy tiếng gió lùa vào hàng cây, hay tiếng lá xào xạc dưới nền đất, còn ở bên trong này ngay cả động tĩnh nhỏ nhất cũng không có.

Đường Tử Hân từ từ đi sâu vào trong, dưới sàn nhà gỗ bám lại một lớp bụi rất dày, cô bước một bước lớp bụi ấy lại được dịp bay lên.

Bên trong phòng khách có tông màu trắng làm chủ đạo, trên tường có lưu lại rất nhiều vết sạm của việc treo tranh để lại, những bức tranh ấy đều đã được gỡ xuống từ lâu. Đường Tử Hân thực sự tò mò, liệu những bức tranh ấy có liên quan gì đến chủ nhân của căn biệt thự này hay không?

Đường Tử Hân dừng lại trước bàn trà, khăn trải bàn cũ kĩ bạc màu, bông hoa hồng được thêu trên tấm khăn đã bị rách toạc một đường lớn. Ấm trà vẫn còn ở đây, chỉ là nó rỗng tuếch chẳng còn gì. Bộ salon màu nâu cũng bám bụi, chẳng có dấu hiệu của người ngồi lên.

Ở đây không có người ở, họ đã rời đi từ rất lâu rồi, vậy thì Vương Kiến Hạo tại sao lại đột nhiên đến đây? Căn biệt thự này có liên quan gì đến anh?

Phía trước mặt cô là một lò sưởi, trên mấy viên đá có khắc rất nhiều dòng chữ nguệch ngoạc, đó chính là tiếng Pháp, cô đọc không hiểu. Ở bên trên lò sưởi có treo một bức tranh gỗ rất lớn, đây là bức tranh duy nhất có mặt ở đây.

Nhưng nó đã cũ lắm rồi, mấy góc tranh đều bị chuột cắn xé, mạng nhện còn chăng dằng khắp nơi. Trong tranh chính là vẽ về xứ Asgard(*2), nơi các vị thần tối cao cai quản, chính giữa chính là cung điện Valaskjaff của thần tối cao Odin. Chỉ riêng cây cầu Bifrost tỏa sáng, nơi mà thần Heimdall ngày đêm cai quản, cũng là nơi mà vạn vật đi qua để đến với xứ Asgard.

Đường Tử Hân nhón chân lên đưa tay xóa đi một lớp bụi ở góc nhỏ bức tranh, trên đó có ghi một dòng chữ bằng tiếng La Mã cổ đại, những con số phía dưới là ngày 23 tháng 8 năm 1980, ngày bức tranh tuyệt vời này được hoành thành. Có lẽ chủ nhân ngôi biệt thự này sống ở nước ngoài một thời gian, sau mới quay về Trung Quốc nên mới mang nhiều tư tưởng phương Tây như vậy.

(*2) Trong thần thoạiBắcÂuAsgard là nơicácvịthần Aesir sinhsốngAsgardđượcđặttrêncànhcủacâythếgiới Yggdrasil, táchbiệtkhỏithếgiớingườitrần Midgard.

Thấy Vương Kiến Hạo mãi chưa xuất hiện Đường Tử Hân bỗng nhiên lo lắng, ít nhất anh cũng phải gọi cho cô một cuộc điện thoại chứ?

Đường Tử Hân lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi vào số của Vương Kiến Hạo, trong đầu không ngừng cầu nguyện là anh không bỏ cô ở đây một mình.

Khắp căn biệt thự rộng lớn không có lấy một tiếng chuông điện thoại, không lẽ Vương Kiến Hạo thực sự không ở đây?

Đường Tử Hân bỗng nhiên thấy có dự cảm không lành, cô mau chóng cất điện thoại đi sau đó đảo mắt nhìn quanh một lượt. Trên lò sưởi có vài mảnh thủy tinh nhọn bị vương lại, cô mau chóng lấy đi một mảnh cầm chắc trong tay.

Vòng qua bộ bàn ghế salon, Đường Tử Hân mau chóng đi thẳng về phía trước.

Đột nhiên đằng sau lưng cô vang lên một tiếng vụt qua rất nhanh, chưa đến một giây sau bỗng dưng có một bàn tay đặt lên vai rồi kéo cô lại.

Đường Tử Hân la lên một tiếng, mảnh thủy tinh ở trong tay theo quán tính giơ lên cao. Nhưng khi chuẩn bị đâm xuống thì cổ tay cô đã bị giữ chặt

-*-

Phục vụ quán đi đến, trên tay cầm thêm hai chai rượu đặt lên bàn. Cậu ta nhìn Tô Ái Ái gật gù ngả nghiêng trên ghế, tay đang ôm chặt một chai rượu rỗng không chịu buông ra, miệng liên tục lầm bầm mấy lời bài hát đầy bi thương.

"Chị gái, chị đã uống hơn mười chai rượu rồi, không định đi về sao?"

"Chiếc lá nhẹ rơi trước khung cửa sổ giống như tình yêu sẽ quay trở lại. Nếu như có thể quay trở về lúc trước, mong rằng em có thể yêu anh ít hơn..."(*3)

Tô Ái Ái đưa chai rượu lên trước miệng, mở to miệng hát đến đau khổ, tay chân cũng không quên múa phụ họa.

(*3) Lời bàihátcủaMong rằng tathểyêungườiíthơn - BồBaGiápLưuĐình.

Có tiếng bước chân chậm rãi lại gần, phục vụ nhìn người vừa xuất hiện lập tức nói ngay:"Anh là bạn trai của cô ấy đúng không? Mau đưa cô ấy về đi, đã uống hơn mười chai rồi, làm loạn quán tôi từ nãy đến giờ đấy!"

Lạc Nghiễn liếc mắt nhìn cậu phục vụ trẻ, anh nghiêm mặt, thần sắc lạnh lùng khó lường:"Thứ nhất tôi không phải bạn trai của cô ấy. Thứ hai cô ấy không còn là trẻ con, nếu uống say làm loạn thì anh hoàn toàn có thể đuổi cô ấy đi, nghiêm trọng hơn có thể gọi cảnh sát đến làm việc."

Cậu phục vụ cứng miệng, chỉ để lại một câu rồi đi mất:"Tôi đi lấy hóa đơn cho anh tính tiền."

Lạc Nghiễn đứng thẳng người nhìn cô gái đang nằm rạp trên bàn, hai tay cũng không quên cầm chặt chai rượu. Anh đứng lặng một hồi rồi nghe thấy Tô Ái Ái ậm ực khóc, cô ấy cứ im lặng khóc, không ầm ĩ, không náo loạn, khác xa với bộ dạng khi gọi điện cho anh.

Người đàn ông kéo ghế ra rồi ngồi xuống đối diện Tô Ái Ái, anh từ từ gỡ chai rượu ra khỏi tay cô sau đó chậm rãi nói:"Cô Tô, cô bây giờ thực sự đáng thương lắm. Còn nữa tôi không có bạn gái, cô nghe tin ở đây mà lại đi hành hạ bản thân như vậy?"

Tô Ái Ái nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu dậy, trước mắt mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn nhận ra được Lạc Nghiễn.

"Tiền bối Lạc?" Tô Ái Ái dụi dụi hai con mắt.

Phục vụ chạy ra đặt lên bàn tờ hóa đơn, Lạc Nghiễn vừa nhìn thấy liền lấy tiền ra thanh toán. Xong xuôi anh nhìn Tô Ái Ái đang ngơ ngác, nhắc nhở một câu:"Ngày mai đi làm cô Tô nhớ trả tiền tôi."

Tô Ái Ái chẳng còn phân biệt được trời trăng mây gió thế nào, cô từ từ ụp mặt xuống bàn, thiếp đi mất. Lạc Nghiễn lay lay cánh tay cô, đã bất tỉnh nhân sự.

"Cô Tô, bây giờ tôi đưa cô về, mau nói địa chỉ đi." Cứ ngồi mãi một chỗ như vậy đối với Lạc Nghiễn như đang ngồi trên đống lửa.

Tô Ái Ái say khướt chẳng còn phản ứng gì nữa. Lạc Nghiễn với lấy túi xách của cô sau đó mở ra, lục tung một hồi anh mới phát hiện điện thoại của Tô Ái Ái đã nằm dưới đất, bể tan tành từ hồi nào.

Vậy thì làm sao anh biết được địa chỉ mà đưa cô về?

Ngồi yên suy nghĩ một hồi anh bắt đầu đứng dậy vòng qua bàn ăn đỡ lấy cánh tay Tô Ái Ái dậy. Chỉ với một cái cúi người anh liền nhấc bổng cô lên, Tô Ái Ái nhỏ bé lọt thỏm trong vòng tay vững chãi của anh.

Lạc Nghiễn ra ngoài đường lớn, taxi dừng lại, bác tài đi xuống giúp anh mở cửa xe. Người đàn ông cho Tô Ái Ái ngồi vào trước sau đó cùng ngồi vào. Bác tài nhìn xuống đợi anh đọc địa chỉ. Lạc Nghiễn hết cách đành phải đọc ra địa chỉ nhà mình.

Xe đi được nửa đường, Tô Ái Ái có chút phản ứng sau đó lầm bầm cái gì đó. Lạc Nghiễn ngồi bên cạnh hạ mắt xuống nhìn môi cô gái mấp máy, anh bất giác cúi sát đầu cố nghe xem cô đang nói cái gì.

Đột nhiên Tô Ái Ái vùng dậy, hai tay giơ về phía trước như con cương thi sau đó hét lên một tiếng lớn:"Tôi bị mù rồi!"

Bác tài giật mình một cái quay xuống, bắt gặp phải gương mặt hờ hững của Lạc Nghiễn, anh đáp nhẹ một câu:"Cô ấy say rượu."

Bác tài gật gật đầu quay lên trước. Tô Ái Ái quay lại bộ dạng ngoan ngoãn như ban đầu, ngủ rất an lành không còn lầm bầm như trước nữa.

Về đến nhà mình, Lạc Nghiễn bế Tô Ái Ái lên, bác tài có ý tốt muốn giúp anh nhưng anh mau chóng từ chối.

Lạc Nghiễn anh là người độc thân, trước nay chưa từng yêu đương qua người nào. Bây giờ giữa đêm hôm khuya khoắt lại đem cô đồng nghiệp đang say khướt về nhà, nếu có người bắt gặp thì hình tượng mẫu mực của anh trong mắt họ liền đổ vỡ.

Bế Tô Ái Ái vào nhà, Lạc Nghiễn bỗng dưng dừng chân trước phòng khách. Anh đem cô vào phòng thì có quá thân mật hay không? Còn để cô nằm trên bộ sofa ngoài phòng khách thì cô không được thoải mái thì sao?

Nhà anh có hai căn phòng nữa, nhưng do anh ở một mình mà người thân thì ít khi ghé thăm nên hai căn phòng đó đều bỏ trống, không được chuẩn bị chăn mền.

Lưỡng lự gần năm phút Lạc Nghiễn mới bắt đầu nhấc chân đi về phía phòng ngủ của mình.

Mở cửa ra, anh đem Tô Ái Ái đi vào rồi đến trước giường lớn, Lạc Nghiễn cúi người xuống, đột nhiên cánh tay anh nhói lên một cái rồi cảm giác tê dại truyền đến tận bả vai. Tô Ái Ái ngã ra khỏi tay anh, Lạc Nghiễn nhăn mày cũng mất đà ngã xuống. May mắn thay cánh tay trái của anh đã mau chóng chống xuống, nếu không đã sớm đè lên người cô gái ở dưới.

Lạc Nghiễn đứng thẳng người dậy, thở hắt ra một hơi rồi xoa xoa cánh tay đang đau nhói của mình. Anh thật hận không thể ném cô gái này ra ngoài cửa sổ.

Tô Ái Ái nằm trên giường với mái tóc rũ rượi, bộ công sở cũng xộc xệch. Nằm trên giường lớn như vậy cô không ngừng xoay dọc xoay ngang như đang ở trên giường của chính mình, còn dang tay dang chân đạp hết chăn gối xuống. Lạc Nghiễn cứ thấy rơi xuống lại phải nhặt lên, hết lần này đến lần khác khiến anh phát điên.

Đột nhiên Tô Ái Ái quơ tay quơ chân như là đang cố với cái gì đó. Lạc Nghiễn hậm hực ném lên giường một chiếc gối ôm, Tô Ái Ái ôm gối sau đó lại thiếp đi ngủ rất ngon.

Thấy Tô Ái Ái yên lặng như vậy Lạc Nghiễn mới dám rời phòng sang phòng làm việc. Vừa rồi Tô Ái Ái gọi điện đúng vào lúc anh đang dang dở công việc, bây giờ phải đi hoàn thành nốt.

Nhưng đêm nay dường như đã định là không cho anh yên ổn. Vừa mới rời khỏi phòng chưa đầy năm phút Lạc Nghiễn đã nghe thấy tiếng rống lên như bò cái của Tô Ái Ái. Cửa phòng làm việc còn chưa kịp đóng lại anh đã phải mở ngay ra, chạy vội sang phòng ngủ ở bên cạnh.

Anh thực sự chỉ mong Tô Ái Ái đang mơ ngủ, không dám tưởng tượng gì thêm nữa.

Cứ ngỡ vậy nhưng hóa ra không phải, Tô Ái Ái là bị rơi khỏi giường, đau quá mới la lên như vậy. Lạc Nghiễn tiến lại gần, thấy cô gái nằm rạp dưới nền nhà lạnh lẽo ngủ ngon lành, nếu là người khác chắc chắn sẽ tỉnh dậy, còn Tô Ái Ái thì bất tỉnh nhân sự.

Lạc Nghiễn lắc đầu, rất không tình nguyện bế cô lên, đột nhiên hai tay Tô Ái Ái vòng lấy ôm chặt lấy cổ anh, cái đầu nhỏ hư hỏng rúc vào cổ áo đang mở rộng của người đàn ông. Lạc Nghiễn có chút hoảng hốt, chưa kịp thả cô xuống giường đã nghe thấy tiếng nôn ọe dồn dập.

Tô Ái Ái ngã lên giường, Lạc Nghiễn lập tức nhìn xuống áo sơ mi trắng của mình, có bao nhiêu thứ ở trong bụng cô gái ấy đều đã tuôn ra hết trên người anh, mùi rượu với mùi đồ ăn hòa với nhau làm đầu óc Lạc Nghiễn trong một giây u mê choáng váng.

Người đàn ông đờ đẫn, tay chỉ vào Tô Ái Ái, miệng lắp bắp không nói nổi một câu:"Cô... Cô...!"

Lạc Nghiễn lảo đảo về sau, mắt thấy Tô Ái Ái chùi miệng vào ga giường trắng phau thơm tho sạch sẽ của mình. Anh nhìn giường lại cúi xuống nhìn mảng nước ướt đẫm trên áo mình. Đột nhiên bụng dạ anh quặn thắt, cổ họng trơn tuột như ứ đọng thứ gì đó.

Người đàn ông ngay lập tức bụm miệng rồi chạy vào phòng vệ sinh, hai chân như bị mất phương hướng mà loạng choạng muốn ngã.

Vừa đến trước cửa phòng vệ sinh, bỗng dưng Lạc Nghiễn khụy xuống, hai mắt trợn ngược rồi bất tỉnh không còn phản ứng.

Tô Ái Ái nằm trên giường sụt sịt mũi, hai tay hai chân ôm chặt cái gối ôm.

Cô ngủ ngon như vậy nhưng không hề biết, một chàng trai trẻ trung khỏe mạnh vừa bị cô nôn lên người, hoảng sợ đến độ ngất xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.