Nhà Có Điêu Phu

Chương 8: Thích




“Các người đi xuống " người đưa lưng về

phla cưa đè tháp giọng nói, sau đó đứng lên từ ghê!

“Vâng, vâng " Khang quản lí nói liên tục,

lập tức rời khỏi cửa lớn.

Giọng nói kia cắt ngang việc cô đang quan sát văn phòng, ánh mắt dời đến tấm lưng lớn kia.

Nhìn bóng lưng quen thuộc, Vũ Tình nhăn mày càng nhiều. Không nhịn được chớp mắt, lại can thận nhln lại.

Đáng chết, chẳng lẽ là vl gần đây nhln thấy Thang Duy Thạc quá nhiều lần à, sao lại cảm thấy vị tổng tài này giống hắn như vậy?

Thang Duy Thạc cố ý đưa lưng về phía cô, khóe miệng lộ nụ cười gian tà.

“Chào ngài ~ chúng ta có phải nên nói về chuyên đền bù hay không?' Thấy hắn vẫn không mở miệng, bị không khí xung quanh làm căng thẳng, Vũ Tinh phá vỡ im lặng trước.

khóe miệng Thang Duy Thạc lại cười gian thêm vài phần." Được đấy, cô có yêu cầu gì cứ việc để suất!"

“Đương nhiên là muốn có khoản bồi thường hợp lý, buôn bán của tôi đang rất tốt, nhà nước đưa tiền quá ít, các người cũng rõ mâ!" giọng Vũ Tinh không thân thiện, đối đãi với bọn người này, sẽ không thể dùng giọng nói tốt được!

“Cô nói thử giá xem nào!" Hắn cố ý tháp giọng nói.

Tiếng nói quen thuộc, rất quen thuộc! nỗi băn khoăn trong lòng Vũ Tình càng lúc càng lớn, nhưng không dám liều lĩnh đến kéo người đó lại nhìn!

“Bây giờ giá trị mỗi cửa hảng buôn bán chắc hẳn mỗi mét vuông cũng đều chín mươi vạn rồi? Chỗ tôi cũng không dưới tám mét vuông, vậy tính ra ít cũng phải bảy trăm hai mươi vạn, nhưng kinh doanh của tôi khá tốt, mỗi ngày đều có thể thu vào ba bốn vạn, cái này ngài nhất định cũng phải bồi thường chứ? Cho nên yêu cầu của tôi là bồi thường

khoảng một ngàn hai trăm vạn”

Thang Duy Thạc nghe được lời của cô, quả thật không biết nên khốc hay cười. Cô nghĩ cũng thật vô lý, mỗi mét vuông mà đến chín mươi vạn.

Nhìn hạn không nói, Vũ Tình nổi cáu lên." Sao thế, ngài không đồng ý? Không đồng ý, tôi chỉ có thể làm the thôi! Người ta vốn đang làm ăn tốt, chỉ tại các người mà cuộc sống của tôi bị thay đổi!"

'Tiểu thư, khảu vị của cô đúng là quá lớn nhỉ! Chín mươi vạn một mét xuông, sao cô nghĩ ra thế? Cô cho nhà của cô đầt giá lắm à?” Thang Duy Thạc từ từ xoay người lại, dùng giọng trêu ghẹo hỏi!

Khi Làm Vũ Tinh nhìn thấy Tổng tài’ quay mặt lại, vẻ mặt tức giận vừa rồi bị kinh ngạc thay thế." Anh anh.. íà anh?"

“Tôi ~ tôi ~ là tôi!" tâm tình Thang Duy Thạc tốt, học cô trả lời.

Sau đó hắn đi ra từ từ đi đến chỗ cô, khóe miệng càng lúc càng rộng.

Hắn quá mạnh mẽ, hơi thở một thân vương giả và uy nghiêm khiến cô không thể không lui về, lui về, lui về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.