Nhà Có Điêu Phu

Chương 27: Công chúa




Edit: nhuquynh91

Điện thoại bên tai tự dưng bị hắn đoạt lấy sau đó bấm nút tắt: “Em thế nhưng lại đi báo cảnh sát, em ghét anh đến như vậy sao?”

“Không, không có, tôi không chỉ chán ghét anh, mà tôi cũng hận anh nữa!” Vũ Tình lớn tiếng rống lại hắn.

Giờ phút này cô chỉ muốn đuổi hắn đi, đuổi hắn ra khỏi cuộc sống của mình!

Nghe cô nói vậy, bản tính thích chinh phục trong hắn nổi dậy, cô càng muốn chạy trốn khỏi hắn thì hắn càng không buông tay “Em nói đi, em muốn cái gì? Nếu em không muốn làm tình nhân của anh thì làm vợ anh đi. Chúng ta sẽ cho Nhạc Nhạc một gia đình hoàn chỉnh, sau đó em cũng có thể chăm sóc Tiểu Bác!”

Vợ? Vũ Tình không tin những gì mình mới nghe được!

Thang Duy Thạc xoay người lại, sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt hắn tràn ngập khát vọng, mà là loại khát vọng xuất phát từ tình cảm “Anh cưới em, làm mẹ của con anh đi. Như vậy có thể không, có thể trở về bên cạnh anh được không?”

Có lẽ chính bản thân hắn cũng không chú ý tới, khi hắn nói những lời này không một chút nào là không tình nguyện, ngược lại cỏn rất là chờ mong!

Yêu cầu của hắn đánh thật sâu vào tim cô, khiến đầu óc cô hoàn toàn mê muội.

Dù sao đi nữa hắn cũng là người đàn ông duy nhất của cô, cũng là ba của con cô!

Nếu nói cô khi nghe hắn nói vậy mà không có một chút phản ứng thì tuyệt đối là gạt người!

Nhưng làm cho cô đau lòng nhất là, hắn đồng thời cũng là em rể của cô! Vũ Tình quay mặt qua chỗ khác, cố gắng duy trì bình tĩnh quăng ra một câu “Không, tôi không thể chấp nhận!”

Sự từ chối của cô giống như là một chậu nước lạnh làm nguội hết tất cả nhieeth tình của hắn “Vì sao? Tình nhân thì em không muốn, bây giờ ngay cả là vợ của anh em cũng không thích là sao?”

Vũ Tình khẽ nhướn đôi mi thanh tú, sau đó lộ ra một nụ cười “Anh đừng có mà tự cao, có thể đối với nhiều cô gái thì vị trí là vợ anh rất tuyệt, nhưng đối với tôi lại không hề hứng thú!”

Sự khinh thường của cô, lạnh lùng của cô, đáy mắt đùa cợt đó cuối cùng cũng bức hắn tức giận đến cực điểm “Được, được, nếu đã như vậy, vậy thì cô chờ sẽ chia tay với Nhạc Nhạc đi! Nói cho cô biết, tôi đối với cô một chút hứng thú cũng không có, lúc trước dung túng cùng bá đạo với cô đều là lừa gạt, mục đích của tôi đơn giản là muốn lấy con gái về tay mình! Phụ nữ trẻ đẹp, dáng người chuẩn tôi không thiếu, cô nên nhìn lại mình cao bao nhiêu đi!”

“Thang Duy Thạc, hy vọng từ nay về sau anh đừng đến quấy rối tôi nữa! Nếu đúng là anh thương Nhạc Nhạc, vậy thì đừng làm tổn thương nó!” một nửa là mừng, một nửa là lo lắng.

“Ha ha, tôi không quản nhiều được như vậy. Dù sao nó cũng là con của tôi, tôi nhất định sẽ đưa nó về bên cạnh tôi! Nếu cô không muốn cùng con gái tách ra thì hãy cùng con gái trở về!” Hắn hừ lạnh nói

“Anh mở cửa xe ra đi, có thể cho tôi xuống xe được không?” Nói chung quy, cô cũng chỉ có thể trả lời như vậy thôi!

Thang Duy Thạc đấm mạnh xuống ghế xe, hận không thể đem lưỡi của chính mình cắn đứt. Đáng chết, vừa rồi tại sao hắn lại nói như vậy làm gì? Hắn bây giờ vẫn khát vọng cô, mà không chỉ là bây giờ, mà là mấy ngày nay hắn vẫn vô cùng khát vọng cô.

Vũ Tình dùng sức đá cửa xe, mặc kệ xe hắn có giá trị đến ngàn USD đi chăng nữa “Cho tôi xuống xe, để cho tôi xuống xe!”

Thang Duy Thạc không để ý tới cô nhưng cũng không mở cửa xe.

Hắn không muốn cho cô đi, mấy ngàn mấy vạn lần đều không muốn! Nhưng là mới vừa rồi hắn đã kêu cô ra đi!

“Anh cho tôi xuống xe nhan lên!” Cô buồn bực hét to. Đứa con, hắn thế nhưng lại nghĩ đến chuyện đoạt lấy con của cô!

Hừ, đó là bảo bối của cô,ai cũng đừng ngĩ đến chuyện tách hai mẹ con cô ra!

“Lời của tôi nói cô thực không cần suy nghĩ sao? Cho con một gia đình hoàn chỉnh, chẳng lẽ không được?” Hắn lại một lần nữa hỏi cô.

“Không cần suy nghĩ, tôi không cần!” Cô dùng sức lắc đầu, bỏ qua sự rung động trong lòng. Cô luôn nhắc nhở chính mình, hắn là em rể của cô, là em rể của cô!

“Chết tiệt, tôi cho cô suy nghĩ ba ngày, sau đó trả lời tôi!” Hắn bắt buộc cô, khiến cô suy nghĩ.

“Không cần, ba phút tôi cũng không cần!”

“Vì sao? Chẳng lẽ đây không phải là lựa chọn tốt nhất sao? Tôi thực sự không hiểu trong não của cô đang suy nghĩ cái gì! Cô vì tư lợi cá nhân, vì vui buồn của bản thân mà không suy nghĩ đên con gái, không vì đứa con mà cân nhắc sao?” Hắn tức giận cầm lấy bả vai cô, ra sức mà lắc, hy vọng cô có thể dao động.

“Thang Duy Thạc, anh không có quyền gì nói tôi, không có!” Vũ Tình ôm nỗi hận hét to.

“Năm đó tôi là thằng không ra gì bắt cô phải bỏ đi đứa con, nhưng bây giờ không phải con vẫn còn đó sao? Cô không kết hôn, mà bây giờ tôi cũng độc thân, chúng ta trở thành một gia đình chắng lẽ lại không được sao?”

“Không cần! Tôi không muốn cưới một người đàn ông đã ly hôn! Một người đàn ông second-hand thì tôi không cần, không cần!” Cô cố ý chọc giận hắn, nhấn mạnh cụm từ “Người đàn ông second-hand”.

Second-hand? Từ này làm cho Thang Duy Thạc nhíu mày “Cô thật sự ghét bỏ tôi đến vậy?”

“Đúng vậy, bản thân tôi chưa bao giờ dùng qua hàng second-hand cả. Khi tôi chọn đồ, tôi tình nguyện chọn hàng tạm được nhưng còn mới, chứ không chọn hàng hiệu mà là hàng second-hand!” Cô quay mặt đi không nhìn hắn.

Lần đầu tiên bị người khác nói mình không đáng một đồng như vậy, Thang Duy Thạc tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu! Hắn nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi “Cô chưa bao giờ dùng hàng second-hand?”

“Đúng vậy, chưa bao giờ dùng!”

“Tôi là hàng second-hand?” Hắn xác định lại một lần nữa, cũng là cấp cho cô một cơ hội khác!

“Đúng vậy, một người đàn ông đã kết hôn một lần thì đương nhiên là hàng xài rồi! A..mà không đúng, không đúng. Anh là một người siêu cấp lạm tình, không thể nói rõ đã được xài bao nhiêu lần rồi nha! Như vậy, tôi lại càng không cần!” Vũ Tình bừa bãi nói xong, cảm thấy càng nói càng hả giận.

Mắt Thang Duy Thạc đỏ bừng ra sức dùng tay đem cô áp xuống ghế xe.

“Ưm…..” Vũ Tình hoảng sợ nhìn khuôn mặt trước mắt, trời ạ, miệng của cô thế nhưng bị hắn che lại!

“Ưm……” Cô dùng sức lắc đầu giãy giụa, không cần, cô không muốn cứa dây dưa như vậy mãi!

Bàn tay của Thang Duy Thạc trượt lên trượt xuống trên người cô, nhanh nhẹn xé rách quần áo của cô.

Đến khi cả hai người đều không hít thở được nữa, hắn mới hổn hển buông cô ra..

“Thang Duy Thạc, anh không thể đối xử với tôi như vậy, anh không thể!” Đến khi có thể phát ra âm thanh, Vũ Tình lập tức hét to ngăn cản.

Bị sự tức giận cuốn đi lý trí, hắn giống như một con sư tử bị chọc giận muốn ra sức trả đũa “Ha ha, không gì tôi không thể, không phải cô nói không muốn dùng hàng second-hand sao? Ha ha, hôm nay tôi nhất định sẽ cho cô dùng thử xem sao!”

Nói xong, hắn dùng tay tách chân cô ra chuẩn bị đi vào.

“Thang Duy Thạc, anh có biết tôi là ai không?” Vũ Tình đau khổ hét to một tiếng, dùng sức đẩy thân thể hắn.

Thang Duy Thạc cong lên khóe môi, hừ nhẹ một tiếng “Hạ Vũ Tình a, anh làm sao lại không biết em là ai! Em năm mười tám tuổi đã là tình nhân của anh, và còn là mẹ của con anh nữa!” Hắn vừa nói vừa cố định chân cô, lại chuẩn bị đi vào….

“Tôi là chị của Hoàng Vũ Hân, là chị của vợ anh!” Vũ Tình rốt cuộc cũng nhịn không được chuyện khó nói này nữa!

Thang Duy Thạc dừng ngay động tác của mình lại, thân thể cứng nhắc ngay trên người cô “Em nói cái gì?”

Vũ Tình rốt cuộc cũng không kiềm chế được nước mắt của mình cứ mặc nó chảy ra, đau đớn nhắm mắt lại “Tôi là chị của Vũ Hân, tôi là chị của Vũ Hân!”

Thang Duy Thạc cũng giống như vừa bị một lực lớn đả kích, ngồi lại ghế của mình “Tại sao lại có thể như vậy, em làm sao có thể là chị của cô ta?”

Vũ Tình kéo lại quần áo của mình, che mặt mà khóc “Anh còn nhớ năm đó, anh gặp tôi trước cửa nhà vợ mình không? Lúc đó, tôi không phải đi gây phiền phức, tôi chỉ về nhà, đó cũng là nhà của tôi….”

Nhớ lại cảnh kia, nước mắt của Vũ Tình lại càng chảy ra nhiều hơn, tâm cũng vô cùng đau đớn. Nhìn người mình yêu ôm em gái mình xuất hiện trước mắt, đó là cỡ nào đả kích cùng tổn thương!

Nếu năm đó không có đứa con trong bụng, cô nhất định đã lựa chọn việc kết thúc cuộc sống của chính mình!

Thang Duy Thạc nhớ tới hình ảnh kia, sau đó hắn còn đi tìm cô, cảnh cáo cô không được làm phiền đên người nhà của Vũ Hân, Thì ra tất cả đều là hiểu lầm, cô không phải đi gây phiền phức, mà là về nhà mình!

“Em là chị của Hoàng Vũ Hân, vì sao hai người lại khác họ?” Hắn cau mày hỏi.

“Vũ Hân theo họ mẹ, còn tôi theo họ cha!” Vũ Tình run run giải thích “Bất kể là họ gì, chúng tôi quả thật là chị em!”

Thang Duy Thạc buồn bực đấm vào tay lái, một cỗ buồn bực xoay quanh trong ngực hắn “Đáng chết, chị em các người muốn chơi trò gì chứ?”

“Thang Duy Thạc, anh không thể nào theo em gái, lại còn tìm chị được! Tôi không thể ở cùng một chỗ với anh, việc này đối với tôi rất tàn khốc!” Vũ Tình hít hít mũi, cầu xin nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.