Nhà Có Điêu Phu

Chương 26: Hoàng tử




“Có cái gì không đúng cũng không cần quan tâm, chỉ cần chung ta thấy đúng là được rồi!” Thang Duy Thạc khó hiểu nói, không rõ vì cái gì mà cô lại giãy giụa, đau đớn như vậy!

“Chỉ cần cảm thấy đúng là được?” Vũ Tình giống như đang rất^ đau đớn, hai vai không ngừng run rẩy “Tôi không phải là một ngươi phụ nữ hư hỏng, toi không phải vì có tiền mà có thể vứt bỏ tư cách!”

“Em và anh nói những lời này không cảm thấy là rất giả tạo sao?” Tháng Duy Thạc hừ nhẹ giễu cợt!

Cô cố nén nước mắt, không để chúng được rơi xuống: “Tôi không phải là nói những lời giả tạo, nếu năm đó không phải không còn cách nào khác, tôi sẽ không bao giờ bước vào nơi đó để kiếm tiền!”

“Mỗi cô gái đi bán thân đều nói như vậy cả, nhưng vẫn không che dấu được sự tham lam của các cô! Bây giờ cô vẫn giống như vậy yêu tiền ma. Làm móng tay cho người ta liền đòi hai mươi tám vạn, di rời cửa hàng thì lại giống như sư tử ngoạm. Ha ha, đòi bồi thường tới sáu trăm vạn, cô còn không phải đòi cao hơn với tôi....”

“Anh câm miệng, đây là tiền tôi đáng lấy. Thang Duy Thạc, anh cũng là một người làm ăn, tôi muốn bao nhiêu tiền cũng là quyền tự do của tôi. Tôi muốn một khoản bồi thường như vậy là vì trong lòng tôi nó đáng giá như vậy. Anh cũng đừng quên, lúc ấy là do anh đùa giỡn mà dỡ cửa hàng của tôi xuống, là do anh ép buộc tôi....” Câu nói tiếp theo cô cũng không muốn nói ra, tức giận nhìn theo hắn.

Những câu cô nói đều là sự thật, Thang Duy Thạc mím miệng không phản bác! “Thang Duy Thạc, năm đó nhà của tôi rất nghèo, nghèo đến độ anh cũng sẽ không tưởng tượng được. Mẹ tôi bị bệnh, tiền thuốc hàng tháng rất cao, còn có hai em trai và em gái vẫn đang đi học! Mà lúc đó, cha tôi qua đời vào năm tôi mười tám tuổi! Tôi không còn cách nào khác cả, chỉ có thể dựa vào năm vạn hàng tháng của anh....” Nói đến đây, Vũ Tình nhếch khóe miệng, không cho mình nghẹn ngào thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên cô nói đến gia đình của mình, hắn không nói lời nào, chỉ ngồi nghe cô nói.

“Anh sinh ra trong sự giàu có, làm sao biết được rằng đối với tôi năm vạn mỗi tháng lả quý như thế nào. Đó là tiền cứu sinh mạng cả nhà chúng tôi! Ha ha, nếu tại thời điểm đó, một ngày hai mươi tư giờ tôi không ngủ mà làm việc ở tiệm fastfood thì mối tháng cũng chỉ có thể kiếm được hal vạn! Nhưng bao nhiêu đó thì không đủ cho chi tiêu của cả nhà.” Nhớ tới lúc trước hắn từng

nhục nhã cô, ^ chỉ với năm vạn một tháng là có thế chơi đùa cô, trên mặt Vũ Tình tràn ngập đau xót.

Hắn thực sự không biết được lúc trước cô ở cùng với hắn là vì người nhà của mình. Hắn chỉ nghĩ cô là một cô gái ham giàu sang, ở một chỗ với hắn là vì muốn hưởng thụ cuộc sống xa hoa “Năm đó tại sao em lại không nói cho anh biết?”

Nghe thấy mấy chuyện không vui này thì được gì, chỉ toàn là đau buồn mà thôi!

Một cô gái mà có nhiều từng trải trong cuộc sống như vậy cũng là lần đầu tiên hắn gặp. Nhưng mà thấy biết bao thống khổ trên mặt cô, cũng làm cho hắn cảm thấy đau.

Nghe được lời hắn nói, Vũ Tình lắc đầu: “Năm đó anh có thể cho tôi tiền là được rồi, nói ra thì có tác dụng gì đâu? Tôi không cần có người phải đồng tình với mình, chăm sóc cho gia đình vốn là trách nhiệm của trưởng nữ mà!"

Hắn bị ánh mắt tràn đầy kiên cường của cô hấp dẫn, cô đã làm cho hắn thật sự cảm động!

Mười tám tuổi, cô yếu đuối, đáng yêu, luôn không nói một lời.

Mà tại thời điểm đó chỉ cảm thấy dáng vẻ cô rất đẹp, mà hắn đang cần một người bạn cùng giường, biết được mình là người đàn ông đầu tiên của cô liền quyết định bắt đầu quan hệ giao dịch với cô.

Hắn chỉ có cảm giác với cô khi lên giường, còn khi xuống giường hắn rất ít chú ý tới cô. Không đúng, không phải là hắn không chú Ỷ tới cô, mà lúc đó căn bản cô không hấp dẫn được hắn. Ngay từ đầu cô đã hay cúi đầu, luôn bận rộn làm việc, lúc thì lau cái này, khi thì rửa cái kia. Bởi vậy, hắn rất ít khi nhìn thấy mặt cô, rất ít, rất ít! Và cô cũng chẳng nói chuyện với hắn, và đặc biệt cô không bao giờ làm nũng với hắn! Có lẽ vì vậy mà hắn rất ít chú ý tới cô. Cho dù khi hai người ở chung một nhà thì hắn nếu không xem tv thì cũng chỉ lên mạng chơi game.

Nhưng hắn vẫn luôn nhớ tay nghề nấu ăn tuyệt vời của cô!

Không khí trong xe vô cùng trầm tĩnh, một lúc sau, Thang Duy Thạc bất ngở hỏi một vấn đề mà ngay cả chính mình cũng kinh ngạc “Vậy em có yêu anh hay không, hay chỉ là vì tiền mới ở cùng với anh?"

Câu hỏi của Thang Duy thạc làm Vũ Tỉnh trầm mặc một rất lâu, sau đó cô mím môi lắc đầu.

Nhìn thấy câu trả lời của cô, hắn thực sự thất vọng, tức giận nói: “Chẳng lẽ chỉ vì tiền, chỉ vì tiền em mới quỳ xuống cầu xin anh, xin anh đừng đi sao?”

Nhớ tới năm đó bản thân mình vứt bỏ tự tôn quỳ xuống đất cầu xin hắn, Vũ

Tình xấu hổ không chịu nổi nói: “Đúng vậy, tất cả đều là vì tiền, vì ta muốn giúp đỡ gia đình mình!”

Bên trong xe^không khí lại yên lặng, hai người có thể nghe được cả tiếng thở của đối phương.

“Vậy chắc người nhà của em rất cảm kích em phải không, dù sao em cũng vì họ mà bán rẻ tất cả!” Thật lâu sau hắn thấp giọng nói, trên mặt có chút biểu hiện mắt mát!

Cảm kích? Cảm kích? Vũ Tình nghe đến hai chữ đó không biết là nên cười hay nên khóc “Tôi không cần bọn họ cảm kích, đó là việc tôi phải làm, là việc tôi nên làm!”

“Vậy bây giờ em cũng nói ra một cái giá đi, anh muốn ở cùng với em!” Cho dù cô là vì tiền, hắn cũng tình nguyện chấp nhận! Bởi vì hắn thật sự rất muốn được gặp cô, được ôm cô!

Nghe thấy vấn đề đó, cô cảm thấy giông như vừa bị đánh một cú vào đầu “Thật xin lỗi, tô[ bây giờ có năng lực kiếm tiền, có thể chăm sóc tốt cho gia đình của mình! Cho nên, chuyện bán rẻ thân thể của mình, tôi sẽ không làm lại!” “Vậy ý của em là quan hệ của cúng ta chỉ có thể dừng tại đây?” Hắn châm một điếu thuốc, có vẻ rất phiền chán. “Đúng vậy! Vì hiện tại tôi có cuộc sống của tôi, hơn nữa tôi cũng rất hài lòng với nó!” Cô chắc chắn gật đầu.

“Vậy anh sẽ đưa Nhạc Nhạc về, vì nó là con gái của anh!” Hắn nói ra điều kiện! Vũ Tình khẽ cười hỏi: “Anh chắc chắn Nhạc Nhạc là con của anh sao? Chỉ sợ nó không phải là con của anh đâu!” “Không thể nào, nó đáng yêu như vậy thì chắc chắn là con của anh rồi!” Đáy mắt hắn tỏa ra sự căm tức, hắn ghét nhất khi nghe nói Nhạc Nhạc không phải con gái hắn!

‘Nhưng nó là con của tôi, tôi không thể đưa cho anh. Nếu anh muốn, anh có thể đi kiện!” Vũ Tình vẫn giữ nguyên nụ cười nói, biểu tình vô cùng bình tĩnh. “Nếu em không đưa con gái cho anh, anh nhất định sẽ nhờ đến pháp luật!" Hắn tỏ vẻ rất chắc chắn.

“Còn Ttèu Bác? Tiểu Bác bá đạo như vậy, chẳng lẽ anh không sợ Nhạc Nhạc chịu ức hiếp sao? Thang Duy Thạc, anh không nên mọi việc đều là chỉ vì mình, nếu anh cướp Nhạc Nhạc đi, hai đứa bé đều sẽ bị ton thương!”

“Vậy em chỉ việc theo Nhạc Nhạc trở lại bên cạnh anh là được rồi!” Hắn không hiểu, không hiểu vì sao cô lại cố chấp như vậy!

Vũ Tình xém chút nữa bị hắn tức chết, nói đi nói lại như thế nào lại trở về đề tài này? “Thang Duy Thạc, anh đưa tôi về đi, anh nhắt quyết muốn tôi lấy thân phận là tình nhân trở về bên cạnh anh phải không?”

Hắn không nói gì, xem như chấp nhận.

“Anh bây giờ thích thân thể tôi, bắt buộc tôi phải ở cùng với anh. về sau nếu anh lại thích một cô bé nào khác, anh không phải sẽ lập tức đá tôi chứ?” Cô châm chọc hỏi.

“Sẽ không, anh nhất định sẽ giữ em cùng con ở bên cạnh mình!” Hắn chắc chắn nói.

Nghe được hắn nói như vậy, VQ Tình vô cùng tức giận nắm lấy giày của mình mà đánh vào đầu của hắn. Tức chết cô, tức chết cô! “Khốn nạn, Thang Duy Thạc, anh là đồ điên khùng!”

Bị gót giày của cô đánh trúng, hắn nhanh cầm lấy tay cô “Chết tiệt, em thế nhưng dùng giày đánh anh!” ^

“Anh nên cảm thấy may mắn là trong tay tôi bây giờ không phải là một con dao, nếu không tôi nhất định sẽ đâm anh! Thang Duy Thạc, tôi Hạ Vũ Tình bây giờ không cần anh, hiểu chưa? Tôi không muốn làm một món đồ chơi mà anh có tiền là có thể mua ngay được, anh đi tìm người khác đi!”

Cô phản ứng tương đối nhanh, dùng tay tự do còn lạl của mình mà cầm giày đánh hắn, đánh ngay vào mặt hắn.

Trong nháy mắt trên trán Thang Duy Thạc bị gót giày đánh qua gây ra vết thương, máu từ vết thương từ từ chảy ra! “chết tiệt, em thế nhưng lại đánh anh!”

“Nói cho anh biết, nếu anh tiếp tục dây dưa với tôi, tôi sẽ tiếp tục đánh anh. Nếu anh làm tôi tức giận, tôi sẽ giết anh, anh nên tin tôi đi!” Vũ Tình tức giận đem giày mang lại vào chân “Bây giờ anh cho tôi xuống xe đi, nhanh lên!” “không được!” Hắn lấy tay lau máu trên trán, tức giận hô!

Vũ Tình cầm lấy điện thoại, lập tức ấn ba số: “Alo, là cục cảnh sát phải không, tôi ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.