Nhà Có Điêu Phu

Chương 22: Chưa bao giờ




“Tiểu Bác, hôn dì một cái được không?” Vũ Tình chỉ chỉ vào hai gòa má của mình, thật cẩn thận hỏi!

Tiểu Bác nhìn dì xinh đẹp trước mắt, hai hàng lông mày nhăn lại “Ừm…” phát ra một âm thanh lo lắng thật dài!

Vũ Tình cúi đầu có chút thất vọng, ngay lúc cô chuẩn bị đứng lên, trên gương mặt bị một đôi môi mềm mềm nóng hầm hập dán lên.

Ba………

Vũ Tình đứng ngây người, không biết hình dung cảm giác của mình bây giờ là như thế nào: “Tiểu Bác, dì rất thích con, rất yêu con!”

“Hì hì….” Nghe được có người nói thích mình, Tiểu Bác rất vui mừng! “Dì, con muốn ăn cái bánh kia!” vừa nói xong, tay đã đụng tới đĩa bánh.

“Tiểu Bác, con còn chưa rửa mặt mà đúng không?” Vũ Tình cầm lấy bàn tay nhỏ bé, đôi môi đỏ mọng cong lên hỏi.

“Dạ chưa!” Nó thành thật trả lời!

“Vậy để dì giúp con rửa mặt, được không? Mặt chưa rửa, ăn sáng sẽ rất mất vệ sinh nha!” Cô lôi kéo bàn tay nhỏ bé, trêu ghẹo nói.

Tiểu Bác nghe người khác nói nó không cệ sinh, có hút xấu hổ: “Dạ được ạ!”

Vũ Tình ôm hắn đặt xuống đất, sau đó nắm bàn tay nhỏ đi vào phòng tắm.

Vì cô đã là một người mẹ nên khi rửa mặt cho Tiểu Bác rất nhanh: “Được rồi, con mở mắt ra đi!” Vũ Tình lấy khăn lau khô mặt cho nó xong, cười nói.

Tiểu Bác mở to mắt nhìn cô, cũng lộ ra một nụ cười: “Dì, dì với bà nội rửa mặt cho con thật khác nhau nha!”

“Có gì khác nhau?”

“Dạ bà nội rửa mặt cho Tiểu Bác rất là đau, nhưng dì thì không như vậy!” Tiểu Bác dùng âm thanh non nớt nói.

Vũ Tình ngồi thấp xuống, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Bác hỏi: “Còn mẹ Tiểu Bác đâu, sao không rửa mặt cho Tiểu Bác?”

Tiểu Bác lắc đầu: “Không có, mẹ mỗi ngày đều ngủ tới trưa mới rời giường, Tiểu Bác luôn không gặp được mẹ!”

Vũ Tình không nói gì, chỉ kéo Tiểu Bác đến nhà ăn!

Có lẽ vì quan hệ của cô và Tiểu Bác có chút biến chuyển nên thời gian ăn sáng coi như là bình yên!

Vũ Tình trước cho Tiểu Bác ăn, sau đó mới đến Nhạc Nhạc.

Mà Thang Duy Thạc khi nhìn thấy hình ảnh đó, trong lòng bỗng cảm thấy thật ấm áp: “Nhà thì nên như thế này, Vũ Tình, sau này Tiểu bác sẽ sống cùng chúng ta!” Hắn bỗng nói.

Nghe hắn nói như thế, Vũ Tình thiếu chút nữa đem đò ăn trong miệng phun ra: “Anh vừa nói cái gì?”

“Anh và cô ta ly hôn rồi, con thuộc về anh! Em hãy chăm sóc Tiểu Bác, em là một người mẹ tốt, Tiểu Bác giao cho em chăm sóc, anh rất yên tâm!” Hắn giống như là đang giao công việc cho cấp dưới!

“Không, tôi không thể chăm sóc Tiểu Bác, thật xin lỗi, mời anh tìm người khác giúp đi!” Cô bỗng đứng lên, lớn tiếng nói.

Sự từ chối của cô làm hắn bất ngờ, vừa rồi thấy cô chăm sóc cho Tiểu Bác, hắn nghĩ cô rất thích Tiểu Bác! “Hạ Vũ Tình, đây là anh ra lệnh cho em!”

“Thang Duy Thạc tôi không biết vì sao anh và vợ mình ly hôn, tốt nhất là không phải vì tôi!” Việc bọn họ ly hôn khiến cô giật mình, cũng có một chút lo lắng. Hy vọng là không phải vì cô, cô không muốn phá hỏng cuộc sống của em gái mình! Cô không thể chăm sóc Tiểu Bác, không cách nào có thể! (>o

Nghe cô nói như vậy, hắn chỉ cười nhạt: “Đương nhiên không phải là vì em, chết tiệt, nguyên nhân ly hôn, anh sẽ không nói cho em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.