Nhà Có Điêu Phu

Chương 14: Coca - khuynh thành




Ba và con gái lại có nhận thức khác nhau "Thang Duy Thạc, anh thật đê tiện, sao lại bắt cóc con gái của tôi! Anh không sợ tôi báo cảnh sát sao, nếu anh không trả con gái cho tôi, tôi lập tức đi báo cảnh sát!" Vũ Tình tức giận hét lớn trong điện thoại.

Đối phương lập tức đáp lại cô một cái cười khẽ, không nhanh không chậm nội: “Được thôi, tôi cũng đang muốn nói cho tất cả mọi người biết Nhạc Nhạc là con gái của tôi! Nếu cô không sợ sẽ khiến Nhạc Nhạc được lên tivi, mà tâm linh bị tổn thương, vậy cô cứ đi báo cảnh sát đi!"

Vũ Tinh nắm chặt điện thoại, nửa ngày nói không nên lời được một chữ. Chết tiệt, lời hắn nói đều đúng. Thang Duy Thạc là một danh nhân, nếu báo công an, lập tức đám phóng viên sẽ chú ý tới Nhạc Nhạc. “Được rồi, được rồi. Tôi đi, tôi đi!"

“Đừng quên mang chứng minh nhân dân, về sau không được trở lại nơi đó. Đừng tìm cách đối phó với tôi, bởi vì em nhát định không đấu lạl đâu!" Thạng Duy Thạc thu hồi nụ cười, nghiêm túc nhắc nhở cô.

“Hiều rồi, hiều rồi!" Cô nghiến răng nghiên lợi nói xong, cắt đứt điện thoại!

Cô không dám lấy con gái ra đùa giỡn, bằng tốc độc nhanh nhất đi đến khách sạn hắn bảo. Thời điểm đi vào cửa lớn của khách sạn, ánh mắt Vũ Tình bịt kín một cỗ sương mù.

Nơi này cô rất quen thuộc, đây là nơi cô từng ở suốt hơn năm năm!

Ha ha, năm năm trước hắn bá đạo đem cô đuổi đi, năm năm sau hắn lại bá đạo khiến cô trở về!

Mà hai lần này, cô đều không có quyền chủ động, hoàn tọàn phải nghe theo mệnh lệnh chỉ đạo của hắn.

Nhẹ nhàng chớp hai tròng mắt, khí lạnh trong mắt bị xua tan. Sau đó cô ngẩng đầu tự tin, kiên định tiêu sái bước vào thang máy

“Chú, cháu muốn mẹ!" Nhạc Nhac thổi đủ bong bóng, bỗng cảm thấy bất an. Mắt to đã ướt ướt, có vài phần sợ hãi nhìn Thang Duy Thạc.

Thang Duy Thạc ôm lấy bé, đem bé đặt vào trong lòng. “Nhạc Nhạc, mẹ sắp tới rồi!"

Nhạc Nhạc nhln chú, miệng từ từ mếu máo,

nước mắt càng tích càng nhiều, chuản bị

"Oa " Nhạc Nhạc bỗng khóc lớn lên,

nước mắt rơi như mưa. “Cháu muốn mẹ, muốn mẹ ~ oa ”

Thang Duy Thạc mặt ngốc, con gái hắn sắc mặt thay đổi cũng quá nhanh đi. “Nhạc Nhạc, chút nữa mẹ tới rồi, cùng chú thổi bong bong đi!"

Thang Duy Thạc cầm ống nhựa, thổi ra một chuỗi bong bóng. “Nhạc Nhạc, cháu xem xem, chú thổi được nhiều chưa kìa, xem đi?” Nhạc Nhạc căn bản không để ý tới bộ dạng này của hắn, khóc càng lúc càng lớn.

“Oa Cháu không phải bị lừa bán đấy chứ,

chú nhất định là người xấu, là người xấu a!”

"Người xấu?” Thang Duy Thạc nhíu mày, thật không thích con gái xưng hô với mình như vậy!

“Đúng vậy, cháu nhất định bị lừa bán, nếu không mẹ sao còn chưa đón cháu? Nhất

định chú là người xấu, oa ” Nhạc Nhạc lý

luận y hệt đứa trẻ, sau đó lại tiếp tục khóc! “Nhạc Nhạc, chú là papa của cháu, không phải người xáu! Ngoan, mau tới kêu papa!” Không được, hắn đành phải khiến con gái minh biết mình là ai trước vậy.

Nhạc Nhạc dừng lại tiếng khóc nhìn hắn, sau đó cật lực lắc đầu, khóe môi non nớt nhếch lên một vòng cung. "Không phải, chú không phải papa, papa mang kính mắt cơ!” Những lời này khơi mào tất cả ghen tị trong hắn, biểu tình càng trở nên nghiêm túc. "Nhạc Nhạc, chú mới là papa cháu. Cái người mang kính mắt kia không phải, nhớ chưa. Đến đây, gọi papa!”

Nhạc Nhạc nhìn hắn, lau nước mắt. “Vậy, vậy chú là papa nuôi sao?"

“Cái gì papa nuôi? Là papa ruột!” Hắn quả thật bí bức tới điên rồi.

"Nhưng Nhạc Nhạc có papa rồi, papa là bạn trai của mẹ nuôi.” Bé chiến đấu tới cùng giải thlch.

Lời nói của bảo bối khiến Thang Duy Thạc không ngờ tới, cái gì papa là bạn trai của mẹ nuôi? “Nhạc Nhạc cháu nói cái gì cơ? Cái gì mà papa là bạn trai cùa mẹ nuôi!"

“Papa là bạn trai của mẹ nuôi, mẹ nuôi cùng papa đối với Nhạc Nhạc tốt lắm, mỗi lần bọn họ đi ra ngoài đều cho Nhạc Nhạc kẹo kéo, mẹ còn không mua cho Nhạc Nhạc!” Nói xong, Nhạc Nhạc không nhịn được liếm liếm cánh môi.

Thang Duy Thạc cản thận phân tích lời nói của con gái, tựa hồ hiểu được bé gọi ai là papa. "Nhạc Nhạc, nói rõ ràng đi, mẹ cháu có cùng papa ngủ chung một phòng không?" Hắn hỏi trực tiếp, nhưng chỉ có cách này hắn mới có thể hiểu được ý tứ của con gái!

Nhạc Nhạc cật lực lắc đầu, lớn tiếng nói: “Mẹ cùng Nhạc Nhạc vui vẻ ở cùng một phòng nha. Nhà papa không ở đấy, cháu cùng mẹ một phòng, mẹ nuôi một mình một phòng. Mà papa chí đến nhà ăn cơm, đến buổi tối lạl đi!”

Thang Duy Thạc bỗng vô cùng sung sướng, hưng phấn đem Nhạc Nhạc nhấc lên thật cao. Giờ khắc này hắn là trăm phần trăm xác định, tiểu tinh linh này chính là con gái của hằn.

Mà người phụ nữa Hạ Vũ Tình kia, căn bản không có cái gl gọi là chồng, đây chẳng qua chỉ là che mắt người khác Cô, chỉ có thể là người phụ nữ của hắn! “Haha, chú cho cháu xuống dưới đi, cho cháu xuống dưới!” Bảo bối bị nhấc lên cao, vừa khóc vừa cười kêu!

“Kêu papa, kêu papa đi, sau đó chú liền cho cháu xuống dưới!" Khóe môi Thang Duy Thac nhếch lên, trên măt xuất hiên tia diu

dàng khó có được. Nhưng miệng vẫn mặc cả với người kia!

“Papa nuôi!” Tiểu Nhạc Nhạc trong đầu đã nhận thức chuân Tân Kỳ là papa. Nhưng, nhln thấy chú đẹp trai như vậy, kêu hắn là papa cũng không tồi nha.

Nhưng cũng không thể kêu loạn, không thể kêu loạn, vl khác nhau nên kêu papa nuôi là được rồi! Thang Duy Thạc dùng sức ấn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, lại lần nữa nhấc bé lên cao.

"Kêu papa, không phải papa nuôi, Nhạc Nhạc chỉ có một papa, là chú! về sau không được kêu người khác là papa, biết chưa?” ‘Thật sao?” Bé vẫn không tin đâu?

"Đương nhiên là thật rồi!" Hắn gật đầu thật mạnh!

Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, tính trẻ con hỏi: “Ba mẹ các bạn khác đều ở cùng một chỗ, papa cùng mẹ có ở cùng một chỗ không?"

“Đương nhiên, từ hôm nay trở đi Nhạc Nhạc cùng mẹ sẽ ở chỗ này, cùng papa ở cùng một chỗ!” Ha ha, xem ra bé quả nhiên là con gái của hắn, biết cô nhóc đang nghĩ cái gì!

“Papa, papa, papa ” Nhạc Nhạc hưng

phấn kêu vài tiếng, bàn tay nhỏ bé hướng tới sờ sờ hai má của papa đẹp trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.