Nhà A Nhà B

Chương 2: Bị nhặt về nuôi




Từng chút từng chút ý thức xâm nhập đầu óc của nàng, nàng vừa tỉnh lại, nhất thời chỉ cảm thấy đau đầu kịch liệt, bên đầu còn vọng lại tiếng vo ve: Nàng cố gắng mở mắt ra, ánh trăng trong trẻo đến chói mắt, trước mắt cũng là một mảnh mơ hồ: Nàng giống như đang nằm ở một nơi lạnh như băng, giật giật ngón tay, đụng đến nước lạnh như băng cùng bùn đất ẩm ướt, mũi còn ngửi thấy hương vị của cỏ xanh: Nàng dường như ở một bờ sông hoang dã:

Nàng thở hổn hển, trên đầu là từng đợt đau đớn, nàng theo bản năng nâng tay lên muốn sờ lại phát hiện cánh tay rất nặng, hơn nữa mới xoa đầu, trên tay dính cái gì ướt ướt giống như máu:

Nàng ngẩn ngơ, nàng bị sao vậy?

Một nam nhân chạy tới bên người nàng, sốt ruột hốt hoảng hỏi, “Ngươi thế nào? Ngươi có khỏe không?”

Nàng không thể đáp lại, đau đớn làm giảm đi thể lực của nàng, trên đầu nàng tựa hồ còn chảy máu, nàng cố gắng muốn nhìn tình hình, muốn nhìn nam nhân ở trước mặt này, đáng tiếc chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng:

Nam tử kia không có kiên nhẫn chờ nàng thanh tỉnh, hắn kéo nàng tới trên bờ, thân thủ sờ soạng xiêm y nàng, miệng la hét, “Vật kia đâu?”

Vật kia? Cái gì vậy?

Xa xa tựa hồ truyền đến tiếng vang, tai nàng ong ong, nghe không rõ, nam nhân tìm kiếm sờ soạng trên người nàng cũng nghe được, vì vậy hắn nhanh chóng đứng lên, xoay người chạy đi:

Rất nhanh, một đám người chạy tới giữ thân thể của nàng, bọn họ giơ đuốc, lớn tiếng ồn ào, đây đuốc rất sáng, đâm vào mắt đã nhắm lại của nàng, bọn họ rất ồn ào nhưng nàng nghe rất rõ, “Nàng ở đây, rìm được rồi, tìm được rồi…”

Tìm được nàng? Ai tìm nàng?

Nàng đau đầu quá, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó, nàng lại chìm vào bóng tối:

Lại mở mắt, nhìn thấy đỉnh giường màu xanh đen, nàng giật giật, phát hiện trên người có cái chăn mềm mại, mà nàng đang nằm trên giường: Đầu tựa hồ không đau nữa, nàng lấy tay sờ sờ, trên đầu có vải quấn quanh, nguyên lai là bị băng bó: Nàng cẩn thận, chậm rãi quay đầu, đánh giá căn phòng này:

Chính giữa phòng có đặt bàn tròn, trên bàn chỉ có một cái khay gỗ, một cái ấm trà, bốn cái chén: Dưới bàn là bốn cái ghế, có một cái kéo đến trước bàn, hiển nhiên lúc trước có người ngồi qua: Cái ghế tỏ vẻ người này rất nhanh trở lại, chén trà mở ra trên bàn không tỏ vẻ người này là hạng phó dịch:

Xiêm áo trong phòng đặt ở một cái bàn gần cửa sổ, gương đồng, lược son, hộp trang sức trên bàn đặt chỉnh tề: Sát tường có cái tủ đứng lớn, cái tủ ra vẻ đây là đồ vật của nữ nhi: Nơi này vừa thấy liền biết là khuê phòng nữ nhi:

Dụng cụ bài trí cùng gia cảnh trong nhà không sai biệt lắm, phòng trong lạnh lùng, vật phẩm đơn điệu, nàng đoán chủ nhân của phòng này không được sủng: ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, nàng không biết làm sao nên nhanh chóng nhắm mắt lại, trong đầu nháy mắt đã đem vị trí cửa phòng cửa sổ nhớ kỹ, nàng ngầm giật giật, thử xem thể lực chính mình đã có thể hoạt động hay chưa:

Nàng theo bản năng nghĩ rằng đây là phòng mình, đầu óc nàng có chút mơ hồ, dường như có chuyện gì không thích hợp: Nhưng là cái gì, nàng nhất thời không nghĩ ra:

Cước bộ nhỏ nhẹ bước vào là nha hoàn, nàng nghe ra được, nha hoàn này không có võ: Nàng lặng lẽ mở mắt, nhìn bộ dạng của nha hoàn kia, không biết: Ngay tại giờ phút này, rốt cuộc nàng biết chỗ nào không thích hợp, nguyên lai là đầu nàng, trong trí nhớ của nàng cái gì cũng không có:

Nha hoàn đang đứng trước giường, nhìn thấy nữ tử trên giường mở to mắt liền nói : “Phu nhân đã tỉnh:”

Phu nhân? Nói như vậy nha hoàn này biết nàng? Nữ tử trên giường ân một tiếng, lại bị âm thanh ngèn ngẹn của chính mình dọa nhảy dựng: Nàng làm sao vậy, rốt cuộc nằm đã bao lâu?

Nha hoàn kia là người nhanh nhẹn, thấy thế rót nước lại đây, một bên thân thủ nâng đầu giúp nàng uống nước: Nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy đầu trống trơn, chịu đựng đau đầu ngồi dậy, nàng quan sát vẻ mặt nha hoàn kia, lại giống như quen biết nàng: Nàng bất động thanh sắc nhìn, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra:

Nha hoàn kia thả cái chén xuống, quay đầu đối diện ánh mắt của nàng, nói: “Phu nhân bị thương, vẫn là nghĩ ngơi cho tốt đi:”

Bị thương? Nữ tử trên giường dùng sức hồi tưởng, đáng tiếc vì sao bị thương một chút ấn tượng đều không có, bao gồm chính nàng:

Dưới loại tình huống này nếu hỏi “Ta là ai” có phải là dọa người hoảng sợ lắm hay không? Vẫn nên chọn vấn đề an toàn tốt hơn, vì thế nàng hỏi, “Ta tỉnh, ngươi không đi thông tri người sao?”

Lời này tựa hồ làm cho nha hoàn kia kinh ngạc, nàng ngẩn ngơ đáp, “Nhị gia có việc, không tới được: Thiết quản sự thay Nhị gia ra ngoài làm việc: Đại phu nói, phu nhân đụng phải đầu, đã dùng qua dược, nghĩ ngơi nhiều đúng giờ uống thuốc là được:”

“Ý của ngươi là, đại phu nói không có việc gì, cho nên mọi người không cần lại đây xem cũng được, phải không?” Nha hoàn kia sửng sốt, tựa hồ không biết nên trả lời như thế nào mới tốt:

Nữ tử trên giường dùng sức nghĩ Nhị gia, thiết quản sự tên tự là gì, vẫn không nghĩ ra được, chính nàng là ai cũng không nghĩ ra được: Như vậy đi, dù sao cũng giấu không được, hỏi rõ ràng, “Ngươi tên là gì?”

Quả nhiên nha hoàn nhíu mi, “Phu nhân bị đánh đến hồ đồ sao? Nô tỳ là Tiểu Thanh:”

“Nga, là Tiểu Thanh a:” nàng hỏi tiếp: “Ta là ai?”

Tiểu Thanh giật mình mở to mồm, lắp bắp, “Phu, phu nhân, đầu óc bị đánh hỏng rồi, không nhớ sao?”

“Đúng vậy, bị đánh hỏng rồi:” nàng thản nhiên lại còn thật sự đáp:

Tiểu Thanh ngây người, lùi về phía sau từng bước, nói, “Phu, phu nhân, đừng nghĩ đến chủ ý ngốc nghếch này, Nhị gia vốn đã tức giận, nếu ngươi cứ bướng bỉnh giả bộ ngu ngốc, hắn sẽ phạt nặng ngươi:”

Phu nhân, Nhị gia? Nữ tử trên giường lại suy nghĩ, đem suy đoán trong lòng nói ra, “Ngươi bảo ta phu nhân, lại luôn nói Nhị gia, hắn là tướng công của ta sao?”

Lần này nha hoàn không phải giật mình, là kinh hách, nàng xoay người tông cửa xông ra, lớn tiếng kêu, “Người đâu mau tới a, mau gọi Trần đại phu…:mau đi gọi Trần đại phu…”

Trong phòng chỉ để lại một nữ nhân mất trí nhớ ngồi yên ở trên giường, nàng sờ sờ vải quấn trên đầu, lầm bẩm, “Được rồi, ta đã biết hắn không phải là tướng công của ta, ngươi cũng đâu cần phải phản ứng kịch liệt như vậy?”

Nàng đợi hơn nữa ngày Trần đại phu cũng không có tới, nhưng thật ra có một lão phụ nhân mang theo bốn năm nha hoàn, tiền hô hậu ủng xông vào: Nói sấm*, quả thật là vì nàng bước vào khí thế quá mức lỗ mãng:

Nói sấm: cái này đúng ra là sấm ngôn, là lời nói hoặc điềm báo trước việc lành hay dữ sẽ xảy ra

“Nghe nói phu nhân xảy ra chuyện, lão thân cố ý đến xem:” Ánh mắt nàng lợi hại, nói nhưng môi không nhếch tí nào, thoạt nhìn đúng là nghiêm khắc:

“Đa tạ quan tâm, xin hỏi ngươi là ai?” lão phụ này mặc dù một thân sạch sẽ, nhưng dấu không được phong trần mệt mỏi, bộ dạng mệt mỏi, chắc là vừa trở về không lâu: Mới về liền đến thăm nàng, không biết cùng chính mình có quan hệ gì?

“Hừ, thật đúng là không nhớ? Ta là Dư nương:” Vẻ mặt lão phụ biểu tình như ngươi đang giả ngu, nhưng vẫn đáp, “Là quản sự trong phủ:”

Nha hoàn vừa rồi nói thiết tổng quản, bây giờ lại có một quản sự, xem ra nơi này rất lớn: Nữ tử ở trên giường lại sờ sờ đầu mình, hỏi, “Vậy ta là ai?”

“Ngươi kêu Phượng Trữ là phu nhân của Tam gia chúng ta:” Dư nương lại nhăn mày:

“Tam gia?” khó trách nha hoàn kia chạy trốn nhanh như vậy, nguyên lai là nàng đem nhị bá nhận sai tướng công, thật có chút khác người:

“Phu nhân muốn nói cho ta biết, cái gì cũng không nhớ rõ sao?”

Phượng Trữ không đáp, hỏi tiếp: “Ở đây là đâu?”

Dư nương lạnh nhạt nói, “Long phủ ở kinh thành:”

Phượng Trữ lại hỏi: “Ta bị làm sao vậy?”

“Ngươi bị đụng vào đầu:” Dư nương cười lạnh một tiếng, “Va chạm này làm phu nhân choáng váng, tạm thời không nghĩ ra:”

“Ngươi cảm thấy ta giả ngu?” thái độ lão phụ rõ ràng không tốt, Phượng Trữ muốn xem nhẹ cũng không được: Nàng lắc lắc đầu, trong óc vẫn là một trận đau đớn:

Dư nương đứng ở bên giường lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, Phượng Trữ nhắm mắt lại, chờ trận đau đớn kia đi qua, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Tướng công của ta đâu?” Vấn đề này chắc có thể hỏi đi, cái này cùng việc nàng giả ngu hay không không quan hệ:

“Cái gì?” trong mắt Dư nương lộ vẻ kinh ngạc:

Chẳng lẽ nàng hỏi tướng công, cũng là chuyện của người khác? Phượng Trữ cảm thấy kì quái, “Không phải nói ta là Tam gia Tam phu nhân sao? Ta bị thương, hắn mặc kệ ta sao?”

Lão phụ nhìn chằm chằm Phượng Trữ, sau đó ngậm miệng không nói:

Phượng Trữ thản nhiên nhìn lại nàng, nhớ tới khuê phòng trong trẻo nhưng lạnh lùng này, không có nửa dấu vết nam tử trụ qua, càng nghĩ càng quái, “Nơi này là phòng của ta ở Long phủ sao?”

“Đúng vậy:”

“Ta bị chồng ruồng bỏ sao?”

“Vẫn chưa hưu:”

“Tướng công ta đã chết sao?” Cho nên nha hoàn lúc nào cũng cung kính nói Nhị gia, Nhị gia, chẵng lẽ Tam gia mất sớm?

“Không có:” Dư nương thật mất hứng, “Chuyện này không được nói lung tung:”

“Tướng công ta ở đâu? Ta muốn thấy hắn:”

Dư nương nghe vậy híp mắt lại, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, quay đầu dặn nha hoàn phía sau, “Đi gọi Trần đại phu tới:”

“Trần đại phu biết tướng công ta đi nơi nào đúng không?”

Lão phụ “Hừ” một tiếng, ngồi xuống ghế, không đáp:

Phượng Trữ cảm thấy đầu cũng không còn đau như vậy, nghi vấn cũng càng lúc càng nhiều, nàng tiếp tục hỏi, “Đại nương, vì sao ta bị đánh vào đầu?”

“Cái này hẳn nên là ngươi nói cho ta biết:” ngữ khí Dư nương thật không tốt, hiển nhiên không kiên nhẫn:

“Cho nên các ngươi đem ta về, không biết tại sao ta bị thương?” đột nhiên trong đầu Phượng Trữ nhớ tới nước lạnh như băng, bùn ẩm ướt, còn có ánh trăng chói mắt cùng cây đuốc: Nam nhân kì quái kia ở trên người nàng tìm cái gì vậy?

Dư nương không trả lời, Phượng Trữ lại tiếp tục hỏi, “Bình thường là ai chiếu cố ta?”

Dư nương cũng không đáp, là Tiểu Thanh đáp, “Là Tiểu Thanh phụ trách phu nhân:”

“Nhà mẹ đẻ ta ở đâu? Ta gả lại đây đã bao lâu?”

Phượng Trữ hỏi rất thẳng thừng, Dư nương cũng không kiên nhẫn, nàng dùng sức vỗ cái bàn, hướng nha hoàn phía sau hạ lệnh, “Đi xem, như thế nào thỉnh cái đại phu cũng lâu như vậy?”

“Đại nương a, ngươi đừng có gấp, đại phu cũng phải đi bằng hai chân, cũng không thể nào bay đến, đừng có gấp:Chúng ta tiếp tục tâm sự, vừa nói chuyện vừa chờ:” Phượng Trữ không nhìn thấy gương mặt Dư nương đen lại, tự nhiên khuyên nàng:

“Ta không phải là đại nương:” Dư nương rất tức giận, đại nương là xưng hô ở phố phường, người phú quý người ta cũng chỉ xưng lão phụ, nàng là quản sự ở Long phủ, làm sao có thể gọi là đại nương:

“Nga, vậy thì là Dư nương:” Phượng Trữ thuận theo sửa lại xưng hô, lại hỏi, “Dư nương, là tâm tình ngươi căn bản không tốt, hay là ngươi không thích ta?”

Vấn đề này Dư nương không tính đáp, phàm là có chút so đo, cũng sẽ không ngốc đến đem thái độ của người khác nói trắng ra như vậy, tam thiếu phu nhân này, lại tính quỷ kế gì đây?

Ai ngờ Phượng Trữ lại hỏi: “Vì sao nghĩ ta giả ngây giả dại?”

Dư nương rốt cuộc không nhịn được nữa, vì thế nói thẳng, “Loại chuyện này ngươi làm được:”

“Như vậy a:” Phượng Trữ cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng suy tư: Nhìn cái phòng này, gương mặt quản sự cùng bọn hạ nhân, quả thật nàng một chút ấn tượng cũng không có, nàng thật sự ở nơi này? Nàng thật sự gặp qua bọn họ?

“Cảm phiền lấy cho ta cái gương:” Yêu cầu của Phượng Trữ làm cho bọn hạ nhân há hốc mồm, vừa bị Dư nương nói như vậy, cư nhiên còn muốn cái gương?

Gương lấy đến, Phượng Trữ cầm cái gương soi trái soi phải, trừ bỏ miếng vài băng bó chói mắt trên đầu, diện mạo của nàng vẫn làm chính nàng vừa lòng, mày liễu loan loan, mắt to trong suốt, cái mũi thẳng khéo léo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đại mỹ nhân a: Trong lòng nàng cảm thấy, nàng nên là như vậy: Nhưng cảm giác xa lạ khi đối mặt với những người này…::

Nàng nhìn lại nhìn, rốt cuộc nói, “Các ngươi nói ta là Tam gia phu nhân, lại ngay cả gia cũng chưa thấy, ta nào biết các ngươi nói thật hay giả? Có thể hay không là các ngươi thấy đầu óc ta chưa tốt nên gạt ta?”

Cái này thật sự là mọi người ngây ngốc nhìn nàng, Dư nương giận dữ cười, “Đã hồi lâu không thấy ngươi, nhưng ngươi luôn nghĩ trên mặt mình dát vàng, xem ra Tiểu Thanh chiếu cố ngươi tốt:” Nha hoàn tên Tiểu Thanh nghe xong, sợ tới mức quỳ trên mặt đất, Dư nương cũng không thèm nhìn, vẫn nói tiếp, “Ngươi nói như vậy, chỉ bằng ngươi, chúng ta lừa ngươi thì được cái gì? Vạn nhất, chúng ta lừa ngươi, bộ dáng hiện nay của ngươi như thế, có thể làm gì được?”

Tức giận của nàng biểu hiện rõ ràng, xem ra thật là bị nghi ngờ của Phượng Trữ làm cho tức giận, nàng thì làm được gì? Nàng ngay cả chính mình cũng không biết là ai, trời đất bao la, nàng bất quá chỉ là một người bé nhỏ, nàng có thể làm gì? Nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy đói bụng:

“Nếu không, trước để cho ta ăn chút gì, ta ăn no, lại ngủ một giấc: Tỉnh lại nói không chừng đầu óc tốt lên:”

Cái này ánh mắt mọi người không phải xem ngốc tử, mà là ánh mắt xem đại ngốc tử:

Không đầy một canh giờ, Long phủ truyền ra một tin: Long Tam phu nhân bị đánh đến hư đầu óc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.