Nhà A Nhà B

Chương 9: Cùng Độc Cô luyện kiếm [ hạ ]




Long Tam đi theo Phượng Trữ một đường chạy đến đại môn, Phượng Trữ bỗng nhiên nói, “Ai nha, không nên chạy, ta hiện tại có núi để dựa vào:”

Long Tam trả lời: “Ăn trộm này nọ dựa vào núi? Cái kia tuyệt đối không phải ta:”

Phượng Trữ tức giận trừng hắn, Long Tam lại nói, “Mua này nọ ta còn có thể miễn cưỡng làm:”

“Hừ:” Phượng Trữ nói, “Ta đây miễn cưỡng dựa vào ngươi cho khỏe:”

Long Tam cười cười, mang Phượng Trữ hướng phố xá sầm uất ở phía đông mà đi: Phượng Trữ chưa đi dạo qua nên đối với cái gì cũng rất ngạc nhiên, vừa đi vừa xem, một hồi thấy thích tượng đất nặn, nói với Long Tam, “Ta muốn cái này:” Một hồi lại thích cái con ốc bằng gỗ, còn nói, “Ta muốn mua cái kia:” Bằng không chính là thoải mái chọn cái diều rồi nói với Long Tam, “Đưa bạc:”

Long Tam kỳ thật trong lòng có chút không được tự nhiên, hắn không phải tiếc tiền, mà vì nữ nhân này đem hắn làm tướng công, nhớ ngày trước hai người đứng trong phòng nói không được mấy câu, hiện tại nàng không có trí nhớ, một chút cũng không để chuyện quá khứ ảnh hưởng, người cũng toàn bộ thay đổi, chỉ là hắn, à không, hắn còn nhớ rõ mỗi một chuyện của nàng, nếu nói hắn không hề có khúc mắc, sợ là không có khả năng:

Nhưng Phượng Trữ trước đây hoàn toàn không giống với Phượng Trữ cười vui vẻ như bây giờ, đơn thuần lại thẳng thắn, giống như một đứa trẻ: Quan trọng nhất là trên người nàng có bí mật, nàng che giấu, mất kí ức, đúng là cơ hội để đào ra bí mật nàng giấu trong người:

Hắn đang nghĩ thì chợt nghe Phượng Trữ nói, “Tướng công, trước kia ta thích đi đâu chơi?”

“Ta không biết, ta chưa từng đi với ngươi:”

Phượng Trữ ngây người ngẩn ngơ, “Không phải nói ba năm sao, sao một lần đều không có?”

Long Tam cúi đầu “ân” một tiếng, nói, “Lúc trước ngươi đi dạo cùng nha hoàn hồi môn của ngươi:”

Phượng Trữ hiểu được, nàng đem tất cả những thứ vừa mua được ôm chặt, miễn cưỡng cười nói, “Vậy lần này, vừa vặn bù lại:”

Hai người có chút xấu hổ an tĩnh lại, đi được một đoạn, Long Tam thấy tửu lâu, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra nói với Phượng Trữ, “Trân vị lâu này, là nơi có danh tiếng trong thành, chúng ta vào đây đi:” Phượng Trữ tất nhiên sẽ không cự tuyệt, đi theo phía sau hắn:

Long Tam hiển nhiên rất quen thuộc với nơi này, tiểu nhị cùng chưởng quầy đều nhận biết hắn, hắn vừa thấy liền chạy nhanh đến tiếp đón, “Long Tam gia:”

Long Tam muốn lên nhã gian ở lầu hai, bên cửa sổ vừa vặn có rừng xanh hồ quanh co, cảnh trí cũng coi như đẹp: Phượng Trữ buông các đồ lặt vặt trong tay, dạo qua một vòng trong phòng, nghe Long Tam giới thiệu phong cảnh đẹp nên đến cửa sổ, vừa nhìn thấy hồ nước trong vắt, mấy chiếc thuyền lửng lơ ở trên mặt hồ, thật là thoải mái: Phượng Trữ nhìn hồ nước lại lập tức cảm thấy hoa mắt choáng váng, nàng ôm đầu ngồi xuống thật mạnh:

Long Tam hoảng sợ, lấy tay nâng nàng lên, “Ngươi làm sao vậy?” Phượng Trữ buồn rầu nửa ngày, rốt cuộc nằm úp sấp trên bàn, còn cố ý đưa lưng về phía cửa sổ, “Ta không thể thấy nước, sẽ choáng váng:”

Long Tam hiểu ý, hắn nhớ tới khi cùng nàng đến mạc hà kia, nàng cũng là đứng ở trên cao nhìn xuống nước sông sau đó bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nghĩ đến cũng là vì tật xấu này:

Lúc này tiểu nhị vừa vào, rót chén trà nóng, đưa khăn nóng để lau tay, nhìn nhìn Phượng Trữ sau đó cười có chút xảo trá hỏi Long Tam, “Tam gia, vị cô nương này là?”

Long Tam tiếp nhận thực đơn từ trong tay hắn, thật tự nhiên chuyển đề tài, “Nhiều ngày không tới, chỗ các ngươi có chút đồ ăn gì mới không?”

Tiểu nhị là người biết xem sắc mặt, hắn làm như chính mình không có hỏi qua, chạy nhanh đi hỏi: Phượng Trữ đương nhiên cũng nghe ra, ngay cả cái danh “Long Tam phu nhân” của mình cũng không có ai biết: Trong lòng nàng tức giận, đánh gãy lời nói của tiểu nhị, “Đừng hỏi,trước tiên ngươi chọn mười món quý nhất mang lên, cùng với sáu rau hăng bốn cái mề gà, không đắt tiền không ăn:”

Tiểu nhị sửng sốt nhìn Long Tam, Phượng Trữ lại hỏi, “Nhìn cái gì vậy, sợ Tam gia không có bạc trả?”

“Không, không, ta đi liền, ta đi liền:” tiểu nhị thấy cô nương này không dễ chọc, thấy Long Tam không có ý kiến liền chạy nhanh xuống:

Phượng Trữ “Hừ” một tiếng, mất hứng nằm oằn lên bàn: Long Tam thở dài, “Việc ngươi và ta thành thân cũng không có nói với bên ngoài, bằng hữu của ta ở trong thành không ít, nếu hôm nay nói ra việc này chỉ sợ là không thiếu người truy vấn, chuyện này đương nhiên phải giải thích, ngươi lại không nhớ gì, lỡ luyên lụy xuống dưới, chuyện phiền toái không ít, cho nên không nói là tốt nhất:”

Phượng Trữ quay đầu lại, lại “Hừ” một tiếng, nàng mất hứng, còn nói được đạo lý gì: Long Tam thấy thế cũng không quan tâm, may là bàn rau trộn rất nhanh được bưng lên, sắc mặt Phượng Trữ thế mới hòa hoãn, cầm chiếc đũa lên mới bắt đầu tươi cười:

Long Tam thấy nàng có ăn liền cao hứng, liền đem dĩa đồ ăn thứ hai đến trước mặt nàng chê cười, “Quỷ đầu thai chết đói:”

Phượng Trữ cũng không thèm nhìn hắn, lại “Hừ:”, sau đó hướng dĩa rau gắp vào trong miệng: Long Tam xem xét nàng, lại nói: “Lại hừ, sau này không cho ăn nữa:”

“Không được, đâu có ai dẫn ta đi ăn:” Phượng Trữ vừa nghe thấy lập tức có phản ứng:

“Bữa cơm này của ngươi tốn ta bao nhiêu bạc? Còn dám hừ ta:”

“Không hừ thì sẽ không hừ:” Phượng Trữ đem cái “Hừ:” kia tăng mạnh một chút, kỳ thật xem như hư hắn hai lần: Sau khi cảm thấy mình chiếm tiện nghi thì vụng trộm vui vẻ: Bỗng nghĩ tới không phải đây là việc hắn nên làm sao, “Khẳng định trước kia ngươi không mang ta đi ăn, cho nên hiện tại ta phải ăn bù lại: So đo cái gì? Keo kiệt!”

Hắn nói trước kia không cùng nàng đi ra ngoài, đương nhiên sẽ không dẫn nàng đi ăn, không có trí nhớ cũng có thể bắt được nhược điểm của hắn, vì thế dào dạt đắc ý, biểu tình nhướng mày chu miệng thật sự phong phú, Long Tam nhịn không được thân thủ gõ cái đầu của nàng:

Phượng Trữ ôm đầu trừng hắn, sau đó lại dùng bữa: Kỳ thật trân vị lâu này đồ ăn ngon thật, tốc độ ăn cũng nhất nhanh, Phượng Trữ một ngụm lại một ngụm, ăn rất vui vẻ:

Sau khi mỗi thứ nếm một chút nàng mới bắt đầu nói đến chính sự, “Long Tam, Ngươi thật tâm giúp ta tìm chân tướng đúng không?”

“Long Tam?”

“Ngươi không muốn nghĩ ta là phu nhân, ta gọi ngươi là tướng công cũng mệt: Hơn nữa, không phải là ngươi muốn giấu giếm sao, kêu tướng công thì lộ ra mất: Ta cũng không phải người nhà ngươi, cho nên sẽ không gọi ngươi là gia đâu:”

Long Tam bị ngẹn, chỉ có thể đáp, “Được, tùy ngươi kêu:”

Phượng Trữ lại truy vấn, “Là thật tâm giúp ta hay là có âm mưu quỷ kế với ta?”

“Âm mưu quỷ kế gì?”

“Cái gì ta cũng không nhớ rõ, nào biết các ngươi sẽ có âm mưu quỷ kế gì: Cho tới bây giờ, trong Long gia cũng chỉ có ngươi tốt với ta: Tuy rằng ngươi là tướng công của ta, nhưng ai cũng nói ta với ngươi không hòa thuận, cho nên ngươi đột nhiên tốt với ta, có điểm hoài nghi cũng là bình thường, đúng không?”

“Cũng đúng, chúng ta cũng hoài nghi như ngươi:”

Phượng Trữ theo dõi ánh mắt hắn, Long Tam thản nhiên nhìn lại, Phượng Trữ hỏi, “Các ngươi nói ta trộm này nọ, là cái gì?”

“Là bảo vật ông nội ta lưu lại, một cái bản đồ, đặt trong một cái hộp nhỏ: Khi lâm chung có dặn thứ này phải truyền qua mỗi thế hệ, không được làm mất:”

“Bản đồ?” hai mắt Phượng Trữ sáng lên, “Cất giấu bảo tàng rất đáng giá?”

“Kỳ thật bên ngoài đồn đãi cái gì cũng có, nói là bảo tàng, là binh khí, cũng có người nói là bí tịch:”

“Vậy đến tột cùng là bảo bối gì?”

“Chúng ta không biết, cũng không tính đào ra: Chỉ là không biết sao việc này lại rơi vào trong tai nhiều người, vì thế liền đưa tới một số người mơ ước:”

“Vậy lúc đó, cùng với thời gian ta được gả tới có tương ứng hay không? Ý ta là, ta gả lại đây vì muốn trộm bảo vật của các ngươi sao?”

“Đồn đãi nhiều nhất là ở một năm trước, khi đó ngươi muốn gả lại đây:”

Phượng Trữ nói, “Ta đây khi nào thì biểu hiện đối với bảo vật có hứng thú? Hay là các ngươi không phát hiện, cho nên ta đắc thủ?”

“Bắt đầu từ ngày ngươi gả lại đây liền có hứng thú đối với tài phú quyền thế của Long gia, hoặc là, Phượng gia các ngươi có hứng thú với chuyện này:”

Phượng Trữ tuy có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn thở dài, “Cho nên các ngươi vẫn không thích ta:” Long Tam không nói lời nào, bởi vì sự tình thật là như thế:

Phượng Trữ nghĩ nghĩ, lại nói, “Long Tam, nói không chừng ta có thể giúp ích: Hôm ta trốn đi rồi bị thương, lúc tỉnh lại ở bờ sông có một nam nhân chạy tới, hắn hỏi ta vật kia ở đâu, còn tìm kiếm trên người ta, sau khi Long gia đến hắn liền bỏ chạy:”

“Chúng ta cũng cho rằng ngươi có người giúp đỡ:”

“Ta không thấy rõ mặt hắn, hơn nữa ta nghĩ không ra, nếu hắn là người giúp đỡ ta, vì sao không cứu ta, khi người Long gia chưa tới, hắn có thể dẫn ta đi: Nhưng hắn không làm vậy, hắn bỏ chạy:”

Long Tam nhíu mày, chuyện này thật kỳ quái: Sau khi tìm được Phượng Trữ trở về, mọi người cùng tìm ở bờ sông lân cận nhưng cũng không tìm được vật bị mất, bọn họ cho rằng nó rơi vào sông rồi bị cuốn đi: Nhưng không tìm ra hung thủ, bọn họ khó có thể yên tâm:

Phượng Trữ còn bổ sung, “Còn có, vô luận thứ này là do ta trộm hay là cùng với người kia trộm, hiện tại không tìm thấy vật đó, bọn họ chắc sẽ có bước tiếp theo đi?” nàng bỗng nhiên có chút chờ mong, “Có lẽ bọn họ không biết ta mất trí nhớ, có thể sẽ liên hệ với ta, đến lúc đó vừa vặn có thể bắt sao?”

“Nếu bọn họ đã lấy được vật nọ,hoặc là biết ngươi mất trí nhớ thì sao?” Long Tam nhắc nhở, “Bọn họ có thể giết người diệt khẩu hay không?” khả năng này không phải không có, lúc trước người nọ bỏ lại Phượng Trữ ở bờ sông, nay đương nhiên cũng có thể quyết tâm hạ độc thủ với nàng:

Long Tam nhìn Phượng Trữ kinh ngạc trợn tròn mắt, đang muốn nói chuyện thì nghe được một trận tiếng bước chân ở bên ngoài, cũng là hướng tới nhã gian này, Long Tam vội nói, “Chúng ta trở về, khi khác nói sau:”

Hắn vừa dứt lời thì có người đẩy cửa mà vào, một nam tử cao giọng nói, “Long Tam, tiểu tử nhà ngươi thật không biết suy nghĩ: Trở về kinh cũng không báo một tiếng:” vừa nói, một đôi nam tử vừa tiến đến:

Phụ thân nhìn thấy cẩm y ngọc đái, trang phục đẹp đẽ, vừa nhìn biết ngay là người phú quý: Nữ nhân kia vừa đi vào, nhìn thấy Long Tam, ánh mắt dời không ra, nũng nịu hô “Tam công tử:” Âm thanh nàng mềm mại ngọt ngào, ngữ khí thẹn thùng, bộ dáng đỏ mặt, ngốc tử cũng biết là nàng có ý gì:

Phượng Trữ lập tức không thoải mái, dù cho nàng không thân cận thì đó cũng là tướng công của nàng, khi nào thì đến loại nữ nhân khác dùng ánh mắt này nhìn hắn:

Phượng Trữ hung hăng liếc Long Tam một cái, trong lòng thầm mắng nam nhân này lả lơi ong bướm: Long Tam ở dưới bàn nhẹ chạm vào tay nàng, làm cho nàng an tâm một chút chớ xao động, sau đó liền đứng dậy ôm quyền hướng hai người kia, “Tần huynh, Tần cô nương, thật là khéo:”

“Thật khéo, muội muội của ta nhớ người nào đó, vừa đến đây ăn cơm tự nhiên nghe được tiểu nhị nói người nào đó hôm nay đã ở đây, ngươi nói chuyện này có khéo hay không, xem ra thật sự là duyên phận thâm sâu a:” nam tử trẻ tuổi nói xong còn cười ha ha, chọc nàng kia dậm chân hờn giỗi:

Long Tam nhợt nhạt cười, không tiếp lời này, ngược lại vì hai bên giới thiệu, “Tần Khải, Tần Nhã Âm, vị này là Phượng Trữ:”

Huynh muội Tần gia ngồi xuống, cùng Long Tam hàn huyên vài câu,nghe qua liền biết hai bên thân quen, Phượng Trữ đương nhiên chen không lọt, tự bản thân nàng tiếp tục ăn: Không nghĩ tới một lát sau, Tần Nhã Âm chuyển đề tài lên trên đầu nàng, “Phượng cô nương thật lạ mặt, lúc trước chưa từng thấy qua:”

Long Tam vừa muốn trả lời đã bị Phượng Trữ đoạt trước, “Cô nương đương nhiên là chưa thấy qua ta, ta vừa đến Long phủ:”

“Nga? Không biết cô nương cùng tam công tử……” dù bỏ bớt đi câu không biết là quan hệ như thế nào nhưng ý tứ muốn biết trong lời nói của Tần Nhã Âm đã rõ ràng: Phượng Trữ lại giành trả lời trước, “Ta là sát thủ Long gia mời đến bảo tiêu:”

Hai chữ sát thủ đè rất nặng, Tần Khải một miệng trà thiếu chút nữa phun ra, Long Tam thỉnh sát thủ? Hắn nhìn về phía Long Tam, biểu tình Long Tam trấn định nhìn Phượng Trữ, Phượng Trữ hướng hắn cười, tiếp tục ăn đồ ăn:

Tần Nhã Âm bị đáp án này hù một phát, nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào, sửng sốt lặp lại, “Sát thủ?”

“Đúng:” Phượng Trữ dùng khăn lau miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Nhã Âm, cố tình làm ra vẻ thần bí nói, “Tam gia nhiều phiền não lắm, giải quyết không được, cho nên đành phải bỏ ra một số tiền lớn mời ta đến…” nàng quay đầu hướng Long Tam cười ngọt ngào, quay lại nhìn chằm chằm Tần Nhã Âm, “Thay hắn đem nhóm nữ nhân quấn lấy hắn giết hết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.