Nhà A Nhà B

Chương 52




Phượng Trữ từ lần nói chuyện đó đến lúc xuất phát tìm bảo vật, đều không có cơ hội cùng Kiều Lỵ lại hảo hảo tâm sự: Bảo Nhi lần đó quả nhiên là sợ hãi, vì thế Phượng Trữ dành thực nhiều thời gian bồi nàng, lại cho nàng một sinh nhật vô cùng náo nhiệt vui vẻ: Cũng may tiểu hài tử dễ quên, mấy ngày sau, cũng không còn nhớ rõ: Bất quá nàng không hề nguyện ý xuất môn, luôn bám lấy Phượng Trữ không rời:

Phượng Trữ thương yêu Bảo Nhi rất nhiều, nàng cảm thấy bản thân có lỗi với đứa nhỏ này rất nhiều, là nàng phạm sai, sinh đứa nhỏ này ra liền lưng đeo tội danh, nàng đã không chịu trách nhiệm được với bản thân, còn ảnh hưởng cho cuộc sống về sau của đứa nhỏ: Phượng Trữ luôn lo lắng Bảo Nhi sau này bị người khác chỉ trỏ mà thương tâm, sợ Bảo Nhi sẽ tự trách mình, càng sợ Bảo Nhi sau này bởi vậy mà thân phận chịu ủy khuất: Cho nên nàng luôn nghĩ sẽ đối Bảo Nhi tốt một chút, dù cho chỉ được một chút:

Nguyên nhân vì như thế, đối với ân oán hai nhà Long Phượng, Phượng Trữ vẫn thực để bụng muốn giải quyết thật tốt, bởi vì chỉ có đem những chuyện loạn thất bát tao đó xử lý hết, nàng mới có thể ngẩng đầu ưỡn ngực ở Long gia mà sống, nàng mới có thể được cha mẹ chấp nhận và chúc phúc: Như vậy, Bảo Nhi cũng mới có thể vui vui vẻ vẻ mà lớn lên, có gia đình đầy đủ, có tuổi thơ vui vẻ: Phượng Trữ nghĩ, nàng nhất định phải dạy Bảo Nhi vô luận gặp phải chuyện gì cũng phải dũng cảm đối mặt, dùng chân thành và yêu thương đối đãi, mới có thể vui vẻ viên mãn, tối thiểu, cho tới bây giờ nàng cũng tin tưởng như thế:

Cho nên Phượng Trữ kiên quyết nói với Bảo Nhi, nàng nói cho Bảo Nhi biết chính mình cùng Long Tam có việc phải đi xa nhà, Bảo Nhi quả nhiên không thuận theo ôm nàng oa oa khóc, tiểu oa nhi không chịu nghe đạo lý, nghe không hiểu nguyên do, chỉ có thể kiên trì dỗ dành:

Phượng Trữ đi tìm Long Nhị, yêu cầu Long Nhị hỗ trợ dỗ Bảo Nhi, dù sao sau khi nàng cùng Long Tam đi rồi, Long Nhị cũng là người chiếu cố giám thị Bảo Nhi, nếu hắn không học cùng Bảo Nhi hảo hảo ở chung, Phượng Trữ thật cũng không yên tâm rời đi:

Kết quả Long Nhị cũng cùng Phượng Trữ thương lượng: “Nếu không ngươi vẫn là đừng đi đi, việc này giao cho lão Tam cùng cha ngươi xử lý là được:”

“Như vậy Nhị bá có thể yên tâm sao?”

“Lão Tam làm việc, ta tất nhiên rất yên tâm:” Long Nhị nói lời thật tâm:

“Nương của ta có thể yên tâm sao?”

Long Nhị không nói, hắn nhíu mày, tất nhiên hiểu được nếu không có Phượng Trữ bên trong làm người bảo lãnh, Kiều Lỵ kia càng có lý do nháo không ngớt, hắn đang cân nhắc xem Kiều Lỵ nháo nhiều hơn hay là tiểu oa nhi Bảo Nhi kia nhiều hơn: Nhưng Phượng Trữ khiến cho hắn rất nhanh quyết định, bởi vì Phượng Trữ nói: “Cũng tốt, ta không đi, theo Bảo Nhi ở trong phủ chơi đùa, dù sao Long Tam không ở đây, hai mẹ con chúng ta càng tự do tự tại:”

Long Nhị mắt nhíu lại, nhanh nói: “Ta nghĩ ngươi vẫn nên đi thôi:” Kiều Lỵ quạu cọ cùng với Bảo Nhi ai oán, lại cộng thêm Phượng Trữ chơi xấu tới khó chơi, lão Tam không ở nhà không có người quản nàng, đến lúc đó trong lòng nàng không thoải mái, ở trong đầu nháo ra đủ kiểu phá hoại, kia càng khó ứng phó: Huống hồ vừa rồi nàng nói lời này rõ ràng chính là ám chỉ uy hiếp, không theo ý của nàng, chỉ sợ cũng không chỉ có hắn mỗi ngày sáng sáng chiều chiều đều gặp tai ương, mà nàng nay thân phận không giống như trước, hắn thật là không thể dùng thủ đoạn hung ác đối phó với nàng:

Long Nhị nghĩ vậy rồi nhấn mạnh thêm một lần: “Ngươi vẫn là theo lão Tam cùng đi đi, mau chút xử lý hết sự tình rồi trở về:”

“Vậy Bảo Nhi thì sao?”

Long Nhị cắn răng đáp ứng: “Giao cho ta: Ta chắc chắn sẽ làm cho Bảo Nhi vui mừng hoan hỉ vô cùng cao hứng đưa các ngươi khởi hành:”

Hôm trước khi khởi hành, Long Nhị quả nhiên đón Bảo Nhi qua bồi dưỡng cảm tình, Phượng Trữ lo lắng, vụng trộm trốn một bên nhìn xem, chỉ thấy Long Nhị cùng Bảo Nhi mặt đối mặt ngồi nhìn nhau, Bảo Nhi thực vô tội thực khẩn trương nhìn Long Nhị, Long Nhị không nói lời nào, nàng cũng không dám nói: Phượng Trữ ở một bên đợi nửa ngày, thấy Long Nhị chỉ ngồi bất động, tiểu Bảo Nhi đáng thương nhà nàng cũng phải cứng người ngồi theo:

Phượng Trữ đau lòng muốn chết, đang định xắn tay áo xông lên đi cho Long Nhị vài đấm vì nữ nhi trút giận, lại thấy Bảo Nhi cuối cùng ngồi đã mệt, giương cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái thanh tú, rồi sau đó mắt mơ mơ màng màng một chút một chút, sắp thiếp ngủ: Long Nhị mặt lộ vẻ khó xử, trái phải nhìn xung quanh giống như muốn gọi người hỗ trợ, Phượng Trữ cũng dùng lại xem, nhìn một hồi thấy Bảo Nhi ngồi không vững, thân mình lắc lắc nghiêng hẳn về một phía, Long Nhị đành đưa tay đỡ lấy nàng:

Bên ngoài phòng Phượng Trữ sốt ruột, bên trong phòng Long Nhị trong lòng đang chửi chó mắng mèo, hắn vốn định cùng Bảo Nhi đến nói chuyện rõ ràng, cho Bảo Nhi hiểu cha mẹ nàng phải ra ngoài, nàng do Nhị bá phụ là hắn đây tạm quản, muốn dặn dò nàng phải nghe lời, không được cáu kỉnh khóc sướt mướt, nhưng khi hắn bị đôi mắt nhỏ trên gương mặt phấn nộn của oa nhi này nhìn thẳng, hắn không biết nên mở miệng như thế nào: Vì thế hắn ngồi, phấn oa nhi cũng ngồi, còn nhìn nhìn hắn như vậy, nhìn đến mức trong lòng hắn cảm thấy không được tự nhiên:

Sau đó không đợi hắn nghĩ ra đối sách, nàng cũng không nói tiếng nào đã ngã đầu muốn ngủ? Cứ như vậy ngồi nghiêng đầu ngã hẳn về một phía, là ngủ thật hay là muốn hù dọa hắn vậy? Long Nhị nâng đầu nhỏ của Bảo Nhi, thấy nàng từ từ nhắm hai mắt ngủ luôn, trong lòng thật sự là bất đắc dĩ tới cực điểm, nhưng cứ nâng nàng như vậy cũng không phải là biện pháp, hắn cẩn thận nhấc nàng lên ôm vào trong ngực, tính nếu một hồi nàng không tỉnh hắn sẽ kêu nha hoàn lại đây nhấc nàng đi: Nhưng ôm vào lòng không bao lâu, Bảo Nhi lại dám chảy nước miếng khò khè, dính lép nhép lên người hắn:

Long Nhị tái hết cả mặt, đang định ngẩng đầu gọi nha hoàn, lại liếc mắt nhìn thấy ngoài cửa sổ thò ra cái đầu Phượng Trữ đang dòm chăm chú, nàng nhìn trộm đã không nói làm gì, cư nhiên còn dám che miệng cười: Long Nhị tức giận hét lớn: “Phượng Trữ!”

Phượng Trữ “vèo” một chút lùi đầu về, rồi sau đó là “thùng thùng thùng” chạy như điên đi khỏi, xa xa truyền đến tiếng cười ha ha không dứt: Long Nhị cực kỳ bực bội, nữ nhân chính là phiền toái mà, vô luận lớn đến đâu cũng vẫn cư xử như con nít, tìm lão bà sinh đứa nhỏ chính là tự tìm tội chịu:

Một ngày đó không biết Long Nhị đến tột cùng là nói như thế nào cùng Bảo Nhi, Phượng Trữ không dám trực tiếp hỏi thăm Long Nhị, bởi vì nàng vừa thấy hắn liền nhịn không được cuồng tiếu, trừ bỏ xem thường cũng bị người trừng, nàng nghĩ cho dù nàng hỏi thăm, Long Nhị sợ là cũng sẽ không nói cho nàng: Dù sao Bảo Nhi sau khi trở về không hề biểu hiện là không tình nguyện, buổi tối cũng miễn cưỡng đồng ý cùng nha hoàn đi ngủ, không đòi ngủ chung giường cùng Phượng Trữ, Long Tam đại hỉ, nhị ca đúng là luôn có biện pháp:

Lại qua năm ngày, Bảo Nhi chính mồm đồng ý cho cha mẹ xuất môn làm chính sự, vì thế Phượng Trữ bên trái là tướng công bên phải là cha, hấp tấp ra đi:

Trước khi ra đi nàng cùng Kiều Lỵ nói vài câu, nàng nói: “Nương, chúng ta nhất định sẽ thành công trở về, gia sự hai nhà Long Phượng nhất định sẽ được giải quyết viên mãn: Nương chớ lại tự giận mình, chờ ta trở lại, hai mẹ con chúng ta lại hảo hảo tâm sự:” Nàng dùng sức ôm Kiều Lỵ, không để ý Kiều Lỵ lãnh đạm cứng người, nàng lại ôm Bảo Nhi một cái, lưu luyến không rời dặn vài câu, sau đó sờ sờ đầu tiểu đại nhân Long Khánh Sinh, lại vung hai tay chia tay cùng những người khác:

Chờ ba người Phượng Trữ đi xa, Long Nhị cúi đầu nhìn Bảo Nhi đang nắm vạt áo của hắn, Bảo Nhi cũng ngẩng đầu nhìn nhìn hắn một cái, hai mắt to đã muốn rơi lệ, Long Nhị vội nói: “Chúng ta không có ai khóc hết, ngươi cũng không được khóc nhè:”

Long Khánh Sinh ở một bên nhíu mày: “ Bảo Nhi là nữ oa nhi, tại sao lại không được khóc? Chúng ta là nam nhi gia mới không được khóc, nữ nhi thì có thể khóc, Bảo Nhi nếu không vui thì cứ khóc đi: Ta cùng nương tạm thời không đi đâu, có việc ngươi cứ tìm ta là được:”

Bảo Nhi nghe xong, lập tức chuyển phe sửa đi ôm tay của Long Khánh Sinh: Long Nhị nhìn vạt áo trống rỗng trong nháy mắt mà sửng sốt, hắn cư nhiên lại bị hai oa nhi này ghét bỏ? Long Nhị thật mất mặt, lại không thể phát tác, đành phải sờ sờ cái mũi tự nhận không hay ho:

Kiều Lỵ mặt không chút thay đổi nhìn cả nhà hoà thuận vui vẻ, giống như chính mình là người ngoài, từ lúc bà cùng Phượng Trác Quân thành thân tới nay, cũng chưa từng chia lìa lâu như vậy, trong lòng vốn là cực không vui, nay lại đen hết cả mặt, hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi:

Ngày thứ hai, Kiều Lỵ lấy cớ ở Long gia không quen, một mình chuyển đi ra ngoài, bà ở Long gia cũng không được hoan nghênh, cho nên hoàn toàn không có ai giữ bà lại:

Phượng Trữ cũng không biết Kiều Lỵ đã làm gì, trong lòng nàng đầy mong đợi đối với tương lai tốt đẹp cùng hứng thú dọ thám chân tướng: Đây là nàng lần đầu tiên cùng Phượng Trác Quân thân cận ở chung như vậy, được phụ thân quan tâm là khát vọng của Phượng Trữ, một đường nói chuyện phiếm tâm sự, cảm tình cha và con gái càng mạnh thêm:

Phượng Trác Quân cùng Kiều Lỵ tính cách hoàn toàn bất đồng, ông hiền hoà nhưng không quả quyết, chuyện gì muốn cho ông quyết định luôn có vẻ chậm: Nhưng lần này tìm bảo vật đều không phải là là cứ theo bản đồ đi là được, bên trong lộ tuyến địa điểm chỉ thị ẩn dấu rất nhiều manh mối, đề cập đến những chuyện hai lão gia tử cùng nhau trải qua, cho nên bọn Long Tam một bên giải manh mối một bên tìm đường, một bên còn phải bày mê trận che dấu người khác, bởi vì lúc trước tin đồn về bảo tàng của Long gia ở trên giang hồ khiến không ít người mơ ước, cho nên lần này xuất môn nếu không cẩn thận, sợ là cũng sẽ gặp kiếp nạn:

Vì thế trên đường đi chuyện cần chuẩn bị bố trí rất nhiều, Phượng Trác Quân cùng Phượng Trữ cũng chưa có chủ ý gì, Phượng Trác Quân là luôn do dự, Phượng Trữ là có người sai sử tuyệt không nương tay, bởi vậy phàm là muốn an bài thứ gì, đều là do Long Tam trước tiên an trí hảo, trụ ở đâu, ăn cái gì, đi đường nào, gặp những ai, nghiệm chứng như thế nào, đối ngoại ứng phó ra làm sao, tất cả đều là Long Tam làm chủ, thậm chí còn chiếu cố có thêm: Mà hắn đối Phượng Trữ cũng rất tốt, săn sóc cẩn thận, quả thực là vị hôn phu mẫu mực:

Phượng Trác Quân đem hết thảy xem ở trong mắt ghi tạc trong lòng, ngày Long Tam ra ngoài tìm manh mối, lưu lại Phượng Trữ cùng Phượng Trác Quân giữ bản đồ cùng con dấu, cha và con gái có cơ hội một chỗ, Phượng Trác Quân liền đối với Phượng Trữ nói: “Phượng Phượng, ta thấy hiền tế đối với con thật rất tốt:”

Phượng Trữ trong lòng đắc ý, nàng một bên khâu kiện bộ đồ mới cho Long Tam một bên vui vẻ đáp: “Đó là tất nhiên, nếu hắn đối với ta không tốt, ta đã không trở về cùng hắn rồi, lúc đó ta đã mang theo Bảo Nhi tự mình đi:”

Phượng Trác Quân nghe xong, thở dài: “Phượng Phượng, là cha vô dụng, khiến con chịu ủy khuất: Nếu không phải cha không có khả năng báo thù cho tổ phụ, cũng không ép con nghẹn khuất gả qua như vậy: Mấy năm nay, cha vẫn lo lắng con sống có được không… Con chớ trách nương con, bà ấy toàn là vì ta…”

“Ta biết, ta biết:” Phượng Trữ tùy tiện vẫy vẫy tay: “Nương thích cha nhiều hơn so với thích ta thôi, ta không trách bà ấy, dù sao như thế nào bà ấy cũng là mẹ ruột của ta mà:”

Phượng Trác Quân muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ nói: “Cha thực xin lỗi con:”

“Cha đừng nói như vậy, ta hiện tại có một nữ nhi rất ngoan, lại có một tướng công đối ta vô cùng tốt, ta chính mình không bệnh không đau, tâm tình vui vẻ, dù cho cũng không có, còn nói cái gì đúng hay không thì tốt, kia không phải tự tìm phiền não sao?” Phượng Trữ cười cười, buông kiện quần áo trong tay ôm cánh tay Phượng Trác Quân nhẹ nhàng nói:

Phượng Trác Quân xoa xoa đầu nàng, mỉm cười nói: “Con hiện tại sáng sủa hoạt bát như vậy, thật đúng là không hề giống với trước đây: Xem ra cuộc sống ở Long gia khiến con thay đổi rất nhiều:”

“Cha cũng nói ta thay đổi:” Phượng Trữ ngạc nhiên, đang muốn hỏi, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, cha và con gái nhìn nhau một cái, ở khách điếm bọn họ trốn tránh, trong tiểu viện hẻo lánh, làm sao có thể có người đến tìm?

Không đợi Phượng Trác Quân nói chuyện, Phượng Trữ thủ thế đi đến phía sau cửa lắng tai nghe, không có nghe thấy động tĩnh gì, lại mở hé cửa ra nhìn xung quanh một chút, tựa hồ cũng không có gì, Phượng Trữ nhẹ nhàng mở cửa ra, làm người ta kinh ngạc là, bên ngoài cũng không có người, Phượng Trác Quân giống như nghĩ ra cái gì, nhanh chóng hô to một tiếng: “Phượng Phượng cẩn thận:”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.