Nhà A Nhà B

Chương 46




Long Nhị nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện đại cừu gì đó mà Phượng gia nói, ta đã tra xét:”

“Việc là như thế nào?”

“Năm đó Phượng lão gia tử và gia gia cùng nhau ở trong triều làm quan, nghe nói trong triều còn có đồn đãi ông ta tư tàng bảo tàng, thông đồng với địch bán nước, có tâm mưu phản, ông ta là vì vậy mới xin rời đi: Ta đã hỏi thăm một chút, Hoàng Thượng vốn là muốn phán ông ta tử tội, về sau lại là gia gia lấy mạng cam đoan xin cho, mới chuẩn ông ta từ quan: Bởi vì không phải chuyện gì hay ho, cho nên nguyên nhân từ quan cụ thể rất mơ hồ, chỉ nói bị bệnh nên cáo lão hồi hương: Sau nhiều năm như vậy, mọi người ngay cả đồn đãi cũng không dám:”

Long Tam cảm thấy kỳ lạ: “Cũng là do gia gia lấy mạng cam đoan, nếu thực như thế, gia gia đối Phượng gia bọn họ có ân mới đúng, tại sao lại đến mức thù hận như thế?”

Long Nhị uống ngụm trà, tiếp tục nói: “Ta tìm vài thúc bá trưởng bối hỏi thăm tình hình cụ thể sau lưng chuyện này, bọn họ đối với việc này rất có kiêng kị, điều này làm cho người khác kỳ quái: Sau đó ta dồn ép mãi mới có người lộ ra, nguyên lai bên trong mọi người đều cho rằng Phượng lão gia tử là bị gia gia hãm hại:”

“Cái gì? Điều này sao có thể?” Long Tam tất nhiên là không tin: “Giao tình của gia gia cùng Phượng lão gia tử có ai không biết: Trước đây gia gia còn dông dài kể lể cho chúng ta hai người bọn họ cùng nhau bỏ nhà đi tung hoành thiên hạ như thế nào, cùng nhau xin cơm, cùng nhau học võ, cùng nhau đánh thổ phỉ, cùng nhau nhập quân… Long Phượng công huân, truyền xướng thiên hạ: Vốn là giao tình sinh tử, bọn họ không phải cũng ước định chung thân cho hậu bối, Phượng lão gia tử còn nhờ gia gia bảo đảm mới có thể từ quan không phải sao? Làm sao có thể do gia gia làm hại?” Long Tam có chút kích động, gia gia vẫn là đại anh hùng trong cảm nhận của hắn, hắn không thể chấp nhận bất luận kẻ nào đối gia gia áp đặt tội danh bội bạc như vậy:

Long Nhị nói: “Nguồn gốc gây họa cũng từ cái bảo tàng kia mà ra:”

Long Tam lẳng lặng nhìn Long Nhị, hai người trầm mặc một lát, Long Tam hỏi: “Bảo tàng? Gia gia để lại cho chúng ta chi bảo Long gia gia truyền, là cái bảo tàng mà chúng ta cho tới bây giờ cũng không định tìm kia sao?”

Long Nhị gật gật đầu: “Ta lợi dụng quan hệ, tìm lão công công trong cung hỏi: Nghe nói cái bảo tàng kia là Phượng lão gia tử cùng gia gia cùng nhau tìm được, hai người bàn bạc cùng chia xẻ: Ta hiểu được người nọ ngụ ý, phỏng chừng là gia gia nổi lên lòng tham, nhưng lại không muốn độc chiếm quá lộ liễu, vừa vặn Hoàng Thượng cũng nghe về bảo tàng tới hỏi vài lời, vì thế gia gia nhân cơ hội bịa đặt tội danh cho Phượng lão gia tử, cứ như vậy đuổi Phượng gia ra khỏi kinh thành, từ nay về sau độc chiếm bảo tàng:”

“Phượng lão gia tử đã chết, vì thế hậu nhân Phượng gia cảm thấy do Long gia chúng ta làm hại, lại cảm thấy bảo vật nên thuộc về bọn họ, cho nên mới dồn tinh lực đến đối phó chúng ta sao?” Long Tam cảm thấy sự tình quả thật có thể phân tích như vậy:

“Ân, ta nhìn kỹ cái bản đồ kia, có một phần trống rỗng, giống như cố ý khoét đi: Ta dùng con dấu gia gia lưu lại thử xem, ghép vào chỗ trống kia thì thấy vừa một nửa, ta nghĩ, một nửa khác hẳn là ở trong tay Phượng gia:” Long Nhị nói xong: “Yêu cầu thực hiện hôn ước, cướp sinh ý, chiếm bảo tàng, một mũi tên trúng ba đích, có khả năng là vì thù oán năm đó với Phượng lão gia tử:”

Long Tam ngồi không yên, hắn đứng lên đi hai bước: “Vậy việc này cùng Phượng Nhi có quan hệ như thế nào?”

Long Nhị nói: “Việc Phượng Trữ sinh Bảo Nhi, ta đã phái người đi dò xét, là thật, Phượng gia không có nói dối: Phượng Nhi của đệ lại không điều tra được từ đâu mà ra, bên chỗ Hồ Châu, chưa bao giờ biết có hai thiên kim Phượng gia, cũng không có người từng gặp qua cả hai người ấy cùng xuất hiện:”

Long Tam cau mày, Long Nhị lại nói: “Vốn việc này cũng không cần phiền toái như vậy, đệ vốn thích người ta, không nên suy nghĩ quá nhiều:”

Long Tam cứng rắn đáp lại: “Ta vốn là thích chính nàng:”

Long Nhị bĩu môi, mặc dù không vui nhưng vẫn nói: “Vậy đem nàng trở về đi: Đệ tính cùng người ta nói thế nào? Đứa nhỏ tính làm sao bây giờ?”

Long Tam thấp đầu, bởi vì chột dạ cho nên thanh âm có chút nhỏ: “Ta cái gì cũng chưa nói cho nàng biết, nàng luôn nghĩ chính mình là Phượng Trữ, Bảo Nhi tất nhiên là đứa nhỏ của nàng:” Hắn ngồi xuống, nói tiếp: “Việc đứa nhỏ ta sớm thông suốt, thời điểm lúc trước vẫn nghĩ nàng là Phượng Trữ, ta liền quyết định vì nàng mà nhận đứa nhỏ này, lúc trước cùng Bảo Nhi ở chung một thời gian, Bảo Nhi thật sự là một đứa trẻ thực ngoan, cho nên, ta không ngại làm cha của nàng:”

“Nếu cha mẹ ruột của nó tìm đến cửa thì sao?”

Long Tam không nói lời nào, Long Nhị “Hừ” một tiếng lại nói: “Nếu Phượng Trữ giả này khôi phục trí nhớ thì sao?” Long Tam khẽ cắn môi, vẫn không lên tiếng:

Long Nhị trừng hắn một cái, mắng: “Không có tiền đồ:”

Long Tam ngẩng đầu nói: “Nhị ca, ta muốn lấy Phượng Nhi, một lần nữa bái đường nhập tịch:”

“Đệ cho là như vậy người ta liền chạy không thoát sao?” Long Nhị hắt hắn một gáo nước lạnh: “Đệ ngay cả lai lịch của người ta cũng chưa rõ ràng, làm thế nào nhập tịch? Nếu vẫn để thân phận là Phượng Trữ, đến lúc đó Phượng gia không phải cũng đến nháo như trước đây sao? Còn có, Phượng Trữ thật hiện ở đang nơi nào? Còn sống hay đã chết? Những chuyện đó mà đệ không làm cho chu toàn, sao khi bái đường thì phải xử lý thế nào đây?”

Long Tam cũng hạ quyết tâm: “Vô luận Phượng Nhi là thân phận gì, Phượng gia cũng sẽ nháo như trước đây thôi, tin tức của Phượng Trữ thật, cùng với căn bệnh của Phượng Nhi, căn bản cũng không thể chắc chắn là có thể tìm ra, vạn nhất cả đời này tìm không thấy, ta đây chẳng phải cả đời cùng Phượng Nhi là không danh không phân sao? Dù sao vô luận như thế nào, thê của ta cũng chỉ là nàng, thân phận nhập tịch có gì khó, bái đường rồi, tịch phổ quan kia viết gì mà chẳng được, nếu nhị ca khó xử, việc này để tự ta xử trí cũng được:”

“Như thế nào, đệ đang cáu kỉnh với ta đó sao?” Long Nhị hé ra mặt thối: “Ta làm ca ca, tại sao lại không giúp đỡ huynh đệ nhà mình chứ: Chính là đệ nay bị nàng làm cho mơ hồ, đệ thật đã suy nghĩ kĩ càng chưa? Đây không phải là chuyện thêm một người là thêm một đôi đũa ăn cơm cũng không phải là chuyện thêm người ấm giường, mà mặt nào cũng phiền toái, còn dẫn theo một đứa nhỏ, chờ đệ sau này nghĩ lại, cho dù hối hận cũng vô dụng:”

“Ta chắc chắn sẽ không hối hận:”

Long Nhị nhìn chằm chằm Long Tam một lúc lâu, cau mày vẫy tay: “Được, được, đệ nhanh nhanh mang theo thê tử ầm ĩ kia của đệ cùng đứa nhỏ đi đi, trước đem hai người đó về nhà đã, dù thế nào, vẫn là ở nhà tốt hơn, ở bên ngoài dù sao cũng không bằng nhà: Sắp qua năm mới, đại ca cũng sắp trở về, người một nhà chúng ta khó có dịp tề tựu, đệ chắc chắn phải trở về đó: Muốn làm việc vui cũng được, trở về nhà thương nghị cái đã: Ta đem chuyện bên này xử lý xong cũng sẽ trở về:”

Long Tam nghe xong, trong lòng biết Long Nhị đã đáp ứng, không khỏi cao hứng vạn phần: Hai huynh đệ lại bàn bạc hồi lâu mới tách ra:

Bên kia, Phượng Trữ trở lại trong phòng, chuyện thứ nhất làm chính là tìm gương, vừa liếc nhìn vào gương, lập tức nổi cơn giận dữ: Trên cổ nàng dày đặc dấu hôn hồng hồng tím tím, thậm chí còn có dấu răng cắn: Phượng Trữ xem xong thiếu chút nữa đem gương đi đập:

Ông trời, nàng vác cái cổ mắc cỡ chết người này như không có việc gì mà tỉnh queo từ đường cái trở về, còn cùng người khác chào hỏi hàn huyên, khó trách ánh mắt mọi người nhìn nàng có vẻ cổ quái, nàng còn tưởng rằng do nàng một đêm không về, lúc về lại lôi kéo Long Tam cùng vào cùng ra khiến bọn họ ngờ vực vô căn cứ:

Không nghĩ tới, bằng chứng như núi a bằng chứng như núi, đây căn bản không cần phải đoán a:

Phượng Trữ càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng giận, hận không thể trên mặt đất đào hố chui xuống, lại nghĩ, chút nữa phải đi giết tên trứng thối Long Tam kia mới được, tất cả đều tại hắn không tốt: Nàng nghĩ tới nghĩ lui, hận lúc này Long Tam không ở ngay trước mặt, nàng phải hảo hảo tẩn hắn một chút: Nhưng nàng đợi nửa ngày, cho đến lúc ngủ gục trên giường hắn cũng không có xuất hiện:

Phượng Trữ không biết chính mình ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng cảm thấy có người hôn nhẹ lên mặt, chỗ này có rất nhiều người giang hồ, nàng có chút cảnh giác, ý thức còn chưa có thanh tỉnh, một cái tát đã bay qua: Người nọ đúng là phản ứng cực nhanh, chụp lấy tay nàng, Phượng Trữ tỉnh một nửa, hô nhỏ, một tay kia đánh tiếp một quyền nữa, người nọ khẽ cười một tiếng, liền chụp lấy cả bàn tay kia kéo Phượng Trữ vào trong lòng ôm:

Phượng Trữ lúc này đã tỉnh, cũng đoán được thân phận của người tới, nàng cúi đầu gọi: “Long Tam…” Vừa tỉnh ngủ tiếng nói mềm mại giống như đang làm nũng:

Long Tam cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng: “Nương tử a, nàng ngủ một giấc cũng không quên đánh người:”

“Người ta không biết là ngươi thôi:” Nàng nhu nhu dụi mắt, ngáp một cái, lại phản ứng: “Không đúng, là ngươi nên mới phải đánh một chút:” Nàng oán hận trong ngực hắn cho một quyền: “Ngươi làm cho cổ của ta thành như vậy, rất dọa người:”

Long Tam hừ hừ kêu lên đau đớn, giả bộ đáng thương nói: “Vốn nghĩ là nàng nhớ thương Bảo Nhi, ta chuẩn bị xe ngựa muốn dẫn nàng trở về, hiện tại nàng lại đánh ta, quên đi, không đi nữa:”

Phượng Trữ tỉnh táo hẳn: “Có thể đi rồi? Không cần đợi một ngày nữa sao?”

“Ân:” Long Tam thay nàng chải chải tóc: “Ta đã cùng các bằng hữu, huynh đệ lần này giúp nói cảm tạ, cũng đã tiếp đón chu đáo, Vân Nhiễm Hương cũng đã bắt được, về sau Nhị ca sẽ thay ta chủ trì, chúng ta hiện tại có thể về nhà:”

Phượng Trữ cao hứng phấn chấn, nhảy xuống giường: “Mau mau, đợi ta chải đầu rửa mặt xong, chúng ta liền xuất phát, ta nhớ Bảo Nhi muốn chết:”

Long Tam khẽ mỉm cười, thay nàng chuẩn bị ít hành lý, Phượng Trữ một bên chải đầu một bên nói: “Có ca ca thật là tốt, có thể nhờ giúp đỡ, ta cũng muốn có ca ca a:”

Tay Long Tam cứng đờ, sau đó cười cười trả lời: “Nhị ca của ta không phải cũng là nhị ca của nàng sao? Nàng nói như vậy, ta làm tướng công cũng thực ghen tị:”

Phượng Trữ thu thập thỏa đáng, phủ thêm lớp áo choàng Long Tam mang đến, che chắn hết phần cổ, nhìn trái nhìn phải cảm thấy vừa lòng, sôi nổi mở cửa đi ra ngoài, một bên quay đầu nói: “Nhị ca của ngươi là quỷ hẹp hòi, ngươi là đại dấm chua…” Nói còn chưa dứt lời, khóe mắt nhìn đến đằng trước, thiếu chút nữa là vấp té, nàng ngừng cước bộ, nhìn kĩ thì thấy, đúng là quỷ hẹp hòi trong miệng nàng:

Long Nhị đen mặt trừng nàng, Phượng Trữ cũng không yếu thế trừng lại, Long Nhị giáo huấn: “Lỗ mãng quá đáng:” Phượng Trữ không phục, đem thanh âm nhỏ xíu trong miệng nói: “Tiểu lý keo kiệt:” Long Tam một bên nhanh chóng giảng hòa, hoán thanh: “Nhị ca:”

Long Nhị trừng mắt nhìn Phượng Trữ, không buông tha nói: “Lão Tam, người của đệ, đệ phải hảo hảo quản giáo, đừng có cứ nghĩ gì nói đó, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, phải có đúng mực, phải học cách xử sự ứng đối với người khác:”

Hắn nói còn chưa dứt lời, Phượng Trữ liền mất hứng: “Vậy ngươi cũng không biết cái gì không nên nói a, ngươi xem, ngươi không thích ta, có ý kiến gì, nên lén nói với huynh đệ của ngươi thôi, vậy mà ngươi lại nói thẳng trước mặt ta, đó gọi là cách xử sự với người khác sao? Ngươi mắng ta lỗ mãng to như vậy, ta nói ngươi là keo kiệt nhỏ hơn nhiều, so với ngươi tính ra thì ta có chừng mực hơn nhiều:”

Long Nhị bị nàng nói một tràng thiếu chút nữa là nghẹn, mắt hắn híp lại, nói: “Ngươi còn muốn làm con dâu của Long gia ta, tốt nhất nên thu liễm tính tình lại một chút:”

“Ta cũng không phải sống với ngươi, ngươi quản tính tình của ta làm cái gì:” Phượng Trữ giận, rõ ràng là Long Tam bám lấy nàng, tại sao bây giờ lại nói như thể nàng dây dưa không rõ: Nàng muốn làm thê tử của Long Tam, nhưng nàng thật không vui khi bị người khác dùng chuyện đó mà nói nàng như vậy:

“Phượng Nhi:” Long Tam biết tính tình của nàng, nhanh ôm vai của nàng trấn an: “Nhị ca là lo lắng tính tình của nàng rất thẳng, có thể không thích ứng được mối quan hệ phức tạp của nhà chúng ta với bên ngoài, nàng là Tam phu nhân, tất nhiên đôi lúc phải đối mặt chút xã giao, quá mức thẳng thắn lại dễ dàng bị thương tổn:”

Phượng Trữ mở miệng phản bác: “Ta gả đến đây ba năm, nào có cái gì phức tạp như thế, dối trá xã giao, mọi người ngay cả việc Long Tam gia cưới thê cũng không biết, ta…” Nàng đột nhiên nghĩ ra, nếu là ý tứ như thế, vậy trước đây không ai xem nàng là Long Tam phu nhân sao?

Nàng nhìn Long Nhị, Long Nhị bực bội nói: “Ta đã nói với lão Tam, qua năm mới phải về nhà, đứa nhỏ cũng mang về đi, Long gia chúng ta năm mới phải đoàn viên: Năm nay đại ca đại tẩu cũng sẽ trở về, ngươi đã quên chuyện trước đây, còn chưa gặp qua bọn họ:”

Phượng Trữ ngây dại, về nhà qua năm mới? Long gia là nhà của nàng sao? Bọn họ hiện tại nguyện ý tiếp nhận nàng là người nhà Long gia sao? Có thể công bố cho bên ngoài thân phận của nàng là người nhà Long gia sao?

Trong nháy mắt, Phượng Trữ bỗng nhiên có chút muốn khóc, từ khi nàng tỉnh lại phát hiện chính mình mất trí nhớ đến nay, đây là lần đầu tiên, nàng được người khác tiếp nhận và khẳng định mà cảm động:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.