Nhà A Nhà B

Chương 45




Phượng Trữ mặt đỏ lên, lắc đầu: “Ta đây không nhận, ngươi dám ép ta sao?”

Hơn nữa ngày không có nghe Long Tam trả lời, trong lòng nàng có chút sợ hãi, vừa mới quay đầu xem hắn thế nào, lại bị Long Tam đè lại: “Dám không nhận, ta thu thập nàng:” Hắn vừa nói, một bên chụp lấy nàng, đem nàng đặt ở dưới thân, cù lét khắp nơi khiến nàng ngứa, hướng lỗ tai nàng thổi khí:

Phượng Trữ vừa cười vừa thét chói tai, co người thành một đống, miệng cứng rắn cố nói: “Ta không nhận, không nhận… Ngươi lại khi dễ ta…”

Long Tam ngừng tay, nhìn bộ dáng đáng yêu của Phượng Trữ một bên cười một bên thở, hắn nhẹ nhàng chạm vào trên mặt nàng, cúi đầu hôn lên môi của nàng, lại liếm liếm lên dấu răng hắn để lại lên đầu vai nàng đêm qua, cực kỳ ôn nhu hôn nhẹ:

Phượng Trữ nhìn thấy trong mắt hắn là đau lòng, cố tình làm nũng: “Ngươi xem, tất cả đều do ngươi làm, đau quá đau quá, còn có nơi này cũng vậy, nơi này nữa, bây giờ vẫn còn đau quá…” Nàng che bụng nhỏ: “Bên trong cũng đau, toàn thân đều đau… Ngươi xem, chỗ nào cũng bị bầm… Nơi này, vẫn còn dấu răng…”

Phượng Trữ quay qua quay lại thật sự rất chú tâm tìm chỗ bị thương, càng tìm càng thấy nhiều, đêm qua Long Tam thật đúng là quá mạnh tay: Nàng càng tìm càng thấy thực tức giận, dùng sức cho Long Tam một quyền: “Ngươi tên hỗn đản này, ngươi trúng độc cũng không phải do ta hại, nhưng cuối cùng người xui xẻo nhất như thế nào lại là ta?” Nàng càng nghĩ càng giận, lại cho hắn một quyền:

Long Tam lãnh trọn cú đánh của nàng, không né không tránh, cuối cùng nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu xin lỗi: “Là ta không tốt, toàn là ta sai: Phượng Nhi, ta thật là tên hỗn đản, lần sau sẽ không dám đối với nàng như vậy, nàng tha thứ cho ta đi:”

Phượng Trữ gắt gao cau mày: “Thật sự là rất đau:” Công tử thối:

Long Tam rướn cổ qua: “Ta cho nàng cắn lại:” Phượng Trữ trừng hắn một cái, ôm vai hắn cắn thật mạnh: Long Tam một chút cũng không giãy dụa, còn vỗ về đầu nàng dỗ dành:

Phượng Trữ dùng sức cắn, ngẫm lại lại cảm thấy đau lòng, nhả ra thì thấy, thật đã cắn nát da: Nàng chu miệng, đưa tay lau cho hắn, nói: “Sao ngươi không phản kháng?”

Long Tam nhìn chằm chằm nàng, hôn nhẹ lên mi tâm nhíu chặt của nàng: “Bởi vì là nàng cắn a:” Phượng Trữ vì lời hắn nói mà hé miệng nở nụ cười, lại mắng hắn: “Miệng lưỡi trơn tru:”

Long Tam ôm nàng ngã vào đại thạch, ôn ôn nhu nhu hôn nàng, có chút ý vị thâm trường ôn nhu nói: “Ta cam đoan, chỉ làm đau nàng lần này, về sau sẽ không còn đau nữa:”

Phượng Trữ nghe thấy mặt đỏ lên: “Ai muốn cùng ngươi về sau, lần này là do ngươi trúng độc, ta mới… mới xả thân cứu ngươi: Này cũng không phải là về sau chúng ta, chúng ta… ngươi cũng không thể lại làm chuyện đó với ta như vậy:”

“Làm gì chứ?”

Phượng Trữ mặt nóng cháy, một quyền đánh vào trong ngực hắn, lớn tiếng nói: “Chính là việc như đêm qua: Chớ quên, ta đã bị ngươi hưu xuất môn, cho nên không cho ngươi lại đối ta như vậy:”

Long Tam nhẹ nhàng duyện cổ của nàng, đáp lời: “Ân, sẽ không như đêm qua làm đau nàng như vậy:” Môi của hắn đi xuống phía dưới, chạm vào trước ngực tròn hồng nhạt của nàng:

Phượng Trữ không chịu được khinh ngâm một tiếng, ôm lấy đầu của hắn, vừa khó chịu nhưng cũng không khó chịu: Long Tam cực ôn nhu vỗ về bụng nhỏ của nàng, nhìn ngực phấn hồng của nàng bị hắn vừa hôn vừa liếm đến ướt át, lại hôn nhẹ, dỗ dành nói: “Nàng xem, một chút cũng không đau, thoải mái, có phải hay không?”

Phượng Trữ đầu óc choáng váng hồ hồ, vòng vo nửa ngày từ ngữ trong đầu bay mất sạch, cuối cùng nói ra một câu: “Ta đói:”

Long Tam sửng sốt, dừng động tác, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của nàng phiến hồng, Phượng Trữ ngập ngừng nói lại thêm một lần: “Thật sự rất đói bụng:”

Bụng của nàng lúc này thực không chịu thua kém vì nàng làm chứng, “thầm thì” kêu to hai tiếng, Long Tam rốt cục nhịn không được cười ha ha, hắn cười ngã vào người nàng, ôm thắt lưng của nàng, chạm vào bụng của nàng thiếu điều ngửa đầu lên trời cuồng tiếu:

Phượng Trữ giận, dùng sức đẩy hắn: “Cười cái gì mà cười? Đói bụng là đại sự, ai làm cho ta đói bụng, ta sẽ không bỏ qua hắn:”

Long Tam lúc này cười đủ, ngồi xuống xoa xoa mặt, đáp: “Ta chỉ lo cơm nước cho thê tử của ta, nàng là ai chứ?”

Phượng Trữ mày liễu dựng thẳng, “đông” một quyền liền đánh qua, Long Tam vừa cười vừa né: “Đánh ta ta cũng không thể theo, ta chỉ lo cho thê tử của ta, nàng là ai?”

Phượng Trữ không nói lời nào, hai cánh tay trong ống tay áo duỗi ra, chỉnh lại áo, thò chân xuống đất định đi, Long Tam nhanh ôm lấy nàng thả lại trên đại thạch: Bất đắc dĩ nói: “Tốt lắm, quỷ ầm ĩ, ta làm cho nàng ăn, đời này ta nhất định không để cho nàng đói bụng:”

Hắn đi đến bên đống lửa kia, lật xem gà rừng một chút, cắt một khối lớn thịt đã nướng chín đưa cho Phượng Trữ, thịt gà thơm ngào ngạt làm cho Phượng Trữ mặt mày hớn hở, bộ dáng kia khiến Long Tam chợt phì cười:

Nàng tiếp nhận thịt liền vui vẻ cắn, Long Tam vội vàng giúp nàng cuốn ống tay áo, kéo lại vạt áo, quấn tóc lên, tránh cho nàng bị bẩn người: Phượng Trữ được hầu hạ nhưng vẫn còn còn ghét bỏ: “Long Tam, ngươi nướng thịt ăn không có vị:”

“Thê tử a, nàng ăn tạm đi, nơi núi non hoang dã này không muối không gia vị, sau này hạ sơn, ta lại đưa nàng đi ăn:”

Phượng Trữ cười híp mắt: “Vậy thì tốt lắm: Món này không nêm gì cũng khá ngon, thịt rất thơm:” Long Tam cười cười, lại đi lật xem một chút, đem một phần khác đã nướng chín mang lại, Phượng Trữ tiếp nhận, hào phóng đưa chân gà tới bên miệng Long Tam: “Ngươi cũng ăn đi:” Long Tam liền từ tay nàng cắn một miếng to, ánh mắt kia cũng làm cho Phượng Trữ không biết sao lại đỏ mặt, nàng đưa chân gà cho hắn cầm: “Tự ăn đi:”

Long Tam nhịn không được cười, cùng Phượng Trữ hai người mỗi người ăn một miếng, ăn hết đống thịt nướng không có vị:

Sau khi xiêm y Phượng Trữ đã khô, nàng ăn mặc gọn gàng, cầm cây lược gỗ trước kia của Long Tam chải đầu, Long Tam ở một bên dùng ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm nàng, đến mức nàng thật sự đỏ mặt, lấy tay chắn đi ánh mắt của hắn, hắn cười cười đẩy ra hôn trộm một cái, nàng xoay người đưa lưng về phía hắn tiếp tục chải, hắn cũng đổi chỗ tiếp tục nhìn, Phượng Trữ giận, quăng cây lược sang một bên huy quyền đánh về phía Long Tam, vừa vặn ăn no có khí lực, giáo huấn một chút tên đại phôi đản này:

Long Tam ha ha cười, nhảy lên tránh thoát, Phượng Trữ lại tấn công, Long Tam nâng cánh tay lên chắn, hai người trong động ngươi đánh ta né: Phượng Trữ ăn no xong rồi vận động, vẻ mặt vui vẻ, Long Tam liền bồi nàng so chiêu một hồi lâu, đánh qua đánh lại đến mức hai người quấn vào nhau, Long Tam ôm nàng không chịu thả, Phượng Trữ cắn lỗ tai của hắn, Long Tam lấy chân đè nàng xuống, hai người lăn qua lăn lại ở trên đại thạch:

Từ loạn cắn thành loạn hôn, xiêm y vừa mặc lại cởi ra, Phượng Trữ nhũn người dưới cơn mưa hôn của hắn, lại thêm vừa rồi vận động đánh nhau mạnh mẽ, hai người dính chặt thành một khối, tứ chi giao triền, lửa nóng bốc lên: Chân Phượng Trữ bị Long Tam giữ chặt, bàn tay nàng chạm vào cơ lưng rắn chắc, phập phồng theo từng động tác của hắn, trong đầu mơ mơ màng màng nghĩ, Long Tam lúc này xác thực như hắn hứa hẹn, không có lại làm đau nàng:

Triền miên lần này làm cho Phượng Trữ lại mệt mỏi ngủ trên đại thạch, đến khi tỉnh lại đã là buổi chiều, nàng vội vàng thu thập kéo Long Tam xuống núi: Hai người đáy mắt hàm xuân miệng mỉm cười, chỉ cảm thấy thân mật giống như kết hợp làm một:

Nhưng cảm giác ngọt ngào này còn chưa có hết, mới đi được nửa đường hai người liền náo loạn giận dỗi: Nguyên nhân là Phượng Trữ muốn mau mau trở về gặp Bảo Nhi, mà Long Tam bên này lại muốn cùng nàng tới nơi các huynh đệ bạn tốt của hắn đến cứu viện bàn bạc đã, còn có chuyện của Bích Vân Cung cũng phải giải quyết cho xong mới có thể trở về:

Hắn kéo tay Phượng Trữ dỗ nửa ngày, Phượng Trữ cảm thấy hai việc này không có liên quan gì đến nhau, tự nàng có thể đi về trước, Long Tam ở lại giải quyết mọi việc cho xong rồi trở về sau: Nhưng Long Tam lại không muốn, hắn thật vất vả mới chiếm được vị trí bên người Phượng Trữ, không muốn nhanh như vậy đã tách ra: Hắn dỗ dành nói Phượng Trữ chỉ cần ở lại một ngày là được, Phượng Trữ dùng dằng không muốn, hắn nói hết lời hay, hai người cãi nhau nửa ngày, Phượng Trữ cuối cùng cũng miễn cưỡng đáp ứng:

Hai người trở lại tòa nhà mọi người tập hợp, thủ vệ nhanh chóng thông cáo nói Long Tam gia an toàn trở về, cũng không đợi mọi người tụ tập lại, Long Nhị đột nhiên xông ra, kéo hai người này vào trong phòng:

Nguyên lai Long Nhị sau nửa đêm hôm qua đến, mọi người đã đi cứu người trở về, cũng bắt được Vân Nhiễm Hương, duy độc chỉ không thấy Long Tam cùng Phượng Trữ: Long Nhị đoán rằng hai người này chắc chắn không sao, vì thế liền ở lại đây tọa trấn xử lý công việc, chờ bọn họ:

Phượng Trữ thấy Long Nhị, kinh ngạc, bật thốt lên hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Long Nhị liếc Long Tam cùng Phượng Trữ một cái, “Hừ” giọng nói: “Đệ đệ của ta bị người ta ép cưới, ta có thể không tới sao?” Chỉ là chậm một bước, nhanh đuổi chậm đuổi, lúc đến mọi việc đã gần xong:

Long Tam cười cười: “Đa tạ nhị ca:”

Long Nhị đối Phượng Trữ nói: “Ngươi tại sao có thể ở đây?”

Phượng Trữ trừng mắt: “Tướng công của ta bị phụ nữ khác ép buộc làm áp trại tướng công, ta có thể không tới sao?”

Long Nhị nghĩ đến những chuyện mà nữ nhân này đã làm qua, trong lòng kiểu gì cũng không thoải mái, hắn đang định nói: “Tướng công của ngươi là ai chứ?” nhưng lại nhìn đến tay Long Tam đang nắm thật chặt tay Phượng Trữ, hai người bày ra bộ dáng cực kỳ thân mật, hắn lại ngậm miệng, cuối cùng đành nói với Long Tam: “Việc này đệ đừng quản nữa, ta đến đàm phán cùng Bích Vân Cung:”

Phượng Trữ mơ hồ đoán được ý tưởng trong đầu Long Nhị, nàng trợn to mắt hỏi: “Ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?” Theo như tính tình Long Nhị có thù tất báo lại thích vơ vét của cải, việc Vân Nhiễm Hương khi dễ Long Tam, Long Nhị chắc chắn không chỉ giáo huấn nàng ta đơn giản như vậy, chỉ sợ còn có thể nhân cơ hội áp chế người ta giao ra việc làm ăn này nọ:

Long Nhị liếc mắt nhìn Phượng Trữ một cái: “Như thế thì thế nào, nàng ta có thể cướp đệ đệ của ta, ta không thể cướp tài lộ của nhà nàng ta sao? Người nhà Long gia chúng ta có thể dễ bị người ta khi dễ như vậy à?” Phượng Trữ quẳng lại cái nhìn xem thường, bày ra bộ dáng đừng nghĩ ta không biết:

Long Nhị nhìn thấy thái độ nàng như vậy mà tức giận, hắn chỉ vào Phượng Trữ giáo huấn Long Tam: “Đê hảo hảo dạy dỗ lại nàng ta chút đi, một chút đúng mực cũng không hiểu, làm sao có thể mang đi ra ngoài gặp người? Nói chuyện làm việc thì phải biết nhìn sắc mặt của người khác chứ:”

Phượng Trữ không phục: “Ta như thế nào mà không biết xem sắc mặt người khác? Ta biết ngươi khinh thường ta, trên mặt ngươi viết rành rành, ta nhìn là biết:”

Long Tam vội vàng vỗ vỗ tay nàng: “Nhị ca không phải muốn nói thế:”

Nhưng Long Nhị cố tình lửa cháy đổ thêm dầu: “Xem như ngươi cũng tự hiểu:”

“Nhị ca:” Long Tam nhượng thanh, Long Nhị cùng Phượng Trữ trừng nhau một cái, “Hừ” một tiếng rồi quay đầu: Long Tam ở trong lòng thở dài, cùng Phượng Trữ nói: “Nàng trở về phòng đi rửa mặt chải đầu, sau đó hảo hảo ngủ một giấc, ta giải quyết xong việc ở đây, trễ một chút sẽ tìm nàng:” Phượng Trữ bĩu môi, thập phần không vui, nhưng bị Long Tam vừa dỗ vừa xoa đẩy ra khỏi cửa phòng:

Phượng Trữ nhìn tấm ván cửa đóng kín, biết Long Tam chắc chắn có việc muốn nói cùng Long Nhị mà không muốn nàng nghe, nàng dán tai trên ván cửa nghe lén, lại nghe Long Nhị câu đầu tiên chính là: “Đệ xem, nhìn bộ dáng hai người bọn đệ là sợ người khác không biết hai người đêm qua làm cái chuyện gì tốt sao?”

Phượng Trữ nghe thấy mặt đỏ lên, chột dạ nghĩ hắn làm sao có thể biết? Đang muốn nghe tiếp, lại thấy cửa mở, Long Tam phụng phịu gọi: “Phượng Nhi…”

Phượng Trữ cúi đầu, giả vờ giả vịt đá đá cục đá dưới chân, nàng không muốn đi, nàng muốn nghe xem bọn họ nói cái gì:

Long Tam kề bên tai nàng nói nhỏ: “Trên cổ nàng toàn là dấu, nhị ca đã nhìn thấy, nếu nàng không sợ người ta chỉ trỏ, thì cứ đứng ở đây cho người ta nhìn cũng được:”

Phượng Trữ vừa nghe, chột dạ ôm cổ, hung hăng trừng mắt nhìn Long Tam, hỏa tốc xoay người hướng phòng nhỏ nàng ở tạm chạy đi như lửa hỏa thiêu mông: Long Tam xác định nàng đã đi xa, lúc này mới đóng cửa phòng trở về cùng Long Nhị nói chuyện: “Nhị ca, về Phượng Nhi, ta có một số việc muốn cùng huynh nói:”

“Không phải là đệ đã chọn nàng, tính cùng nàng cùng nhau sống sao? Ta biết, ta cũng không nói cái gì nữa, người là đệ chọn, cho dù ta không vui cũng vô dụng:”

“Không phải, nhị ca:” Long Tam khựng lại một chút, nói: “Ta là muốn nói cho huynh, Phượng Nhi không phải Phượng Trữ:”

Long Nhị sửng sốt: “Không phải Phượng Trữ là có ý gì?”

“Các nàng là hai người, thật sự là hai người hoàn toàn khác nhau:”

Long Nhị mắt nhíu lại: “Vậy nàng ấy là ai?”

“Là một cô nhi lớn lên ở Hạ quốc:” Long Tam đem những việc mấy ngày nay điều tra được cùng những chuyện đã phát sinh nói hết cho Long Nhị, Long Nhị nghe xong cả kinh thật lâu cười toe tóet: “Thật sao?”

“Thiên chân vạn xác:”

“Đệ chính là sau khi nghe xong lời nói của Niệm Nhất kia cùng giải thiết của mình…”

“Ta chắc chắn ta là người nam nhân đầu tiên của Phượng Nhi:”

Long Nhị nhíu mày, lúc này mới nghĩ ra ý này có đại biểu cho cái gì, hắn càng kinh ngạc: “Lão Tam, nếu đệ đã biết rõ… Đệ cư nhiên…”

Long Tam mặt nóng lên, có chút không được tự nhiên: “Phượng Nhi nàng đối ta cũng hữu tình:”

Long Nhị không nói, việc nam nữ này, hắn làm huynh trưởng thật đúng là không thể làm gì, nhưng nếu người ta khôi phục trí nhớ, hoặc là người nhà tìm tới cửa, vây phải nói như thế nào?

Long Nhị cân nhắc nửa ngày, hỏi: “Các nàng khi nào thì tráo đổi?”

“Không biết: Người ta phái đi Hạ quốc tìm hiểu vẫn chưa có báo tin về nhanh như vậy, mặt khác cũng có người theo dõi Niệm Nhất cho ta, nếu có động tĩnh gì sẽ báo cho ta biết:” Trong lòng Long Tam đối Niệm Nhất luôn luôn có quỷ, thời điểm nhắc tới hắn cảm thấy thực không được tự nhiên, Long Tam lại nói: “Nếu xác định được thời gian Hiểu Ngũ đến Tiêu quốc, có thể từ đó đoán ra dần dần mọi chuyện:”

“Cho dù xác định được khoảng thời gian, vậy các nàng tại sao có thể thần không biết quỷ không hay làm được hết thảy? Phượng Trữ thật đang ở nơi nào? Bộ dạng các nàng vì sao giống nhau như đúc? Vì sao muốn tráo đổi? Lại nói đến vợ chồng Phượng gia kia, nữ nhi của bọn họ chẳng lẽ bọn họ thật không nhận ra? Nếu đã biết, điều bọn họ muốn là gì?”

Long Tam không nói lời nào, tất cả những chuyện này hắn đều giải đáp không được, nhưng hắn biết, người mà hắn yêu nhất đã mang đến cho hắn một cái đại phiền toái:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.