Nhà A Nhà B

Chương 43




“Long Tam, ngươi còn chưa có hảo hảo cám ơn ta nha: Ta chạy từ thật xa tới đây cứu ngươi, nếu không có ta, ngươi sớm đã bị nhúng chàm:” Phượng Trữ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nàng nghĩ đến Vân Nhiễm Hương ác độc áo độc như vậy, quả thật so ra thì nàng còn tốt hơn, nếu Long Tam thật đem Vân Nhiễm Hương thú về, Long Nhị chắc sẽ đứt mạch máu não mà chết: Cho nên nàng không những đã cứu Long Tam, mà còn cứu cả Long gia a:

“Cám ơn nương tử:”

“Nương tử của ngươi là ai chứ, đừng loạn kêu:”

“Không phải là chính nàng nói sao? Nàng thực uy phong nói: Đây là nam nhân của ta, ngươi đã làm cái gì hắn? Phượng Nhi a, ta yêu nàng chết mất:”

Phượng Trữ đỏ mặt, lắp bắp nói: “Đó là, đó là muốn chọc giận giận nàng ta thôi, ai biểu nàng ta không biết xấu hổ như vậy: Ta, ta chỉ là nói lung tung thôi, chỉ là chọc tức nàng ta thôi, ngươi, ngươi không thể lấy chuyện này ra cười ta:”

“Ta nào có cười nàng, ta là thật sự vui mừng mà:”

Phượng Trữ “Hừ” một tiếng, nói: “Ta nhìn thấy Bích Vân cung chủ gì đó uy ngươi uống rượu, ngươi cũng vui mừng uống ngay:”

“Ta là vì hoãn binh thôi, nếu không làm nàng ta giảm phòng bị, làm sao có thể kéo dài thời gian chờ nàng tới cứu?”

“Ngươi làm sao mà biết là ta tới cứu?”

“Chúng ta là tâm linh tương thông a:”

“Nói bừa:” Phượng Trữ quát lên, nhưng trong lòng có chút ngọt ngào:

Hai người bước ngắn bước dài hướng về phía ánh trăng, Phượng Trữ đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng nước, toàn thân nàng cứng lại một chút: “Long Tam, nơi này có nước:”

“Đúng là có nước, chớ sợ:” Long Tam ôn nhu khuyên : “Chúng ta cách cái hồ đó một khoảng: Vòng qua nó, có cái động có thể ẩn nấp, ta đã ở nơi này một thời gian, không có người có thể tìm được:”

“Cái hồ này có phải chính là nơi ngươi câu cá rồi gặp gỡ cái người cung chủ kia phải không?” Phượng Trữ phiết miệng, đối cái hồ này càng chán ghét:

“Đừng giận, đừng giận, ta về sau sẽ không câu cá được không?”

“Không được:” Phượng Trữ mất hứng:

Long Tam cười cười, bị ngữ khí nàng hờn dỗi chọc cho ngứa ngáy, quay đầu hôn nhẹ lên trán nàng: Phượng Trữ né ra: “Ngươi vừa bị người khác hôn qua, không được hôn ta:”

“Quỷ hẹp hòi:” Long Tam không thuận theo nàng, lại hôn tiếp hai má của nàng:

Phượng Trữ muốn đẩy hắn ra, lại đau lòng hắn trên người trúng độc, sợ đẩy nhanh sẽ ngã, vì thế đánh trên lưng hắn một cái, Long Tam “Ai nha” một tiếng hô đau, toàn bộ ngã vào người Phượng Trữ:

Phượng Trữ bị ép tới thiếu chút nữa không đứng vững, nổi giận : “Ngươi tại sao lại không có khí lực như vậy? Cái người cung chủ gì gì đó kia, mấy ngày nay có phải không cho ngươi cơm ăn hay không?”

Long Tam thực ủy khuất thực đáng thương mếu máo: “Nàng ta sợ ta chạy, vẫn cho hạ nhuyễn cân tán cho ta… May là nương tử đã đến cứu ta:”

Phượng Trữ nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân ác độc kia, ta sẽ không bỏ qua nàng ta:”

“Nương tử, vi phu toàn nhờ nàng chiếu ứng:”

“Hừ, ngươi thật vô dụng:” Phượng Trữ đối biểu hiện của Long Tam thực không hài lòng, lại thúc giục hỏi: “Còn phải đi bao lâu?”

“Sắp đến, sắp đến:”

“Không đi đến cái hồ kia, đúng không?”

“Ừ, không đi cái hồ kia:”

Phượng Trữ miễn cưỡng thả lỏng, nhưng khi theo hắn đến nơi lại trợn tròn mắt:

Nơi này thật là cực cẩn mật, sau hồ có một cái núi nhỏ, đi loanh quanh lên núi lại xuyên qua một đống bụi cây rậm rạp, tiến vào một cái động, bên ngoài nhìn qua sẽ không thấy: Cái động kia càng vào sâu càng rộng, Long Tam không biết từ đâu lấy ra đá đánh lửa, đốt sáng lên cây đuốc gắn trên vách động, trước mắt Phượng Trữ sáng bừng lên, trong lòng động vừa rộng vừa cao, không gian thật lớn, quả nhiên là có khác động bình thường:

Phượng Trữ kéo Long Tam ý bảo đốt sáng lên toàn bộ đuốc trên vách động, có một tảng đá thật to trơn nhẵn, nàng dìu Long Tam đi qua ngồi xuống, Long Tam sờ sờ tảng đá to kia, nói: “Hồi trước, ta thường ngủ ở trên tảng đá này:”

Phượng Trữ có chút kinh ngạc: “Ngươi thoải mái ở trong nhà không được sao, vì sao phải đến nơi núi hoang này làm dã nhân?”

“Khi đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, cha mẹ mất, trong nhà thực loạn, hai người bạn tốt của ta trên giang hồ cũng khuất núi, ta nhất thời yếu đuối, liền trốn nhà, vừa vặn tìm được nơi đây, liền ở một khoảng thời gian:”

“Ngươi cũng có lúc rời nhà trốn đi sao?” Phượng Trữ trừng mắt to, sau đó “hắc hắc” vui vẻ: “Ngay cả ngươi cũng như vậy, ta đây chạy trốn cũng không tính là gì:”

Nàng lại hỏi: “Ngươi sao có thể tìm ra nơi đây?” Nơi kín đáo như vậy, người bình thường cũng không có thể tìm được:

Long Tam chỉ chỉ lên đầu: “Trên kia có cái động thông với nơi đây, ta là bị ngã từ trên đó xuống:”

Phượng Trữ ngẩng đầu nhìn, tối om không nhìn ra cái gì, bất quá tưởng tượng cũng có thể biết lúc trước hắn từng mạo hiểm như thế nào: Nàng bĩu môi: “Ngươi xem, ngươi so với ta còn không hiểu chuyện hơn, nếu ta giống ngươi người nhà quan tâm như vậy, ta sẽ không đi đâu, ta nhất định cùng gia đình hảo hảo sống:”

Long Tam nghe thấy trong lòng chấn động, theo bản năng nắm chặt tay nàng: Phượng Trữ lúc này lại nghe được tiếng nước, cũng nắm tay hắn kêu to: “Long Tam, ở nơi này cũng có nước?”

“Ân, có ôn tuyền:” Long Tam có chút buồn cười nhìn bộ dáng nàng kích động, nói: “Nước không sâu, chỉ đến thắt lưng của ta thôi: Là mắt ấm tuyền hối thành, tây trì sơn danh khí, chính là theo ấm tuyền trì mà đến, trên ngọn núi còn có mấy chỗ:”

Phượng Trữ đối với cái ôn tuyền gì gì đó không có hứng thú, hồ, ao, sông, suối gì gì đó a, cách nàng càng xa càng tốt: Nàng hướng tảng đá kia ngồi xuống, nói với Long Tam: “Ngươi mau vận công đi:”

“Vận công?” Long Tam nhìn chằm chằm dung nhan của nàng dưới ánh lửa có vẻ phiến hồng, có chút thất thần:

“Ngươi không phải muốn giải độc sao? Ngươi nói biết bức độc như thế nào mà, nơi này an toàn, ngươi mau một chút, ta có chút mệt mỏi:”

Long Tam chưng hửng, Phượng Trữ không để ý đến hắn, đông nhìn một cái tây nhìn một cái, phát hiện sau tảng đá to có hai cái rương được phong kín, Phượng Trữ kêu lên: “Long Tam, có báu vật:”

“Đó là quần áo cũ của ta năm đó, lúc đi dọn dẹp bỏ vào đó:” Long Tam nhìn chằm chằm Phượng Trữ, đối với thái độ nàng tìm báu vật cũng không ham thích:

Phượng Trữ vừa nghe xong, ba chân bốn cẳng đem thùng mở ra, đem những quần áo ở trong lấy ra nhìn, gật gật đầu, tốt lắm, không mốc không hôi, nàng đem vài cái quăng trên tảng đá, sau đó lại chạy trước chạy sau trong động đốt hai đống lửa, làm luôn tay, cuối cùng chuẩn bị cũng xong: Nàng nhìn lại, Long Tam còn ngồi ở trên tảng đá nhìn nàng chằm chằm, không khỏi giận: “Đừng ngẩn người, mau, ta chuẩn bị chỗ cho ngươi rồi, mau vận công đi:”

“Vậy còn nàng?”

“Ta ngủ:” Phượng Trữ đúng lý hợp tình đáp, trải lên đại thạch một cái chăn, ôm áo của Long Tam, thật sự chuẩn bị thừa lúc Long Tam vận công bức độc mà nghỉ ngơi:

Long Tam vẫn không động đậy, Phượng Trữ tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Còn thiếu cái gì sao? Có phải muốn thảo dược gì hay không? Ở ngọn núi này có không? Nếu không có ta đi ra ngoài lấy cho ngươi nha?”

Long Tam nhìn chằm chằm Phượng Trữ, hơn nữa ngày chua chát nói: “Không cần thảo dược:”

Phượng Trữ ngẫm nghĩ, sờ sờ trán của hắn: “Ngươi không ra mồ hôi, cũng không quá nóng: Có phải cưỡng chế độc tính thực không thoải mái hay không? Nói chuyện với ngươi cũng không có khí lực: Nhanh chút, nhanh chút, ta dìu ngươi qua ngồi xuống:”

Phượng Trữ nâng cánh tay của Long Tam lên, Long Tam bất đắc dĩ, bị nàng dìu đến bên cạnh đống lửa: Hắn ngồi ở đó, tư thế vận công, Phượng Trữ vừa lòng, ở bên người hắn ngồi một hồi, ngáp một cái, lại trở về đại thạch: “Ngươi trước vận công, ta ngủ một chút, xong rồi thì bảo ta a:”

Long Tam “Ân” một tiếng, nhìn Phượng Trữ ôm áo của hắn, nằm ngã vào giường đá, quả nhiên là muốn ngủ:

“Phượng Nhi:” Hắn không chịu nổi gọi nàng:

“Làm sao vậy?” Phượng Trữ nhanh bước đến, chớp mắt nhìn hắn: Ánh mắt của nàng trong suốt, vẻ mặt ngây thơ, ôm cái áo của hắn, như một đứa nhỏ bình thường:

Long Tam nhìn nàng, lại không nói: Phượng Trữ hỏi: “Long Tam, ngươi có tâm sự?”

Long Tam không đáp, Phượng Trữ cảm thấy chính mình đoán trúng, nàng an ủi nói: “Có cái gì phiền não về sau nói sau, trước mắt giải độc đi đã:”

Nàng nháy mắt mấy cái, trong động thực ấm áp, Long Tam lại ở bên người nàng, nàng thực sự có chút mệt nhọc: Nhưng nàng còn có chút lo lắng cho Long Tam, vì thế lại khuyên: “Đừng lo lắng, ngươi còn có ta nha:”

Long Tam lần này rốt cục lên tiếng, hắn nhẹ giọng nói: “Đúng, ta còn có nàng:”

Phượng Trữ đối với hắn ngọt ngào cười: “Ta đây ngủ một chút, ngươi có việc thì gọi ta dậy nhé:” Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy ánh mắt sáng quắc của Long Tam nhìn chằm chằm nàng, có chút đỏ mặt, liền xoay người sang chỗ khác:

Qua một lúc, nàng nghe được tiếng động Long Tam tất tất thúc thúc, quay đầu thì thấy, hắn hướng tới một đầu khác của cái động mà đi, Phượng Trữ bị dọa nhảy dựng: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta cần xuống nước:” Long Tam đáp, nâng thủ lại điểm hai chi bắt tại trên vách động cây đuốc, một chút đem kia đầu chiếu sáng: Phượng Trữ ngồi dậy, hỏi: “Ngươi không sao chứ?” Chẳng lẽ độc này rất khó giải?

“Không có việc gì:” Long Tam kệ nàng bắt đầu thoát y, Phượng Trữ mặt đỏ lên, xoay mặt qua một bên: Một lát sau, nghe được thanh âm Long Tam xuống nước, Phượng Trữ tưởng tượng cảnh nước mấp mé trên người hắn, có chút sợ hãi, lớn tiếng nói: “Long Tam, ngươi cẩn thận một chút a, lỡ ngươi xảy ra chuyện gì trong nước, ta không cứu ngươi được đâu:”

Long Tam không nói lời nào, Phượng Trữ nhìn qua, dưới ánh lửa mờ nhạt, nhìn thấy Long Tam từ từ nhắm hai mắt tựa vào vách tường, hai tay hắn khoát lên trên bờ, trên mặt nước lộ ra non nửa ngực cùng cánh tay loang loáng ánh nước:

Phượng Trữ lại gọi: “Long Tam…” Hắn không đáp, Phượng Trữ có chút hoảng, ngồi dậy trừng mắt nhìn hắn: “Long Tam, ngươi đừng làm ta sợ, ta sẽ sợ hãi:”

Long Tam vẫn không nói lời nào, Phượng Trữ nhảy xuống giường, cứng người hỏi: “Ngươi không sao chứ? Ngươi không có việc gì đúng không?” Trả lời nàng là tĩnh lặng không tiếng động:

Phượng Trữ nghe thấy thanh âm tim chính mình “thịch thịch” đập loạn, nàng nhìn chằm chằm Long Tam không nhúc nhích, cuối cùng khẽ cắn môi, cố gắng xem nhẹ mặt nước đen kia, chậm rãi hướng Long Tam đi qua:

“Ngươi nói một chút đi, Long Tam:” Phượng Trữ gọi, cách ôn tuyền một khoảng cách thì dừng, nàng ngồi xổm xuống, đối với Long Tam nói: “Long Tam, ta sợ nước, ta nhìn thấy nó sẽ choáng váng đầu, ngươi không cần làm ta sợ được không?” Nàng nhắm mắt, cố gắng đem cảm giác không khoẻ quăng ra sau đầu: “Ngươi đi lên được không? Chúng ta không trị độc nữa, mất mặt thì mất mặt, ta trở về tìm thuốc giải cho ngươi:”

Long Tam vẫn như cũ không nhúc nhích, Phượng Trữ thật sự lo lắng, sợ hắn sau đó sẽ chìm xuống nước ngay: Nàng lấy tay chống đất, cứng người chậm rãi bò lại gần: Hơn nửa ngày rốt cục nằm úp sấp đến bên cạnh ôn tuyền, cả người nàng đều run lên, nhưng nàng không dám nhắm mắt, nàng dùng sức sờ sờ vai của Long Tam, tay nàng lạnh lẽo, cảm thấy da thịt bả vai của hắn nóng phỏng tay:

“Long Tam…” Nàng gọi:

Cuối cùng hắn rốt cuộc cũng mở mắt, ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm nàng: Phượng Trữ vừa tức lại sợ, đẩu thanh âm mắng: “Ngươi làm ta sợ muốn chết:”

“Thực xin lỗi:” Long Tam khuynh thân lại, hôn lên đôi môi của nàng: Phượng Trữ ghé vào bên cạnh ôn tuyền không dám động, chỉ đành nói: “Không được hôn ta, ta chán ghét ngươi, ngươi nhanh chút lên đi, ta thật sự rất sợ:”

Long Tam nhích lại gần, đối với lời của nàng ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại ôn nhu nâng gương mặt của nàng lên tiếp tục hôn: Hắn dán vào môi của nàng nhẹ giọng nói: “Ta tự nói với chính mình, nếu ta đếm tới một trăm mà nàng không đến, ta sẽ không làm như vậy:”

Phượng Trữ còn chưa kịp hỏi “Làm cái gì”, đã bị Long Tam nắm lấy thắt lưng nâng lên, kéo nàng xuống nước: Phượng Trữ kinh hãi hét chói tai, nhanh chóng ôm chặt lấy Long Tam: “Không cần, không cần thả ta vào nước, ta không muốn xuống nước:”

“Chớ sợ, Phượng Nhi, chớ sợ…” Long Tam dỗ dành, giữ lấy thắt lưng của nàng không nhúc nhích:”Nàng xem, ta ở đây, ta sẽ không để cho nàng chìm mất:”

Phượng Trữ oa oa kêu to, từ chối một trận, nhưng một hồi sau Long Tam vẫn giữ chặt mình như vậy, thân mình của nàng một nửa ở trong nước, một nửa trên mặt nước, nàng ngừng lại, vịn chặt lấy vai hắn, khẩn trương thở, từ trên cao nhìn xuống hắn:

Long Tam dỗ : “Nàng xem, nước không sâu, chỉ tới ngực của ta:” Hắn vừa nói, một bên chậm rãi hạ nàng thấp xuống: Mực nước đến thắt lưng của Phượng Trữ, nàng lại kêu to lên, tay chân rụng rời dùng sức ôm chặt hắn, muốn trèo lên trên: Long Tam đổi tay, sửa thành nâng mông cùng lưng của nàng, chạm môi của nàng hỏi: “Phượng Nhi, nàng sợ nước như vậy, vì sao nàng phải lại đây?”

Phượng Trữ ngẩn người, nhìn ánh mắt của hắn: Ánh mắt của hắn sáng rực, như có ma rủa làm cho nàng không thể dời ánh mắt:

“Ta…” Nàng không biết nên nói như thế nào, so với sợ nước, nàng còn sợ không có hắn hơn:

Long Tam nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, trong mắt hắn chậm rãi dâng lên ý cười, ôn nhu làm cho nàng mê say, hắn ngửa đầu hôn lên môi của nàng, ôm chặt nàng hôn thật, hai tay của hắn luồn vào trong xiêm y của nàng, vỗ về da thịt nàng trong ôn tuyền ấm áp:

Nụ hôn của hắn thực ôn nhu, làm cho Phượng Trữ choáng váng hồ hồ, ngón tay hắn thon dài, đầu ngón tay phất qua chỗ nào đều để lại một trận tê dại: Phượng Trữ hơi hơi đánh chiến, vừa vô lực lại khẩn trương: Nàng ghé vào trên vai Long Tam, cảm giác môi của hắn tinh tế vừa hôn vừa cắn cổ nàng, có chút đau có chút ngứa, nàng rụt lui người, lại bị hắn ôm càng chặt hơn:

Trong nước, nàng không dám tách khỏi hắn, quá chặt chẽ kề cận, sợ hắn buông tay thả nàng ra: Đai lưng của nàng bị tháo ra, xiêm y hạ xuống lộ đầu vai, nàng cảm thấy môi của hắn như lửa nóng duyện nàng, nàng theo bản năng đạp hắn một cước, lại cảm thấy thân mình trầm xuống, chìm vào trong nước vài phần, nàng oa oa kêu to, nhanh chóng ôm Long Tam cứng ngắc, hai cái đùi bám chặt trên lưng hắn:

Long Tam ôm nàng nâng lên cao, nhân cơ hội hôn trước ngực mềm mại, Phượng Trữ không phục lắm hung hăng một ngụm cắn ở trên vai hắn như con thú nhỏ: Nhưng trước ngực cũng cảm thấy hơi đau, tay của hắn vuốt ve nàng như trả thù, ngọt ngọt ngứa ngứa làm cho nàng không khống chế nổi mà khinh ngâm ra tiếng:

Nàng nghe thấy hắn nói: “Ta cũng vậy, Phượng Nhi, ta cũng giống như nàng: Ta không thể không có nàng:”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.