Nhà A Nhà B

Chương 37




Buổi chiều ngày hôm sau, Long Tam lấy hiệu suất cực cao hoàn thành chuyện phiền toái nhất hiện nay —— chuyển nhà: Không phải hắn chuyển đến căn phòng nhỏ của Phượng Trữ, mà là hắn đưa hai mẹ con Phượng Trữ chuyển đến một tứ hợp viện mới:

Sân không lớn, nhưng cũng khá sạch sẽ, phòng ở so với phòng trước đây của Phượng Trữ to hơn gấp đôi, chia làm ba gian có vách ngăn tách biệt, nhà xí, chỗ rửa mặt, nơi lấy nước, cổng ra vào, đều thuận tiện hơn rất nhiều: Trong viện còn có Tào đại nương lo cơm nước cùng một tiểu nha hoàn tên Tiểu Trúc hầu hạ:

Phượng Trữ cùng Bảo Nhi một phòng, Long Tam một phòng, Tào đại nương cùng Tiểu Trúc ở tại phòng nhỏ đối diện, còn một gian, Long Tam cư nhiên dùng làm thư phòng:

Trong lòng Phượng Trữ tất nhiên là không muốn chuyển, nàng nghĩ đến tương lai ở bên Long Tam mà lòng tràn ngập không yên: Hắn đuổi theo nàng, hắn quan tâm nàng, nhưng những chuyện đã phát sinh không thể vãn hồi được, cho dù không thèm nghĩ nữa, nhưng trước mắt Long Phượng hai nhà oán cừu phiền toái, nàng cảm thấy chính mình rất bất lực:

Nàng thầm muốn sống an ổn yên vui qua ngày, cho dù khổ chút mệt chút cũng không sợ, nhưng ánh mắt khinh khi, sỉ nhục của mọi người, lòng của nàng rất yếu ớt, chịu không nổi:

Nhưng Long Tam không có cho nàng cơ hội cự tuyệt, hắn thừa dịp buổi trưa nàng ăn xong uống thuốc rồi ngủ, vụng trộm dụ dỗ Bảo Nhi theo hắn bế nàng lên xe ngựa đến chỗ nhà mới: Đến khi Phượng Trữ tỉnh lại, đã đang ở trong phòng mới rồi:

Bảo Nhi chạy ra trước chạy ra sau, thật là thích cái sân này, Long Tam thừa dịp Phượng Trữ ngủ say, dụ dỗ làm cho Bảo Nhi cảm thấy nơi chơi thật vui này là nhà mới, Phượng Trữ thấy Bảo Nhi vui vẻ, nghĩ đến trước kia Bảo Nhi theo nàng chịu khổ, trong lòng rối bời, dù sao cũng không thể nào mở miệng nói Bảo Nhi cùng nàng trở lại cuộc sống cũ:

Thân thể Phượng Trữ luôn luôn khỏe mạnh, nhưng đợt bệnh này lại kéo dài dai dẳng, dưỡng vài ngày mới chuyển biến tốt: Đã nhiều ngày nàng trái lo phải nghĩ, việc cùng Long Tam giải quyết như thế nào mới tốt: Đuổi hắn đi? Nói thật nàng luyến tiếc, nàng nhớ hắn nhiều như vậy, hắn đến đây, trong lòng nàng tất nhiên cũng vui mừng: Hơn nữa đợt bệnh lần này, có hắn bên cạnh, nàng cảm thấy rất ấm áp: Nàng mang theo Bảo Nhi sống lưu lạc, mỗi ngày đều buộc chính mình phải trụ vững, nàng không dám bệnh, không dám yếu đuối, không dám khóc, nhưng hôm nay có hắn ở bên, cho dù nàng ở trên giường nằm cả một ngày cũng thực an tâm:

Phượng Trữ nghĩ, có thể nàng đã cố gắng quá sức quá lâu, cho nên lần này bệnh đúng là cảm thấy cả người quá yếu ớt: Nhưng chuyện này cũng làm cho nàng cảnh giác, sự thật chứng minh, hắn chính là ngọn nguồn khiến nàng yếu đuối: Nàng cố gắng lâu như vậy cũng chưa có chuyện gì xảy ra, tại sao khi hắn ở bên nàng liền ngã bệnh? Thời gian hắn ở đây càng dài, nàng có phải sẽ càng yếu ớt hay không?

Phượng Trữ càng nghĩ càng cảm thấy đem Long Tam đuổi đi là đứng đắn: Một ngày thừa dịp Bảo Nhi ngủ trưa, nàng đến thư phòng của Long Tam: Người này ở trong tiểu viện trong thành nhỏ, cũng tự thu xếp một cái thư phòng: Phượng Trữ đứng ở cửa bĩu môi, hắn tính toán trường kì chiếm đóng ở đây ư, nàng tất nhiên sẽ không để cho hắn như nguyện:

“Long Tam…” Nàng đẩy cửa đi vào, lớn tiếng gọi một tiếng, cố tình giận dữ:

Long Tam đang cúi đầu xem sổ sách, nghe thấy nàng đến ngẩng đầu cười, hướng nàng vẫy tay: “Đến, tại sao không cùng Bảo Nhi ngủ trưa?”

Hắn cười như vậy, Phượng Trữ trong lòng mềm nhũn, nàng khụ khụ, tìm lại thanh thế, lớn tiếng nói: “Ta là đến cùng ngươi nói chuyện chính sự:”

Long Tam khóe miệng nâng nhẹ, nhìn chằm chằm Phượng Trữ không chuyển mắt: “Tinh thần thật sự là tốt hơn nhiều:”

Phượng Trữ bị hắn nhìn đến mặt đỏ lên, lại khụ khụ: “Đừng đánh trống lảng, nói chuyện đứng đắn đi:”

“Tốt, nàng lại đây:” Long Tam lại ngoắc, Phượng Trữ lắc đầu: Long Tam lại nói: “Vậy nàng ngồi đi:” Phượng Trữ lại lắc đầu, nàng muốn đứng xa một chút, như vậy không dễ dàng bị hắn mê hoặc:

Long Tam thở dài, đành ngồi xuống: “Vậy nàng nói đi:”

Phượng Trữ cắn răng một cái, hỏi: “Ngươi chừng nào thì đi?”

Long Tam hơi hơi hí mắt suy nghĩ, nói: “Nàng nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt rồi?”

Phượng Trữ gật gật đầu: “Ân, đau dài không bằng đau ngắn, đằng nào cũng phải kết thúc:”

“Tốt lắm:” Long Tam gật gật đầu, sảng khoái hơn dự kiến của Phượng Trữ, hắn tiếp theo nói: “Nàng đi thu thập hành lý, đợi Bảo Nhi tỉnh ngủ thì xuất phát:”

Phượng Trữ có chút vờ ngớ ngẩn: “Còn bảo ta giúp ngươi thu dọn hành lý sao? Đợi Bảo Nhi tỉnh làm cái gì?”

“Nếu nàng nguyện ý theo ta về nhà, đương nhiên cũng mang Bảo Nhi theo, nhưng Bảo Nhi vẫn đang ngủ, không cần đánh thức, đợi Bảo Nhi tỉnh lại thì đi:”

“Ta khi nào thì nói nguyện ý với ngươi về nhà?” Phượng Trữ cả kinh nói lớn:

“Mới vừa rồi không phải chính nàng nói đã nghĩ thông suốt, đau dài không bằng đau ngắn: Còn hỏi ta khi nào xuất phát mà?” Long Tam tỉnh bơ nói:

Phượng Trữ sửng sốt, sau thì hiểu ra, tiến lên trước hai bước chỉ Long Tam, giận nói: “Ngươi cố ý xuyên tạc lời nói của ta:”

Long Tam cũng sửng sốt: “Xuyên tạc? Chẳng lẽ nàng mới vừa rồi đều là dỗ ta vui vẻ, gạt ta?”

“Ta nào có lừa ngươi, ta rõ ràng là hỏi ngươi đi khi nào?”

“Đối, nàng còn nói nàng nghĩ thông suốt rồi phải không? Nàng nghĩ thông suốt rồi, lại hỏi đi khi nào, kia không phải muốn cùng ta trở về sao?”

Phượng Trữ bực đến độ dậm chân: “Ta là nghĩ thông suốt, ta nghĩ thông việc này không phải do ta, ta không thể luyến tiếc ngươi, dù sao tách ra đều là chuyện sớm hay muộn, kéo dài càng lâu, ngày sau càng thương tâm: Chuyện của chúng ta, không phải chỉ thích là có thể: Còn có Bảo Nhi, còn có những chuyện sai mà ta đã làm, còn có nhà mẹ đẻ của ta, còn có nhà của ngươi, còn có thật nhiều thật nhiều chuyện loạn thất bát tao, cho nên chúng ta ở bên nhau, cho dù có vui vẻ cũng đều là vô dụng, ta…” Nàng càng nói càng lo, lại thấy Long Tam nở nụ cười:

“Cho nên nàng luyến tiếc ta? Nàng thích ta? Nàng ở bên ta cảm thấy rất vui vẻ?” Long Tam chỉ ra trọng điểm, Phượng Trữ nói một tràng dài, nhưng thật ra hắn chỉ nhớ vài chỗ:

Phượng Trữ bị hắn xoay vòng quanh có chút choáng váng, ngẩn ngơ: “Chúng ta vẫn đang nghiêm túc nói chuyện, đúng không?”

“Đúng:” Long Tam chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: “Ta thực rất nghiêm túc:”

Phượng Trữ nhìn hắn, phục hồi tinh thần: “Đừng có ngắt lời ta, hảo hảo nghe ta nói đã:” Nàng đỏ mặt, không biết là xấu hổ hay là giận:

“Ta vẫn đang hảo hảo nghe nàng nói nha, ta cũng nhớ kỹ nàng nói nàng luyến tiếc ta, nàng thích ta, nàng ở bên ta cảm thấy rất vui vẻ:” Long Tam lại cường điệu thêm một lần:

Phượng Trữ mắt nhíu lại, bước một bước xa qua, hướng về phía ngực của hắn một quyền, người này, không đánh hắn thì không được: Long Tam hình như có chuẩn bị, khoát tay bắt lấy cổ tay của nàng, kéo mạnh, đem nàng ôm vào trong ngực: “Coi chừng một chút:” г о U

Phượng Trữ cổ tay vừa chuyển, khửu tay loan đỉnh đầu, đánh úp về phía ngực của hắn, Long Tam trở bàn tay trái lên chắn, kéo cánh tay của nàng sát bên cạnh người, Phượng Trữ không đánh lại, giãy dụa, hốc mắt đỏ lên, oa oa kêu to: “Ngươi khi dễ ta, họ Long các ngươi ai cũng khi dễ người, tất cả đều khi dễ ta, khi Phượng Trữ ta dễ bị khi dễ? Làm cho ta cùng đường, không sống ngóc đầu lên nổi mới cam tâm sao?”

Long Tam hoảng sợ, ôm nàng dỗ: “Lại làm sao vậy? Đây không phải chỉ là đùa thôi sao? Nàng hết bệnh rồi, theo bình thường phải vui vẻ ồn ào có tinh thần chứ:”

“Có như vậy mà đùa ta sao? Vậy ngươi tại sao lại không cho ta đánh ngươi, dựa vào cái gì mà ngươi lại đánh ta a?” Phượng Trữ cố tình nháo, nước mắt cũng rưng rưng:

“Hảo hảo, để cho nàng đánh: Đến đến, mau đánh ta đi, muốn đánh như thế nào cũng được:” Long Tam chạm vào mặt nàng lau đi nước mắt, một bên dỗ:

“Ta mới không thèm đánh ngươi đâu:” Phượng Trữ ồn ào:

“Ta đây rất đáng thương:” Long Tam mỉm cười, một chút cũng không thấy có dáng vẻ đáng thương:

“Dù sao nếu ngươi đi rồi, ta cùng Bảo Nhi cũng có thể tự kiếm sống: Ngươi muốn đòi tiền, chờ ta có bạc nói sau, dù sao một chút tiền này ngươi cũng không để vào mắt, ngươi đừng có lại dùng chiêu này mà bám dính ở đây, dù sao sau này ngươi phải đi, ngươi ở lại đây sẽ khiến ta thương tâm, Bảo Nhi ở cùng ngươi lâu, đến lúc ngươi đi, nàng cũng sẽ thương tâm, ta không thể để cho Bảo Nhi thương tâm:” Phượng Trữ đẩy tay của Long Tam ra, dụi mắt nói một hơi:

Long Tam đem nàng ôm vào trong ngực, ôn nhu hỏi: “Nàng là nương tử của ta, là con dâu của Long gia, nào có nương tử đuổi tướng công đi? Chúng ta là người một nhà ở cùng một chỗ vui vẻ như thế, làm sao có thể thương tâm?”

Vòng ôm của hắn thực ấm áp, thanh âm của hắn dịu dàng như vậy, Phượng Trữ ôi ở trước ngực hắn, cảm thấy thật muốn khóc : “Nhưng mà ta có Bảo Nhi:”

“Ta sẽ đối Bảo Nhi tốt:”

Phượng Trữ đứng thẳng người, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, Long Tam cũng nhìn thẳng nàng, nghiêm túc nói: “Ta sẽ không làm cho nàng thương tâm, ta sẽ đối Bảo Nhi thật tốt:”

Nhưng Phượng Trữ vẫn lắc đầu: “Nhưng trong nhà của ngươi không có người thích ta:”

“Nàng cũng không phải là gả cho bọn họ: Hơn nữa, ta hiểu người nhà của ta, bọn họ chỉ là không đủ hiểu biết nàng, cho họ thêm chút thời gian, tự nhiên ai cũng sẽ thích nàng:”

Phượng Trữ vẫn bối rối: “Nhưng nhà mẹ đẻ bên kia của ta rất phiền toái:”

“Chỉ cần nàng luôn ở bên ta, ta tự nhiên có thể giải quyết mọi phiền toái:”

“Nhưng là mọi người bên đó đuổi ta khỏi cửa:”

“Là ta sai rồi, thời điểm đó là ta chưa nghĩ thông suốt:” Long Tam rất hối hận vì quyết định lúc trước:

Phượng Trữ cắn cắn môi: “Không được, ngày đó ngươi chưa nghĩ ra, cũng có thể bây giờ cũng chưa thông suốt, chuyện này ta cũng không tin được ngươi: Ngày sau ngươi sẽ hối hận, hiện tại chúng ta tránh ở đây, ngươi tất nhiên nói gì cũng dễ dàng, nhưng nếu lại đối mặt với vướng mắc bên nhà của ngươi, bên nhà của ta, còn có những chuyện đã làm lúc trước, hoặc là ta chọc phá thiên hạ khiến phiền toái lại tìm tới cửa, ngươi sẽ không nói nổi những lời hôm nay:”

“Phượng Nhi…”

“Long Tam…” Phượng Trữ ôm vai của Long Tam, đem mặt vùi vào trong ngực của hắn, đáng tiếc lồng ngực này cũng không thuộc về nàng: Nàng nháy mắt mấy cái, nuốt nước mắt vào trong: “Long Tam, trước kia ta chỉ có một thân môt mình, tuy rằng cũng biết tương lai mù mịt, nhưng ta dám mạo hiểm, ta dám đi cùng ngươi: Hiện tại lại phát sinh rất nhiều chuyện, có Bảo Nhi, ta không dám, ta không dám để cho Bảo Nhi cũng giống như ta: Ngươi nghĩ gì về nàng? Người nhà của ngươi nghĩ gì về nàng? Cha ta nương ta nghĩ gì về nàng? Thậm chí ngày sau nếu cha ruột của nàng tìm tới cửa, nàng sẽ nghĩ như thế nào?”

Nàng ngẩng đầu nhìn Long Tam: “Nếu là thực sự có người tìm tới cửa, ta thậm chí cũng không biết nên ứng phó như thế nào, ta thậm chí không biết là thật hay là giả: Chuyện như vậy với ta mà nói rất đáng sợ, đối Bảo Nhi mà nói rất đáng sợ, ta thật sự không dám:” Phượng Trữ thấp đầu: “Cho nên ta mới xa chạy cao bay đến một nơi ai cũng không biết chúng ta, chúng ta mới có thể an ổn bình tĩnh sống:”

“Vậy còn ta thì sao?” Long Tam bình tĩnh hỏi: “Nàng cứ như vậy không cần ta sao?”

Phượng Trữ gật đầu: “Ngươi đi đi, Long Tam: Ta biết ngươi tha thứ cho ta, trong lòng ta cũng thoải mái: Ta cùng Bảo Nhi sẽ cố gắng sống tốt, thật đấy: Ngươi trở về tiếp tục làm Long Tam gia của ngươi đi, như thế đối với cả hai đều tốt:”

“Nếu ta có thể sống tốt, cần gì phải vất vả đuổi theo như vậy?” Long Tam vẫn không muốn buông tay:

Phượng Trữ trừng mắt: “Đừng giả bộ đáng thương, lúc trước ngươi ngoan tuyệt quyết tâm viết hưu thư thì thế nào, hôm nay ta đối xử như vậy với ngươi vẫn còn là khách khí: Ta cùng với ngươi hảo hảo nói chuyện, ngươi hảo hảo rời đi, như vậy tất cả đều tốt: Giờ ngươi nói cái gì cũng chỉ là nói suông, ta thì vẫn có hưu thư làm chứng, chúng ta vốn không còn quan hệ, ngươi mau rời đi đi:”

Long Tam nghiêm sắc mặt: “Không có vật chứng thì ta không sợ, muốn đuổi ta đi không dễ dàng như vậy, nàng đem hưu thư lấy ra cho ta xem:”

Phượng Trữ cố tình chống đối hắn: “Ta cũng không sợ ngươi đâu, muốn lưu lại không dễ dàng như vậy, ta vẫn có bằng chứng trong tay a, hưu thư là chính ngươi tự tay viết, vẫn còn dấu tay đỏ thẫm của ngươi đó:”

Long Tam nhìn nàng, một chút cũng không lo lắng, Phượng Trữ quay đầu bước đi: “Ta đem hưu thư lấy đến đây, nếu ngươi còn không đi, ta liền báo quan:” Nàng chạy về trong phòng, nhớ tới hưu thư của nàng vẫn đặt ở dưới gối đầu, chắc đã bỏ quên ở chỗ tiểu viện kia: Nàng vội vàng chạy về nơi cũ, lại thấy phòng nhỏ trước đây nàng thuê đã được thu dọn sạch sẽ, trên giường không còn một cái gì:

Người bán hàng rong ở chung trong viện cũng đang ở nhà, nhìn thấy nàng nói: “Ông chủ nhà đem căn phòng này cho người khác thuê rồi, những thứ mọi người bỏ lại khi chuyển đi, ông ta đem dọn hết rồi:”

Phượng Trữ chạy nhanh sang viện kế bên tìm ông chủ nhà, kết quả người ta nói không thấy được giấy hay tín gì đó, gối đầu đệm chăn trên giường ông ta mang về giặt sạch, cũng không thấy có gì lạ:

Phượng Trữ nghe thấy, đã biết là xong rồi, bọn họ mang chăn gối về giặt trong nước, cho dù hưu thư của nàng có còn thì cũng bị hỏng rồi:

Nàng ủ rũ trở lại nhà mới, tiến vào phòng, nhìn thấy Bảo Nhi đã tỉnh dậy, Long Tam đang giúp nàng chải đầu: Bảo Nhi cầm gương soi soi: “Thúc, búi tóc bên này so với bên kia cao hơn, không có được:”

Long Tam cau mày, cố gắng xả ra búi lại thêm một lần, vất vả chỉnh cho hai bên bằng nhau, búi xong rồi lại thấy, tại sao lại so với bên kia nhỏ hơn?

Long Tam thất bại cùng Bảo Nhi thương lượng: “ Bảo Nhi a, chỉ búi một búi thôi được không?”

Bảo Nhi lắc đầu: “Nương vẫn búi cho Bảo Nhi hai búi a:”

Long Tam thở ra khí: “Được rồi, thúc lại búi cho con thêm một lần nữa:” lại xả xuống một bên, làm lại:

Phượng Trữ nhìn thấy khung cảnh này, lại cảm thấy mềm lòng, nhưng nàng nhắc nhở chính mình, đau dài không bằng đau ngắn: Long Tam quay đầu, nhìn thấy Phượng Trữ ngơ ngác đứng ở cửa, liền đón chào: “Nàng đã trở lại:”

Bảo Nhi nghe thấy cũng nhìn ra cửa, thấy Phượng Trữ liền nhảy xuống ghế chạy qua: “Nương nương, nương nương, Bảo Nhi đang chải đầu:” Phượng Trữ bế nàng lên, hôn nhẹ, Bảo Nhi cười khanh khách, cũng hôn lại Phượng Trữ:

Phượng Trữ thả Bảo Nhi xuống, kêu Tiểu Trúc lại, nói với Bảo Nhi: “ Bảo Nhi để cho Tiểu Trúc tỷ tỷ chải đầu cho con nga, nương cùng thúc có chuyện muốn nói:”

Bảo Nhi ngoan ngoãn, đi đến bên người Long Tam, lấy dây đỏ cùng lược trong tay hắn, nói: “Thúc, lần tới Bảo Nhi lại cho thúc chải đầu, lúc này để Tiểu Trúc tỷ tỷ chải đầu nga:”

Long Tam đối nàng cười cười, gật đầu ứng: Bảo Nhi xoay người nắm tay Tiểu Trúc, đi ra:

Trong phòng chỉ còn lại có Long Tam cùng Phượng Trữ, hắn hỏi: “Làm sao vậy, không phải nói muốn cho ta xem hưu thư sao?”

Phượng Trữ vặn vẹo hai tay, không nói chuyện: Long Tam nhìn nàng, bỗng nhiên nhíu mày cười nói: “Đừng nói là nàng qua loa làm đánh mất luôn hưu thư rồi nha:”

Phượng Trữ bao biện: “Làm gì có, ta chỉ là đột nhiên nhớ ra, ta để hưu thư ở chỗ nương của ta:”

“Nga, như vậy a:” Long Tam gật đầu: “Vậy trên tay nàng hiện nay không có hưu thư, không có hưu thư nàng vẫn xem như là nương tử của ta, nếu vẫn là nương tử của ta, ta đây với nàng ở cùng nhau, thiên hoàng Lão Tử cũng không xen vào, đúng không?”

Phượng Trữ nhìn hắn, nói không ra lời: Long Tam hướng nàng vươn tay, ôn nhu nhìn nàng, Phượng Trữ giống như bị mê hoặc, chậm rãi đi qua, đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn: Long Tam kéo nàng lại gần, ôn nhu nói: “Phượng Nhi, chuyện gì cũng đều có biện pháp giải quyết, đừng lo lắng:”

Phượng Trữ trong đầu khổ sở, thì thào hỏi: “Biện pháp gì?”

Long Tam ôn nhu cười cười, một tay đặt lên thắt lưng của nàng, một tay ôm lấy cái gáy của nàng, sau đó cúi đầu, thực vững vàng hôn nàng:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.