Nhà A Nhà B

Chương 30




Long Tam trầm mặc một lúc lâu, Phượng Trữ mở to mắt theo dõi hắn: Long Tam suy nghĩ nửa ngày, miệng mở ra lại đóng lại, giống như không biết nên đáp như thế nào, cuối cùng rốt cục nói: “Sự kiện kia, cũng chưa được chứng thật:”

“Chuyện gì?”

“Cũng là chưa được chứng thật, có nói nhiều cũng vô ích:” Long Tam vân đạm phong thanh né tránh đề tài này: Phượng Trữ đô miệng không cam lòng, nàng căn bản là muốn nghe, để xem có cách nào hóa giải hay không, nhưng hắn không chịu nói, nàng cũng không có biện pháp: Chỉ có thể nói: “Việc kia cũng chưa được chứng thật, ngươi làm sao còn để trong lòng mãi?”

Long Tam nghẹn lời, Phượng Trữ lại nói: “Ngươi đem những chuyện xấu trước đây quên hết, sau đó chỉ nhớ những chuyện bây giờ của ta, được không?” Long Tam trong lòng giãy dụa, cuối cùng khẽ cắn môi, ôm nàng vào lòng: Phượng Trữ trong lòng vui vẻ, dựa vào trước ngực hắn nói: “Ta cũng cố gắng, mãi là Phượng Trữ hiện tại, không trở lại làm Phượng Trữ không tốt trước kia, được không?”

Long Tam ôm lấy nàng, quên đi bất an trong lòng, hắn phải làm sao để nói cho nàng hiểu, có một số việc thật sự rất khó để quên, có những tồn tại không thể nào gạt bỏ: Nhưng hắn chỉ “Ân” một tiếng, xem như đáp ứng:

Phượng Trữ yên lặng dựa vào trong lòng hắn, rồi sau đó ngáp một cái, cuối cùng ngăn không nổi cơn buồn ngủ, tuy rằng còn muốn trò chuyện, mí mắt cũng không mở lên nổi, rốt cục trên giường đất ấm áp đã ngủ say:

Phượng Trữ lần này ngủ rất sâu, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, nàng trợn mắt nhìn quanh, Long Tam không còn ở trên giường: Phượng Trữ sợ tới mức “Sưu” ngồi bật dậy, hai cái đùi lại đau đến mức nàng nhe răng nhếch miệng, Long Tam quả thực không nói sai, chân của nàng ngày hôm qua vận động nhiều như vậy, hôm nay sợ là phải nếm mùi đau khổ:

Nàng xốc chăn lên, xắn ống quần thì thấy, chân phù lên thành hai củ cải: Nàng nhếch miệng, chịu đau, kéo hai cái đùi xuống: Nàng nhìn trái nhìn phải, trong phòng không có gì thay đổi, nhưng lại có thêm một bồn nước trong, nàng rửa mặt chải đầu một chút, lại thấy trên bàn có hai quả lê, nàng nở nụ cười, chạy nhanh qua, đem quả lê cắn liền mấy cái:

Vừa nuốt xuống miếng lê cuối cùng, Mã thẩm đẩy cửa bước vào, thấy Phượng Trữ đã xuống giường, cười nói: “Ngươi tỉnh? Mau lại đây ăn vài thứ:”

Trên tay bà bưng hai cái chén lớn, một chén cơm bên trên có hai cái bánh bao, một chén lớn đồ ăn, củ sen, rau lang còn có mấy khối thịt muối: Phượng Trữ vừa thấy, bụng đói thầm thì kêu, nhanh chóng cảm tạ, tiếp nhận há mồm ăn luôn:

Mã thẩm nhìn tướng ăn của nàng, cười rộ lên: “Chu công tử nói ngươi sức ăn rất tốt, hôm qua bị kinh hách, cứu hắn còn đi một quãng đường xa, nhất định là đói bụng lắm, nhờ ta chuẩn bị nhiều cái ăn một chút, ngươi xem xem nhiêu đó có đủ không?”

Phượng Trữ cười híp mắt, sảng khoái đáp: “Ăn xong cái đã, nếu còn chưa ăn no, sẽ nói cho Mã thẩm biết:”

Mã thẩm vừa nghe, đầu tiên là kinh ngạc, sau liền nở nụ cười, tiểu nương tử này của Chu gia thật là thú vị: Phượng Trữ lại hỏi: “Mã thẩm, tướng công của ta đâu rồi?”

“Lão công của ta mượn cái xe lừa, mang hắn đến trấn bên tìm đại phu, mua vài thứ:” Mã thẩm nói tiếp: “Hôm nay trời vừa tờ mờ sáng, đám sơn tặc mà các ngươi kể thật sự có đến đây, mặc áo xanh, mang đao mang kiếm, hỏi có nhìn thấy một nam một nữ trẻ tuổi hay không:”

Phượng Trữ lo lắng ngừng nhai, Mã thẩm nói tiếp: “Lão công của ta nói không thấy ai: Đám người kia nói chuyện với nhau, xa như vậy, lại bị thương, chắc chắn là chạy không đến nơi đây nổi, hẳn còn ở trong rừng trốn tránh: Bọn hắn nói thầm một hồi rồi đi:” -гоц-

Mã thẩm đưa chén nước cho Phượng Trữ, ý bảo nàng tiếp tục ăn, lại nói: “Chu công tử lúc đó cũng đã tỉnh lại, hắn đợi đám người kia đi rồi, liền đi ra nói với chúng ta, bọn họ chính là người truy giết các ngươi: Sau lại hắn cùng với lão công nhà ta thương lượng, quyết định lên trấn trên trị thương, rồi gửi tin về nhà:”

Phượng Trữ gật gật đầu, lại cảm tạ Mã thúc Mã thẩm một phen, miệng nàng nói chuyện ngọt ngào, Mã thẩm trong lòng vui vẻ, ngồi lại cùng nàng nói chuyện nhà chuyện cửa một hồi lâu: Đến khi Phượng Trữ ăn xong, bà còn khách khí hỏi no rồi chưa? Phượng Trữ sờ sờ cái bụng, nghĩ nghĩ, nói: “Còn muốn ăn lê:”

Nàng thành thật không khách khí khiến Mã thẩm cười ha ha: “Có, có, lê này là nhà chúng ta tự trồng, vừa ngọt lại nhiều nước, ăn ngon lắm:” Phượng Trữ phụ họa gật đầu một cái, Mã thẩm nói: “Chu công tử nói đúng, khẩu vị của ngươi thật đúng là tốt:” Phượng Trữ nghe được hắc hắc cười, Mã thẩm lại nói: “Hắn dặn, ngươi ngoan ngoãn ở yên trong phòng, đừng để cho người khác nhìn thấy: Ta đi hái lê cho ngươi ăn, ngươi đừng ra ngoài a:”

Phượng Trữ cao hứng đáp ứng, Mã thẩm đưa nàng vài quả lê, sau vội vàng đi làm việc khác: Phượng Trữ ăn no phình bụng, kéo hai cái chân củ cải ngồi lại lên giường:

Đến khi nàng chập chờn tỉnh giấc, nhìn thấy Long Tam ở bên giường nhìn nàng cười, Phượng Trữ nháy mắt mấy cái, mơ mơ màng màng không hoàn toàn thanh tỉnh, đưa cánh tay hướng hắn, yếu ớt nói: “Tướng công…”

Long Tam ôm nàng dậy: “Nghe nói ngươi ngủ một ngày:” Hắn thật là có chút lo lắng, như thế nào một chút ý tứ phòng bị đều không có, cũng may hắn trở về mau chóng: Phượng Trữ dụi dụi mắt: “Ăn no liền buồn ngủ:” Bỗng nhiên nghĩ đến chính sự : “Ngươi đã đi đâu vậy? Sự tình bây giờ như thế nào?”

“Đều đã an bài tốt rồi:” Long Tam đi đến bên cạnh bàn, một bên mở gói thuốc, đổ vào cái chậu, một bên đổ thêm chút rượu vàng, sau đó cầm cối xay bắt đầu nghiền thảo dược:

Một mùi tanh tưởi truyền đến, Phượng Trữ che mũi, Long Tam nói tiếp: “Chúng ta tại đây chờ hai ngày, đời vết thương ổn định rồi mới ra đi: Đám người tập kích chúng ta, trong lòng ta đã có tính toán, việc này để đó giải quyết sau, chúng ta về nhà trước:”

“Là vì muốn cướp cái hòm kia sao?”

“Không phải, hòm kia ta đã sớm an bài người đưa trở về, không ở trên người ta:”

“Vậy thì vì sao?”

“Hai chúng ta dễ nhận ra, không bằng tìm người ít bị chú ý mang đi an toàn hơn:” Long Tam hình như cũng bị mùi hôi kia tác động, lông mày nhăn tít lại:

“Không phải, ta đang hỏi nếu không phải vì cái hòm kia, vậy là vì chuyện gì? Ngươi chọc đến trại người ta?”

“Không phải:”

“Ngươi đoạt bảo vật của người ta?”

“Không phải:” Long Tam nghiền thảo dược thành một đống sền sệt, bỏ thêm thuốc bột vào bên trong, sau đó đem lại đây: Phượng Trữ trừng mắt đống sền sệt đen tuyền kia, cảnh giác hỏi: “Làm cái gì vậy?”

“Thuốc trị phù chân cho ngươi:” Hắn đem chậu thuốc lại gần, ý bảo Phượng Trữ xắn ống quần:

Mặt Phượng Trữ vì mùi hôi mà nhăn nhúm, nhanh chóng trốn vào trong giường co chân lại: “Không, không, chân của ta lại ăn vài bữa cơm, ngủ hai ba đêm là tốt rồi: Trăm ngàn lần đừng dùng cái kia chạm vào ta:”

Long Tam mặt nghiêm túc, thanh âm bình tĩnh nói: “Đã phù thành như vậy, huyết mạch không thông, không bôi dược sẽ để lại bệnh: Chính ngươi thử động đậy coi, xem có đau đến chảy nước mắt hay không?”

Phượng Trữ vừa rồi rụt chân lại đã thấy chân so với lúc trước càng đau hơn, nhưng dược này quả thật rất hôi: Nhưng hiện tại, khuôn mặt Long Tam kia càng khó chịu hơn: Hắn nói: “Lại đây, ngồi bên giường, xắn ống quần lên:”

Thanh âm của hắn không lớn, nhưng kỳ quái là luôn có uy nghiêm, Phượng Trữ bĩu môi, không dám không theo, nhích nhích người đến bên giường, trong lúc đó hai chân nàng đau muốn chết, sau đó lúc xắn ống quần lên, nàng sợ tới mức lại hít vào một hơi: Đây là chân của nàng sao? Vừa xanh vừa phù, giống như sắp nổ tung:

Long Tam nhìn chân của nàng, con ngươi tối sầm lại, nhanh chóng đem chậu dược mang tới dưới chân của nàng, sau đó dùng tay bắt chân nàng lại xoa dược:

Phượng Trữ đau đến chân co rút lại, lại bị Long Tam vừa xoa vừa ấn, mùi hôi bốc lên, làm nàng không dám hít mạnh: Một lát sau, thật sự nhịn không được bắt đầu oán giận: “Long Tam, ta sắp vì hôi mà chết:”

“Chịu đựng:” Mặt Long Tam cách chậu dược gần hơn, mùi hôi còn nặng hơn, hắn đã không than thì thôi, nàng còn oán giận cái gì:

“Chết kiểu này rất nghẹn khuất:” Phượng Trữ ngoài miệng không ngừng:

Long Tam thật sự rất muốn nói nàng, hắn còn thấy hôi hơn, hắn không nói tiếp, bình khí, rất nhanh cẩn thận bôi thuốc lên đùi của nàng: Nhưng Phượng Trữ lại một lần nữa phát huy tinh thần không bỏ qua, nàng bỗng nói: “Long Tam, ta nhớ ra rồi:”

Lời này làm cho Long Tam ngẩng đầu : “Nhớ tới cái gì?”

“Lúc ta còn rất nhỏ, từng thả một cái rắm thật thật hôi, khiến mọi người trong phòng phải bỏ chạy ra ngoài, mọi người liền đuổi giết ta: Ta liền chạy a chạy, sau đó núp dưới một cái ruộng:”

Long Tam kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: “Ngươi là đang nói giỡn với ta sao?”

Phượng Trữ trừng mắt: “Chê cười cái gì, là ta nói thật: Ngươi không phải nói nghĩ ra cái gì thì nói cho ngươi sao? Ta nhớ ra mùi hôi này rồi:”

“Thả cái rắm, sau đó mọi người đuổi giết ngươi?” Long Tam cố gắng khống chế biểu tình trên mặt, không dám cười, phải nhịn xuống:

Phượng Trữ gật đầu: “Ân, còn cầm gậy gộc nha: Khi đó vài cái đứa nhỏ chúng ta ngủ chung một phòng, bọn họ làm sao có thể nhìn ra là ta thả nhỉ?” Phượng Trữ chống cằm cố gắng suy nghĩ: “Ta hình như sau đó lại lội qua ruộng đi trở về: Nơi đó thì làm sao nhỉ? Dường như ta lúc qua ruộng lại thả một cái rắm thối khác:”

Phượng Trữ chìm trong dòng suy nghĩ, Long Tam lại thật sự là nhịn không được “Ha ha” cười ha hả, hắn cười đến đứng không được, đặt mông ngồi ở trên đất, hắn đơn giản liền ngồi như vậy, “Ha ha ha” cười cho đã nghiền:

Phượng Trữ thấy hắn cười, giận: “Ngươi như thế nào lại cười như vậy, ta bị khi dễ, ngươi cư nhiên còn cười:”

Long Tam thật sự là cười đến cười toe tóet: “Vậy muốn ta làm thế nào?”

“Ít nhất tỏ vẻ đồng tình một chút:”

“Tốt, ta thực đồng tình ngươi:”

“Ân, chính là a, ta đáng thương nhiều như vậy, bị đám tiểu đồng đuổi ra khỏi phòng ở nha, ngồi xổm bên ngoài không thể ngủ:” Phượng Trữ nói liên miên cằn nhằn, Long Tam càng nghĩ càng thấy không thích hợp: Phượng Trữ là con gái duy nhất, từ nhỏ gia cảnh giàu có, tại sao theo như cách nói của nàng, giống như là ở nơi nông thôn, cùng đứa nhỏ khác ngủ chung một phòng, lại từng lội ruộng?

Long Tam cúi đầu tiếp tục rịt thuốc cho Phượng Trữ, trong lòng cũng đang tính toán, thật sự một lúc nào đó cũng nên đi một chuyến đến Phượng gia:

Nhưng Long Tam không thể ngờ, Phượng gia không cần hắn tới, người ta đã chủ động đến cửa:

Mọi chuyện hắn an bài tốt lắm, quãng đường mang theo Phượng Trữ về nhà thật vui vẻ, Phượng Trữ lặng lẽ từng chút từng chút làm xao động trái tim của hắn, hắn có chút cảm xúc không rõ, hắn rốt cuộc nên làm như thế nào:

Phượng Trữ cũng cảm thấy lữ trình lần này thật sự là tốt lắm, nàng không muốn về nhà, chỉ muốn cứ như vậy theo Long Tam một đường đi mãi: Nàng không phải ngốc tử, nàng có thể cảm giác được cảm tình của Long Tam đối với nàng, cũng có thể cảm nhận được Long Tam vẫn còn ngần ngại: Tuy rằng nàng luôn miệng nói chính mình không phải là heo, nhưng không thể phủ nhận, nàng thích Long Tam, càng ngày càng thích, nàng thật may mắn vì tướng công của mình là hắn: Nàng cảm thấy nàng phải cố gắng tranh thủ, Long Tam đối với nàng tốt như vậy, ánh mắt hắn nhìn nàng ôn nhu như vậy, nàng phải cố gắng lên, nhất định có thể tiêu trừ băn khoăn của hắn, quên mất nàng trước đây không tốt:

Trở lại Long gia, vừa mới tiến vào cửa, người gác cổng liền báo với Long Tam báo : “Phượng lão gia, Phượng phu nhân đã tới:”

Phượng Trữ giật mình, nhìn về phía Long Tam, quả nhiên sắc mặt hắn không tốt lắm, hắn đối nàng gật gật đầu nói: “Là cha mẹ của ngươi:”

Phượng Trữ có chút khẩn trương, nàng kéo tay Long Tam nói: “Ta không nhớ rõ bọn họ, nên làm cái gì bây giờ? Nói cái gì thì tốt? Long Tam, ngươi phải theo giúp ta nga:”

Long Tam vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, kéo nàng cùng hắn bước vào trong phủ: Trên đường, đã có gia nhân nhanh chóng báo cho Long Nhị nói Tam gia hồi phủ, Long Nhị cho người lại dẫn bọn họ đi gặp vợ chồng Phượng gia:

Đi đến phòng tiếp khách, Long Nhị cùng vợ chồng Phượng gia đối diện nhau ngồi uống trà, không khí xung quanh không hề hòa hợp, nhưng ai cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười: Phượng Trữ nhìn lên, vợ chồng Phượng gia trông hơn bốn mươi, nam diện mạo đoan chính, nhưng chân mày nhíu chặt nhìn khá nghiêm túc, nữ xinh đẹp như hoa, mặt mày lộ ra vài phần giảo hoạt:

Phượng Trữ nhìn, trong đầu là cảm giác nói không nên lời: Đây chính là cha mẹ của nàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.