Nhà A Nhà B

Chương 22: Vương Trùng Dương và Chu Bá Thông




Phượng Trữ mới ngã xuống, ba người kia hoảng sợ, không biết nàng ra như thế nào: Bọn họ đang sửng sốt, dưới lầu lại có hai thị vệ vọt lên, thích hách cùng hộ vệ động thủ thì Phượng Trữ lại ở dưới thở hổn hển:

Nàng cố gắng đứng dậy, trước tiên đem hộp nhỏ ôm vào trong lòng, hắc y nhân kia thấy thế liền đánh úp lại, Phượng Trữ cắn răng, khóe mắt thoáng nhìn hộ vệ bị trúng kiếm ngã xuống đất không dậy nổi, tên còn lại cũng bị bức đến chân cầu thang: Lúc này, một tên hắc y nhân từ dưới lầu vọt lên, hộ vệ Long gia chỉ có thể xoay người ngăn cản, Phượng Trữ bên này nháy mắt thế cục đã thành một địch ba:

Thân thể Phượng Trữ cứng ngắc, không có một chút niềm tin, trước nàng có địch, sau lưng không đường lui, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy bản thân đang ở đường cùng: Nàng lui từng bước về phía sau, quay lưng về phía cửa sổ: Ba tên hắc y nhân giơ kiếm ngăn trước mặt nàng, Phượng Trữ trừng mắt nhìn bọn họ, trong đầu trống rỗng:

“Đem vật đó giao ra đây:” Cái người Phượng Trữ nhận biết giọng lạnh lùng nói

Phượng Trữ theo dõi ánh mắt hắn, không nói lời nào: Một tên hắc y nhân bên cạnh có chút khẩn trương nhìn hồ bên cửa sổ, nếu bọn họ tiến về phía trước chỉ sợ là Phượng Trữ dưới tình thế cấp bách nhảy vào trong hồ, nếu là chìm xuống thì càng thêm phiền toái:

Phượng Trữ mặt không chút thay đổi, hít vào thật sâu mấy hơi, nàng cố gắng không thèm nghĩ đến phong cảnh ngoài cửa sổ, nàng nghĩ đến biểu tình của Long Tam khi nói ‘ ta tin tưởng ngươi’, ánh mắt hắn khi đó rất thành khẩn:

Hắc y nhân híp mắt lại, lại không chịu nổi, nhanh như tia chớp hướng Phượng Trữ đâm tới, trong nháy mắt, Phượng Trữ hét lớn một tiếng, cầm đao quét về phía ba người, hắc y nhân vội vàng lui lại nửa bước muốn trốn, Phượng Trữ nhân cơ hội này quăng đao đi, xoay người hướng cửa sổ nhảy đi, lớn tiếng hô: “Ta chết cũng không cho cac ngươi:”

Phượng Trữ nhảy như vậy, không chỉ ba tên hắc y nhân bị dọa một cú sốc, chính nàng tim cũng ngừng đập mấy nhịp: Nàng nhảy ra ngoài cửa sổ liền nhắm chặt hai mắt, hai mắt không nhìn thấy nên chỉ có thể dựa vào cảm giác cùng trực giác làm việc, hai tay vỗ ở khung cửa sổ, mượn lực làm thân thể hướng về phía trước, nhảy lên nóc nhà:

Mắt nàng không nhìn thấy nên hai tay sử dụng lực không đúng vị trí, thiếu chút nữa đánh lên mái hiên, đầu ngón tay bị cắt thương, ngón tay cũng trầy xước gây đau đớn, nhưng nàng bất chấp điều đó, chân chạm vào nóc nhà liền mở hai mắt: Dưới chân nàng chưa ổn, thân thể lung lay mấy cái, thiếu chút nữa ngã xuống, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, ổn định cân bằng, không khỏi cảm thấy may mắn:

Phía sau là hồ, thân thể Phượng Trữ cứng ngắc, không dám quay đầu lại xem, vì thế chạy về phía trước, đang muốn đi xuống cùng những người khác tụ hợp đã thấy hai hắc y nhân dưới lầu cầm kiếm chỉ vào nàng oa oa kêu, chắc là phát hiện tung tích của nàng nên lớn tiếng cảnh báo cho những kẻ khác: Lúc này, ba tên hắc y nhân phía sau cũng đuổi theo, Phượng Trữ không có thời gian do dự, chỉ phải thay đổi phương hướng, hướng đỉnh cây đại thụ ở một bên nhảy lên:

Hắc y nhân không từ bỏ đuổi theo, Phượng Trữ tay không có binh khí, sau cũng không ai giúp, lại sợ nếu gặp hộ vệ Long gia võ nghệ không tốt, liên lụy đến thân họ thì biết làm thế nào cho phải:

Nàng phi nước đại, phía trước là thường thành Long phủ, Phượng Trữ quay đầu nhìn lại, có sáu bảy tên hắc y nhân truy ở phía sau, nghĩ đến bọn họ trong lòng nàng có chút hồi hộp: Phượng Trữ cắn răng, kiểng mũi chân một chút nhảy ra ngoài:

Ngã tư đường tối om lạnh tanh, Phượng Trữ chạy sai hướng, quan sai trợ giúp Long phủ cùng cẩm vệ hoàng gia ở hướng ngược lại, nàng không gặp ai giúp đỡ, cả thành to như vậy cũng không có chỗ để đi, hắc y nhân bám chặt phía sau không tha, nàng chỉ có thể liều mạng chạy như điên, rẽ trái rẽ phải tránh, vòng quanh lẩn quẩn trong thành, sau đó trốn vào một cái nhà bỏ hoang, thế mới có thể thở:

Phượng Trữ nghĩ trời sắp sáng, vài tên hắc y nhân không thể ở ban ngày mặc như vậy gặp người, bọn họ nhất định tản ra đổi y phục, nàng có cơ hội đem vật này trở về: Nhưng lại cân nhắc, phải làm sao để đưa vật này về? Thiết tổng quản không ở nhà, Long Tam cũng không có, hộ vệ một đêm thương vong cũng không ít, nhóm thích khách này ở dưới chân thiên tử cũng dám ban đêm tập kích phủ tướng quân, nếu không phải có chút thế lực, làm sao dam làm bậy?

Mục tiêu của bọn họ chính xác, đối với vị trí giấu cái hộp này cũng rõ ràng, lại biết thân phận Dư nương, đối với bố cục của Long phủ cũng thành thục, muốn nói không có nội ứng, đánh chết Phượng Trữ cũng không tin: Nàng nghĩ tới hạ nhi, sợ là hạ nhi không phải là nội ứng duy nhất đi? Nhưng nàng đánh bậy đánh bạ chạy ra phủ, nay chỉ sợ là trong phủ còn có những người tâm hoài bất quỷ, nàng đem vật này đưa về, nếu bị đoạt đi thì phải làm sao bây giờ?

Phượng Trữ ở trong lòng hò hét suy nghĩ, tốt nhất bây giờ nên giấu, chờ Long Nhị cùng Long Tam trở lại, tự tay giao cho bọn họ tốt hơn:

Nàng tính đi tính lại, quyết định trước hết không trở về phủ, tính vụng trộm lặn ra ngoài thành, ở ngoại ô ngây ngốc hai ngày, đợi Long Tam trở về nói sau:

Cuối cùng trời cũng sáng, Phượng Trữ nghiêng tai lắng nghe, không có âm thanh truy theo liền lén lút đi ra: Chỗ này hẻo lánh, bốn bề vắng lặng, Phượng Trữ nhìn xem chính mình, toàn thân vừa là máu vừa là bùn, đêm qua chỉ mặc sơ sài, áo quần không chỉnh tề, tất cũng không mang, bộ dáng so với hắc y nhân đi đêm cũng không tốt hơn là bao:

Vì thế Phượng Trữ quyết định trước tiên chỉnh sửa chính mình: Nàng lẻn vào một nhà nông, bên trong không có người, chắc là đều đi làm rồi đi: Ở trên bàn tìm được cái gương, hảo hảo chiếu chiếu, vừa nhìn một cái liền hoảng sợ, mặt mày bẩn, tóc tai tán loạn, thật sự là vô cùng thê thảm:

Nàng tiến vào một cái phòng có cái chum đựng nước, rửa mặt rửa tay, lấy quần áo của nữ nhi nhà người ta mặc, búi sơ tóc, lại tìm cái đai lưng, đeo cái hộp nhỏ buộc bên người, lại khoác áo ngoài, nhìn giống như một cô nương bình thường nàng mới vừa lòng:

Nàng nói với cái phòng trống không: “Ta trộm xiêm y của ngươi là do bất đắc dĩ, ngày sau sẽ trả lại gấp đôi, đa tạ đa tạ!” xoay người muốn đi, bỗng nhiên đi đến gần cửa lại thấy đói bụng, không được, nghĩ nghĩ, lạivào trong phòng nói với không khí: “Đã vậy, cho ta mượn chút tiền đi?”

Nói mượn liền mượn, Phượng Trữ động tay lật lật cái hộp đựng tiền nhà người ta, lấy ra hai dây đồng tiền: Phượng Trữ thầm nghĩ mình thật thích hợp để làm ăn trộm, giấu tốt như vậy cũng có thể đào ra: Nàng hướng cái hộp vỗ tay nói cảm tạ, đang chuẩn bị đi lại quay lại, nhà người ta cũng sẽ đói bụng đi, nàng cầm đi hết, người ta làm sao bây giờ? Ngẫm lại thật áy náy, lại quay đầu, đem một dây tiền trả lại chỗ cũ, lại nghĩ, nhà này có vẻ nhiều người, nàng lại chỉ có một mình, nàng do dự, lại đếm đếm, một dây tiền đủ mua bao nhiêu cái bánh bao? Cuối cùng cắn răng một cái, đem nửa dây để lại chỗ cũ:

Nàng đem tiền để về chỗ cũ xong lại nói: “Chờ Long Tam trở lại, ta hỏi hắn xin bạc, nhất định trả lại gấp đôi cho các ngươi, chớ trách ta a:” Nói xong, cuối cùng cẩn thận cần nửa dây đồng tiền đi:

Phượng Trữ chỉ mặc vải thô, bộ dáng giống như thôn nữ, không có nhiều tiền, bánh bao thịt ăn không nổi, chỉ có thể mua vài cái bánh bao trắng ăn, một bên cắn một bên hướng nơi nhiều người đi, tính xen lẫn trong đám người đi ra khỏi thành:

Khi nuốt xuống ngụm bánh bao cuối cùng, nàng nói thầm trong lòng: “Long Tam, ta chịu đói, ngươi trở về nhất định phải mời ta đi ăn đồ ngon:” Vừa ní xong liền nhìn thấy hai nam tử áo xanh rất khả nghi, bọn họ đứng ở cửa thành mà không ra, đánh giá khắp nơi: Ánh mắt cùng thần thái không hề giống người lương thiện:

Phượng Trữ hoảng hốt, định tâm lại, bước nhanh đến bên người một hán tử: Một đứa nhỏ theo sát bên cạnh hán tử kia, tay nắm chặt, chắc là đứa nhỏ của người này: Phượng Trữ nhìn đứa nhỏ, cúi xuống cười với hắn, tiểu hài tử kia cũng không sợ, gặp cô nương xinh đẹp cười, hắn cũng cười lại, Phượng Trữ một bên đi cùng hắn, một bên ôn nhu phủ đầu hắn, cảnh này ở xa xa nhìn lại giống như một nhà ba người:

Phượng Trữ cứ công khai đi qua bên người mặc áo xanh như vậy, thuận lợi ra khỏi cửa thành: Nàng vừa muốn chậm rãi thở ra, kết quả một thôn phụ chở ở bên ngoài cửa thành lớn tiếng nói với hán tử bên người nàng: “Cha của đứa nhỏ, rốt cuộc ngươi cũng đến: Di, nàng là ai?”

Giọng của thôn phụ này lớn, rước lấy mọi người chung quanh ghé mắt, Phượng Trữ thầm nghĩ hỏng rồi, quả nhiên hai người áo xanh kia nghe thấy liền nhìn lại đây, Phượng Trữ chống lại ánh mắt bọn họ, quay đầu bỏ chạy, quả nhiên là thích khách đêm qua, thấy nàng chạy liền đuổi theo:

Phượng Trữ không nhìn đường chỉ có thể ra sức chạy về phía trước, ngẫu nhiên nhìn lại, đuổi theo không chỉ có hai người, nàng thầm kêu khổ, trừ bỏ bỏ trốn ra không còn biện pháp nào khác:

Phượng Trữ bị đuổi đến trấn lân cận, còn không thể nghĩ ngơi một chút lại bị đuổi giết đến thành tiếp theo: Phượng Trữ đánh một trận, lại chạy một trận, trên người sớm không có tiền, chỉ phải trộm quần áo mặc, trộm cơm canh ăn, nàng sợ hồ nên không thể rửa mặt chải đầu, chỉ tìm cơ hội khi tác túc nông gia dùng chậu nước lau lau: Nàng cứ một đường ăn ngủ như vậy, rất thê lương:

Một ngày nọ, nàng lẻn đến một phòng bếp của tửu lâu trộm cơm ăn, nghe được đầu bếp cùng sai vặt nói chuyện phiếm, nói mỗ gia cái gì nghi nan nghi chứng, trị ở Bách Kiều thành, Bách Kiều thành này lợi hại ra sao, uy phong như thế nào: Phượng Trữ nhớ tới Long Tam có nói qua, thành chủ Nhiếp thừa nham là bạn tri kỉ của hắn:

Phượng Trữ cân nhắc một chút, không bằng đến gặp Nhiếp Thừa Nham, đem hòm này giao cho hắn, chính mình đem người đuổi giết nàng rời đi, như vậy sẽ không cần lo lắng hòm nay rơi vào trong tay bọn họ, mà Nhiếp Thừa nham cũng có cách thông tri đến Long Tam, vậy thì Long Tam có thể đến nhận hòm cùng thuận tiện tiếp nàng:

Một thời gian lưu lạc này, kỳ thật Phượng Trữ nghĩ rất nhiều, nàng nhớ đến tình cảnh ngày đó, ánh mắt ngờ vực vô căn cứ của Dư nương, biểu tình kinh ngạc của nha hoàn cùng hộ vệ khi biết nàng có võ, còn có một trận chiến ở thư lâu, hộ vệ Long gia hỏi nàng cùng ác đồ kia có quen biết hay không, lúc ấy nàng không nghĩ nhiều cho lắm, bây giờ cẩn thận cân nhắc lại cảm thấy thật ủy khuất: Khẳng định Long gia lại nghĩ nàng giở trò, nghĩ nàng liên hợp người ngoài đến trộm này nọ:

Ngẫm lại cũng đúng, vật là nàng cầm đi, nhưng nàng không đưa Long gia, lại mang theo nó chạy trốn mất dạng, hơn nữa những chuyện nàng làm trước kia, để bọn họ nghĩ tốt cho nàng cũng thật khó:

Phượng Trữ càng nghĩ càng khổ sở, chỉ có thể tự an ủi chính mình, mọi việc rất nhanh sẽ trôi qua, chỉ cần nàng đem vật này an toàn trở về Long gia, hết thảy chân tướng sẽ rõ ràng: Nàng không cần biết người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần cố gắng làm việc tốt nhiều hơn: Huống hồ Long Tam sẽ không bỏ mặc nàng, Long Tam nhất định sẽ tin tưởng nàng, sẽ đến tìm nàng:

Nàng co quắp dưới đại thụ, dựa vào đống lửa sưởi ấm, một bên cầu nguyện ác nhân có thể để cho nàng nghĩ ngơi, đừng đuổi theo nữa, vừa nghĩ ngày mai nên đi nơi nào tìm đồ ăn:

Trước khi ngủ, nàng thì thào lẩm bẩm: “Long Tam, ta đói bụng, ta không có xiêm y để đổi, vừa bẩn vừa thối, không có ai nói chuyện với ta, không có ai để ý ta…: Long Tam…::ta nhớ ngươi…:”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.