Nhà A Nhà B

Chương 17: Độc Cô ép hỏi thuốc giải




Vấn đề này không làm khó được Long Tam cho lắm, không nghĩ ra cũng không cần nhất thời nóng nảy: Đây chỉ là chuyện nhỏ, vì thế hắn tiếp tục ngủ:Tayhắn còn bị Phượng Trữ nắm, ở dưới chăn hai bàn tay một lớn một nhỏ nắm lại thành một, hắn xem nhẹ việc này nên rất nhanh tiến vào mộng đẹp:

Một đêm này hắn bị Phượng Trữ thấy ác mộng quấy rầy hai lần nhưng sáng sớm thức dậy vẫn cảm thấy ngủ rất ngon: Tinh thần Phượng Trữ lại sáng láng, cười đến thực vui vẻ: Nàng cảm thấy muốn lập tức cùng Dư nương đi phúc linh tự ở ngoại ô, làm cho các cao tăng ở nơi đó vì nàng làm phép trừ tà, đây là việc Dư nương đã an bài, không thể cự tuyệt:

Long Tam có thể nhận thấy bất an của nàng, hắn không nói ra nhưng lại làm chút chuyện phân tán sự chú ý của nàng:

Hắn cùng nàng ăn điểm tâm, lại đem cái nam nhân nàng nói tối qua vẽ lại, Phượng Trữ nhìn, cau mày cả nửa ngày không nói: Chỉ là nàng nghĩ tới một vấn đề khác, “Long Tam, ngươi nói dây thừng kia sẽ không phải là của hắn đi?”

Long Tam nói: “Lần đó người nọ che mặt, ta không nhìn được mặt hắn:”

Phượng Trữ há hốc mồm thở dốc, cũng lại không nói chuyện, Long Tam hỏi: “Làm sao vậy, ngươi lại nhớ ra cái gì sao?”

Phượng Trữ lắc đầu, Long Tam nhìn chằm chằm nàng, nàng chột dạ mới lắp bắp nhỏ giọng nói: “Ta đang nghĩ, ta cùng hắn không thể có cái gì tư thông đi? Hắn quá xấu:” nói đến chuyện thông đồng với nam tử khác,Phượng Trữ vẫn cảm thấy áy náy khổ sở, nếu thật xảy ra chuyện kia, nam tử này tướng mạo ghê tởm, vừa nhìn là biết người không lương thiện, nàng sẽ không tư thông cùng kẻ như vậy đi? Nàng vừa nghĩ đến khả năng này liền thấy ghê tởm, bĩu môi, một bộ tiêu thụ không nổi:

Long Tam nhịn không được sờ sờ mặt mình, may mà hắn không kém, hơn nữa với ánh mắt hoan nghênh của nữ tử, hưởng thụ không ít ánh mắt hâm mộ, hắn cũng không đến nỗi nào đi:

Hắn vừa nhấc mắt liền chống lại ánh mắt trong suốt của Phượng Trữ, hắn giả bộ đàng hoàng lại, chà xát cằm tự hỏi: “Xem xét toàn bộ chuyện này cũng không hẳn như vậy, hơn nữa dây thừng kia ngươi không nhớ rõ, cũng không hẳn là có liên quan đến nhau:”

Phượng Trữ cúi đầu, “Long Tam, ngươi là người tốt, ngươi đang an ủi ta:” Loại chuyện này đối với nam nhân là cực vũ nhục, nàng thật sự không thể hợp với hắn:

Kỳ thật, dù nàng có đem toàn lực ra để nhớ lại, hy vọng mau biết đã phát sinh ra chuyện gì, nhưng đầu óc dừng sức hồi tưởng liền đau, nhưng nàng lại sợ bị người ta nói là giả vờ vì thế thời điểm đau đầu liền nhịn, may mà chứng đau đầu này cũng không lâu lắm, không tính là khó qua:

“Việc này cứ giao cho ta, ngươi cứ yên tâm đi cùng Dư nương đi:” Long Tam nói xong, thấy Phượng Trữ gật gật đầu, trở về phòng lấy này nọ chuẩn bị cùng Dư nương xuất phát: Trước lúc xuất phát nàng có giao cho Long Tam một phong thơ, dặn Long Tam đừng nhìn, chỉ nói chờ nàng trả lại đem thư giao cho nàng: Long Tam không rõ cho lắm nhưng vẫn gật đầu đáp ứng:

Dư nương sai người đến thúc giục, Long Tam vừa đưa Phượng Trữ tới cửa, quả nhiên xe ngựa đã đứng chờ ở kia, nha hoàn cùng Dư nương đang đứng ở một bên:

Long Tam dặn dò Phượng Trữ vài ba câu, đến chỗ kia không được tùy hứng cáu kỉnh, đó là chốn phật môn, phải nghe lời Dư nương, Phượng Trữ dũng mãnh gật đầu: Long Tam lại nói Dư nương tuổi đã lớn, đừng ở bên đó gây sự làm nàng tức giận, Phượng Trữ lại đáp ứng:

Sau đó Phượng Trữ hỏi: “Vậy sau ba ngày, ngươi sẽ đến đón ta sao?”

Long Tam sửng sốt, theo bản năng kháng cự, nói : “Ta nhiều việc bề bộn, ngươi cùng Dư nương tự trở về:” hai ngày này hắn cùng Phượng Trữ thân cận quá đáng, thực tại không nên:

Phượng Trữ có chút thất vọng, rầu rĩ nói một câu: “Nga” sau đó xoay người cùng Dư nương lên xe ngựa: Long Tam đang muốn quay về phủ, chợt thấy Phượng Trữ mở cửa xe chạy xuống đến:

“Long Tam, Long Tam, ngươi có thể giúp ta nói với Dư nương, ta ở trong tự mấy ngày này muốn ngủ cùng một phòng với nàng:” Thấy thương chuyện nàng còn gặp ác mộng, Long Tam bất đắc dĩ phải tiến lên nói với Dư nương, Dư nương thật kinh ngạc, nhìn Long Tam lại nhìn Phượng Trữ, cuối cùng vẫn đáp ứng:

Phượng Trữ lại một lần nữa lên xe ngựa, Long Tam đứng ở cửa phủ nhìn, chờ các nàng đi: Kết quả xa phu vừa giơ roi, Phượng Trữ lại mở cửa xe chạy xuống:

“Long Tam, Long Tam, vạn nhất cơm bố thí ở chùa không đủ no làm sao bây giờ? Ngươi có thể nói giúp ta, làm cho các hòa thượng cho ta nhiều đồ ăn một chút được không:”

Long Tam thở dài, kêu: “Phượng Trữ!”

“Ân:” Phượng Trữ đáp lại, ánh mắt thật vô tội, nàng thật sự không muốn gây phiền toái:

“Chỉ có ba ngày, ngươi không đói, cũng có thể ngủ ngon, chỉ là nghi thức làm phép trừ tà mà thôi, chung quanh chùa cũng không có sông, còn có thị vệ đi theo các ngươi, ngươi nửa điểm nguy hiểm cũng không có: Không được náo loạn nữa, ngoan ngoãn đi theo Dư nương đi:”

“Nga:” Trong giọng nói của Phượng Trữ lộ vẻ thất vọng rõ ràng: Nàng buồn bã cúi đầu hướng xe ngựa đi, đi được vài bước rồi lại quay đầu, “Long Tam, nếu ta không trừ tà được, ngươi chớ trách ta, không phải ta nguyện ý:”

“Ân, không trách ngươi:” Long Tam đáp lời, thầm nghĩ cũng không phải quỷ quái, làm sao trừ tà:

Phượng Trữ nhếch miệng, xoay người chuẩn bị đến xe ngựa, còn chưa cất bước lại quay đầu, “Long Tam, chỉ ba ngày mà thôi, ngươi không thể đi cùng chúng ta sao?”

“Phượng Trữ…::” Long Tam lại kéo dài thanh âm cảnh cáo:

Phượng Trữ rất nhanh quay đầu hướng xe ngựa chạy đi, “Ta đã biết, đã biết:” Nàng nhảy lên xe ngựa, dùng sức hướng hắn vẫy tay cáo biệt: Lần này rốt cuộc xe ngựa thuận lợi lên đường, tốc độ càng lúc càng nhanh, dân dần biến mất trước mặt Long Tam:

Long Tam trở vào phủ, nghĩ nghĩ đi đến phòng Phượng Trữ: Nha hoàn giữ cửa thấy hắn đến thực kinh ngạc, Long Tam vẫy vẫy tay nói không có việc gì, đầy nàng đi chỗ khác:

Phòng ở thu thập thật sạch sẽ, này nọ cũng không nhiều lắm, đồ chơi hắn mua cho Phượng Trữ cùng con ếch gỗ bày đầy trên bàn, diều treo trên tường, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy căn phòng này rất thú vị: Long Tam chọc chọc con ếch gỗ kia, nhìn nó nghiêng ngã, nghĩ chính mình rất ít khi mua này nọ cho nàng:

Hắn với tay cầm cái hộp trang sức kia, mở cái ngăn kép, lần này phát hiện bên trong có một tờ giấy, giống một phong thơ:

Long Tam giật mình, chẵng lẽ là của cái người thần bí kia truyền tin tức cho Phượng Trữ? Hắn lấy thư mỏ ra, vừa thấy liền chấn động: Đây là thư Phượng Trữ viết để đưa cho chính mình:

Nguyên lai nàng thật sợ hãi, nàng sợ lần này đi trừ tà không biết chính mình sẽ phát sinh chuyện gì, dù sao những chuyện nàng trải qua thời gian này quả thật không thể tưởng tượng: Nàng sợ lần này đi sẽ đem chính mình đánh mất, cho nên viết thư nhắc nhở:

Trong thư nói, nếu nàng không nhớ rõ thời gian này phát sinh chuyện gì nhưng khi nàng khôi phục thành Phượng Trữ kia nhất định sẽ nhớ rõ trong hòm có ngăn kép, nàng hy vọng Phượng Trữ kia hảo hảo nghe mình nói chuyện:

Nàng nói không cần biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thời gian nàng ở Long gia này, có thể xác nhận Long gia là người tốt, nàng hy vọng Phượng Trữ kia vô luận đã làm cái gì hoặc toan tính cái gì, trước tiên phải hỏi lương tâm chính mình, đừng phạm sai lầm:

Nàng nói nàng cảm thấy chính bản thân mình không là nữ nhân xấu xa, cho nên nàng tin tưởng vô luận trước đây làm cái gì, cũng đều có nguyên nhân, nàng khuyên chính mình nếu thật khó xử, không bằng công bằng cùng Long gia hảo hảo nói chuyện, tin tưởng có thể hiệp thương giải quyết:

Thậm chí nàng còn viết, Long Tam đối xử rất tốt với nàng, tất cả là nhờ có hắn nàng mới có thể tại nơi xa lạ này tìm được cảm giác an toàn cùng mọt chút sung sướng, nàng nói tuy Long Nhị hay giận,là người âm hiểm ác độc, Dư nương mặc dù nghiêm khắc cũng không hẳn là người không tốt, thiết tổng quản nhìn thấy nàng cũng rất ít khi nói chuyện, kỳ thật cũng là người trung hậu: Nàng nói chính mình mất đi ký ức, ngược lại có thể từ một góc độ khác đối đãi với những người này, hy vọng chính mình cũng có thể buông thành kiến, hảo hảo cân nhắc làm việc:

Trong thư còn viết, nàng đã muốn đáp ứng việc rời xa Long Tam, trả lại tự do cho hắn, hy vọng Phượng Trữ không cần hủy đi hứa hẹn của mình, ở thời điểm thích hợp, thuyết phục nhà mẹ đẻ, cùng Long gia chấm dứt:

Cuối cùng nàng viết ở trong thư, nói: nếu là lấy thật tình đối đãi, nhất định có thể có hồi báo:Ngươi cũng là ta, nhất định biết ý nghĩ trong lòng ta, đừng phạm sai lầm, người hiền lành nhất định sẽ được đối đãi tử tế:

ở dưới cùng còn có một hàng chữ nhỏ: chính bản thân làm chứng, ta ấn dấu tay vào đây, nếu ngươi nghi ngờ xuất xứ của bức thư này, thỉnh dùng dấu tay đối chiếu có thể biết chân tướng: Bên cạnh hàng chữ này rõ ràng có một dấu tay:

Long Tam xem xong thư trong lòng không hiểu là cái tư vị gì, Phượng Trữ này, thoạt nhìn tùy tiện vô tâm không phổi luôn hồ nháo lại thích ăn lại thận trọng như thế:

Hắn ngồi trong phòng nàng một hồi lâu, nghĩ nghĩ, đem thư nàng giao cho hắn cũng lấy ra, quyết định vụng trộm xem một cái: Nội dung trong thư này đại khái cũng giống bức thư trong hộp, chính là mở đầu nói nàng lo lắng mình sẽ quên chuyện phát sinh trong thời gian này, cho nên viết một phong thơ nhờ Long Tam chuyển giao:

Long Tam tự nhiên cảm thấy chính mình biết Phượng Trữ đã làm cái gì, hắn động thủ lật phòng ở của Phượng Trữ, ngăn tủ của nàng, trong rương cùng phía dưới đệm chăn, quả nhiên đều có thư với cùng một nội dung:

Long Tam thở quái, Phượng Trữ này đúng là nữ nhân cổ quái, cá tính thẳng thắn, tươi cười đơn thuần, có khi hành vi thô lỗ, tùy tiện, nhưng ẩn giấu tại đây là bất lực cùng bàng hoàng, nàng đối với xung quanh là cẩn thận lấy lòng cùng thử, bất quá trong tâm chỉ cầu ấm no:Long gia bọn họ chán ghét nàng, phòng bị như thế nào, vô luận là nàng muốn gì, sau khi mất đi trí nhớ nàng chỉ có thể không có sự lựa chọn nào khác ngoài đón nhận:

“Ngươi chớ trách ta, không phải ta nguyện ý:” Long Tam nhớ đến những lời này của Phượng Trữ, trong lòng có chút thương tiếc:

Một bên hắn đem thư thả về nguyên trạng, vừa nghĩ may mà người này là Phượng Trữ, nếu đổi lại là người khác, gặp phải tình huống như thế sợ không phải là khóc đến chết cũng là làm mọi người xung quanh phiền đến chết: Mà Phượng Trữ, trong đầu hắn nhớ nhất là nàng lúc nào cũng kiêu ngạo đắc ý cùng nghịch ngợm cười hi hi:

Trong lòng Long Tam càng phiền chán, nữ nhân này không phải là đi một chuyến phúc linh tự về lại biến trở về như trước đi? Hắn không hy vọng nàng trở lại như lúc trước:

Long Tam thong thả đi tới đi lui, không chút an tâm: Một hồi lại nghĩ Dư nương làm việc thỏa đáng, sẽ không làm cho Phượng Trữ gặp chuyện không may, một hồi lại nghĩ đến hung thủ, có thể biết được chuyện này mà làm cho nàng gặp nạn? Một hồi lại nghĩ nếu Phượng Trữ trở lại như lúc trước, hắn nên đối đãi thế nào cho phải? Thậm chí hắn còn suy nghĩ, có nên đến chùa cùng nàng về hay không?

Cuối cùng hắn cảm thấy quả nhiên Phượng Trữ này là cao thủ quấy rối, người không ở đây cũng có thể làm biến hắn thành kẻ khẩn trương hề hề, hắn còn nhiều việc phải làm, cũng không thể lại loạn thất bát tao không đúng mực:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.