Nguyệt Thượng Trọng Hỏa

Quyển 3 - Chương 1: Bại lộ




Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

"Huyết khí, đến!"Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời rống to. Ngón tay hắn đưa xuống, rồi xuất hiện một màn khiến tất cả tu sĩ Trúc cơ Trung Phong đang hóa thành cầu vồng lao đến đều kinh hoảng!

Toàn bộ khu vực đốt cuối ngón tay Trung Phong ầm ầm chấn động. Huyết khí như nhận được triệu hoán của Bạch Tiểu Thuần, cảm nhận được lời kêu gọi của cùng mạch mình mà trở nên linh động, tản mát ra một sự sung sướng, sôi nổi, lập tức trào dâng lên.

Từng sợi huyết khí bay lên, lao thẳng tới chỗ Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể hắn. Lượng huyết khí rất nhiều, từ khu thảo mộc, từ khắp các động phủ, từ bên trong huyết đầm, trong thác nước huyết sắc, trong mỗi tấc đất trên bề mặt toàn bộ khu vực đốt cuối ngón tay Trung Phong, từ khắp mọi nơi bạo phát đi ra.

Rầm rầm rầm!

Một màn kinh thiên động địa đến khó mà tưởng tượng được, huyết khí vô cùng tận bay thẳng lên không trung nhuộm đỏ cả một vùng trời. Huyết khí này vô cùng nồng đậm, tựa như có thể che phủ cả trời đất, rồi nhanh chóng bay lên không trung, dung nhập toàn bộ vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần như trở thành Vương giả của bọn chúng, chỉ một câu nói của hắn, chỉ một lời kêu gọi của hắn lại có thể khiến toàn bộ huyết khí khu vực đốt cuối ngón tay Trung Phong sôi trào lên.

Thậm chí không chỉ có khu vực đốt cuối ngón tay, mà cả huyết khí ở khu vực đốt giữa cũng bộc phát ra, tạo thành một cột máu kinh thiên động địa, vươn tới tận trời cao, như muốn đi vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần.

Toàn bộ Trung Phong, khoảnh khắc này, đều nổi lên chấn động, kinh thiên động địa!

Loại kịch biến này khiến mấy chục tên tu sĩ Trúc cơ xung quanh hoảng hốt, cả đám chợt run lên, thậm chí bọn hắn còn kinh hãi phát hiện huyết khí trong cơ thể mình vậy mà cũng có dấu hiệu muốn thoát ra khỏi người. Tất cả lập tức hít vào một hơi lạnh.

Đến mấy tên Trúc cơ trung kì nhìn thấy cảnh tượng này cũng không thể tin được, trong đầu quay cuồng dậy sóng. Từng đạo cầu vồng từ phía gần đầu ngón tay cũng lần lượt lao tới đây, hóa thành những thân ảnh tu sĩ Trúc cơ Hậu kỳ, cả đám cũng nhìn Bạch Tiểu Thuần bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

“Hắn là dạng quái thai gì vậy?”

“Huyết khí này, vậy mà nghe theo hiệu lệnh của hắn!”

“Chết tiệt, Dạ Táng này lợi hại như vậy, sao lại không phải là Địa mạch Trúc cơ?”

Tu sĩ ba sơn phong, Thiếu Trạch Phong, Vô Danh Phong, còn cả Thi Phong đều trợn mắt há hốc mồm. Ba vị đại trưởng lão của ba tòa sơn phong này đã bay ra từ lâu, lúc này cũng nhìn qua Trung Phong bằng ánh mắt không tưởng tượng nổi.

"Đây là. . ."

"Loại khí thế này. . ."

Cũng lúc này, ba vị Huyết tử trong điện huyết tử trên đỉnh núi cũng đồng thời xuất hiện. Ba người này đều là thanh niên, nhìn qua đều cho người khác cảm giác sâu không lường được, cả ba đều ngưng trọng nhìn về Trung Phong phía xa, trong lòng mỗi người đều dậy sóng.

Ngay khi toàn bộ huyết khí khu vực đốt giữa ngón tay dâng lên, Đại trưởng lão Tống Quân Uyển đang cùng chín vị huyết sắc trưởng lão bàn chuyện quan trọng. Trước đó, bọn họ cũng có nghe nói đến trận giết loạn ở khu vực đốt cuối ngón tay thế nhưng cũng không ai suy nghĩ nhiều, ngay khi huyết khí dâng lên ngập trời thì tâm thần cả đám mới chấn động.

Đến khi huyết khí ở khu vực đốt giữa ngón tay dâng lên thì Tống Quân Uyển lộ ra vẻ không cách nào giải thích được, vội vàng kết thúc thương nghị, nhanh chóng bay ra. Chín vị huyết sắc trưởng lão cũng không cách nào tưởng tượng nổi, vội bay theo sau.

Mười người nhanh chóng bay ra, liếc mắt nhìn thấy huyết khí ở toàn bộ Trung Phong được bộc phát chưa từng có từ trước tới nay, phóng thẳng lên bầu trời…Đứng nơi đó, Bạch Tiểu Thuần như mặt trời ban trưa, tựa như Huyết Ma, mái tóc không gió mà bay, ánh mắt đầy lãnh khốc, toàn thân tản ra vô tận khắc nghiệt!

"Chuyện này. . ."

“Trời ạ…toàn bộ huyết khí của sơn phong đều ngưng tụ về phía hắn!” Trong lúc tâm thần của tất cả huyết sắc trưởng lão kia đều ầm vang, thì hơi thở của Tống Quân Uyển cũng trở nên dồn dập, vẻ mặt biến sắc.

Trong khoảnh khắc này, thần thức của phần lớn các vị Thái thượng trưởng lão cũng ầm ầm phủ xuống Trung Phong, sau khi cảm nhận được hết thảy kịch biến này, tinh thần bọn họ cũng không còn bình tĩnh được.

“Nghịch huyết phản tổ…sao lại có chuyện này được chứ???”

“Tiểu tử Dạ Táng vậy mà đạt được cơ duyên này, có thể nghịch huyết phản tổ!!!”

“Chết tiệt, lúc trước ai đã khảo thí tư chất của hạt giống này vậy, nếu biết được hắn có thể tu thành Huyết kiếm, có thể nghịch huyết phản tổ, Huyết Khê Tông ta nói gì cũng cố gắng cho hắn Địa mạch Trúc cơ a!”

Ngay lúc thần thức của đám Thái thượng trưởng lão còn đang chấn động, thì một thần thức còn mạnh mẽ hơn hẳn cảnh giới của những người này, áp chế tất cả mọi người đột nhiên phủ xuống, tựa như nó ảnh hưởng đến cả bầu trời nên khiến toàn bộ thiên địa nơi này thoáng vặn vẹo một chút.

“Nghịch huyết phản tổ, có thể ngộ nhưng không thể cầu, trong hơn mười vạn người tu hành công pháp Huyết Khê Tông thì chỉ có một người, vì huyết mạch không phù hợp, hậu tích bạc phát (tích lũy sâu dày, từ từ rồi mới tốt lên), cho nên cũng không Phản tổ giống người thường được. Cơ duyên này…từng xuất hiện hai lần, trước khi biểu hiện ra, thì người khác rất khó nhận ra được.” Giọng nói tang thương vang lên khắp tâm thần của các vị Thái thượng trưởng lão.

Dưới sự dung nhập của lượng huyết khí dồi dào như vậy, trong khi tất cả mọi người trở nên kinh hãi, thì Bạch Tiểu Thuần cũng thét dài lên một tiếng, cả người hắn run rẩy, điên cuồng hấp thụ huyết khí. Cơ thể hắn lúc này tựa như một cái động không đáy, dưới sự hấp thu huyết khí điên cuồng như vậy, Bất tử Bì trên người hắn dần tản ra hào quang chói mắt, mà tia sáng cũng không còn là màu vàng kim, mà hoàn toàn là màu đỏ máu!

Màu đỏ này, chính là tiêu chí, để khiến người khác lập tức nhận ra được…chính là ấn kí của Huyết Khê Tông. Không có hào quang sáng chói gì, cũng không có chứng cứ gì cả, nhưng chỉ như thế thôi cũng chứng minh…Bạch Tiểu Thuần đang thi triển, chính là công pháp của Huyết Khê Tông!

Huyết quang tràn ra tám hướng, Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời gầm nhẹ. Sau lưng đột ngột xuất hiện một hư ảnh cực lớn, hư ảnh này vô cùng khổng lồ với làn da màu xanh lá, gương mặt dữ tợn, hàm răng chìa ra ngoài, dáng vẻ bệ vệ ngập trời!

Móng tay nó sắc bén như có thể rạch xé được mọi tầng ngăn cách, còn có một cái sừng sắc nhọn như muốn đâm rách cả bầu trời, thêm vào đó còn một cái đuôi đầy vảy quét ngang hư vô, rít lên tiếng xé gió.

Hư ảnh này…chính là tồn tại trong truyền thuyết…Man Quỷ!

Giờ khắc này, hư ảnh Man Quỷ xuất hiện, cũng đại biểu cho tầng thứ nhất Bất Tử Kim Cương quyển…hoàn toàn ngưng kết!

Khi hư ảnh Man Quỷ này vừa xuất hiện, Đại trưởng lão Thiểu Trạch Phong trợn to hai mắt, rồi gào rú lên. Huyết tử Thiểu Trạch Phong cũng ầm ầm chấn động thân thể, ánh mắt lóe lên tia sáng kì dị.

“Dạ Táng này, Thiểu Trạch Phong chúng ta muốn có hắn!!!”

Đại trưởng lão Thiểu Trạch Phong cũng tương tự vậy, lão không cách nào không kích động, vì hư ảnh Man Quỷ này được khắc trên đồ đằng của Thiểu Trạch Phong, chính là bí pháp mà nhiều đời Thiểu Trạch Phong sau khi nghiên cứu bàn tay khổng lồ của Huyết tổ mới minh ngộ ra !Thế nhưng Dạ Táng trước mắt này, lại nghịch huyết phản tổ, tự động ngưng tụ, khiến cho Thiểu Trạch Phong hoàn toàn điên cuồng.

Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần ở giữa không trung gầm lên một tiếng, huyết khí được hấp thu rồi chạy một vòng trong người, sau đó được tán ra ngoài. Phía sau lưng hắn, một thành huyết kiếm khổng lồ bắt đầu ngưng tụ ra mũi kiếm. Theo đó, Bạch Tiểu Thuần hấp thu huyết khí càng thêm nhiều nữa, lại vận chuyển một vòng trong người rồi phóng xuất ra ngoài, đến cuối cùng, trong tiếng nổ vang trời, thanh đại kiếm sau lưng hắn xuất hiện thân kiếm, đốc kiếm, cuối cùng là chuôi kiếm!

Mọi chuyện tưởng như rất dài dòng, nhưng thực tế lại chỉ gói gọn trong vài hơi thở, một thành đại kiếm huyết sắc nguyên vẹn, cuối cùng…xuất hiện!

Mọi người còn đang hít vào một hơi lạnh, thì Bạch Tiểu Thuần nâng hai tay lên nắm chặt lấy thanh đại kiếm đầy khí thế này, gầm nhẹ một tiếng rồi kéo lê một vòng cung huyết quang, hướng thẳng xuống mấy chục tên tu sĩ Trúc cơ phía dưới, đột nhiên…chém!

“Đây, mới chính là Huyết Sát Giới! Các ngươi đã muốn giết ta, thì ta để giết các ngươi trước vậy!”

Tiếng Bạch Tiểu Thuần vọng khắp, một kiếm rách trời nháy mắt rơi xuống, huyết khí bốn phía xung quanh lao thẳng tới huyết kiếm, không ngừng dung nhập vào bên trong khiến kích thước kiếm ngày càng khổng lồ. Trong chớp mắt, thanh kiếm đã lớn tới vài chục trượng, một kiếm chém xuống, ầm ầm bộc phát ra một khí tức hủy diệt.

Mấy chục tu sĩ Trúc cơ này tái nhợt mặt mày, gào lên thê lương, chỉ còn cách liên thủ lại với nhau, toàn lực thi triển tất cả đòn sát thủ của mình nhằm ngăn cản một nhát chém của thanh kiếm này!

Rầm rầm rầm! !

Tiếng nổ vang lên chấn động thiên địa, một kiếm rơi xuống, mấy tên tu sĩ Trúc cơ đứng trước thét lên, rồi thân thể ầm ầm sụp đổ, như một phản ứng dây chuyền khiến mấy người phía sau bọn hắn cũng run rẩy cả người. Dưới lực lượng trùng kích của huyết kiếm, bọn họ đã sắp sửa sụp đổ, ánh mắt Tống Khuyết trong đám người này lần thứ hai…lộ ra vẻ dữ tợn và liều chết, thì chợt một tiếng hừ lạnh vang lên.

"Đã đủ rồi! Huyết khí, tán!"

Thanh âm truyền ra, như sấm động cuồn cuộn, Huyết kiếm trong tay Bạch Tiểu Thuần run rẩy mãnh liệt, rồi nhanh chóng tiêu tán đi trông thấy, hóa lại thành huyết khí tản ra xung quanh.

Toàn bộ Trung Phong đột nhiên chấn động, một lực lượng to lớn như đang phủ xuống khiến cả Trung Phong rung chuyển. Thậm chí, trong chớp mắt này, trên mặt đất ở Trung Phong đột nhiên xuất hiện từng phù văn trận pháp. Những phù văn này như đã được khắc trên ngón tay này từ rất lâu rồi, trở thành một lực lượng ngoại lực khống chế!

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, hắn cảm nhận rõ khi giọng nói kia xuất hiện thì huyết khi nơi này đã không còn theo điều khiển của chính mình. Chủ nhân của giọng nói kia có trình độ điều khiển huyết khí cao thâm hơn hắn rất nhiều.

Thế nhưng đồng thời Bạch Tiểu Thuần cũng nhận thấy phương pháp đối phương điều khiển huyết khí, nhìn như cao thâm hơn nhưng thực tế chỉ dựa vào ngoại lực mà thôi. Không như chính bản thân hắn, nếu xét kỹ thì hắn và những huyết khí này là cùng mạch!

“Chưa đủ!” Nghe thấy đối phương nói vậy, mặc kệ đối phương là ai, nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần lúc này đầy phẫn nộ, mà lần này, hắn không đè nén xuống được!

“Lúc bọn hắn tới giết ta, tại sao không nói đã đủ rồi. Bây giờ ta phản kích muốn giết bọn hắn, ngươi lại nói đã đủ rồi? Ta không phục!”

Từ lúc đến Huyết Khê Tông này, Bạch Tiểu Thuần luôn cảm thấy mình luôn cúp đuôi mà sống, dưới cơn giận bộc phát, hắn cảm thấy ấm ức trong lòng. Cho nên, sát ý đối với đám tu sĩ Hộ Pháp Trúc cơ khiến bản thân phải liều mạng như vậy lại tràn lên.

“Đều tại các ngươi!” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ thẫm, sự việc đã không tốt, hắn dứt khoát triệu hoán ra bàn tay khổng lồ làm cho Huyết Khê Tông phải đại loạn một lúc, rồi thừa cơ chạy trốn. Cho nên khi Huyết kiếm bị tán đi, uy áp bốn phía tràn ngập, mấy chục tên tu sĩ Trúc cơ vừa mới thở nhẹ ra một hơi, thì cả người Bạch Tiểu Thuần xông tới trong nháy mắt, xuất hiện trước mặt một tên tu sĩ Trúc cơ, đưa tay phải lên đánh xuống một quyền.

Rầm một tiếng, tên tu sĩ Trúc cơ vừa mới thở nhẹ ra này phản ứng chậm một nhịp, cả người hứng lấy một quyền này của Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp phun máu tươi, tâm mạch đứt từng khúc.

“Ngươi…” Gã trợn to mắt, tuyệt khí bỏ mình.

Mấy tên còn lại lập tức đại loạn, còn đang muốn tản ra thì Bạch Tiểu Thuần đã mặc kệ tất cả, càng nghĩ càng thấy ấm ức, thần sắc lạnh lẽo, ánh mắt đầy sát cơ lại tiếp tục xông lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.