Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 42: Không Thích Động Vật Lắm




Mỹ phụ * nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện được cái gì, bỗng nhiên chỉ vào Nguyên Thương đang dùng bữa, nói: “ Hồng nhi, đi lục soát dưới gầm bàn! “

( *) Mĩ phụ: Người đẹp có tuổi.

“ Vâng! “ Cô gái tiến lên vài bước, vén khăn trải bàn lên, dưới bàn trống không.

Điều này cũng khiến Nguyên Thương kinh hãi. Nàng rõ ràng thấy người nọ trốn dưới bàn, sao bỗng nhiên lại không thấy? Hay cũng giống như Ninja Nhật Bản có thuật ẩn thân?

Nguyên Thương trong lòng khiếp sợ, mặt ngoài làm bộ như vì xuất hiện hai người lạ mà kinh ngạc, nói: “ Các ngươi muốn làm gì? “ Nguyên Thương rất ít khi nói dối, ngẫu nhiên nói dối diễn trò, biểu tình thần thái rất chân thật.

Ngọc Khanh Hồng không để ý tới nàng, ở trong phòng tỉ mỉ nhìn một vòng, không phát hiện tung tích của ai khác, quét mắt liếc Nguyên Thương một cái, đi về phía mỹ phụ nhân lắc đầu.

“ Hừ, lần nào cũng chỉ biết chạy! Hồng nhi, chúng ta tiếp tục tìm! “ Mỹ phụ oán hận cắn chặt răng, tay vừa động, roi dài hai trượng như linh xà quấn quanh hông nàng.

“ Vâng! “

Ra khỏi phòng, Ngọc Khanh Hồng quay đầu nhìn Nguyên Thương liếc mắt một cái, lộ ra một chút nghi hoặc. Mỹ phụ nhân hỏi: “ Sao thế? “ Ngọc Khanh Hồng nói: “ Ta cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, nhưng có lẽ ta không quen hắn. “ Mỹ phụ nhân quét mắt liếc Nguyên Thương một cái, dẫn Ngọc Khanh Hồng đi. Nguyên Thương mặc là nam trang, bộ dáng giống kiếp trước, chỉ là thân hình không có thay đổi, khiến Ngọc Khanh Hồng cảm thấy có chút quen mắt.

Sau khi hai người rời đi, Nguyên Thương lại đi đóng cửa, ngẩng đầu nhìn trên trần, không có người. Trừ bỏ cái bàn những nơi khác vừa nhìn liền thấy ngay, cái gì cũng không có. Đột nhiên ngồi xổm xuống quét một cước dưới đáy bàn.

Chỉ đá trúng không khí.

Kỳ quái...

“ Ngươi ở đâu? “

“ Ở đây a! “ Theo âm thanh mở cửa sổ, một bóng dáng quen thuộc từ ngoài cửa bò lên, ở trên bệ cửa, xoay người nhảy vào.

Nhìn thấy nàng tùy ý búi tóc, tóc hơi hỗn độn, búi bằng trâm ngọc xanh biếc, một thân sa y thuần trắng, thanh bạch, thân không vật dư thừa. Người này trong tình huống Nguyên Thương không hề phát giác chạy ra ngoài cửa sổ, còn đóng cửa sổ lại, rốt cuộc công phu cao thâm như thế nào mới làm được? “ Ai, rốt cục đi rồi... “ Tố y [ áo trắng ] nữ tử thấy nàng ngồi dùng bữa, “ Ồ “ một tiếng, không chút khách khí ngồi đối diện nàng, không biết từ đâu lấy ra đôi đũa bằng ngà voi, không chút khách khí hướng đĩa rau, trong miệng còn cười nói, “ Ừ, không tệ, đều là món ta thích! Ta thấy người ăn không hết, không bằng để ta giúp ngươi một chút! “ Nàng rõ ràng là ăn chực đồ ăn của người khác, lại giống như chư hầu chiêu đãi khách nhân đại khí tùy ý [ tùy ý lộ ra khí thế ], khiến cho người khác nhịn không được làm theo lời nàng.

Nguyên Thương trong lòng cảnh giác, một bên đoán thân phận của nàng, một bên nói: “ Nữ tử giang hồ, không cần câu nệ tiểu tiết? Mời ngồi. “

Tố y nữ tử đánh giá nàng một phen, tiêu sái cười cười, cắn một miếng sường xào chua ngọt, nói: “ Không tệ không tệ! “ Không biết là nói đồ ăn, hay Nguyên Thương không tệ.

Nguyên Thương mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ. Người này võ nghệ vô cùng cao, khoảng ba mươi tuổi, liên tưởng đến lúc trước ở chỗ Giang Vương lấy được bức họa Trưởng Công chúa, không hề nghi ngờ - người này chính là Trưởng công chúa - Cố Thường Y!

Cố Thường Y cười tủm tỉm hỏi: “ Cô nương xưng hô thế nào? “

“ Ta đứng hàng mười ba. “ Không biết vì sao, Nguyên Thương cảm thấy có chút câu nệ. Cảm giác này giống như kiếp trước lúc đối mặt với Linh đại nhân.

“ Vậy ta gọi ngươi là Thập Tam! “ Cố Thường Y ngữ khí tùy ý, cười nói, “ Ta đạo hiệu [ thuộc môn phái ]  Thiên Cơ Tử, vừa rồi đa tạ ngươi! Tiểu cô nương thật biết hóa trang! “

Nguyên Thương gật đầu, không nói được một lời. Nàng một lòng muốn tìm Cố Thường Y hỏi tin tức của Cố Nguyệt Mẫn, cũng thật gặp được Cố Thường Y, nàng lại do dự. Vốn nàng tính cầm ấn tín lấy thân phận Tô Kì đi tìm Cố Thường Y, nhưng đối phương liếc mắt một cái, liền nhìn ra giới tính của nàng, lúc này nói mình là Phò mã, đối phương có thể tin tưởng sao? Nếu tin, lại càng không được - Cố Thường Y bởi vì tình cảm với Túc Sa Duyệt Dung mà khổ nửa đời, rốt cuộc đối với hôn sự của nàng cùng Cố Nguyệt Mẫn là tán thành hay vẫn là phản đối?

Cố Nguyệt Mẫn thậm chí có thể không cần cái nhìn của Hoàng đế, nhưng nhất định sẽ nghe lời nói của cô cô, cho dù nàng không quan tâm cái nhìn của mọi người trong thiên hạ, nhưng Cố Nguyệt Mẫn không thể, thì có ích gì? Nếu Trưởng công chúa điện hạ ủng hộ việc này, thì ngày sau ai cũng không thay đổi được quyết định của Cố Nguyệt Mẫn.

Nguyên Thương đang lo được lo mất, đang không biết quyết định được chủ ý, cửa phòng lần thứ ba mở. Bất quá lần này không phải khách không mời mà đến - là tiểu nhị mang đồ ăn đến.

Nguyên Thương nhìn hắn một cái, thực khẳng định nói: “ Ta không có gọi những món này. “

“ Đây là đồ ăn chưởng quỹ tặng. Ngài xuất thủ hào phóng, là khách quý của chúng ta! “ Tiểu nhị cười nói, “ Khách quan, vừa rồi hai vị khách kia có làm người sợ không? “Nguyên Thương lắc đầu.

Tiểu nhị nói: “ Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Vị khách nhân mặc hắc y kia cứ cách một thời gian đều đến đây ở, điều tra một phen, ở quán ăn, tửu lâu chúng ta cũng thành thói quen. Người yên tâm, ta thấy các nàng đều là võ lâm cao thủ, sẽ không đả thương dân chúng vô tội! “

Nguyên Thương trong lòng nói, đương nhiên sẽ không ' thương ' người vô tội, người ta là sát thủ, xuất thủ là mất mạng. Nữ tử cầm roi dài có thể khiến Ngọc Khanh Hồng cung kính, trừ bỏ lâu chủ Ngàn Ngọc Lâu thì còn có thể là ai?

Tiểu nhị lắm mồm thấy Nguyên Thương không hé răng, bên cạnh người bị hại thê thảm Cố Thường Y cũng cắm đầu dùng bữa, đều vẻ mặt không tin, liền lại nói: “ Nhị vị đừng không tin! Với bản lãnh của tiểu nhân sẽ không nhìn nhầm người! Liền nói vị này đi! Vừa nhìn liền biết là vương công quý tộc, tương lai nói không chừng còn có thể trở thành nữ trung hào kiệt như Trưởng Công chúa! “

Nói xong câu cuối này, Cố Thường Y thiếu chút nữa bị một khối thịt gà làm nghẹn họng.

Tiểu nhị kia lại nói với Nguyên Thương: “ Ta nhìn công tử gia người, vẻ mặt có tướng phú quý, tương lai nhất định là đại nhân vật! Nói không chừng còn có thể làm phò mã! “

Tiểu nhị này toàn lựa lời dễ nghe mà nói, nhưng ánh mắt hắn quả thực độc, chỉ cần nhìn người mà đoán. Cố Thường Y vừa nhìn liền thấy là nữ tử đầy anh khí, nữ tử như vậy đến nơi này làm gì? Nghĩ tới chắc có lẽ ngưỡng mộ phong thái của Trưởng công chúa, nói nàng tương lai có thể giống Trưởng công chúa, rắm ngựa này phóng sẽ không sai. Lại nhìn công tử trẻ tuổi, vừa nhìn liền biết là người có địa vị, mấy năm qua đệ tử quý tộc đến Tấn Dương tòng quân không ít, những công tử này đến đều vì muốn lăn lộn lập công, chuẩn bị lý lịch tốt trở lại thăng quan phát tài, bất quá bình thường đều không chịu đựng được lâu. Toàn bộ tiểu nhị Tấn Dương hay tiểu thương bản địa đều biết, từng có con của một vị đại quan, để lại ấn tượng tốt cho Trưởng Công chúa, quay đầu lại liền làm Phò mã của một vị Công chúa. Trưởng công chúa chỉ hôn, cho dù là Hoàng đế cũng sẽ không phản đối - dù sao công chúa nhiều, quận chúa lại càng nhiều.

Chỉ là, tiểu nhị này về sau nếu biết được hai vị này quả thật chính là Trưởng công chúa cùng Phò mã gia đứng đầu thiên hạ, không biết có cảm tưởng gì.

“ Nhận lời tốt lành của ngươi! “ Cố Thường Y ha ha cười, ném cho hắn một chút bạc vụn, chỉ vào Nguyên Thương nói, “ Bất quá ngươi nhìn sai rồi, ta cảm thấy người này chính là gian tế! “

Lặng im.

Tiểu nhị ngạc nhiên ngừng nói chuyện, Nguyên Thương thản nhiên nhìn tiểu nhị liếc mắt một cái, cúi đầu gắp một miếng khoai tây. Cố Thường Y cười tủm tỉm cắn đũa ngà voi nhìn tiểu nhị.

Tiểu nhị yên lặng nhìn Nguyên Thương liếc mắt một cái, bỗng nhiên cười nói: “ Khách quan ngươi nói đùa, vị thiếu hiệp này sao có thể là gian tế? Không phải ta thổi phồng, phàm là gian tế đến Tấn Dương ta, đừng nói chúng ta, tùy tiện lão bà bên đường cũng có thể bắt được, người tin không? “ Tiểu nhị nhìn Nguyên Thương nói, “ Nhìn vẻ mặt người, chắc là vừa tới Tấn Dương đi? Ta nói với người vài chuyện, người liền hiểu được! “Tiểu nhị chậm rãi nói, đem sự tình trải qua nói liên tục.

Vốn Tấn Dương bởi vì trường kỳ đối mặt với tập kích của người Hung Nô, cùng chung mối thù, người bản địa vô cùng đoàn kết, vì chống cự lại nhiều lần xâm lấn của Hung Nô, dân chúng nơi đây chết vô số, phần đông mọi người dù không chung máu mủ nhưng lại tựa như người nhà, chiếu cố nhau mà sinh tồn, đồng thời mỗi người đều đối với Hung Nô căm thù tận xương, nên trường kỳ ở khắp nơi đối phó với gian tế,  quá trình đấu tranh toàn dân trong thành đều trở nên ' Giảo hoạt trong giảo hoạt '.

Một ngày, phía Đông Lữ phái một đám gian tế đến Tấn Dương.

Một người trong đó xung phong, vừa tới Tấn Dương, ăn bữa cơm tìm khách sạn, cầm một thỏi bạc hỏi tiểu nhị nói: “ Gần nhất ở thành Tấn Dương có chuyện gì mới phát sinh không? “ Tiểu nhị này sau đó trở thành ' ngôi sao ' trong đám tiểu nhị, tiểu tử đó mặt mày hớn hở nói: “ Ngài hỏi đúng người rồi, mọi chuyện ở Tấn Dương này ta đều biết! Chuyện mới cũng không ít, hôm trước con mèo của Lưu đại gia rượt theo con chó... Con gà mái của Trương đại mụ thế mà biết kêu... “ Làm vị này tức giận không nhẹ, phất tay áo đem hắn đuổi đi.

Tiểu nhị ôm bạc chạy nhanh như chớp. Không mất thời gian một chén trà, tiểu nhị bỗng nhiên đem theo một đám quan binh vọt trở về, chỉ vào tên gian tế này kêu to: “ Là hắn! “ Tên gián điệp ngoại ban này còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra liền bị bắt đi. Tiểu nhị cất bạc gian tế thưởng khinh thường nói: “ Hừ hừ, nhìn cách ngươi hỏi liền biết là gian tế! Ngu ngốc! “

Lần thứ hai gian tế đại nhân đến đã có kinh nghiệm, không dám đến hỏi tiểu nhị ánh mắt độc, tâm tư lanh lẹ này. Hắn cầm một thỏi bạc tìm đến một tên khất cái trên đường, hỏi thăm phủ Trưởng Công chúa ở đâu. Tên khất cái nhe răng, lộ ra chiếc răng cửa màu vàng: “ Được thôi! Tiểu nhân dẫn ngài đi! “ Sau đó một đường đưa đến.... cửa phủ của thủ hạ Trưởng công chúa... Tả Hiền tướng quân, rồi bổng nhiên như hóa điên xông vào cửa phủ.

Tên gian tế kia không biết vì sao tên khất cái này lại hành động kì quái như thế, chỉ là trực giác cảm thấy không ổn, vì thế xoay người bỏ chạy. Nhưng hắn làm sao có thể chạy trốn, binh sĩ ở cửa phủ Tả tướng quân đã sớm bao vây, đem hắn đè xuống đất.

Tên khất cái kia cười hì hì chậm rãi chạy tới, điềm nhiên nghiêm mặt khom lưng hành lễ nói: “ Giáo úy đại nhân. “

Thủ lĩnh nhóm binh sĩ gật đầu, cho hắn một thỏi bạc, nói: “ Làm tốt lắm! Lần sau nhớ rõ phát hiện gian tế cũng đưa người đến đây. Đô Úy Trương Tử của phủ Đậu Uyên tướng quân, hôm qua còn khoe khoang với ta, nói tên khất cái độc nhãn trên phố Đậu phủ, trong tháng này đã dẫn đến cho hắn ba tên gian tế - ngươi cố gắng nhìn cẩn thận cho ta, không nên để cho ta thua tên Trương Tử kia! “

“ Đó là đương nhiên! “ Tên khất cái lại để lộ ra chiếc răng cửa vàng, ở trong mắt gian tế Đông Lữ vô cùng chói mắt.

Lần thứ ba, tên gian tế Đông Lữ cuối cùng kinh hồn táng đảm [ hoảng sợ tột độ ] tới Tấn Dương. Lần này, người này càng cẩn thận, không bao giờ tin tưởng các loại nhân vật gian xảo như tiểu nhị, khất cái. Người này nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là người già chất phác sẽ dễ dụ hơn. Vì vậy để mắt tìm kiếm bà lão.Người này mặc áo bông chấp vá nhiều chỗ đang ở bên đường bán cải trắng, run rẩy giống như chỉ cần một trận gió cũng có thể bị thổi ngã.

Tên gian tế Đông Lữ vừa nhìn, lập tức cầm một thỏi bạc đi qua mua một sọt cải trắng, vẻ mặt mỉm cười, đang muốn hỏi, bà lão lại khóc, nói: “ Trời ơi, cái vòng vàng rơi đâu mất rồi! “

Tên gian tế sửng sốt, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện một cái vòng vàng cũ kỹ rơi ở bên chân bà lão, vì thế nhặt lên đưa cho bà. Ai ngờ bà lão lại la lên: “ Trời ơi, ngươi cướp vòng vàng a! Đó là vòng cho con ta cưới vợ mà... “

Gian tế có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ vừa ra trận đã gặp bất lợi, đem vòng vàng để trên sọt cải trắng rồi bỏ đi.

Bà lão vừa khóc, những người bày sạp bán đồ ở xung quanh đều vây tới, hét lên: “ Ngươi sao có thể khi dễ một bà cụ? “

“ Không được! Phải bồi thường tiền! “

“ Dập đầu nhận lỗi với bà lão! “

Tên Đông Lữ này là một cao thủ, nhưng hắn không muốn đem sự tình làm lớn, nếu đánh dân chúng, hoặc thi triển công phu, sao có thể điều tra tình hình của địch nữa? Vì thế đành bỏ xuống một thỏi bạc, xoay người bước đi.

Ai ngờ người chung quanh thế nhưng cùng chung mối thù đứng lên, một đám ngăn lại hắn nói:

“ Không được! Khi dễ bà cụ xong liền muốn đi, không có cửa đâu! “

Còn có người chạy lên đỡ bà lão, nói: “ Đúng, trước nhìn xem bà lão có bị thương không, để hắn dẫn bà lão đi tìm Vương đại phu nhìn xem! “

Tên Đông Lữ cố gắng nhẫn nhịn, mới nhịn không động thủ. Đúng lúc này, bỗng nhiên bên cạnh vang lên âm thanh tiếng bước chân đang chạy, tên Đông Lữ quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đám dân chúng vây xem như nhận được ám hiệu, lập tức giải tán, ngay cả bà cụ bán cải trắng cũng được hai tiểu thương đưa đi.

Vị cao thủ Đông Lữ thấy không ổn, phản ứng cực kì mau, mắt thấy binh sĩ hai bên ngã tư đường vây lại đây, biết thân phận bị lộ, lập tức phi thân nhảy lên mái nhà.

Hắn vừa bay lên, chợt nghe bên tai có tiếng gió, lập tức nghiêng người né tránh, nhìn thấy một đám hài tử đứng ở chổ sáng cách đó không xa cầm ná hướng về phía hắn, trên ná không phải đá mà là lưỡi dao. Hắn nóng lòng muốn thoát, đầu ngón chân đạp trên nóc nhà một chút, muốn vận khinh công liền...

“ Răng rắc ------ “

Nóc nhà nơi hắn đứng bỗng nhiên sụp xuống.

Quả phụ trẻ ở phía dưới chống nạnh nói: “ Nóc nhà của lão nương cũng dám đạp? Đây là phòng ngừa bọn cao thủ... thích bay tới bay lui như các ngươi! “ Bởi vì từng có tiền lệ, xuất hiện những ' cao thủ ' muốn ám sát Trưởng công chúa, nên những nơi ' vượt nóc băng tường ' như nóc nhà, trên tường, vì để tạo ra phiền toái cho những loại người này, toàn bộ dân chúng Tấn Dương đều hưởng ứng lời kêu gọi, ở nóc nhà bố trí một chút bẫy rập nhỏ. Cũng chỉ có ở Tấn Dương mới có dân chúng trên dưới đồng lòng như vậy. Cao thủ Đông Lữ vừa rơi vào trong phòng, lập tức người bán hàng rong ở ngoài móc một bọc vải từ trong rương ra, lão bán trà bên cạnh rút ra một cây gậy trúc, móc vào bọc vải đưa vào trong cho quả phụ trẻ từ đường cửa sổ duy nhất.

Cửa sổ ' Phanh ' một tiếng bị mở ra, ông lão tay run một chút, bọc bao vôi ném về phía người Đông Lữ. Vôi rơi xuống, người Đông Lữ nhắm mắt lại tránh né, cây gậy trúc của ông lão liền tiến tới. Đầu trúc được chuốt nhọn, nếu không phải cao thủ Đông Lữ bản lãnh cao nghe được tiếng gió, liền xong ở đây. Nhưng dù hắn tránh né mau, cũng bị gậy trúc làm rơi một bên tai.

“ Chỉ biết các ngươi... có tật giật mình không đi cửa chính mà đi cửa sổ! “ Ông lão vẻ mặt đắc chí: “ Năm xưa ông già này bắt cá, đâm một lần liền dính! “

Một hồi gây trở ngại, binh sĩ hai đội tuần tra cũng đã tới, lập tức nhào tới đem tên gian tế trói lại.

Đội trưởng cầm đầu chắp tay nói: “ Đa tạ các vị hương thân! “ Nói xong đi đến trước mặt lão bà, vẻ mặt đau khổ nói: “ Nương, ngươi sao lại ra đây? Mùa đông gió lớn, bệnh thì phải làm sao? Gian tế này nọ đều là cao thủ... “

Lão bà bưu hãn vỗ trán đội trưởng, mắng: “ Tiểu tử bất hiếu! Ta còn chưa có chết đâu! Ta còn có thể bắt gian tế --- “

Cố Thường Y nghe tiểu nhị thuật lại, ở trong lòng cười khổ: Dân chúng Tấn Dương nhiệt tình bắt gian tế làm cho người nhìn phải cảm thán. Có một lần vì tránh né Lâu chủ Thiên Ngọc Lâu - Ngọc Hoàn Điền, dịch dung chạy ra ngoài, lúc quay về phủ lén lút ở đầu đường hướng cửa phủ của mình nhìn qua lại hai cái, liền bị một đám bách tính bắt lại, đưa đến quan doanh...

Tiểu nhị nói xong, tổng kết nói: “ Ngài nói, gian tế Đông Lữ, Hung Nô đến Tấn Dương, có phải càng lúc càng ngốc không? “

Nguyên Thương không khỏi cảm khái: Tấn Dương đúng thật là đầm rồng hang hổ...

Tiểu nhị lui ra ngoài, đi xuống lầu, vào trong phòng bếp, hướng chưởng quỹ nói: “ Cha, đồ ăn nổi tiếng trong tiệm đã đưa cho Trưởng Công chúa! “

“ Sao? Ta tự mình làm, Trưởng Công chúa thích ăn không? “

“ Đồ ăn nổi tiếng trong tiệm chúng ta, sao có thể không thích được? Người xem, Trưởng Công chúa còn thưởng cho ta một thỏi bạc! “

“ Ngoan ngoãn, là bạc Trưởng Công chúa thưởng! “ Chưởng quầy lập tức chụp lấy thỏi bạc, động tác so với võ lâm cao thủ còn nhanh hơn. Quả nhiên lực tiềm tàng của con người là vô hạn.

Tiểu nhị tức giận nói: “ Cha, đây là Trưởng công chúa cho ta! “

Chưởng quầy trừng mắt nói: “ Ồn ào cái gì? Của cha còn không phải của ngươi? Chờ ta chết sẽ truyền lại cho ngươi, ngươi chết thì truyền lại cho tôn tử của ta! Đây là đồ gia truyền biết không? “

“... “

“ Ngươi làm tốt lắm! Lần sau Trưởng Công chúa đến, ngươi cứ làm bộ như không biết! “

“ Người nghĩ ta ngốc sao? Ta nếu làm như nhận ra Trưởng Công chúa, Trưởng Công chúa còn đến đây ăn cơm sao? “

Cố Thường Y thường xuyên tự mình lên tường thành đốc chiến [ giám sát, đốc thúc tác chiến ], đến doanh bệnh thương tuần tra. Dân chúng phụ trợ thủ thành Tấn Dương, người nào lại chưa gặp qua Trưởng Công chúa? Cố Thường Y uy vọng cao bao nhiêu, có lẽ chỉ có Cố Thường Y mới không biết. Nàng đang cùng Nguyên Thương ở trong phòng uống rượu nói chuyện phiếm.

“ Thập Tam a! Ta nhìn sắc mặt ngươi có bệnh, để ta bắt mạch thử xem? “

Nguyên Thương gật đầu.

Cố Thường Y đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, trầm ngâm một lát, nói: “ Tâm mạch của ngươi bị hao tổn, có lẽ do dược lực gây ra. Ừ... nội lực của ngươi là của Thần Y Môn? Thần Y Môn nội lực chú trọng tiến hành theo chất lượng, đối với tâm mạch của ngươi mới có lợi, này thì không có cách nào trị tận gốc. Ừ, để ta nghĩ xem, cái này có chút phiền toái... “

Nguyên Thương nói: “ Ta cũng biết y thuật, bệnh này không có cách chữa. “

Cố Thường Y nhíu mày, nói: “ Tiểu hài tử ngươi biết cái gì? Ta nói có thể trị là có thể trị! Ta đang muốn đi về phía Nam, bên Đông Lữ sắp tới mời dự đại hội võ lâm, có vài món bảo vật hiện thế, có lẽ đối với bệnh của ngươi có tác dụng, ngươi cùng ta đi đi!

Không biết vì sao, luôn đối với người khác đạm mạc, cảnh giác như Nguyên Thương cũng nhịn không được đối với Cố Thường Y nói gì nghe nấy. Không biết là do tính tình đối phương khiến mình lòng sinh thân cận, hay là do đối phương là trưởng bối thân thiết của Cố Nguyệt Mẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.