Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 32: Có Giá Trị Nghiên Cứu




Phiên ngoại 6: Cố thị có nữ tên Duyệt Dung [ Hoàn ].

Hậu thế sau khi nghiên cứu《 Bản ghi chép về Trưởng công chúa Cố Thường Y 》, có nói: 

{ Trong thời kỳ Cao Tổ Hoàng đế - Cố Kiến Khôn tại vị, võ công hiển hách, thành tựu về văn hoá giáo dục vô cùng phát triển, mạnh dạn sử dụng người tài, các văn thần nổi danh - Hứa Văn Tú, Tào Tham ; các quan võ nổi danh - ba ông cháu Tô Phong, Tô Sách, Tô Kì ; trong hoàng thất nhân tài xuất hiện lớp lớp, trong đó quyền lực nghiêng về Trưởng Công chúa Cố Thường Y, người được Hoàng đế vô cùng tín nhiệm. Nghe nói, Trưởng Công chúa tuổi nhỏ đã được Cao tổ Hoàng đế nuôi lớn, cảm tình với Hoàng hậu vô cùng tốt, bản thân lại chưa từng tham dự triều chính, đây cũng là nguyên nhân chủ chốt khiến Trưởng Công chúa có thể tránh được nghi kỵ của Hoàng đế. }

------------------

Hai năm sau, Cố Duệ và Cố Nguyệt Mẫn được bốn tuổi.

Cố gia quân ở phương Bắc độc sát mấy vạn người Hung Nô - hành động vĩ đại, bức lui hai mươi vạn binh mã Hung Nô, khiến thiên hạ chấn động. Cố gia lão gia tử thuận thế dựng cờ khởi nghĩa, lấy hiệu là Yến vương, đánh hạ cờ hiệu ' Thanh quân trắc '*  xuôi Nam về kinh thành. Trừ bỏ Cố gia ở Bắc cương, phía Đông còn có Lữ Chấn Hải - Đông võ lâm minh chủ mang theo huynh đệ hắc đạo của hắn khởi nghĩa tự phong là Đông Lữ vương ; phía Nam đất Thục cũng tuyên bố độc lập, tự phong Thục vương ; Trung Nguyên khắp nơi đều là chiến tranh.

---------------

( *) Thanh quân trắc: Ý chỉ triều thần thân cận bên cạnh Hoàng đế.

[ Đánh hạ cờ hiệu để tuyên bố mình không còn là triều thần của Hoàng đế nữa ].

---------------  

Trong đó chính nghĩa quân lớn nhất của Trung Nguyên, thủ lĩnh Đậu Uyên, dưới cờ có ba vạn nhân mã.

Mà gia quyến Cố thị lúc bấy giờ đều ở tại Giang Nam. Cố lão thái quân Tằng thị, thê thiếp ba huynh đệ Cố gia, còn có trẻ nhỏ, tất cả đều còn ở lại gia tộc. Tần thị hoàng tộc vẫn còn tại vị, khởi binh tạo phản đó là tội lớn - tru di cửu tộc, Cố gia lòng người hoảng sợ, thậm chí có người còn thu thập quần áo bỏ trốn.

Tin Cố lão gia tử khởi binh, trước khi khởi binh đã truyền tới. Tin truyền đến khi đó Túc Sa Duyệt Dung cùng Cố Thường Y ở mật thất thương nghị hai canh giờ, sau đó nắm tay nhau trở ra, do Cố Thường Y làm chủ soái, Túc Sa Duyệt Dung làm phụ tá, lấy tài phú - phú khả địch quốc * của Túc Sa Duyệt Dung làm hậu thuẫn, tổ kiến Cố gia quân.

( *) Phú địch khả quốc:  vô cùng giàu có, giàu đến nổi có thể so với một nước.

Cố Thường Y là người luyện võ, trên vai gánh cả gia tộc, nàng mặc nam trang, đứng bên ngoài từ đường Cố gia triệu tập toàn tộc, rút đao chặt đứt gốc cây nhỏ phía trước, tuyên bố dẫn dắt gia tướng Cố gia, tộc binh khởi nghĩa đi Bắc thượng phản Tần. Nàng cho tôi tớ thôi việc, chỉ để lại người hầu trong nhà. Chỉ cần có người không phục, không cần Cố Thường Y động thủ, Tả Hiền, trong nhận thức của vị này không tiếp thu để ý lời lẽ của chó săn [  kẻ phản đồ ], giương lưỡi dao hàn quang lóng lánh.Gia quyến chủ cốt của Cố gia do Cố Thường Y hộ tống đến Bắc thượng.

Dưới chỉ thị của Túc Sa Duyệt Dung, Tả Hiền - người tài cao gan dạ, mang theo vài tên có năng lực âm thầm tiến vào Huyện Nha, chặt lấy thủ cấp của quan địa phương để tế cờ. Từ nay về sau, hắn sẽ là phó thủ của Cố Thường Y, đi theo làm tùy tùng. Túc Sa Duyệt Dung ở phía sau bày mưu tính kế, vạch ra lộ tuyến đi Bắc thượng, sau đó nhờ hắn đưa cho Cố Thường Y.

Hướng Cố Thường Y nguyện trung thành, nguyện làm tùy tùng cho Công chúa đi theo lên Bắc thượng. Trong hành trình Bắc thượng này, Cố Thường Y từng nhiều lần gặp phải tuyệt cảnh, đều dựa vào Tả Hiền xả thân cứu giúp, bởi vậy Tả Hiền rất được Cố Thường Y tín nhiệm.

Túc Sa Duyệt Dung nhiều lần dặn dò Cố Thường Y, không được ỷ bản thân võ nghệ cao cường mà liều mình chiến đấu, hơn nữa vì để giám sát nàng, đem Cố Nguyệt Mẫn đặt trong lòng nàng. Còn nhớ rõ khi xuất phát ngày đó, Túc Sa Duyệt Dung gắt gao nắm tay nàng, nói: “ Thường Y, lần này đi trong làn tên mũi giáo, trăm ngàn lần phải cẩn thận! “

Mười tám tuổi Cố Thường Y mày kiếm mắt sáng, thần thái phấn chấn, ánh mắt ở trên người Túc Sa Duyệt Dung dừng một lát, gật đầu, ôm lấy Cố Nguyệt Mẫn, giục ngựa mà đi. Phía sau một ngàn tướng sĩ, rồi đến gia quyến Cố thị cùng Túc Sa Duyệt Dung, được trăm tinh binh tuyển chọn bảo hộ xung quanh.

Mới trước đây Cố Nguyệt Mẫn từng hỏi nàng, vì sao không sợ. Nàng nói: “ Lòng có vướng bận, sinh tử không sợ! “ Đơn giản vì phía sau nàng có Túc Sa Duyệt Dung, nàng phải bảo vệ Túc Sa Duyệt Dung, cho nên nàng chỉ có thể thắng, không thể thua!

Lúc đó Cố Thường Y cưỡi chính là Thất Thần Câu khi còn bé, nó lúc đó cũng chỉ có năm tuổi, nhưng nhìn đã thần tuấn * vô cùng. Nó chỉ nhận Cố Thường Y là chủ, lúc Cố Nguyệt Mẫn ngồi lên nó còn bất mãn không muốn, nhưng sau khi Cố Thường Y âm thầm ' dạy dỗ ', vị này vô cùng ủy khuất miễn cưỡng cho Cố Thường Y ôm Mẫn nhi ngồi lên.

( *) Thần tuấn: Chỉ ngựa tốt, có thần khí.

Con ngựa này có linh tính vô cùng, lâu ngày nó thế nhưng cũng đem Cố Nguyệt Mẫn xem như vãn bối của mình. Cố Nguyệt Mẫn gần bốn tuổi, ngồi trên lưng nó, tuyệt đối vững như Thái Sơn, sẽ không rơi xuống. Cố Nguyệt Mẫn lần đầu có bạn để chơi vui vẻ thích thú, chơi không biết mệt.

Nhưng, bởi vì tên của Thất Thần Câu này, tương lai Trưởng Công chúa đại nhân thật bi thương bị đuổi xuống sàn ngủ hai ngày - tên của nó là ' Dung Dung ', dù có đổi tên cho nó, gọi nó, nó cũng ngây ra không phản ứng.

Cố gia thân binh, đội quân Cố Thường Y, treo cờ hiệu ' Thanh Long Kỵ ', cùng Cố gia quân một đường từ Nam tiến Bắc, giáp công * kinh thành. Cố Thường Y mười tám tuổi, xinh đẹp, hăng hái, lãnh binh nắm giữ ấn soái. Lúc đó Tần Triều đã ' tường thủng không thể che ', chiến tranh bốn phía, dọc đường đi Cố Thường Y công vô bất khắc * , dần dần bất khả chiến bại.

  -----------------  

( *) Giáp công: Đánh từ hai mặt.

Công vô bất khắc: Bách chiến bách thắng.Bất khả chiến bại: Không bao giờ thua.

-----------------

Trên đường khởi nghĩa, Túc Sa Duyệt Dung từng căn dặn riêng thống lĩnh thân vệ bên cạnh Cố Thường Y, cũng chính là thủ lĩnh Thanh Lang kỵ hiện tại, bắt hắn phải canh chừng Cố Thường Y, không cho Cố Thường Y vì nóng nảy mà khiến bản thân rơi vào vòng nguy hiểm. Vị thống lĩnh này luôn miệng đáp ứng. Nhưng Cố Thường Y tài cao mà gan cũng lớn, giết địch đến hưng phấn, tướng lãnh đối phương đi ra khiêu chiến, nàng liền đem Cố Nguyệt Mẫn giao cho thống lĩnh, chính mình xông lên nhất quyết phân thắng bại. Đắc thắng quay về, cao hứng tuyên bố đoạt được thành trì, mở tiệc tối chiêu đãi mọi người.

Đêm đó, Túc Sa Duyệt Dung lấy công lao ban ngày làm lý do, hướng vị thống lĩnh thân vệ này kính rượu, hướng hắn mỉm cười quyến rũ, nói: “ Tướng quân oai hùng bất phàm, đúng là phu quân lý tưởng của các cô nương. Ngay cả ta, cũng đối với tướng quân ngưỡng mộ vạn phần! “

Cố Thường Y ngay lập tức trừng mắt nén giận liếc vị thống lĩnh đại nhân, nhận thấy sát khí từ Cố Thường Y, vị thống lĩnh đại nhân này sợ tới mức làm rơi luôn chén rượu. Nghe nói, liên tục vài ngày, vị thống lĩnh trong lòng luôn run sợ, ban đêm từ trong mộng bừng tỉnh. Từ đó về sau, mỗi lần Cố Thường Y muốn đánh nhau, vị thống lĩnh đại nhân này đều liều mạng giữ chặt nàng.

Đến địa giới Kinh Châu, Cố Thường Y phát hiện Kinh Châu đã bị nhóm thổ phỉ lớn nhất chiếm đóng, thủ lĩnh nhóm thổ phỉ này chính là Đậu Uyên. Đậu Uyên võ nghệ cao cường, vốn là Võ tướng của đại Tần, bởi vì không quyền không thế, không có quan lớn làm núi dựa, bị quan trên hãm hại, bắt vào đại lao. Ba năm trước được người cứu, sau đó tụ tập đám huynh đệ, lên núi chiếm đất làm thổ phỉ. Thiên hạ đại loạn, hắn giương cờ khởi nghĩa, hợp nhất với cướp núi cùng lưu dân chung quanh, tụ tập được vạn đại quân, tinh binh hai vạn, trở thành nhóm thổ phỉ lớn nhất Trung Nguyên.

Nhìn nhân số, Cố gia quân chỉ có hơn một ngàn người, trên đường hợp nhất thêm được hai ngàn người cường tráng, đối phương gấp mười lần bên ta. Trận này không thể dùng lực đánh, chỉ có thể dùng trí. Cố Thường Y triệu tập Tả Hiền cùng vài tên cao thủ võ lâm, muốn từ trong ngàn quân lấy thủ cấp của kẻ cầm đầu.

Túc Sa Duyệt Dung lại không đồng ý, nói: “ Muốn tranh giành thiên hạ, phải có khí độ bao dung chúng sinh. Tuy đây là thổ phỉ, cũng chỉ là những người đáng thương vì loạn thế mà thôi. Đậu Uyên kia cũng là người thông minh, nay Cố gia chúng ta có thế lực lớn nhất, có khả năng đoạt được thiên hạ nhất, hắn có thể ở Kinh châu xưng bá nhất thời, nhưng sao có thể xưng bá một đời? Hơn nữa, Kinh châu lương thảo có hạn, dưới trướng của hắn lại có ba vạn nhân mã, càng ngày càng có thêm nhiều lưu dân, cho dù không cần chúng ta động thủ, không đến một tháng liền nội loạn, nói vậy không chừng hiện giờ hắn đang sốt ruột tìm cách đấy! “ Túc Sa Duyệt Dung từ trong ngực lấy ra một sợi dây chuyền bạch ngọc, đeo lên cổ Cố Thường Y, nói, “ Thiên hạ đều đang chờ đợi, nếu ngươi có thể hợp nhất bọn thổ phỉ này, thiên hạ liền sơ định! “Cố Thường Y nói: “ Ý của ngươi... là muốn ta phái người đi chiêu hàng? “

Túc Sa Duyệt Dung cười nói: “ Không phải phái người đi, mà là, ngươi đi! Chỉ có ngươi tự mình đi, lấy khí độ của ngươi đi thuyết phục hắn, hắn mới có thể cam tâm thần phục. “

Cố Thường Y nói: “ Ngươi không sợ ta đi rồi liền không thể trở về sao? “

Túc Sa Duyệt Dung nói: “ Cố Thường Y mà ta biết, chính là anh hùng đỉnh thiên lập địa, thiên hạ còn có thể đoạt! Chỉ là lều trại của ba vạn quân, có gì phải sợ? “

“ Thật sự? Ngươi nghĩ ta như vậy sao? “ Cố Thường Y vui như mở cờ trong bụng, cười haha nói, “ Vì những lời này của ngươi, có chết ở Kinh Châu ta cũng bằng lòng! “

Lần này Cố Thường Y không có mang hộ vệ, một mình đến gặp Đậu Uyên.

Thống lĩnh Thanh Long kỵ âm thầm kỳ quái - ngày thường, phu nhân không bao giờ cho phép đại tiểu thư làm việc nguy hiểm, hôm nay sao lại có thể dung túng đại tiểu thư một mình đi tới doanh trại của địch?

Đậu Uyên toàn quân cao thấp, có kính nể, có chê cười, có nghi hoặc. Có người lo lắng, Cố Thường Y là cao thủ nổi danh trong giang hồ, có thể hay không là đến đây ám sát? Có người còn cho rằng, hoặc là không làm hoặc là làm đến cùng, dứt khoát phục kích bắt giữ Cố Thường Y!

Đậu Uyên từng trải qua thất bại trong quan trường, tâm tư cẩn thận, nói: “ Xử trí như thế nào, trước gặp mặt rồi nói! “

Đậu Uyên vô cùng rõ ràng, chính mình không có năng lực cùng thực lực xưng Vương, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn tăng cường quân bị khắp nơi - hắn muốn tăng cường thực lực, chờ thời cơ! Đến lúc đó mặc kệ ai đoạt được thiên hạ, hắn đều có thể chiếm được lợi ích nho nhỏ!

Bất quá phiền não hiện giờ của Đậu Uyên không phải là gia nhập về phe nào, mà là lương thảo! Ba năm trước, hắn bị nhốt vào đại lao, được ân công cứu. Sau này hắn mới biết được, không chỉ có hắn, còn có rất nhiều anh hùng hảo hán bị triều đình giam giữ, truy nã đều được ân công cứu ra. Đậu Uyên năng lực mạnh nhất, ở cùng một chỗ với những người này, dần dần trở thành thủ lĩnh. Ân công bỏ tiền, cho bọn họ tìm hướng đi, đám người Đậu Uyên không chút do dự ở phụ cận Kinh châu dựng doanh trại. Ân công từng nói, thiên hạ sắp đại loạn, bọn họ ở Kinh châu lặng lẽ mai phục, đợi cho loạn khởi, liền lập tức đánh hạ Kinh châu. Ân công nghe được tin này, lập tức phân phó hiệu buôn ở Kinh châu phân phát tài chính cùng lương thảo cho bọn họ.

Nhưng, đến hiện tại, lương thảo chỉ còn đủ bảy ngày, ân công lại không có tin tức, hắn nên làm thế nào cho phải?

Nhóm huynh đệ kết nghĩa của Đậu Uyên đều lo lắng nói:

“ Đại ca, ngươi nói xem, có phải ân công gặp chuyện gì hay không?

“ Đúng vậy! Ân công là thương buôn, trong lúc loạn lạc này lưu dân thường tranh nhau mua hiệu buôn, đốt - giết - cướp của - bắt người, ân công sao có thể an toàn?Đậu Uyên nhíu mày nói: “ Ta đã phải người liên lạc, hy vọng mau chóng liên lạc được với ân công... Bây giờ trước mắt giải quyết Cố Thường Y và nhóm binh mã! “

“ Có gì phải sợ? Chỉ có ba ngàn nhân mã, giết là được! “

“ Lần này nàng một mình tiến đến, vừa lúc lấy làm uy hiếp! Ta nghe nói trong ba ngàn người của nàng ta, chỉ có một ngàn Cố gia binh, còn lại là hai ngàn lưu dân hợp nhất lại, chúng ta không bằng bắt giữ nàng, bắt Cố gia binh giao ra khôi giáp vũ khí, rồi sau đó cũng hợp nhất đám lưu dân này lại. Chúng ta thiếu lương thảo, Cố gia lương thảo sung túc, vừa lúc ' cướp của người giàu chia cho người nghèo ' thôi! “

Nhóm người này hai năm làm lục lâm hảo hán *, tính tình đã có vài phần giống thổ phỉ, nay cầm binh lĩnh tướng, nói ra những lời này, liền thấy thú vị, đều cười ha ha.

( *) Lục lâm hảo hán : chỉ người anh hùng trong dân gian, hoặc bọn trộm cướp tụ tập thành bầy.

Đậu Uyên gật đầu nói: “ Chỉ một nhóc con, tuy là võ lâm cao thủ, dù sao cũng khác hành binh đánh giặc, ngươi ta trước đó đều là Võ tướng đại Tần, nàng sao so được? Nếu nàng đã tự đưa đến cửa, chúng ta được tiện nghi sao lại không chiếm? Bất quá, trước xem nàng muốn nói gì. Nay Cố gia quân đánh bại Hung Nô, là binh mã có uy danh nhất thiên hạ, có lẽ thực sự có khí độ tranh giành thiên hạ. Nếu người Cố gia đáng giá để đầu nhập vào, chúng ta cũng không nên ngại cúi đầu! “

Sáu huynh đệ kết nghĩa đều gật đầu.

Đợi đến khi Cố Thường Y tiến vào, tất cả mọi người đều phải thu hồi lòng khinh thường. Đối phương tuy rằng còn trẻ, nhưng thần sắc đó, vẻ mặt đó đám thanh niên ấu trĩ có thể có sao? Nàng bình tĩnh uy nghiêm, chững chạc rõ ràng do lâu ngày đứng ở chỗ cao làm thủ lĩnh.

Cố Thường Y ở trong võ lâm mỗi mệnh lệnh đều đại biểu cho Thiên Cơ Môn, hai năm này đã quen thay mặt làm thủ lĩnh võ lâm, từ một hiệp khách ngạo thị thiên hạ, trở thành một lãnh tướng khí độ thong dong.

Cố Thường Y nhìn Đậu Uyên, chỉ nói ba câu.

“ Binh mã của ngươi, có thể giành được thiên hạ hay không? “

“ Hôm nay, người nào có khả năng giành được thiên hạ? “

“ Thiên hạ ngày nay, người nào có thể dung hạ được lương tướng như ngươi? “

Đậu Uyên nghe xong, không khỏi híp mắt.

Ba vấn đề lợi hại này, đúng là vấn đề hắn đang sầu não. Binh mã của hắn, nhìn có thể thấy rõ, đừng nói đến thực lực tranh giành thiên hạ, hắn cũng không có dã tâm làm Hoàng đế. Nguyện vọng lớn nhất của hắn, chính là tìm được nơi cho các huynh đệ sống yên phận, trải qua cuộc sống giàu sang có tôn nghiêm, sau đó báo đáp ân công. Cho nên hắn chi bằng tìm một thế lực có khả năng đoạt được thiên hạ nhất đầu nhập vào. Thiên hạ có hơn mười thế lực lớn nhỏ, ai có thể giành thiên hạ? Có khả năng nhất chỉ có Cố gia, Lữ gia, Vương gia, Khúc gia. Mà Cố gia bởi vì đánh lui Hung Nô nên có thanh danh tốt nhất.Vấn đề thứ ba : Thiên hạ ngày nay, người nào có thể dung hạ được lương tướng như ngươi?

Nếu đầu nhập sai người, binh bại bỏ mạng, đây là vấn đề bọn họ cần suy nghĩ ; Nhưng đối phương có phải hay không là loại người ' Phi điểu tẫn, lương cung tàng ; giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh? ' *

-----------------

( *) Phi điểu tẫn, lương cung tàng ; giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh - Phạm Lãi:

Thỏ khôn chết đem chó ra làm thịt, hết chim trời cung giữ để làm chi. Con thỏ tinh ranh chết rồi thì chó săn chẳng còn công dụng, chi bằng đem nấu ; chim trời đã hết thì cung tên có tốt đến đâu cũng bằng vô dụng, chi bằng vứt xó.

Nguyên văn: Phi điểu tẫn, lương cung tàng ; giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh. Việt vương vi nhân trường cảnh điểu uế, khả dữ cộng hoạn nan, bất khả dữ cộng nhạc. Tử hà bất khứ?

Nói Việt vương Câu Tiễn là người gáy dài mỏ chim, là kẻ có thể chung hoạn nạn, không thể làm bạn lúc cát tường.

Câu nói này dùng để hình dung loại người được chim quên ná, đặng cá quên nơm, có mới nới cũ, ăn ở bạc bẽo hai lòng.

-----------------

Ai có thể dung hạ đám hãn tướng như bọn họ?

Huynh đệ bảy người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

“ Hừ! Chẳng lẽ Cố gia các ngươi có thể... “ Đậu Uyên muốn nói, chẳng lẽ Cố gia các ngươi có thể cam đoan sẽ đối xử tử tế với chúng ta, đến nơi đến chốn sao?

Nhưng lời còn chưa ra miệng, bỗng nhiên nhìn thấy sợi dây chuyền bạch ngọc nho nhỏ trên cổ Cố Thường Y, chỉ vào Cố Thường Y nói: “ Ngươi... Ngươi là ân công? “

Cố Thường Y bị hù dọa, còn tưởng hắn muốn hạ độc thủ, cầm chặt chuôi kiếm, nói: “ Ngươi muốn làm gì? “

Huynh đệ hắn nghe vậy, cũng giương mắt nhìn lên, nhất thời khiếp sợ tại chỗ. Bọn họ nhìn nhau, bỗng nhiên cùng nhau hướng Cố Thường Y chắp tay quỳ xuống. Đậu Uyên nói: “ Ân công tại thượng, bọn ta sẽ quên mình phục vụ! “

Cố Thường Y kỳ quái, hỏi: “ Ân công gì? “

Đậu Uyên nói: “ Chúng ta từng được công cứu giúp, hơn nữa còn trợ giúp chúng ta có cuộc sống ổn định trong thời buổi loạn lạc này, dây chuyền của Cố tướng quân chính là tín vật. Cho dù ngươi không phải ân công, cũng là người của ân công! “

Cố Thường Y có chút hiểu được.

Khó trách, khó trách! Khó trách Duyệt Dung biết đối phương còn không đến mười ngày lương thảo, khó trách Duyệt Dung lại dám cho mình đi mạo hiểm, thì ra nàng đã sớm an bài tốt lắm, biết lần này hữu kinh vô hiểm *.

( *) Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.

Duyệt Dung a! Ngươi sao không nói sớm cho ta biết a?

Cố Thường Y hợp nhất ba vạn khởi nghĩa quân, trên đường tiến Bắc thượng, đánh tới phía ngoài kinh thành Cố Thường Y đã là thủ lĩnh của năm vạn đại quân. Trên đường hai lần gặp nạn, nhưng có Tả Hiền bảo vệ, không bị chút thương tích. Có Đậu Uyên cùng bảy võ tướng xuất thân là đại tướng, càng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, tạo nên thần thoại Cố Thường Y đánh hạ một nửa đại Yến, chưa từng thua trận.Nửa năm sau, Đại Yến quốc thành lập, Thanh Long kỵ đổi tên thành Thanh Nha kỵ.

Ba năm sau. Cố Thường Y hai mươi mốt tuổi, đã trở thành Trưởng Công chúa tiếng tăm lừng lẫy, ba huynh đệ Thái tử tranh đoạt trữ vị, khiến Yến Thái Tổ vô cùng phiền lòng. Mà Trưởng Công chúa quân công hiển hách, lại là nữ tử, sẽ không vì vị trí Thái tử mà ở trước mặt Thái Tổ giả dối tranh thủ tình cảm, vì Thái Tổ lãnh binh chống đỡ đông Lữ, được tín nhiệm vô cùng. Nhưng bởi vì Cố Thường Y cùng tam Vương phi Túc Sa Duyệt Dung quá thân cận, vẫn bị Thái tử cùng nhị hoàng tử căm hận, nếu để bọn họ biết, Cố Thường Y lúc ở kinh thành, mỗi đêm đều mò đến trong viện Vương phi ngủ, thật không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng gì.

Trưởng Công chúa quyền thế ngập trời, không ai dám trêu chọc, bất quá nàng cũng không kiêu ngạo càn quấy. Chỉ có một tình huống ngoại lệ, chính là lúc Cố Nguyệt Mẫn chịu ủy khuất.

Minh Huy Công chúa bảy tuổi, Lũng Tây quận vương - con của Thái tử, đường huynh của Cố Nguyệt Mẫn, cười nhạo Túc Sa Duyệt Dung cùng Cố Thường Y quan hệ ái muội, nói Cố Kiến Khôn mắt mù, gièm pha như thế, là sỉ nhục hoàng gia. Chuyện này rất nhiều người biết, nhưng không ai dám nói ra. Nói xấu hoàng gia, cho dù là sự thật, cũng không thể nói ra, nếu không, vô luận ai đúng ai sai, kẻ nói ra, chính là đối địch với hoàng thất, huống chi, người bên ngoài cũng chỉ là suy đoán hãm hại, không có chút chứng cớ.

Cố Nguyệt Mẫn lúc này mới tức giận. Nàng thật thông minh, lúc ấy nhịn xuống, không có đấu lý, mà chờ đường huynh đi rồi, để lão ca tát mình một cái, lưu lại một dấu tay, sau đó chạy tới hoàng cung tìm Thái tổ Hoàng đế khóc kể, nói đường huynh nhục mạ khi dễ nàng, khóc đến đáng thương.

Thái tổ Hoàng đế ôm nàng liên tục dỗ dành, chưa kịp hạ chỉ trách tội, Trưởng Công chúa Cố Thường Y đã nhanh chân đem Lũng Tây quận vương mười bảy tuổi treo trên cây đánh một trận, còn nói, Cố thị ta không còn là một gia tộc bình thường như trước mà nay chính là đứng đầu thiên hạ, sau này Cố thị hoàng tộc người nào như hắn thiếu khuyết phong phạm hoàng thất, mở miệng nói lời dơ bẩn, liền bị đánh như thế! - Ngụ ý, ai dám mắng cháu gái bảo bối của ta thì thử nhìn một chút, xem cô nãi nãi ta làm cho hắn trầy da tróc thịt như thế nào!

Từ khi biết Túc Sa Duyệt Dung có bệnh di truyền, Cố Thường Y liền giúp tiểu Nguyệt Mẫn đả thông hai mạch nhâm đốc, đã sớm trở thành tiểu cao thủ, Lũng Tây quận vương kia sao lại là đối thủ của nàng? Cố Thường Y biết rõ hắn bị Cố Nguyệt Mẫn hãm hại, nhưng Cố Thường Y chính là bao che khuyết điểm, thì sao chứ?

Lúc Cố Thường Y hai mươi tuổi, một bộ phận nhỏ của Hung Nô binh khôi phục, ở biên cảnh cướp bóc, Cố Thường Y dẫn dắt Thanh Nha kỵ chống đỡ Hung Nô, trở thành kỵ binh đứng đầu Đại Yến.

Một năm sau, Kim Trướng vương kỵ của Hung Nô xuất động, bị Mạc thị thương đội của Túc Sa Duyệt Dung thăm dò, vì thế Cố Thường Y trù tính, lấy Thanh Nha Kỵ làm chủ, mấy vạn bộ binh làm phụ, bắt sống Lục vương tử của Hung Nô, đổi lấy mấy ngàn bảo mã của Hung Nô, quân dân đại Yến reo hò.Chuyện Thanh Nha kỵ đánh bại Kim Trướng vương kỵ chấn động Hung Nô, Trưởng Công chúa được xưng là ' Thanh Lang ', Cố Thường Y sau đó biết, cười ha ha, đem kỵ binh thân vệ của mình đổi tên là Thanh Lang kỵ, là kỵ binh đứng đầu thiên hạ.

Lại hai năm sau, Cố Thường Y hai mươi ba tuổi chém đứt cánh tay trái của đại tướng Hung Nô - Cao Khôn. Chiến tích như thế, chỉ có Cố Kiến Khôn năm đó lãnh binh Nam hạ mới so được. Thái tử dâng thư muốn đoạt quân quyền của Cố Thường Y, bị Thái tổ Hoàng đế quở trách. Lúc ấy thân thể Hoàng đế đã rất yếu, chỉ có Cố Thường Y vì hắn đi tìm Thần y trong giang hồ, hầu hạ hắn uống thuốc, ở trong cảm nhận của Hoàng đế, ba nhi tử đều bất hiếu, chỉ có tiểu nữ nhi là tri kỷ nhất, thử hỏi, ai có thể so sánh?

Cố Thường Y hai mươi tứ tuổi, Cố Nguyệt Mẫn mười tuổi, Yến Thái Tổ băng hà. Thái tử cùng Cố Kiến Khôn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, Cố gia Tam Lang dẫn dắt binh sĩ cùng Thái tử, nhị Hoàng tử đại chiến hoàng thành. Tam vương phủ được Cố Thường Y bảo vệ, vững như Thái Sơn, thắng bại kỳ thật ngay từ đầu đã định.

Túc Sa Duyệt Dung trở thành Hoàng hậu, Cố Kiến Khôn hậu viện càng to lớn. Đế - Hậu cảm tình rất tốt, nhưng Hoàng đế chưa bao giờ ngủ lại tẩm cung Hoàng hậu. Cố Thường Y phò vua có công, thân kiêm chức đại thống lĩnh Long Võ Quân. Thống lĩnh Long Võ Quân cùng hai vị tướng quân tả hữu có quyền tùy thời xuất nhập hoàng cung, mặc kệ thời điểm gì dù đại môn hoàng cung đóng cửa cũng phải mở ra cho bọn họ tiến vào. Vì Cố Thường Y là nữ tử, cho nên toàn bộ hoàng cung bao gồm hậu cung của Hoàng đế cũng một đường thuận lợi không cản trở. Trong đó, hữu quân phó thống lĩnh Long Võ Quân - Mục Thắng là tâm phúc của Cố Thường Y, khi Cố Thường Y lãnh binh ở ngoài, Mục Thắng chỉ nghe theo hiệu lệnh của Hoàng đế, Hoàng hậu và tiểu công chúa Cố Nguyệt Mẫn.

Hai năm sau.

Cố Nguyệt Mẫn mười hai tuổi, Cố Thường Y hai mươi sáu, Hoàng hậu ba mươi tuổi.

Túc Sa Duyệt Dung bỗng nhiên phát bệnh, thuốc hay châm cứu cũng vô hiệu.

“ Túc Sa Duyệt Dung! Ngươi là người nhẫn tâm! Ngươi sao có thể bỏ mặc để ta một mình sống? Ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy! “

Cố Thường Y nhìn Túc Sa Duyệt Dung, bi thương đến nước mắt cũng không chảy được, lẳng lặng nhìn người gầy gò trên giường, cực kỳ bi thương.

Túc Sa Duyệt Dung đưa tay về phía nàng nói: “ Thường Y, ngươi lại đây. “

Cố Thường Y đi qua, quỳ gối bên giường, nắm lấy tay nàng.

Trước giường bệnh, hai người đều lộ vẻ không đành lòng. Nhưng, một người muốn đối phương sống thật tốt, một người muốn cùng đối phương ra đi.

“ Ngươi nhẫn tâm để hai hài tử của ta bị khi dễ sao? “

Túc Sa Duyệt Dung, không hổ là hồ ly xảo quyệt trong lòng Cố Thường Y, chỉ cần dùng Cố Nguyệt Mẫn và Cố Duệ, liền chặt đứt ý niệm muốn chết trong đầu nàng.

Cố Thường Y cắn môi dưới, đau khổ lại không nỡ rời xa, “ Túc Sa Duyệt Dung, ngươi là nữ nhân giảo hoạt nhất thiên hạ! “Túc Sa Duyệt Dung híp mắt mỉm cười, dường như có thiên ngôn vạn ngữ, lại không nói được một lời. Ở trong lòng bàn tay nàng viết.

Người thương, chỉ có Thường Y.

Cố Thường Y nắm chặt những chữ vô hình trong lòng bàn tay, nước mắt tuôn như suối trào, gắt gao nắm chặt tay nàng không buông. Đến khi sắp đi, nàng rốt cục cũng chịu thừa nhận, cả đời này của nàng, chỉ yêu một người là Cố Thường Y.

Cố Thường Y chợt thấy bàn tay nàng buông lỏng, tâm như hầm băng.

Đại Yến quốc, Hoàng hậu hiền hậu, thiện lương mất, Hoàng đế dừng triều nửa tháng, cả triều văn võ đau thương.

Từ đó về sau, Cố Thường Y rời đi hoàng thành, không cần thiết sẽ không bước vào hoàng thành một bước. Có người nói, Trưởng Công chúa rốt cục cũng biết tránh hiềm nghi - một Trưởng Công chúa quyền khuynh thiên hạ, đương nhiên ảnh hưởng đến uy quyền của Hoàng đế.

Nhưng mà, Hoàng đế hiểu được, nàng vì sao không muốn trở về. Đơn giản, nàng không muốn ở lại nơi thương tâm này.

Lăng mộ Hoàng hậu do Cố Thường Y tự mình giám sát tu kiến. Nhưng lúc Cố Thường Y rời hoàng lăng, lại mang theo một bình gốm sứ, nhưng không có ai dám hỏi trong bình đó đựng gì.

Sau đó không lâu, Thiên Ngọc Lâu thần bí nhất thiên hạ, tổng bộ dời đến phương Bắc. Ngọc Lâu chủ vô cùng thích đến Tấn Dương, chỗ của Trưởng Công chúa, chỉ là Cố Thường Y hiển nhiên đối với nàng không chút hứng thú. Thứ nàng quý trọng nhất, chính là bình sứ ở đầu giường.

Một năm sau, Cố Nguyệt Mẫn mười ba tuổi, đi theo Thiên Vân Quan - Tiêu Dao Tử lên Bắc thượng, đánh bại cao thủ số một Hung Nô - Hô Bột Tà, ở Trấn Bắc đại quân, cùng ' cân quắc anh thư ' * cô cô gặp mặt.

( *) Cân quắc anh thư = Cân quắc tu mi = cân quắc anh hùng: Bậc đàn bà có khí phách không kém gì đàn ông.

Cố Thường Y một thân thanh sam, không vật dư thừa, màu da hơi đen, phong sương gió Bắc tôi luyện nàng càng thêm kiên nghị. Cố Nguyệt Mẫn hỏi nàng : “ Cô cô, chúng ta trở lại kinh thành được không? Mẫn nhi nhớ người. “

Cố Thường Y giơ chén rượu mạnh lên, uống một hơi cạn sạch, có chút chua sót cười nói: “ Mẫn Nhi, ngươi trưởng thành! “ Chỉ vào bên cạnh muốn nàng ngồi, ngôn ngữ thân thiết, “ Sao lại giống như tiểu đại nhân thế? Đến đây, hôn cô cô một cái, ta cho ngươi quà! “

“ Cô cô! “ Cố Nguyệt Mẫn giậm chân, “ Ta không còn là tiểu hài tử! “

“ Ở trong mắt ta, ngươi vĩnh viễn chỉ lớn bằng này! “ Cố Thường Y hai tay so ở độ cao thấp thấp, sủng nịch nhìn nàng, nói, “ Nay Cố gia đã là hoàng thất, hoàng thất vô tình, ngươi trôi qua tốt không? “

Cố Nguyệt Mẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng, nói: “ Từ khi mẫu hậu qua đời, hoàng cung kia lạnh lẽo khiến lòng người băng giá. “

Cố Thường Y đem chén rượu thứ hai uống vào, nói: “ Vì đại nghĩa bỏ qua tiểu tiết, hắc, đây là người hoàng gia. Mẫn nhi, ngươi xem dân chúng bên này. Mỗi khi có tướng sĩ đi tuần, người người đưa tiễn, mỗi khi có tướng sĩ đi về, người người chào đón. Mặc dù không vinh hoa quyền đến, cũng không thiên kim phú quý, ở trong mắt ta, so với cái gì cũng đều ấm áp, so với hoàng cung kia đã không còn ..., đâu chỉ tốt hơn trăm ngàn lần? Đứa nhỏ, nếu có một ngày, ngươi chán ghét hoàng thành, chán ghét âm mưu, liền đến chỗ của ta! Dốc hết sức phá mọi trở ngại, vị trí Trấn Bắc đại nguyên soái của ta để giành cho ngươi, ai cũng không lay chuyển được! “

Cố Nguyệt Mẫn trở về thời điểm, mang theo bảo kiếm của Cố Thường Y cùng bảo mã ' Dung Dung '.

Lại qua ba năm, Bộc Vương Cố Hiêu cấu kết Hung Nô, ám sát Minh Huy Công chúa, Hoàng đế giận chó đánh mèo Thái tử. Cố Thường Y nghe được tin tức, viết một phong thơ trở về. Ở cuối thơ, viết một hàng chữ nhỏ bằng máu:

Còn nhớ lời thề trước đình hoa?

Lòng của Cố Tam Lang lại bay trở về Cố phủ năm đó, khi đó, Cố Thường Y mới mười ba tuổi đã nói:

“ Đời này, ta phụ trợ Tam ca chinh chiến thiên hạ, chỉ cần Tam ca đáp ứng ta một việc! “ Cố Thường Y nói, “ Tam ca đáp ứng ta, từ nay về sau, ở trong hậu viện của ngươi, tuyệt đối không để Túc Sa Duyệt Dung có chút ủy khuất nào. Một đời một thế, ngươi phải đối đãi với nàng thật tốt! “

Khi đó, hắn đáp: 

“ Được, ta đáp ứng ngươi! “

Cố Kiến Khôn biết rõ tâm ý của muội muội, nhưng vì nghiệp lớn của bản thân, thiết kế thân muội duy nhất, còn là người do một tay mình nuôi lớn.

Ngày này sau mười bảy năm, Cố Kiến Khôn cầm phong thư Cố Thường Y viết, nhìn hàng chữ “ Còn nhớ lời thề trước đình hoa? “, vị đế vương tâm như sắt đá, trên mặt không nhịn được lộ ra thần sắc bi thương áy náy.

Cũng từ đó, vị trí thái tử vững chắc.

Lại một mùa xuân đi qua, nữ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy Đại Yến, Trưởng công chúa quyền khuynh thiên hạ, ở thảo nguyên, nằm trên lưng ngựa, một tay cầm kiếm, một tay ôm tro cốt Túc Sa Duyệt Dung, lệ rơi đầy mặt.

Gang tấc như thiên nhai, đối diện như hải giác. Hóa điệp khứ tầm hoa, dạ dạ tê phương thảo * .

------------

Dịch nghĩa: Từ bài Quân Sinh.

Ta xa người chân trời, người cách ta góc biển. Hóa bướm đi tìm hoa, hằng đêm đậu trên cỏ.

------------

Nàng nhớ rõ, khi đó, Túc Sa Duyệt Dung ngón tay lạnh lẽo, ở trong lòng bàn tay nàng viết xuống ——

Người thương, chỉ có Thường Y.

  ------------ 

P/S: Buồn quá mấy chế TT.TT. Chương siêu dài luôn, hết phiên ngoại của hai người này rồi nha. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.