Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 27: Thử Ở Chỗ Này Một Chút




Phiên ngoại 1: Cố thị có nữ tên Duyệt Dung.

Thường Y, tốt nhất là không thương, mười năm sau không phải nhớ. * 

----- Túc Sa Duyệt Dung ------.

Túc Sa Duyệt Dung ngồi trên băng ghế cạnh rừng trúc, ngón tay thon dài cầm lấy một quân cờ đen sáng bóng, nhẹ nhàng đặt trên bàn cờ. Nàng tuy mới mười lăm, cũng đã xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, quân cờ do mặc ngọc chế thành dưới làn da như tuyết của nàng cũng ảm đạm hơn vài phần.

Đối diện bàn cờ là một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc phơ, trong mắt mang theo ý cười bất đắc dĩ có vẻ cưng chìu.

“ Dung nhi, một chiêu này của ngươi, thật khiến cho vi sư tiến thối lưỡng nan a! “

“ Sư phụ cũng có lúc khó xử? Bất quá chỉ là một kiếp *  mà thôi. “ Túc Sa Duyệt Dung cười đến vân đạm phong khinh, “ Sư phụ nếu không đổi ý, đệ tử cũng không chặt được đầu rồng! “

“ Một kiếp? “ Lão đạo sĩ lắc đầu, “ Ngươi a ngươi! Ba ván liên tục, còn nhỏ tuổi, tính kế vi sư nhưng thật ra càng ngày càng thành thạo! “ Bàn cờ ba kiếp liên tiếp không phân thắng bại, ai cũng không có biện pháp nhượng bộ, ai lui, liền thua, nhưng nếu không lui, liền ở ba kiếp này hòa nhau, cứ tiếp tục chơi tiếp, cũng không phân ra thắng bại.

-------------------

( *) Luật cờ vây:

Có một nguyên tắc gọi là ' Quy tắc kiếp '.

Nếu bạn bắt một quân, sẽ có thể xảy ra một trường hợp: bên đen có thể chơi ở điểm B và bắt bên trắng điểm A. Tiếp theo, đến lượt đi của bên trắng. Lúc này, bên trắng lại có thể đặt quân tại điểm A và bắt bên đen, điều này có thể dẫn đến việc quay trở lại như tình huống ban đầu. Trường hợp này được gọi là “ kiếp “.

-------------------

“ Vi sư đã chừng này tuổi, nào có khí lực cùng ngươi chậm rãi chơi cả đời? “ Lão đạo sĩ híp mắt, trong lời nói có chút ẩn ý.

“ Sao lại không được chứ? “ Túc Sa Duyệt Dung có chút ảm đạm, nói, “ Sư phụ không phải nói, ta chỉ có thể sống thêm mười năm sao? Chỉ sợ đệ tử mới là người không thể đợi bàn cờ này kết thúc? “

Lão đạo sĩ than nhẹ một tiếng, ánh mắt thương tiếc, nói: “ Nếu ta có thể gặp ngươi sớm hơn mười năm... không, sớm hơn năm năm, dùng Tiên thiên chân khí đả thông hai mạch nhâm đốc của ngươi, thì không phải nhìn ngươi cứ như vậy từ từ suy yếu... “

“ Mệnh đã định sẵn mà thôi. “ Túc Sa Duyệt Dung ngược lại cười thoải mái, “ Số trời đã định, người không thể cưỡng cầu. Sư phụ không phải nói, nếu có thể được cao thủ độc y ' Thần Cơ Tử ' xuất thủ, ta còn có cơ hội sống thêm mười năm sao? Có hy vọng này, đồ nhi cũng không coi là đoản mệnh. “ Nói xong cười khẽ nói, “ May mắn sư phụ có sư huynh Tiêu Dao Tử kế thừa y bát của Thiên Vân Quan  , không cần đệ tử quan môn vô dụng như ta. “” Ngươi a ngươi! “ Lão đạo sĩ ha ha cười lắc đầu, nói, “ Cũng tốt, mặc kệ mười năm hay trăm năm, hồng trần thế tục, cũng là một đời! “

Túc Sa Duyệt Dung nói: “ Bệnh di truyền của Túc Sa gia, chỉ cần huyết mạch không dứt, nữ tử đời đời đều không thoát được. Sư phụ, này một kiếp nếu không dừng, liền mong sư tôn lúc còn sống, hạ xong bàn cờ này. “

“ Ta thu được đệ tử như ngươi cũng không biết là may mắn hay bất hạnh! Ở đời đều là ' Sư phụ có việc, đệ tử hết lòng ra sức ', còn đồ nhi ngươi, lại đưa đến cho sư phụ thêm phiền phức! “ Lão đạo sĩ đối với đệ tử mình sủng ái này chỉ biết đành chịu, nói, “ Như vậy đi, nếu tương lai ngươi có nữ nhi, ta sẽ để Tiêu Dao thu nàng làm đệ tử, vì nàng đả thông hai mạch nhâm đốc. Nhưng... “ Nói tới đây, lão đạo sĩ cố ý dừng một chút.

Nhưng mà Túc Sa Duyệt Dung như trước vẻ mặt mang ý cười, không có chút lo lắng, nghe hắn tiếp tục nói xong: “ Nhưng, nếu nàng không có thông minh như ngươi, đừng có mong ta thu nhận nàng vào Thiên Vân Quan! “

Túc Sa Duyệt Dung ân cần châm trà cho lão đạo sĩ, cười giống như tiểu hồ ly thực hiện xong ý đồ, nói: “ Vẫn là sư  phụ tốt nhất! “ Lão đạo sĩ chỉ đành nhìn trời than thở, thầm nghĩ: Đây là lần thứ mấy mình bị đồ đệ tính kế?

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng người hét, làm cho cả biệt viện trúc lung lay rung chuyển.

“ Túc Sa Duyệt Dung! Ngươi đi ra đây ——”

Nghe thấy thanh âm này, tay đang châm trà của Túc Sa Duyệt Dung hơi dừng lại, ý cười trong mắt như muốn tràn ra, không giấu được vui vẻ sung sướng trong lòng.

Lão đạo sĩ có chút ngạc nhiên, đệ tử này của hắn, lòng dạ rất sâu. Từ lúc bảy tuổi, đã bắt đầu giúp Túc Sa gia bày mưu tính kế, Túc Sa gia từ đang suy yếu đi đến bây giờ, hiệu buôn mọc lên khắp Giang Nam, công lao của Túc Sa Duyệt Dung không thể không kể đến. Túc Sa có hai người ca ca, một người mưu kế vô song, một người dũng mãnh vô địch, là trụ cột của Túc Sa gia, nhưng người ngoài không ai không biết, hai người huynh đệ này đều nghe theo nàng phân phó làm việc.

Tiểu đồ đệ thông minh vô song này, cho dù ở trước mặt hắn cũng không để lộ tâm tư, liền ngay cả nụ cười khuynh đảo chúng sinh cũng là giả. Cười rực rỡ như hoa đào, ý cười lan tận đáy mắt, lấy hiểu biết của hắn đối với tiểu đồ đệ này, chẳng lẽ là...

“ Dung Nhi, chẳng lẽ ngươi... “ Lão đạo sĩ vuốt ve quân cờ bạch ngọc, ánh mắt ngưng trọng, “ Ngươi cũng biết, lỡ như có sơ suất thiên hạ... “

Túc Sa Duyệt Dung bình tĩnh thu cờ, nói: “ Sư phụ, người quên sao, đệ tử chỉ sống thêm được mười năm. Nàng mới mười hai tuổi, chờ nàng trưởng thành, hiểu được tư tình nhi nữ, thì ta cũng đã xuống mồ. Chuyện người lo lắng, sẽ không phát sinh. “

Lão đạo sĩ nhìn vào mắt nàng, như muốn tìm ra đáp án nói: “ Số mệnh, có đôi khi không thể cưỡng cầu ; Số mệnh có đôi lúc ngươi trốn cũng không thoát. Dung nhi, từ lúc ngươi mười tuổi, đây là lần đầu tiên vi sư thấy ngươi như vậy... Thôi, tùy tâm ý của ngươi đi! “Túc Sa Duyệt Dung kiên nhẫn đem từng quân cờ bỏ vào hộp, thấp giọng nói: “ Đệ tử hiểu... “

Lão đạo sĩ nghe nàng trong giọng không xác định, ngắt lời nói: “ Dung Nhi, ngươi quá tự phụ, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy. “

Túc Sa Duyệt Dung nhắm mắt lại, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: “ Tình cảm khó nén. “

“ Đồ nhi ngốc... “ Lão đạo sĩ buông chén trà, thu liễm thần sắc, đôi mắt phảng phất như nhìn thấu phàm trần thế tục, “ Vi sư đi Nga Mi tìm Thần Cơ Tử nói vài lời tốt giúp ngươi, rồi sau đó sẽ ở trong núi bế quan cảm ngộ thiên đạo, ta với ngươi liền từ biệt ở đây! “

Túc Sa Duyệt Dung rốt cục lộ ra thần sắc không nỡ, nói: “ Đệ tử còn có thể gặp lại sư phụ không? “

“ Lão già như ta, gặp hay không gặp, có gì khác nhau? Ngươi không phải nữ tử tầm thường, không cần lộ ra bộ dáng như tiểu nhi nữ? Thiên hạ loạn thế sẽ sớm bắt đầu, ngươi tự lo bản thân cho tốt! “ Lão đạo sĩ nói xong, đặt quân cờ bạch ngọc trong tay lên bàn cờ, nghênh ngang mà đi.

Túc Sa Duyệt Dung cầm lấy quân cờ, vốn quân cờ tròn đầy liền trở nên trơn nhẵn, trong suốt, mỏng manh như cánh ve.

“ Túc Sa Duyệt Dung! Hồ ly nhát gan này, ngươi trốn ở đây? “ Âm thanh từ ngoài rừng trúc dần dần gần hơn.

“ Ai, cô nương, nhị tiểu thư của ta đang chiêu đãi khách quý, ngươi không thể vào trong! “ Theo âm thanh thở hổn hển của đại quản gia Túc Sa Vinh truyền đến, Túc Sa Duyệt Dung đứng dậy, từ trong khe hở rừng trúc nhìn ra, một cô gái mười hai mười ba tuổi mặc huyền sắc cẩm bào, trong tay cầm trường kiếm, mũi chân điểm trên mặt đất, bước nhanh như bay. Một nam tử bốn năm mươi tuổi theo ở phía sau.

“ Cái gì mà khách quý? Nếu thật là khách quý, sao không tiếp đãi ở chính sảnh? Ta xem nàng rõ ràng chính là sợ, ở trong rừng trúc trốn ta! “ Cố Thường Y bộ dạng cũng không phải xuất chúng, thậm chí, còn rất bình thường. Nhưng dung mạo của nàng đầy anh khí, thần sắc trong trẻo, như hoa rừng trúc xanh, vừa thấy, khiến cho Túc Sa Duyệt Dung trước mắt sáng ngời.

“ Hồ ly! “ Cố Thường Y con ngươi như suối nước trong trẻo hoạt bát bổng nhiên nhìn đến, Túc Sa Duyệt Dung chỉ cảm thấy tim trong phút chốc ngừng đập, gần như hít thở không thông. 

“ Hồ ly! Ngươi ở chỗ này! “ Cố Thường Y lập tức thay đổi tuyến đường hướng bàn cờ chạy tới, “ Xem ngươi còn trốn được không! “

Túc Sa Duyệt Dung ý cười trong suốt nhìn nàng một cái, không nhanh không chậm lấy ra hai chén sứ xanh, nghiêng ấm trà, nước trà màu xanh biếc đẹp động lòng người, hương khí tràn ngập.

“ Bắt được ngươi! “ Cố Thường Y nhảy lên đình trúc, nắm lấy cổ tay của Túc Sa Duyệt Dung, “ Giờ ngươi muốn trốn cũng không được! “

Túc Sa Duyệt Dung ngạc nhiên, nhìn tử sa ấm trà trong tay, lại nhìn một chút bàn tay bắt lấy tay nàng, cuối cùng nhìn về phía Cố Thường Y, vẫn duy trì tư thế châm trà, mỉm cười không nói.Cố Thường Y lúc này mới nhìn thấy Túc Sa Duyệt Dung đang châm trà, sắc mặt ửng đỏ, buông tay ra. Cố Thường Y bây giờ vẫn là cô gái hoạt bát vui vẻ, thấy bản thân lỗ mãng, buông lỏng tay ra, thần sắc có chút xấu hổ. Nhưng trong giây lát xấu hổ biến mất, chỉ còn lại biểu tình khiêu khích cây ngay không sợ chết đứng: “ Túc Sa Duyệt Dung! Lần này chúng ta lại đấu! “

Cố Thường Y ghét nhất là lúc bị ánh mắt của Túc Sa Duyệt Dung nhìn đến, giống như cái gì cũng điều biết, cái gì cũng đều hiểu! Là do tài lực của Túc Sa gia, nên mới có gì mà ' Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ', ' Thiên hạ đệ nhất tài nữ ', vậy mà ánh mắt nàng nhìn mình cứ như đang nhìn một hài tử, như thể nàng đây đường đường là thiên kim Cố gia, thiên tài văn võ song toàn ở Giang Nam thì so ra cũng thua kém nàng ta!

“ Lần này ta nhất định sẽ thắng ngươi! “ Nàng nhất định phải khiến cho Túc Sa Duyệt Dung thừa nhận nàng so với nàng ta mạnh hơn!

“ Được! “ Túc Sa Duyệt Dung mặt đầy mỉm cười, săn sóc đưa cho nàng chén trà, không hề gấp gáp, giống như Cố Thường Y đến không phải để gây hấn mà là đến xin cơm.

“ Thường Y, lần này chơi cái gì? Chơi cờ? “ Túc Sa Duyệt Dung ngồi xuống ghế đá, một tay chống cằm, một tay vuốt quân cờ, vẻ mặt vui vẻ chờ mong, ngữ khí ôn nhu, trong giọng cười mang theo chút trêu đùa.

“ Mới không chơi cờ... “ Cố Thường Y tiếp nhận chén trà mới bỗng nhiên phản ứng lại, “ Ta mới không muốn cùng ngươi chơi đùa! Ta muốn cùng ngươi tỷ thí! Ngồi trơ một chỗ vài canh giờ, nhàm chán muốn chết! “ Hơn nữa, kì nghệ của Túc Sa Duyệt Dung so với đại ca nàng còn lợi hại hơn, nàng mới không thèm đấu! Lần trước giải câu đố, còn lần trước trước nữa làm thơ, đều thua nát bét hết... Đáng giận! Nàng không tin, mình cái gì cũng kém hơn Túc Sa Duyệt Dung!

Cười! Còn cười! Cười đến như hồ ly! Nhìn nụ cười kia Cố Thường Y liền tức giận! “

“ Được! “ Túc Sa Duyệt Dung nghiêng đầu, nói, “ Vậy thì... chúng ta đấu nữ hồng * ? “

( *) Nữ hồng: Thêu thùa, may vá.

Phốc ---.

Cố Thường Y phun ngụm trà trong miệng, liên tục ho khan.

Nữ hồng? Nàng đời này cũng sẽ không đụng vô trò đó! Ba đời nữ nhân Cố gia đến nay, người người đều là nữ trung hào kiệt, chưa từng biết nữ hồng!

Túc Sa Duyệt Dung một tay lôi kéo nàng, một tay giúp nàng vỗ lưng, “ Được rồi, được rồi! Uống chậm một chút! “

Rốt cuộc là ai khiến nàng bị sặc? Còn không phải người đang cười như hồ ly này sao!

Nàng nhất định là cố ý! Tuyệt đối là cố ý! Hồ ly giảo hoạt đáng giận này, nhất định là cố ý thừa dịp lúc nàng uống trà mà nói những lời này! 

--------------------

( *) Câu nói ' Thường Y, tốt nhất là không thương, mười năm sau không phải nhớ ' của Túc Sa Duyệt Dung, chắc có liên quan đến bài thơ  ' Tương tư Thập giới thi ' của Thương Ương Gia Mục Thố ( 1683-1706) _ Đạt Lai Lạt Ma Tây Tạng đời thứ sáu.

Phiên âm tiếng Hán:

“ Đệ nhất tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến.

Đệ nhị tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư.

Đệ tam tối hảo bất tương bạn, như thử tiện khả bất tương khiếm.

Đệ tứ tối hảo bất tương tích, như thử tiện khả bất tương ức.

Đệ ngũ tối hảo bất tương ái, như thử tiện khả bất tương khí.

Đệ lục tối hảo bất tương đối, như thử tiện khả bất tương hội.

Đệ thất tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương phụ.

Đệ bát tối hảo bất tương hứa, như thử tiện khả bất tương tục.

Đệ cửu tối hảo bất tương y, như thử tiện khả bất tương ôi.

Đệ thập tối hảo bất tương ngộ, như thử tiện khả bất tương tụ.

Đãn tằng tương kiến tiện tương tri, tương kiến hà như bất kiến thời.

An đắc dữ quân tương quyết tuyệt, miễn giáo sinh tử tác tương tư. “

Dịch nghĩa:

“ Một, tốt nhất là không gặp, không gặp sẽ không yêu.

Hai, tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư.

Ba, tốt nhất không làm bạn, không bạn sẽ chẳng nợ nhau.

Bốn, tốt nhất là không thương, không thương làm sao nhớ.

Năm, tốt nhất chưa từng yêu, không yêu thì sẽ chẳng bao giờ chia tay.

Sáu, tốt nhất không có quan hệ gì, đã không quan hệ hà cớ phải gặp nhau.

Bảy, tốt nhất không gây lỗi lầm, như vậy không cần phụ rẫy.

Tám, tốt nhất không hứa hẹn để người khỏi mang lòng chờ đợi.

Chín, tốt nhất không phụ thuộc, như vậy chẳng sinh ra dựa dẫm.

Mười, tốt nhất nữa là không tình cờ gặp mặt, mãi mãi không ở bên nhau.

... Nhưng vừa gặp được, liền hiểu. Có gặp không gặp khác gì nhau? Đành cùng người quyết ý đoạn tuyệt, tránh một lúc thương nhớ đến sống chết... “

P/S: Bài thơ này rất hay ^-^! Có trong phim Bộ Bộ Kinh Tâm, nhạc phim tên là Tương Tư Thập Giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.