Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 12: Dùng Bể Cá Nuôi Nó




“Mau! Bao vây cho ta! Một con chuột cũng không để chạy thoát!“.

Nguyên Thương nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy vị Tướng quân cầm đầu mặt có râu hàm, thân cao tám thước, mặc khôi giáp màu vàng, ngồi trên một con ngựa cao to, tay phải cầm một trường đao màu bạc, uy phong lẫm liệt.

Trần Tam dẫn hai người các nàng đi vào hậu viện trong phòng lớn chứa thuốc, mở ra mật thất chứa dược liệu trân quý, nói:“Hai người các ngươi trốn vào đi! Bên ngoài để ta ứng phó. Không gọi các ngươi, thì không thể đi ra.” Nói xong lập tức đóng cửa mật thất.

Mật thất đóng lại sau, bên trong nhất thời trở nên tối om. Bất quá bên trong hai vị đều là sát thủ chuyên nghiệp, nhìn không thấy ánh sáng cơ hồ đối với các nàng không có gì ảnh hưởng.

Bên cạnh cầu thang mật thất có một bậc thềm, phía trên bậc thềm có hai cái lỗ nhỏ, ánh sáng từ lỗ nhỏ đó chiếu vào, trong mật thất tối đen dễ dàng thấy được.

Nguyên Thương đi đến chỗ cái lỗ đó, hướng ra phía ngoài nhìn, phát hiện đây là một cái kèn đồng dài, từ trong hướng ra ngoài nhìn thấy rất rõ ràng, theo ngoài vào trong cái gì cũng không thể thấy. Nguyên Thương nhớ lại một chút khung cảnh vừa rồi, phát hiện hai cái lỗ này hẳn chính là hai mắt của tượng phật bằng đồng bên ngoài!

Bên người bổng thấy có cái gì đó ấm áp tiến lại, không cần quay đầu Nguyên Thương cũng biết là Ngọc Khanh Hồng. Ngọc Khanh Hồng chiếm lấy một cái lỗ khác hướng ra phía ngoài nhìn.

Không bao lâu, liền có tiếng bước chân truyền đến, ở trong phòng thuốc trống trải có vẻ dị thường rõ ràng. Nguyên Thương nghe thấy thanh âm quen thuộc nhập vào cốt tủy kia:“Các ngươi đi ra ngoài, cách xa ba trượng, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần căn phòng này!”

Nghe thấy thanh âm trong trẻo đó, tim Nguyên Thương bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Quái, Nguyên Thương nàng tâm lý tố chất luôn luôn tốt lắm, như thế nào sẽ bởi vì vài cái binh sĩ triều đình mà khẩn trương? Nếu nàng muốn, có thể đem trong viện mọi người làm cho hôn mê, chính là cần phải thêm chút công sức thôi  - Trần Tam gia gia có đầy đủ dược liệu, các loại trân quý dược liệu thế nhưng cũng có, cái gì nhân sâm ngàn năm, linh chi cũng không thiếu! Nghe nói Hoàng đế lão nhân muốn có cái gì dược quý, còn phải bí mật lấy lòng hắn. Mấy ngày nay, Nguyên Thương đem các loại mê dược, giải dược, độc dược lấy đến, toàn thân đều cất đầy túi độc dược, việc này nói chung có thể làm cho cái sát thủ xuyên qua thiếu cảm giác an toàn, an tâm hơn.

Nhưng mỗi lần, thấy vị Công chúa võ nghệ bất phàm này luôn làm cho nàng cảm thấy một cỗ nguy cơ không diễn tả được.

Nguyên Thương theo trong lỗ, nhìn thấy cái người quen thuộc kia, cùng Trần Tam hai người tiến vào.

“Công chúa, ngươi ngay cả tiệm thuốc của lão nhân cũng muốn lục soát sao?”

Minh Huy Công chúa cười, nói:“Sư huynh thế nào nói thế? Nguyệt Mẫn làm sao dám lục soát chỗ của ngài? Luận về sư môn, Thần Cơ Tử sư bá cùng gia sư tình như huynh muội, Nguyệt Mẫn tựa như sư muội ngài giống nhau ; Luận về tuổi tác, Nguyệt Mẫn bất quá là cái tiểu nha đầu, ngài là trưởng bối, ta nghe ngài dạy bảo cũng là chuyện bình thường, làm sao dám lục soát sân ngài đây? Những binh sĩ này ai dám động đến một gốc cây ngọn cỏ trong viện, kia là lỗi của Nguyệt Mẫn!”Những lời này làm cho Trần Tam mặt mày hớn hở, có thể hiệu quả hơn nhiều những gì nữ thích khách Ngọc Khanh Hồng này nói. Hơn nữa thanh âm của nàng tự nhiên mang theo ý cười, lộ ra vị ngọt ngào, làm cho tâm tình người ta thoải mái, như thế nào cũng không chán ghét được, Trần Tam nghe thấy biểu tình liền dịu xuống:“Người Thiên Vân Quan các ngươi, một cái so với một cái càng biết nói chuyện!”

Nguyên Thương khóe miệng giơ lên một chút cười lạnh. Công chúa này, nhưng thật ra giả bộ thật giỏi, đối với ngoại nhân cũng làm ra vẻ như vậy. Hơn một tháng qua, nàng cũng là giả bộ như vậy đối với nàng đi?

Lại nghĩ đến “Thiên Vân Quan” ba chữ này, như thế nào lại cảm thấy quen tai. Suy nghĩ một lát, mới giựt mình tỉnh ngộ - “Thiên Vân Quan” này, không phải chính là trong kinh thành truyền tụng ồn ào huyên náo “Phò mã công chúa, Kim Đồng Ngọc Nữ” chuyện xưa cái Thiên Vân Quan đó sao? Nghe đồn nói, nàng Tô Kì trưởng tôn của khai quốc công thần Triệu quốc công thiên tư trí tuệ, không bao lâu đã được Thiên Vân Quan chân nhân trong truyền thuyết thu về môn hạ, võ nghệ siêu quần, ưu tú bất phàm, sau lại còn cứu vị Minh Huy Công chúa này, Công chúa điện hạ yếu đuối...... Nếu chính mình cùng Minh Huy Công chúa đứng chung một chỗ, rốt cuộc ai mới giống cô gái yếu đuối?

Thiên Vân Quan...... Nguyên lai không phải là tin đồn vô căn cứ, thật sự có một môn phái võ lâm gọi là “Thiên Vân Quan”, hình như cũng rất lợi hại - nếu không như thế nào sẽ dạy dỗ ra được một cái Công chúa cao thủ lợi hại như vậy?

Trần Tam ngồi trên ghế bên cạnh quầy thuốc, Minh Huy Công chúa ngồi đối diện hắn, mặt mang theo tươi cười nhàn nhạt. Lúc này Minh Huy Công chúa mặc một bộ y phục rất đơn giản, thân áo màu hồng nhạt đường viền kim sắc, thoạt nhìn giống như y phục săn thú của hoàng tộc.

Chỉ nghe thấy Minh Huy Công chúa thở dài một tiếng, lại nói:“Sư huynh cũng biết, gần đây trong hoàng thành, có chuyện thích khách ám sát?”

Trần Tam gật đầu, Minh Huy Công chúa mang theo tươi cười không biết đã luyện qua bao nhiêu năm kia, lại nói:“Thích khách này bị trọng thương, đang ở phụ cận hoàng thành tìm y quán trị liệu. Ta phái người đuổi theo, phát hiện thích khách kia chạy trốn theo hướng này, ta lo lắng thích khách chó cùng rứt giậu, sẽ đến sân Trần sư huynh quấy rối, thế nên mới gọi vài tên binh sĩ trong quân đội đến, này đều là hán tử thô lỗ hành xử lỗ mãng, làm cho sư huynh chê cười.”

Trần Tam hừ một tiếng, nói:“Đến lục soát thích khách thì là lục soát, làm gì che che dấu dấu?”

Minh Huy Công chúa thản nhiên cười cười, nhíu mày, nói:“Không phải Nguyệt Mẫn che che dấu dấu, mà sự thật là như thế. Sư huynh có thấy những binh sĩ lục soát phòng ốc? Chúng ta bất quá là lo lắng thích khách kia vì cần y, tìm đến sư huynh dây dưa thôi.”

Minh Huy Công chúa dừng một chút, còn nói thêm:“Lần này thích khách có hai người cầm đầu, chúng ta đã bắt được một tên, thế mới biết, thích khách dĩ nhiên là đệ tử của Thiên Ngọc Lâu. Võ lâm ngũ đại nhân vật, Thần Y Môn Thần Cơ Tử, Thiên Vân Quan Tiêu Dao Chân Nhân, Thiên Ngọc Lâu Ngọc Hoàn Điền, Bạch Mã Tự Không Văn đại sư, cùng với Hoàng Tuyền Cốc Thành Thiên Xa, đều là những người tiếng tăm lừng lẫy, tiền triều loạn thế, phía Bắc đối mặt với Hung Nô binh lính, cũng từng cùng nhau bôn tẩu trên chiến trường giết qua địch nhân.

Thiên Ngọc Lâu lâu chủ cũng cùng gia sư xem như giao tình xưa, năm đó Cố gia khởi sự thời điểm, Thiên Ngọc Lâu chủ cũng giúp đỡ Cố gia mấy lần, Nguyệt Mẫn vẫn cảm động và ghi tạc trong lòng. Cố gia đáp ứng Thiên Ngọc Lâu ba điều kiện cũng chưa bao giờ dao động mảy may, Thiên Ngọc Lâu hơn mười năm qua cũng chưa bao giờ ám sát qua người của Cố thị. Nhưng lần này, vì sao ngoại lệ? Khẩu cung có thể giả, công phu không thể giả, nếu Thiên Ngọc Lâu muốn vi phạm lời hứa năm xưa, ta cũng chỉ có thể tìm thích khách bắt trở về, để cho Ngũ hoàng huynh mang binh đi tìm Ngọc Hoàn Điền lý luận một phen.”

Cái gọi là “Mang binh đi tìm lý luận một phen”, kia tự nhiên là xung đột vũ trang. Thiên Ngọc Lâu từ loạn thế đi đến nay, tất có năng lực bảo mệnh, nhưng đối mặt đại quân triều đình, làm sao có thể toàn thân trở ra?

Trần Tam ngữ khí có chút khẩn trương nói:“Này...... Này không tốt lắm đâu? Lúc trước, Hoàng đế từng đáp ứng qua Thiên Ngọc Lâu......”

“Thiên Ngọc Lâu cũng đáp ứng với Cố gia......” Minh Huy công chúa tươi cười thu liễm lại, thở dài một tiếng, nói,“Sư huynh cùng Thiên Ngọc Lâu là bạn cũ, nếu là sư huynh muốn bảo vệ một hai, Nguyệt Mẫn cũng không thể không cho sư huynh một cái nhân tình. Lần ám sát này, đối ngoại cũng không tuyên bố là ám sát ai, cho nên, nếu muốn hướng phụ hoàng giấu giếm việc này, cũng không phải không thể, chính là......”

Trần Tam lúc này nói:“Như thế nào có thể để cho triều đình cùng Thiên Ngọc Lâu trở mặt? Nay thiên hạ đã sơ định, nếu vọng khởi binh đao, người chịu khổ là dân chúng...... Công chúa, ngươi có chuyện gì khó xử, có thể nói ra. Hoàng đế nếu thật không truy cứu việc này không thể, ta chỉ có thể trước đem trương mặt dày này đi đến hoàng cung cầu xin.”

Minh Huy Công chúa lông mi thanh tú nhíu chặt lại, khẽ thở dài một tiếng, nói:“Nói thì dễ, chính là, thích khách này bắt cóc Phò mã của ta...... Sư huynh nói vậy chắc đã biết, Phò mã của ta là trưởng tôn của Triệu quốc công, ngoại tôn Tần tướng quân, năm đó cùng phụ hoàng kết bái huynh đệ, cũng là huyết mạch duy nhất của Tần tướng quân, nếu để phụ hoàng cùng Triệu quốc công biết được, thế nào cũng sẽ lập tức san bằng Thiên Ngọc Lâu!”

Trần Tam một bên nghe một bên vuốt chòm râu bạc của hắn, nghe vậy, bất tri bất giác kéo chòm râu. Đợi Cố Nguyệt Mẫn dứt lời, nói:“Kia thích khách ta biết, ta quả thật đã gặp qua. Nhưng ngại sư môn năm đó cùng hoàng gia minh ước, ta cũng không có cứu chữa cho nàng, chính là giới thiệu cho nàng một vị lương y mà thôi. Chuyện lần này, đều không phải là Thiên Ngọc Lâu mong muốn, tất cả đều do vài cái đệ tử tuổi trẻ không biết nặng nhẹ, mạo phạm hoàng gia, nhận đơn hàng của người ta, đều không phải là muốn tham dự vào triều đình. Ta sẽ cùng Ngọc Lâu chủ nói, đem người lần này ra tay giao cho Hoàng đế, đem Phò mã tìm trở về, việc này xóa bỏ, như thế nào?”

Minh Huy mắt sáng ngời, nói:“Sư huynh biết Phò mã ở nơi nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.