Nguyệt Nhi Viên

Chương 7




Đan Tâm vừa thay đồ xong đã bay qua phòng Lâm Thiên Vũ cửa cũng không cần gõ trực tiếp đi vào.

Lâm Thiên Vũ dựa lưng vào ghế hai chân thon dài duỗi ra gác lên bàn lười biếng nhắm hai mắt dưỡng thần.

Đan Tâm hơi ngớ người, ở chung một nhà với Lâm Thiên Vũ lâu như vậy đây là lần đầu tiên cô thấy anh an tĩnh thế này. Rón rén từng bước thật nhẹ đi đến gần hồn ma đẹp trai. Không nói cũng biết lúc ngủ Lâm Thiên Vũ đẹp như thế nào. Đôi môi có độ cong rất đẹp đã từng hôn cô này, chiếc mũi sọc dừa cao ráo này, cả hàng mi cong rủ xuống che đi đôi mắt khi nhìn cô rất dịu dàng nữa này. Anh mệt lắm sao vừa về đã ngủ rồi. Đan Tâm đưa tay chạm vào hàng mi, ghen tị thật lông mi còn dày hơn cả cô. Đầu ánh lên suy nghĩ nghịch ngợm, ngón tay lướt qua hàng mi tìm sợi dài nhất để......... nhổ.

"A..........."

Là Lâm Thiên Vũ bị nhổ lông mi đau nên kêu lên hay vẫn là......

"Anh.... anh không ngủ?"

"Anh đâu có nói là mình ngủ, sao đây nhân lúc anh ngủ nhổ sạch lông mi của anh hả?"

Bé con em thật nghịch ngợm, tay vòng qua vòng eo tinh tế ôm chặt lấy cô dựa sát vào người mình, cảm nhận tim cô đang đập loạn nhịp, nha mặt cũng phớt hồng lên rồi. Em dễ ngượng ngùng thật đấy, anh có làm gì em đâu chỉ là ôm thôi mà.

Tiếng thét vừa nãy là của Đan Tâm, lúc cô định ra tay nhổ mi đẹp của Lâm Thiên Vũ đã bị đương sự phát hiện, thế là hồn ma đẹp trai bắt lấy bàn tay đang "phạm tội" của cô kéo nhẹ một cái cả thân hình mềm mại của cô vừa vặn, gọn gàng nằm trong vòng tay của Lâm Thiên Vũ.

"Không ngủ anh nhắm mắt làm gì? Không cần ôm em nữa được không?"

Phớt lờ lời đề nhị của cô. Lâm Thiên Vũ không những ôm mà còn ôm chặt hơn lúc nãy, cằm tao nhã tựa lên đỉnh đấu Đan Tâm.

"Muốn lấy quà không?"

"Hả? Muốn."

Đan Tâm bừng tỉnh mục đích cô tìm Lâm Thiên Vũ là để lấy quà mà. Đáng đánh thật cô bị "sắc đẹp tội lỗi" của anh làm quên mất.

"Vậy.....hôn anh đi, anh sẽ đưa cho em."

Lâm Thiên Vũ đưa mặt mình sát mặt Đan Tâm.

"Em muốn hôn chỗ nào tùy em chọn, anh bàng lòng trao tất cả cho em."

"Ai thèm hôn anh chứ, tránh gương mặt yêu nghiệt của anh ra chỗ khác đi"

"Ừm........ em không hôn anh vậy anh chịu thiệt một chút hôn em vậy."

Kết quả Đan Tâm bị Lâm Thiên Vũ hôn đến trời đất đảo lộn, Oa............hồn ma khốn kiếp anh cưỡng hôn em.

Lâm thiên Vũ vừa lòng nhìn đôi môi sưng đỏ của Đan Tâm, cười có chút vô sỉ.

"Quà anh tặng em đấy, thích không?"

"Thích cái đầu anh ấy."

Đan Tâm đẩy gương mặt đang dần tiến sát lại gần mặt mình ra xa. Quà kiểu này cô quá thiệt thòi rồi.

"Đùa em thôi,ở trên bàn kìa tự đi lấy đi."

Lâm Thiên Vũ trao trả lại tự do cho Đan Tâm, đẩy cô về phía chiếc bàn ở cạnh đầu giường.

"Woa....... đẹp quá, nhưng tại sao lại là....... con heo."

Trên bàn một chú heo hồng đứng bằng hai chân sau, hai chân trước ôm một trái tim đỏ tươi cười ngộ nghĩnh, rất đáng yêu. Đặc biệt chú heo nhỏ này được ghép lại từ rất nhiều ngôi sao, nhìn qua là biết tự tay Lâm Thiên Vũ làm, anh rất khéo tay. Công phu, tỉ mĩ còn tốn rất nhiều tâm sức. Cô thích món quà này, rất thích.

"Bởi vì nó đáng yêu giống em, 1000 ngôi sao may mắn hóa thân thành con heo em thấy thế nào?"

( Thì ra anh Vũ vẫn canh cánh trong lòng về sợi dây chuyền Dương Huy tặng chị Tâm nha.)

Đây là chuyện cổ tích gì vậy, làm gì có ngôi sao nào hóa thành con heo, đáng ra phải hóa thành cô tiên hay ông bụt chứ. Chắc hai người họ phải tức Lâm Thiên Vũ đến nôn ra máu mất.

"Rất sáng tạo, em sẽ giữ nó thật kĩ."

"Nhìn em giống nó lắm sao, em thấy không giống nha."

"Ừ, rất giống. Giống nhất ở điểm thích ngủ."

Đan Tâm xụ mắt, hóa ra đây không phải heo hồng đáng yêu mà là heo lười.

"Đan Tâm cười lên xem nào, em làm sao giống nó được em đáng yêu hơn nó nhiều. Thôi mà đừng giận."

"Hừ, không thèm nói chuyện với anh, em giận anh rồi."

Đan Tâm ngoảnh mặt quay lưng bước đi về phòng mình. Nói là giận nhưng khóe môi không tự chủ giương lên nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc nhất. Heo hồng đáng yêu thì như thế nào, heo lười thì đã làm sao. Chỉ cần có người vì cô mà bỏ thời gian, tâm sức ra làm thứ mà hơn một nữa động vật giống đực trên thế giới cho là vô bổ, nhạc nhẽo thì dù đó có là Trư Bác Giới cô cũng thấy rất vui, rất cảm động rồi.

............................................................................................................................................

"Mama đến nhà tìm con có việc gì không?"

"Còn có thể có việc gì ngoài đến xem quà của Lâm Thiên Vũ, nói đi anh ta tặng cho bà cái gì?"

Ừm, cô có nên nói Lâm Thiên Vũ tặng cho cô một nụ hôn dài tới mức cô sắp tắt thở và một con heo hay không. Heo thì được nhưng hôn thì........ ngượng ngùng nha.

"Ở trên phòng có muốn xem không?"

"Vậy thì đi thôi."

Thạch Thảo kéo Đan Tâm chạy lên phòng.

Đan Tâm cầm con heo đưa trước mặt Thạch Thảo.

"Đẹp không? Thiên Vũ tự làm đấy."

Thạch Thảo đưa mắt nhìn lên lại nhìn xuống, lấy điện thoại trong túi quần ra lén chụp lại hình ảnh hạnh phúc vô hạn của Đan Tâm. Thả người rơi tự do xuống chiếc giường nệm màu xanh lục thủy mềm mại, thở dài.

"Tớ nhất định nói Hùng làm cho tớ một con như thế này à không to và đẹp hơn thế này."

Đan Tâm trả con heo về lại vị trí đẹp nhất trên bàn học, thả người xuống giường nằng cạnh Thạch Thảo.

"Hùng ấy à, không làm được đâu. Không đủ kiên nhẫn với lại bà muốn làm thì làm con khác nha không được nhái hàng con heo của Thiên Vũ."

Một tiếng Thiên Vũ hai tiếng cũng Thiên Vũ, e hèm cô và Hùng còn chưa gọi thân mật kiểu này. Đan Tâm nói đúng Hùng không đủ kiên nhẫn để làm những thứ đòi hỏi phải có nhiều thời gian và tỉ mĩ như thế. Lâm Thiên Vũ nhất định đối xử rất tốt với Đan Tâm. Cũng lạ thật, sao chưa bao giờ cô nghe Đan Tâm nói đi chơi, ăn cơm hay gặp riêng Lâm Thiên Vũ lần nào. Đan Tâm yêu một anh chàng rất bí ẩn.

"Bà và Lâm Thiên Vũ quen nhau như thế nào?"

Nhớ lại không khởi bật cười, có một số chuyện nhìn như tình cờ nhưng thật ra đã được số phận sắp đặt sẵn. Cô và anh cũng vậy. Nếu cô không tình cờ gặp anh ở biển thì hôm nay chắc chắn anh vẫn còn ở đó đợi cô đến gặp anh, ngoài cô ra làm gì còn ai biết được sự tồn tại của anh. Còn cô có lẽ vẫn chỉ có một mình trong căn nhà lạnh lẽo mà bà nội để lại. Cô rất biết ơn bởi vì anh luôn ở bên cạnh yêu thương, chăm sóc cho cô.

"Tớ nghĩ lúc tớ gặp Thiên Vũ ở biển đã trúng tiếng sét ái tình rồi, chỉ là hôm đó Lôi Công không đủ điện đánh nhẹ quá tớ không nhận ra. Lúc đó tớ đang đọc "Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa" đọc rất chăm chú đến khi Thiên Vũ thấy tớ ba tiếng đồng hồ không rời mắt khỏi màn hình máy tính lại gần phá đám tớ mới biết thì ra có người nhìn tớ suốt ba tiếng đồng hồ. Bà không biết đâu Thiên Vũ rất đẹp, chỉ cần một nụ cười đã đủ làm tớ điên đảo rồi, cũng may hôm đó tớ kiềm chế tốt nếu không Thiên vũ sẽ sợ tớ mà bỏ chạy mất."

Nghĩ lại tim vẫn còn đập thình thịch, tình yêu của cô và anh như đóa quỳnh hoa nở trong đêm. Lặng lẽ không tiếng động, không báo trước, nhẹ nhàng len lỏi trong tim cô và anh cứ thế đến một ngày nó đủ sâu, đã mọc rễ mới ngỡ ngàng nhận ra không biết cô và anh đã yêu nhau từ bao giờ.

Lâm Thiên Vũ đứng ngoài cửa phòng cô cười khẽ, thì ra là như vậy. Bé con em yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, nếu tôi không nói ra câu yêu em thì đến lúc nào em mới nhận ra. khoảnh khắc lần đầu tiên gặp cô hiên lên rõ ràng như hắn vẫn đang đứng ở biển trong ngày định mệnh đó. Cô cười, trầm ngâm, tức giận.... những cảm xúc kia chỉ vì một câu chuyện tiểu thuyết trên mạng, cô rất giàu tình cảm. Hắn cũng không biết yêu cô từ lúc nào chỉ biết lần đầu nhìn thấy cô cười bắt tay với hắn, hình ảnh đó mỗi khi nhớ lại tim hắn ấm áp một cách lạ thường. Cứ thế cô đã thay thế Nghi Anh, dần xóa nhòa đến bây giờ đã không còn tồn tại dù chỉ là rời rạc và vụn vặt.

Ra là vậy, không cần tưởng tượng chỉ cần nhìn vào ánh mắt mơ màng, miệng cười đến tận mang tai của Đan Tâm, Thạch Thảo cũng đủ biết Lâm Thiên Vũ đẹp trai như thế nào.

"Tóm tắt sơ yếu lí lịch của Lâm Thiên Vũ cho tớ nghe. Ừm, tớ phải xem Lâm Thiên Vũ có thật sự hợp với bà hay không?"

Đan Tâm trầm tư cô chỉ biết được vài điều vặt vãnh, thiên Vũ chưa từng kể về gia đình mình cho cô nghe. Cô không muốn hỏi, đến lúc anh anh muốn tự anh sẽ nói.

"Tớ không biết rõ về Thiên Vũ, gia đình anh như thế nào tớ cũng không biết. Không cần lo cho tớ, Thiên Vũ là người ôn hòa, rất dịu dàng. Tớ nghĩ anh sinh trưởng trong gia đình tử tế nhiều khi còn là hào môn thế gia nữa cơ. Bọn tớ rất có duyên, Thiên vũ hơn tớ hai tuổi còn trùng cả ngày sinh."

Đúng là rất có duyên nhưng cô vẫn thấy lo Đan Tâm không biết gì về Lâm Thiên Vũ, cô sợ Lâm Thiên Vũ chỉ đùa vui với Đan Tâm.

"Sao bà biết được nhà Lâm Thiên Vũ là hào môn thế gia nhỡ đâu đó là võ bọc Lâm Thiên Vũ đem đi lừa bà thì sao. Bước vào tình yêu khó phân biệt phải trái, chỉ sợ bà tổn thương thôi."

"Không đâu."

Đan Tân nói như chém đinh chặt sắt, kiên định từ trong xương tủy toát ra làm người ta không thể nghĩ sai về Lâm Thiên Vũ. người khác có thể nghĩ Thiên Vũ không tốt nhưng cô tin anh.

"Làm sao bà có thể khẳng định."

Làm sao ư, chỉ cần nhìn đồ hiệu anh mặc trên người là biết. Anh chỉ có mỗi một bộ đồ từ khi trở thành ma đến giờ chưa từng thay đổi. Áo sơ mi trắng bó sát người tôn lên tỉ lệ hoàn mĩ của cơ thể, quần tây đen lịch lãm kết hợp với áo sơ mi trắng nhìn anh rất phong độ, tinh anh. Đặc biệt đồ anh mặc nằm trong bộ sưu tập của ông vua thiết kế thời trang Daney, anh không giàu có mà có thể mặc đồ hiệu như vậy sao. Hơn nữa anh đã từng nói với cô người yêu cũ của anh rời bỏ anh để đi theo Hạ Chính Hiên đại thiếu của Hạ gia, đối thủ của anh. Nếu anh chỉ là một tên không quyền không tiền Hạ Chính Hiên cần gì phải hạ mình cướp Nghi Anh khỏi tay anh, cũng có thể Hạ Chính Hiên yêu Nghi Anh thật nhưng cô nghĩ khả năng dó chỉ được một phần tỉ. Kết hợp những điều đó lại với nhau cô đoán Thiên Vũ là con gia đình hào môn thế gia. Nếu hỏi tại sao cô biết Thiên Vũ không đùa với cô có lẽ là vì cô cảm thấy như vậy.

"Cảm tính, nếu bà gặp Thiên vũ bà cũng sẽ nghĩ như vậy. Ở Thiên Vũ toát lên được cái gì đó làm người ta tin tưởng vô điều kiện."

Thạch Thảo thở dài, Đan Tâm yêu Lâm Thiên Vũ không còn lối thoát nữa rồi. Đã vậy cô cũng muốn xem anh chành bí ẩn này à người như thế nào.

"Bà đem Lâm Thiên Vũ ra đây, gặp mặt mới biết được nghe mình bà nói không yên tâm chút nào."

"Đến khi có thể sẽ đưa Thiên Vũ ra cho bà kiểm định, tin tớ đi không sai đâu."

Cô không biết đến khi nào mới có thể, có quá nhiều điều cô không biết nhưng đôi khi không biết lại hay giống như sự thật về gia đình cô, cô tự nguyện không biết gì. Cô yêu một hồn ma những điều như thế này đã lường trước, không sao cả.

"Tớ sợ cô giá khác thấy Thiên Vũ xuất chúng như vậy sẽ nổi lòng riêng cướp mất anh ấy. Bà biết rồi đó, Dương Huy không xuất chúng bằng anh ấy đã có bao nhiêu người giành giật nếu để Thiên Vũ lộ diện chỉ chưa đầy nửa phút Thiên Vũ đã bay xa khỏi tay tớ rồi."

Thạch Thảo bật cười ném gối vào mặt Đan Tâm. Làm gì phải giấu Lâm Thiên Vũ kĩ như vậy, kiểu này làm cô liên tưởng tới Lâm Thiên Vũ là người ngoài vòng pháp luật đang bị các đầy tớ của nhân dân truy nã. Đan Tâm này không giây phút nào làm người ta hết lo lắng được.

"Không cho gặp thì thôi còn lí do lí trấu."

Ấm áp dần lan tỏa, có một người bạ lo lắng cho cô thế này còn mong gì hơn. Thạch Thảo, cảm ơn.

Hơn bốn giờ chiều Thạch Thảo ra về, Đan Tâm ngồi trên thành cửa sổ nhìn xuống dòng người xe tấp nập phía dưới, mờ mịt. Có người vén lại tóc trước mặt cô, Đan Tâm nhìn lên mỉm cười.

"Anh vào từ lúc nào?"

"Vừa mới thôi."

Nội dung cuộc nói chuyện giữa cô và Thạch Thảo hắn đều nghe hết, hắn xót xa cho cô.

"Yêu anh ấm ức lắm phải không?"

Anh nghe thấy hết rồi, Đan Tâm lắc đầu ôm lấy thắt lưng Lâm Thiên Vũ, cô chưa bao giờ ấm ức, cô chỉ buồn vì tương lai của anh và cô rất mờ mịt. Người ta nói tình đầu rất mong manh, bình thường đã thế cô yêu hồn ma còn mong manh hơn, cô không muốn mối tình đầu của cô như bong bóng xà phòng vỡ tan trong nắng. Như vậy rất đau.

"Đan Tâm, em có hối hận không?"

Lại lắc đầu, từ ngày cô quen anh hai chữ "hối hận" chưa từng xuất hiện trong từ điển của cô. Đan Tâm buông Lâm Thiên Vũ ra nhay xuống khỏi cửa sổ, nhìn cô thế này nhất định thấy có lỗi, cô không muốn anh không thoải mái.

"Thiên Vũ chúng ta đi siêu thị, em muốn ăn đồ anh nấu, được không?"

"Được, em muốn ăn gì?"

Đan Tâm vừa đi ra khỏi phòng vừa liệt kê ra những thứ cô muốn ăn cũng hỏi xem Lâm Thiên Vũ thích ăn gì. Cô biết rất ít về anh, nếu cả anh thích cái gì, ghét cái gì cô cũng không biết thì không ổn chút nào.

Thạch Thảo nằm lăn qua lăn lại trên giường quyết định nhắn tin chặt đứt vọng tưởng của Dương Huy. Nội dung tin nhắn có cả bức hình mà cô lén chụp Đan Tâm lúc chiều.

"Đan Tâm rất yêu Lâm Thiên Vũ cậu nên từ bỏ đi không có kết quả gì đâu. Đan Tâm dù không biết gì về anh ta nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng, anh ta rất bí ẩn, theo lời Đan Tâm anh ta cũng không tồi đâu. Nhìn thấy không Đan Tâm rất hạnh phúc, đó là món quà chính tay Lâm Thiên Vũ làm tặng Đan Tâm, về tinh thần nó là món quà vô giá."

Dương Huy chuẩn bị đi ngủ thì điên thoại rung lên báo có tin nhắn mới. Mở ra xem nội dung tin nhắn và cả bức hình như muốn nói với hắn "hãy bỏ cuộc đi". Trong hình Đan Tâm cười tỏa sáng như ánh mặt trời, rạng rỡ chói mắt.

Lâm Thiên Vũ là ai, là người như thế nào, bí ẩn. Hắn muốn lột bỏ lớp màng đen bao bọc quanh con người này. Cầm điện thoại hắn gọi cho một văn phòng thám tử tư.

"Tôi muốn các anh điều tra cho tôi một người tên là Lâm Thiên Vũ, hai mươi tuổi. Rất khó tìm nhưng các anh chỉ cần bắt đầu điều tra từ cô gái tên Trần Đan Tâm này là sẽ tìm ra, tôi sẽ gửi ảnh của cô ấy cho các anh sau. Càng nhanh càng tốt giá cả không thành vấn đề, mấu chốt không được cho cô ấy biết là mình bị theo dõi."

Bị hạ gục mà không biết kẻ hạ gục mình là ai, cảm giác đó thật khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.