Nguyệt Nhi Viên

Chương 26




"Hình như cô ta chê mình sống quá lâu muốn đi thăm lão Diêm Vương."

Uyên như oan hồn địa ngục hiện ra sau lưng Lâm Thiên Vũ. Cuộc điện thoại vừa nãy cô nghe không sót một chữ, dám bắt cóc chị cô còn dám lớn tiếng nói ném vào nhà chứa, lần này Nghi Anh chết là cái chắc.

"Uyên Uyên..."

Giọng Âu Dương Thiếu Phong hơi khác so với thường ngày. Uyên Uyên trước mặt hắn lạnh lẽo như một u hồn, âm trầm đáng sợ sát khí trên người còn nặng hơn cả Thiên Vũ.

Chắc Thạch Thảo đã gọi Uyên Uyên đến.

"Có bao nhiêu người bắt cóc chị Tâm."

"Khoảng mười người, mặc đồ đen có súng, không nhận diện được."

Võ của chị Tâm so với cô không hề thua kém vậy mà bị bắt dễ dàng như vậy, một phút rất ngắn. Nghi Anh rốt cuộc đã tóm được kẻ nào trong giới hắc đạo để giúp cô ta bắt cóc chị Tâm.

"Chị không chống cự sao? Muốn bắt chị đâu có dễ."

Lâm Thiên Vũ đẩy Âu Dương Thiếu Phong sang một bên tự mình nói chuyện với Uyên Uyên.

"Lúc Đan Tâm ý thức được xung quanh đang xảy ra chuyện gì thì đã bị chụp thuốc mê mang đi rồi."

Uyên Uyên gõ trán suy nghĩ, là người trong giới hắc đạo hơn nữa còn có thế lực không nhỏ. Có lẽ cô nên về nhà một chuyến, năm năm không hề bước chân về đó không biết khi gặp lại còn ai nhận ra cô không.

"Lâm Thiên Vũ anh đi xử lí vết thương đi, chị mà thấy anh bị thương sẽ không vui đâu. Tôi biết ai có thể tìm ra chị Tâm giúp anh."

"Cô biết, là ai?"

"Người đến club có hắc đạo cũng có bạch đạo, chỉ cần tôi nhờ họ việc tìm ra chị Tâm không khó."

Uyên Uyên quay lưng bước đi, bị Âu Dương Thiếu Phong kéo tay giữ lại.

"Bạch đạo hay hắc đạo em cũng không cần liên quan đến bọn họ, rất nguy hiểm có biết không? Tìm Đan Tâm cứ để bọn anh lo là được."

Uyên Uyên gỡ tay Âu Dương Thiếu Phong ra.

"Để các anh tự lo thì lúc tìm ra chị Tâm chỉ còn là một bộ xương trắng thôi. Anh nghĩ Nghi Anh bắt cóc chị Tâm sao, làm gì có chuyện buồn cười đó nếu không phải có thế lực ngầm nào đó đứng sau chống lưng chị ta sẽ không bao giờ dám lớn tiếng ra điều kiện. Dù là cảnh sát, quân đội hay chính phủ khi đứng trước giới hắc đạo đều phải nể mặt ba phần, có tìm ra được chị chắc gì bọn họ có thể đưa chị ra khỏi đó an toàn. Giới hắc đạo cũng có quy tắc riêng không phải chỉ một vài ba câu nói của cảnh sát mà thả người ra đâu, em sẽ tìm một người có thế lực để can thiệp vào chuyện này. Nếu anh nghĩ cách em dùng không trong sạch thì anh hãy vứt nó ra khỏi đầu ngay lập tức, không có ai trong sạch cả so với em quá khứ của chị Tâm vẫn chưa là gì."

Uyên Uyên bước đi nhưng trong lòng không chút dễ chịu, trước khi cô yêu Âu Dương Thiếu Phong chị Tâm đã nói với cô.

"Yêu người như Âu Dương Thiếu Phong em chỉ có một lựa chọn, dù có đứng trước cái chết cũng không được nói ra quá khứ của em."

Cô và Âu Dương Thiếu Phong dây dưa suốt năm năm nhưng chỉ mới yêu nhau cách đây không lâu, cô giấu chừng đó năm cũng đủ rồi mỗi khi đứng trước mặt anh cô đều có mặc cảm tội lỗi. Anh vẫn nghĩ cô ngây thơ, anh không biết bàn tay mà anh thường nắm lấy khen đẹp đó đã dính rất nhiều máu, nhiều đến mức cô không còn nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu người. Mười lăm năm thế giới của cô chỉ có giết chóc, máu và bóng tối chị đã đưa cô ra ánh sáng cô không thể chỉ vì hạnh phúc của bản thân mình mà bỏ mặc chị không lo. Sớm muộn gì Thiếu Phong cũng biết cô là ai thôi.

Tất cả đều sững sờ, bí mật cứ thế dần dần được hé lộ.

Cứ cho là hắn nghe lầm đi, Âu Dương Thiếu Phong quay lại hỏi Thạch Thảo.

"Cô có biết Đan Tâm quen Uyên Uyên thế nào không?"

Thạch Thảo cắn môi, cô không biết quá khứ đó là gì nhưng cô biết điều Âu Dương Thiếu Phong đang hỏi.

"Năm năm trước khi Đan Tâm thấy Uyên Uyên bơi ra giữa biển tự tử đã cứu về rồi giao lại Dark night cho Uyên Uyên quản lí, tôi biết chỉ có thế."

Lâm Thiên Vũ vỗ vai Âu Dương Thiếu Phong, quanh Đan Tâm có rất nhiều bí mật không thể nói.

"Club Dark night là của Đan Tâm, đừng suy nghĩ nữa dù cậu có trốn thì sự thật cũng không thể thay đổi học cách chấp nhận là biện pháp tốt nhất. Tớ đi gặp y tá rửa vết thương."

"Cậu biết điều gì phải không?"

Lâm Thiên Vũ lắc đầu.

"Đan Tâm không nói cho tớ biết."

Người đàn ông mặc đồ đen cởi trói cho Đan Tâm, lột miếng băng keo dán miệng cô ra rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Trong căn phòng rộng lớn với nội thất tương đương khách sạn năm sao chỉ còn lại Nghi Anh và Đan Tâm, không ngờ cô bị bắt cóc mà nhận được đãi ngộ này.

Đan Tâm ngồi trên giường xoa xoa đôi tay bị trói đến đau nhức.

"Tôi đang ở đâu?"

Bị bắt cóc mà có thể bình thản như vậy, lúc tạo ra Đan Tâm có phải các đáng tối cao ngủ gục quên không bỏ dây thần kinh sợ hãi vào.

"Có nói thì cô cũng không biết."

"Thì chị cứ nói đi nhỡ đâu tôi lại biết."

"Đại bản doanh của X-LAO."

Đan Tâm ngơ ngẩn ra vài giây. X-LAO, tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, đứng đầu Châu Á về buôn bán xũ khí và ma túy. Số cô là số vàng son hay số cục than vậy, cả X-LAO cũng có thể tới được.

"Chị giỏi thật ngay cả Lý Vĩnh Kỳ cũng có thể quen biết."

Nghi Anh hóa đá, Đan Tâm biết X-LAO cô không mấy ngạc nhiên nhưng còn Lý Vĩnh Kỳ thì cô không thể tưởng tượng được. Ngay cả người trong giới hắc đạo còn không biết ai là người đứng dàu X-LAO vậy mà Đan Tâm biết Lý Vĩnh Kỳ.

"Cô là ai?"

"Chẳng phải chị điều tra tôi sao, lẽ ra chị phải biết rõ tôi là ai chứ."

"Hai...bỏ đi, tôi đói bụng chị có thể cho tôi ăn gì được không, giờ ăn tối qua lâu rồi."

Cô bây giờ không chỉ có một mình, cô có thai mà không hề hay biết. Đây là con của cô và Thiên Vũ, cảm giác có một sinh mạng đang dần lớn lên trong người mình thật kì diệu.

"Đến nước này mà cô còn có thể ăn?"

Biết làm sao được cô đói bụng mà.

"Tại sao tôi không thể ăn. Biết trước không thể trốn được thì nên chấp nhận, ăn nhiều ngủ nhiều một chút để tiết kiệm sức lực cứ xem như mình đang đi nghĩ dưỡng là được."

Nghi Anh dỡ khóc dở cười, không lẽ không có chút lo lắng nào.

"Cô đúng khác người."

"Chị muốn tôi giống người, khóc lóc cầu xin chị thả ra. Chị sẽ thả tôi sao, không bao giờ có chuyện đó đâu. Đã biết trước kết quả như thế nào thì tôi việc gì phải làm mấy việc ngu ngốc đó."

"Khẩu vị của Thiên Vũ đúng là đặc biệt, tôi sẽ nói người mang thức ăn vào cho cô."

Đan Tâm ăn ngon lành, lo lắng, tất nhiên là có cô cũng không phải là khúc gỗ vô tri vô giác.

"Nghe Nghi Anh nói cô biết tôi?"

Lý Vĩnh Kỳ mở cửa bước vào ngồi xuống ghế đối diện với Đan Tâm.

"..."

"Cô không nghe tôi nói gì sao?"

Đan Tâm uống vào một ngụm nước hoa quả, tiếp tục ăn. Trên mặt hiện rõ năm chữ: Đang ăn miễn nói chuyện.

Lần đầu tiên có người lơ mình, Lý Vĩnh Kỳ không tránh khỏi bực mình nhưng vẫn kiên nhẫn chờ Đan Tâm ăn xong.

Đan Tâm uống vào ngụm nước cuối cùng đẩy phần ăn trống rỗng của mình sang một bên.

"Bây giờ anh có thể hỏi được rồi?"

Vừa bực mình vừa buồn cười, thì ra có ngày hắn phải chờ người khác đồng ý mới có thể hỏi. Đúng là thú vị.

"Cô biết tôi?"

"Không biết."

"Cô có biết đùa với tôi có hậu quả gì không?"

"Tôi việc gì phải đùa với anh. Tôi chỉ nghe người ta nói lão đại của X-LAO tên Lý Vĩnh Kỳ còn cái người tên Lý Vĩnh Kỳ đó tròn méo, to nhỏ thế nào tôi không hề biết cũng chưa từng gặp mặt. Đối với tôi chưa gặp mặt thì không thể gọi là biết."

Mồm mép khá lắm.

"Anh còn gì để hỏi tôi không?'

"Tạm thời không?"

"Vậy tôi hỏi anh câu này được chứ?"

Lý Vĩnh Kỳ nhướng mắt nguy hiểm nhìn Đan Tâm, cô có thể hỏi hắn câu gì.

"Nói đi."

"Lão đại, có cấm kị nào mà chính anh cũng không thể chạm vào hay không?"

Mặt Lý Vĩnh Kỳ âm trầm như rớt vào động băng, hỏi hắn câu này là có ý gì. Cấm kị mà hắn không thể chạm vào chính là người mà hắn yêu thương nhất, chỉ cần người đó nổi giận sẽ hủy diệt cả X-LAO, bao gồm hắn.

Lý Vĩnh Kỳ còn chưa kịp hỏi Đan Tâm tại sao lại hỏi hắn câu đó thì người đàn ông trung niên đi vào phòng nói nhỏ bên tai Lý Vĩnh Kỳ tin gì đó khiến hắn rất ngạc nhiên, trên gương mặt băng sơn vạn năm còn nhiễm ý cười rất vui vẻ.

"Chú ra ngoài đi, xong việc gọi Nghi Anh đến gặp tôi."

Người đàn ông trung niên lặng lẽ lui ra vẫn như lúc trước là cái bóng âm thầm, không tiếng động.

"Có những câu hỏi không nên nói ra miệng, cô là người thông minh chắc hiểu tôi nói gì?"

Lý Vĩnh Kỳ bỏ lại một câu rồi đi ra khỏi phòng, sao lại về đúng lúc này. Bước đi nhanh hơn trở về phòng làm việc của mình.

"Uyên Uyên..."

Uyên Uyên ngồi trên ghế chẳng buồn liếc mắt nhìn ông anh trai.

Đối với việc này Lý Vĩnh Kỳ gặp nhiều thành quen, bây giờ mà Uyên Uyên vui mừng nói cười với hắn mới có vấn đề. Uyên Uyên chính là cấm kị không thể chạm vào của hắn.

"Năm năm nay em đi đâu sao không về nhà?"

Ngày Uyên Uyên biến mất hắn như muốn điên lên điều động cả X-LAO cũng không thể tìm ra, em gái hắn cứ như bốc hơi khỏi mặt đất. Sau đó Uyên Uyên chỉ điện về nói không trở về X-LAO nữa, từ nay sẽ sống một cuộc sống bình thường không có giết chóc rồi biệt tích cho đến bây giờ.

"Em vẫn ở đây chỉ là không muốn về."

"Em sống tốt chứ?"

Uyên Uyên gật đầu, cô biết anh rất thương cô. Lúc còn nhỏ khi ba huấn luyện anh và cô trở thành sát thủ cả hai là đối thủ của nhau đã từng cầm súng chĩa vào nhau không biết bao nhiêu lần nhưng khi kết thúc huấn luyện anh là người thương cô nhất, cái gì cũng nhường cho cô còn hay lén ba chịu phạt thay cô nữa.

"Em cần anh giúp em một chuyện."

"Em nói đi."

Uyên Uyên đưa ảnh của Đan Tâm cho Lý Vĩnh Kỳ.

"Tìm người này cho em, với thế lực hiện nay của X-LAO tìm ra người này không khó đúng không?"

Lý Vĩnh Kỳ gật đầu, không ổn rồi nhưng kế hoạch của hắn không thể dừng lại.

"Em có quan hệ gì với người này?"

"Đó là chị là me, là người thân của em. Nếu không nhờ chị ấy ngăn em lại thì em đã chết từ lâu rồi, chị ấy biết em là ai nhưng vẫn đối xử với em rất tốt."

Càng quan trọng thì hắn càng không thể nói. Thiếu sót cảu hắn là chỉ điều tra quá khứ mà không điều tra các mối quan hệ hiện tại của Đan Tâm nếu biết trước Đan Tâm có quen biết với em gái hắn thì hắn sẽ không ngu ngốc để Nghi Anh bắt cóc Đan Tâm.

Uyên Uyên viết số điện thoại của mình lên tờ giấy rồi đưa cho Lý Vĩnh Kỳ.

"Tìm được người thì gọi cho em."

"Tìm được rồi em tính làm gì?"

"Làm gì sao? Em bây giờ không phải là em của trước đây chỉ cần chị Tâm không sao em có thể suy nghĩ mà tha cho bọn người ngu xuẩn đó một con đường sống, còn nếu trên người chị Tâm có một vết thương nhỏ nào em sẽ cho bọn họ biết thế nào là sống không bằng chết."

Uyên Uyên bắt đầu giết người từ khi ba tuổi, con mồi của nó không bao giờ được chết thoải mái. Mười lăm năm chơi đùa với mạng sống của con người nó đã sớm biết cách hành hạ con mồi đến muốn sống không được muốn chết cũng không xong, con mồi càng sợ hãi van xin thì nó càng hưng phấn.

"Em phải về đây, em muốn anh tìm ra chị ấy trước ba ngày."

"Ừ."

Uyên Uyên về không lâu thì Nghi Anh đi vào gặp Lý Vĩnh Kỳ.

"Anh tìm em."

"Sáng ngày mai đưa Trần Đan Tâm ra khỏi X-LAO, chú Lý sẽ sắp xếp người đi theo cô."

"Anh muốn em đưa cô ta đi đâu?"

"Tùy cô, đi gặp chú Lý chuẩn bị đi."

Để Đan Tâm ở lại X-LAO sớm muộn gì Uyên Uyên cũng biết.

Cửa thang máy mở ra, Uyên Uyên lê thân xác mệt mỏi trở về nhà. Hom nay đúng là xui xẻo, chị Tâm bị bắt cóc, ở club thì bị một đám người chán sống gây chuyện.

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng, một giờ sáng rồi sao anh còn chưa về nhà.

Âu Dương Thiếu Phong cầm lấy túi xách của Uyên Uyên, đi bên cạnh im lặng không nói gì.

"Anh đợi em bao lâu rồi?"

"Anh không biết."

Hắn chỉ biết đợi cô về không quan tâm thời gian bao lâu.

"Sao anh không tới club tìm em?"

"Em còn phải làm việc."

Còn mười mét nữa là tới căn hộ cô đang ở, nếu bây giờ không đòi hỏi anh một chút e rằng sau này không còn cơ hội nữa.

"Thiếu Phong, bế em về nhà được không?"

Âu Dương Thiếu Phong dừng bước, từ lúc quen nhau đến giờ cái gì Uyên Uyên cũng đều làm theo ý hắn không đòi hỏi ở hắn bất cứ thứ gì, đôi lúc vì cô như vậy mà hắn nỗi cáu nhưng bây giờ...

"Sao tự nhiên lại muốn như vậy?"

Uyên Uyên cười, nụ cười thật buồn.

"Em muốn nhân lúc anh còn nghĩ em là người tốt để đòi hỏi một chút, em sợ khi anh biết em là ai sẽ không thèm nhìn đến em nữa."

"Em..."

Uyên Uyên cắt ngang.

"Sớm muộn gì anh cũng biết nhưng em sẽ không nói bây giờ đâu. Nói ra em sẽ không còn mặc cảm tội lỗi khi đứng trước mặt anh nữa nhưng nói ra cũng sẽ rất đau, em bây giờ chưa đủ dũng khí để cho anh biết. Anh cứ xem như em chưa nói gì đi, em về đây."

Uyên Uyên đi trước, cô muốn khóc nhưng không khóc được cảm xúc của cô đã sớm chai lì theo từng năm tháng ngươi giết ta, ta giết ngươi đó rồi.

Âu Dương Thiếu Phong rối rắm nhưng vẫn đuổi theo bế Uyên Uyên đưa về nhà.

Uyên Uyên khẽ cười, vòng tay qua cổ Âu Dương Thiếu Phong.

"Em đã ăn gì chưa?"

"Em ăn ở club rồi."

"Nghỉ ngơi nhiều một chút, em là người bằng xương bằng thịt chứ không phải sắt thép."

Phụ nữ bên cạnh hắn rất nhiều nhưng người có thể khiến hắn yêu chỉ có mình cô.

"Em biết rồi, dù mọi người có nghĩ chị như thế nào thì đối với em chị luôn vĩ đại."

Không phải ai cũng có thể chấp nhận một sát thủ.

Đặt Uyên Uyên nằm trên giường kéo chăn đắp mới đứng dậy. Tay áo hắn bị Uyên Uyên cầm chặt không buôn.

"Gần sáng rồi em mau ngủ đi."

"Không muốn, em ngủ rồi anh sẽ đi mất."

Âu Dương Thiếu Phong ngồi lại xuống giường nhéo mũi Uyên Uyên.

"Không muốn anh đi?"

Cho đến bây giờ hắn chưa từng ở lại nhà cô, cô cũng không bao giờ nói hắn ở lại.

"Không được sao."

Uyên Uyên lầm bầm trong miệng.

"Chẳng phải anh vẫn ở lại với mấy người phụ nữ kia sao."

"Không được so sánh, em khác với họ."

Hừ...cô không thích khác.

"Em không biết, em muốn anh làm gối ôm của em."

Âu Dương Thiếu Phong lấy tay chỉ vào môi mình.

"Hôn anh đi anh sẽ ủy khuất bản thân làm gối ôm của em một đêm."

Uyên Uyên làm theo lời Âu Dương Thiếu Phong nói nhưng thay đổi một chút không phải hôn môi mà là cắn môi Âu Dương Thiếu Phong.

"Lý Nhã Uyên, lần này em chết chắc."

Nhận thấy nguy hiểm, Uyên Uyên cười khanh khách tung chăn nhảy xuống giường chạy trốn.

"A... cưỡng bức con gái nhà lành."

"Cưỡng bức con gái nhà lành? Hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào là cưỡng bức con gái nhà lành."

Xem ra hắn phải dạy bảo cô tốt một chút, đối với cô thương hương tiếc ngọc làm cô quên mất hắn là ai.

Người trốn ta tìm, Uyên Uyên có chạy đằng trời thì cũng bị Âu Dương Thiếu Phong tóm gọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.