Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 17: Hiện tại (6)




Cắt tóc thành bộ dạng 5 năm trước không có một chút sửa đổi dư thừa, tóc dài cứ thế thẳng tắp rũ xuống thắt lưng. Mặc dù stylist một mực không ngừng khuyên tôi uốn tóc thành kiểu dáng đang lưu hành hiện nay nhưng tôi lại không đồng ý.

Cuối cùng đã xong, tôi soi gương nhìn dáng vẻ của mình bây giờ, xem ra ông trời đối đãi tôi rất tốt, 5 năm trôi qua cũng không có lưu lại trên người tôi dấu vết gì, trừ việc so với 5 năm trước gần như giống nhau như đúc, không, tôi so với 5 năm trước càng thêm có mấy phần khí chất ưu thương.

Trả tiền, tôi đứng ở cửa tiệm cắt tóc vén vén mái tóc bị gió thổi tung, thời gian vẫn còn sớm, lúc này hẳn là anh còn chưa về nhà, hay là đến công ty xem một chút, thuận tiện tìm hiểu tình hình 5 năm này của anh, lại nghiên cứu tình địch một chút, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng mà.

Tôi nhìn phương hướng một chút, thật may vừa rồi đi tới đây cũng không xa, giờ trở về cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Tôi dọc theo đường lúc tới để đi trở về, ở trên đường tôi thuận đường mua một chút trái cây và sữa tươi. Lần này tôi trực tiếp lên lầu 14, từ lúc đi ra thang máy cho đến khi bước vào khu làm việc, những ánh mắt mang theo tò mò và có chút địch ý vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm. tôi đi thẳng tới cửa phòng làm việc viết chữ ‘tổng giám đốc’. tôi đưa tay vừa định đẩy cửa ra thì thư ký Phùng vốn đang ngồi ở một bên lại không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh, vươn tay ngăn cản đường đi của tôi.

“Bây giờ tổng giám đốc đang họp ở phòng họp, nếu cô muốn gặp tổng giám đóc thì mời đến phòng tiếp khách đợi.

“Tôi không thể đến phòng làm việc chờ anh ấy sao?” Tôi nhíu mày một cái, không ngờ lại nhanh như vậy đã gặp một người (tình địch).

“tổng giám đốc không có ở đây, người ngoài không thể tùy tiện đi vào.” Tay vẫn là thẳng tắp ngăn cản đường đi của tôi.

“Vậy cũng được!” Tôi nở nụ cười thấu tình đạt lý với cô ấy đi đến phòng tiếp khách cô ấy chỉ, đi chừng hai bước, tôi xoay người lại lấy giọng điệu (không) vô ý thuận miệng nói một câu. “nhưng mà tôi lại làm rơi khăn tay ở trong phòng nghỉ rồi, cô có thể quay lại tìm dùm tôi được không, còn nữa, tôi khôn nghĩ tới hôm nay sẽ lạnh như vậy, lúc đi vào đó cô cũng thuận tiện cầm một cái áo khoát cho tôi đi.” Nói xong tôi xoay người không để ý người phía sau cũng không quay đầu lại đi tới chỗ phòng tiếp khách.

Những ánh mắt mang theo thăm dò và suy đoán ở say lưng biến thành bàn luận xôn xao, tôi ngồi ở phòng tiếp khách lật qua lật lại tờ báo, thật may là vừa rồi có mua một ít thức ăn, có thể ăn vặt giết thời gian. Cô ấy đi tìm hồi lâu sau đó tay không đi vào phòng họp nói với tôi: “Tôi không tìm thấy khăn tay của cô.”

“Không thấy, vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi làm ra vẻ mặt có chút phiền não.

“Như vậy đi, cô giúp tôi đi hỏi tổng giám đốc của các cô một chút, tôi nhớ khăn tay là anh ấy giúp tôi lấy xuống, co giúp tôi hỏi một chút anh ấy để ở đâu.” Nhờ hoàn cảnh hòng làm việc rộng rãi nên mấy câu tôi nói mặc dù không lớn, nhưng ít nhất tôi cho là những người nên nghe đều nghe thấy, coi như không nghe thấy thì ít nhất cũng sẽ có người truyền đạt lại. sắc mặt thư ký Phùng biến thành có chút khó coi. Cô ấy hít một hơi thật sâu sau đó không nói gì liền xoay người đi ra khỏi phòng tiêp khách.

Tôi quay đầu không ngoài dự đoán nhìn thấy nữ sinh gọi là ‘tiểu Uyển’ kia vẻ mặt đau lòng nhìn tôi. Tôi làm bộ như không nhìn thấy tiếp tục ngồi trở lại chỗ ngồi lật xem tạp chí đặt ở bên cạnh. Cửa phòng họp bỗng chợt mở, người bên trong đi ra, cuối cùng là anh và An Đằng. tôi xách theo túi để ở bên cạnh lên đi tới đứng trước mặt anh.

“Cắt tóc xong xem ra có tinh thần hơn nhiều.” anh vươn tay vuốt ve sợi tóc rũ xuống trước ngực tôi.

“Ừm, em cũng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.” Tôi nửa tựa ở bên người anh lơ đãng xoa xoa cánh tay có chút gầy yếu của mình.

“Uyển uyển lạnh sao?” anh vươn tay ôm tôi ở trước người.

“có chúy, không tính là quá lạnh.” Thật ra thì cũng không có lạnh như vậy, chẳng qua là làm dáng một chút mà thôi. Anh cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên trên vai của tôi, ôm tôi xoay người đi vào phòng làm việc.

“Uyển Uyển, buổi tối muốn ăn cái gì?” Tôi ngồi trên ghế salon nhìn anh vừa dọn dẹp bàn vừa hỏi tôi.

“Chúng ta trở về tự mình làm đồ ăn ăn có được hay không?”

“Trở về tự làm sao, nhưng mà thân thể của em….” Amh cau mày nhìn thân thể mỏng manh của tôi.

“Không sao đâu mà, hơn nữa em ở bên ngoài nhiều năm như vậy có học vài món ăn, mặc dù đã mấy năm không làm nhưng yên tâm hôm nay em nhất định sẽ làm một bữa ăn thật ngon.” Tôi ôm hông của anh am nũng.

“Phải, hôm nay về ăn ở nhà, yêu cầu của Uyển Uyển anh đương nhiên không từ chối.” Anh ôm eo tôi, trán kề trán. Tôi kéo cánh tay anh, cùng anh đi ra khỏi phòng làm việc, lúc ra cửa anh dặn dò thư ký Phùng mấy câu, tôi không nghe rõ anh nói cái gì, nhưng tôi lại thoáng thấy ánh mắt thư ký Phùng nhìn tôi tràn đầy địch ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.