Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 12: Quá khứ (9)




Buổi tối luôn là ngủ được không yên ổn, buổi sáng sau khi rời giường đầu óc choáng váng có chút khó chịu, sáng sớm dường như anh có chuyện phải đi ra ngoài, nói một lát sẽ trở lại, tôi và ông nội, cô cô ở nhà không có chuyện để nói, ăn điểm tâm xong tôi liền trở lại phòng của anh, lấy laptop từ trong balo ra đăng nhập vào hòm thư xem thử có ai gửi mail cho tôi hay không.

"Tiểu Uyển? Đang bận sao? Ông nội bảo con xuống đấy một chút." Mới ngồi không bao lâu liền nghe thấy tiếng cô cô gọi tôi ở dưới lầu.

"Dạ!" Tôi khép máy vi tính lại, đóng cửa rồi đi xuống lầu. Tôi đứng ở cửa cầu thang nhìn vào phòng khách, trong phòng khách trừ ông nội và cô cô ra thì còn có hai người đàn ông trung niên xa lạ ước chừng bốn mươi, năm mươi tuổi ngồi ở đó.

"Ông nội, cô cô." Tôi bước vào phòng khách lần lượt lên tiếng chào bọn họ, sau đó tìm một vị trí hơi chếch phía xa ngồi xuống.

"Hai vị này nên gọi là bác hai và bác ba." Ông nội chỉ chỉ hai người đàn ông đang ngồi trước mặt ông.

"Bác hai, bác ba." Tôi lại lần lượt gọi bọn họ một lần.

"Cậu họ, đây chính là Tiểu Uyển phải không, dáng dấp thật là thanh thú xinh đẹp, giống mẹ hai lúc còn trẻ y như đúc." Người gọi là bác ba một trong hai người lên lên xuống xuống quan sát tôi... tôi cảm giác ánh mắt đó giống như là đang chọn lựa hàng hóa vậy.

"Tiểu Uyển đúng là rất giống chị cả lúc còn trẻ, cũng gần sáu mươi năm không gặp chị hai rồi, chị hai có khỏe không?" Ánh mắt ông nội rơi vào nơi xa, tựa như đang nhớ lại cái gì đó.

"Mẹ hai rất khỏe, bác sĩ nói nếu làm cho mẹ vui vẻ chút nữa thì sẽ có thể sống lâu thêm mấy ngày." Cái người gọi là bác hai kia trả lời câu hỏi của ông nội.

"Ừ, những năm trước đây chị cả đã chịu rất nhiều cực khổ rồi, đáng lẽ bây giờ có thể thoải mái sống qua ngày, nhưng khổ nỗi lại mắc phải căn bệnh này. Ai." Ông nội hình như rất quan tâm người chị cả trong miệng ông.

"Cho nên lần này hi vọng mẹ hai có thể vui vẻ mà sống qua mấy ngày này." Bác ba có chút giả dối dùng ngón tay lau khóe mắt một cái. Tôi có chút nhàm chán, chào cũng chào xong rồi, tôi đứng lên muốn đi lên lầu.

"Tiểu Uyển chờ một chút." Ông nội gọi tôi đang muốn xoay người bước đi.

"Dạ!" Tôi lại ngồi trở về trên ghế salon chờ ông nói tiếp.

"Tiểu Uyển, ông có một người chị bây giờ đang ở nước ngoài, mắc bệnh ung thư sống không được bao lâu nữa."

"A." Chưa từng nghe ông nội nói qua ông có thân thích ở nước ngoài, hơn nữa tôi nhớ ông nội chỉ có một người em gái, sau đó rất nhiều năm trước đã mất rồi, theo tôi nhớ thì hình như ông nội không có chị gái.

"Người chị này của ông mấy năm trước đã kiểm tra và phát hiện là mắc bệnh ung thư, bác sĩ nói nếu như bà ấy có thể vui vẻ một chút thì có thể sống thêm vài năm."

"A." Tôi không hiểu ông nói với tôi những thứ này có ích lợi gì, bản thân tôi cũng không phải là người rất dễ dàng vui vẻ, đừng nói chi là làm cho người khác vui vẻ.

"Về sau bà ấy lại nhờ người thân tìm được ông, ông vốn là muốn đưa bà ấy trở về nước sống hết phần đời còn lại, nhưng dù sao trình độ điều trị chữa bệnh trong nước vẫn không bằng nước ngoài. Hơn nữa bác sĩ cũng đề nghị không cho bà ấy du lịch đường dài."

Ông nội nói cho tôi biết những thứ này có ích lợi gì chứ? Ông nội muốn đi thăm chị mình thì cứ đi, không cần thiết phải nói với tôi cặn kẽ như vậy.

Ông nội nhấp một hớp trà hắng giọng một cái: "Chị của ông không có sinh con. Nhưng bà vẫn luôn muốn một đứa bé có cùng huyết thống với mình có thể ở bên cạnh bà đến hết những ngày cuối đời, mấy năm trước bà ấy có gọi điện thoại tới đây hy vọng ông có thể cho bà ấy một đứa cháu làm con thừa tự. Năm đó lúc ba mẹ con vẫn còn, ông có đề cập chuyện đó với ba mẹ con, mẹ con cũng đồng ý, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy cho nên vẫn luôn trì hoãn, lần này lại nhắc tới, cho nên ông chỉ muốn..."

Tôi rốt cuộc hiểu rõ mục đích ông gọi tôi tới, nói hồi lâu chính là muốn đưa tôi cho người chị cả trong miệng ông nội, mẹ hai trong miệng hai người đàn ông này làm con thừa tự.

Một lá thư được đưa tới trên tay tôi, tôi mở lá thư ra lấy tài liệu bên trong đặt ở trên khay trà. Mặc dù tôi không rõ lắm những tài liệu này có dụng ý gì, nhưng ít nhất tôi có thể xem hiểu được một cuốn hộ chiếu trong đó, trên hộ chiếu viết chính là tên của tôi.

Tôi mở hộ chiếu ra, ngày viết phía trên là trước ngày chúng tôi trở lại một ngày, xem ra trước khi chúng tôi trở lại ông nội đã quyết định muốn đưa tôi đi, một đống lời nói hôm nay chỉ là tường thuật lại mà thôi, thực tế chẳng qua chỉ là báo cho tôi để tôi đi chuẩn bị.

Tôi nhìn hình trên hộ chiếu, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, hốc mắt nong nóng giống có thứ gì đó muốn tràn ra rơi xuống.

"Tiểu Uyển, con chuẩn bị thu xếp hành lý đi, mấy ngày nữa hãy cùng bọn họ trở về." Giọng ông nội lại khôi phục như trước đây, lời nói ra lệnh đó cứ quanh quẩn bên tai tôi. Hộ chiếu trong tay chợt bị rút đi, bộp một tiếng ném ở trên khay trà, cả người bị cuốn vào trong một lồng ngực ấm áp.

"Thì ra lần này bảo bọn con trở lại chính là muốn bán Uyển Uyển đi, Uyển Uyển là em con, không cần một đống tiền của các người, con vẫn có thể tự mình nuôi sống em ấy." Sắc mặt của anh có chút xanh mét, giọng nói mang theo tràn đầy lửa giận.

"Tiểu Chương, chúng ta chẳng qua chỉ là muốn cho Tiểu Uyển làm con thừa tự của cô cả thôi, không phải bán, hơn nữa rất nhiều người muốn ra nước ngoài mà không được, bây giờ Tiểu Uyển có thể rời nước như vậy cũng là một cơ hội tốt với con bé, không phải sao?" Cô cô ở một bên phụ họa.

"Cơ hội, vậy sao cô không để cho con gái cô tranh cơ hội này đi, cơ hội này bọn con không cần, hơn nữa đừng nói chi là các người có thể được bao nhiêu lợi ích từ trong chuyện này, tối hôm qua cô và dượng nói gì tôi đã nghe hết rồi." Sắc mặt cô cô lúc xanh lúc trắng. Lời nói nghẹn ở cỏ họng nói không nên lời.

"Uyển Uyển, chúng ta đi, ở chỗ này một hồi nói không chừng còn có thể bị bán đi lần thứ hai, chúng ta trở về nhà của chúng ta đi." Anh liền kéo tôi đi lên lầu. Một tiếng rầm thật lớn vỗ vào trên khay trà, tôi và anh đồng thời xoay người lại nhìn vẻ mặt phẫn nộ của ông nội.

"Cái gì mà có bán hay không, không ai bán em gái con đi cả, cho Tiểu Uyển qua đó làm con thừa tự là để phụng dưỡng cho bà cả của con." Trên mặt ông nội mang chút tức giận.

"Cho làm con thừa tự cũng được, bán cũng được, con đều không đồng ý." Anh kéo tay tôi tiếp tục đi lên lầu.

"Chuyện này ông đã quyết định, hơn nữa năm đó mẹ con cũng đồng ý." Có lẽ đây là lần đầu tiên bị phản đối kịch liệt như vậy, vẻ mặt ông nội có chút không nhịn được.

"Chuyện này con không đồng ý, hơn nữa bọn con còn có việc ở thành phố A, hôm nay liền rời đi." Anh buông tay tôi ra xoay người bước lên lầu. Không tới mười lăm phút sau liền nhìn thấy anh xách theo cái túi hành lý chúng tôi mang theo lúc trở về đi xuống lầu.

"Không được đi, hơn nữa chuyện cho làm con thừa tự này đã quyết định rồi."

Anh không để ý ông nội rống giận, một tay kéo tôi, một tay nhấc hành lý liền định đi hướng cửa chính.

"Con thật là ra bên ngoài đi học mấy năm này cánh đã mọc cứng cáp rồi, ngay cả lời ông nói cũng dám không nghe." Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy ông nội giận đến như vậy, ngón tay có chút run rẩy chỉ về phía anh.

"Có bản lĩnh rời đi thì cũng đừng trở về nữa, coi như nhà họ Lý ta không có hai đứa cháu chúng mày."

Anh vẫn là kéo tôi đi về phía trước, tôi dừng bước lại, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông nội bị chọc tức thành như vậy, cho tới bây giờ anh đều là niềm kiêu hãnh của ông nội, là niềm kiêu hãnh của dòng họ Lý, nhưng lần này thế nhưng ông nội lại nói ra lời như vậy.

"Anh...." Tôi kéo bàn tay đang nắm chặt tay tôi của anh.

"Uyển Uyển, chúng ta đi." Anh vẫn là kéo tay tôi đi ra ngoài.

"Anh." Tôi buông tay anh ra, đi trở về trước sô pha cầm hộ chiêu vừa rồi ném ở trên khay trà. Mấy ngày nay nhìn hành động của ông nội tựa như có lẽ ông đã cảm giác và mơ hồ biết được gì đó, cho nên ông mới nghĩ hết cách muốn tách chúng tôi ra.

Nhìn hộ chiếu trong tay, tôi thật sự không phải vì ông nội nghĩ như vậy mà muốn rời xa anh. Mà là vì anh có tiền đồ, tương lai sáng lạn của anh, không thể bởi vì chuyện này mà phá hủy cả đời anh, và cũng là vì tôi muốn biết có phải là do từ trước đến giờ bên cạnh anh vẫn luôn có tôi tồn tại mà khiến anh không cách nào phân biệt tình thân và tình yêu khác nhau hay không. Tôi và anh đều nên tỉnh táo suy nghĩ một chút về tình cảm của chúng tôi, thứ tình cảm này về sau muốn dài lâu thì cần phải đối mặt với không biết bao nhiêu gian nan, mà bây giờ tôi lại không cách nào làm rõ tình cảm của anh đối với tôi và cả của tôi đối với anh có phải là thật sự khó từ bỏ như vẫn nghĩ hay không, hay là bởi vì từ nhỏ đã chỉ có hai người chúng tôi ở bên cạnh nhau mà sinh ra lệ thuộc.

Nếu như là cái trước, vậy thì mạnh mẽ tách chúng tôi ra có lẽ là cách tốt nhất, còn nếu như là cái sau, như vậy lúc tôi trở lại lần nữa, nếu như anh vẫn giống bây giờ chỉ thích mỗi mình tôi, vậy thì không cần biết con đường phía trước là gian nan như thế nào, tôi cũng đều sẽ luôn luôn cùng anh đi tới cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.