Nguyệt Loan Loan

Chương 3: Kế mẫu hắt nước bẩn




Ai đó cuối cùng cũng lên sân khấu



Ngô Ảnh Trạch lâu rồi không xuất hiện, mang theo một đoàn thủ hạ đi tới Triệu gia, phòng khách vốn rộng rãi càng lúc càng có vẻ chật chội.

“Thái thú đại nhân… ngài…” Triệu Du Vân đối với sự xuất hiện của Ngô Ảnh Trạch cảm thấy thập phần hoang mang.

“Không phải ngươi từng nói hoan nghênh ta thường xuyên tới làm khách sao, Triệu minh chủ?” Ngô Ảnh Trạch mỉm cười ưu nhã “Hôm nay ta mang theo nhiều huynh đệ như vậy tới nhà ngươi uống trà đây.”

Nào có ai tới nhà người khác làm khách lại còn mang theo nhiều người như vậy, giống như là khám nhà hơn. Người Lâm gia không rõ ý thật sự của Ngô Ảnh Trạch, trong lúc nhất thời không dám động thủ. Tuy nói quan viên triều đình không nhúng tay vào việc của võ lâm, nhưng không cho đối phương chút mặt mũi nào thì hình như cũng hơi quá đáng.

Ngô Ảnh Trạch giả vờ không hề biết gì về tình cảnh hiện tại, không chút khách khí mà ngồi lên vị trí chính giữa trong đại sảnh. Long Việt Băng tiến lên trước, tự mình rót trà cho hắn, sau đó bắt đầu một cuộc đối thoại nội dung quỷ dị.

“Ảnh Trạch a, sao hôm nay lại rỗi rãi vậy?”

“Muốn tới gặp các ngươi một lần.” Ngô Ảnh Trạch vẫn duy trì nụ cười vốn có “Ta phụng mệnh của thánh thượng, ngày mai về kinh.”

“Ngươi sắp thăng chức rồi?” Long Việt Băng giả vờ kinh ngạc hỏi “Quan bái mấy phẩm?”

Ngô Ảnh Trạch uống một ngụm trà nhỏ, ngẩng đầu nói hời hợt “Không cao, chẳng phải chỉ là Tể tướng thôi sao, làm phát chán rồi.”

Quan viên nhất phẩm, tể tướng đương triều… vậy mà hắn lại nói là không cao, thậm chí còn dám nói mình làm chán rồi… Đây rốt cuộc là ai a? Cả đám ở đây mục trừng khẩu ngốc.

Ngô Ảnh Trạch thấy Long Việt Băng cực lực muốn nhịn cười, xoay chuyển ánh mắt, hỏi:

“Ta hôm nay tới không đúng lúc à? Mọi người đang họp?”

“Ảnh Trạch, bây giờ vẫn đang trong lúc võ lâm đại hội.” Long Việt Băng tốt bụng nhắc nhở.

“À…” Ngô Ảnh Trạch nhẹ nhàng gật đầu, nói với mọi người vẻ quan tâm “Vậy mọi người đừng để ý tới ta nữa, nên làm gì thì cứ làm, tiếp tục a.”

Mọi người cũng không biết nên ‘tiếp tục’ như thế nào. Một Tể tướng rõ là đứng về phía Triệu gia, dẫn theo một đám người ngồi trong đại sảnh uống trà, cười đến thần bí khó lường… Dưới loại tình huống này, bọn họ không thể tiếp tục khăng khăng động thủ với người của Triệu gia được nữa.

“A di đà phật.” Minh Kính đại sư trước nay kiệm lời đứng ra giảng hòa “Nếu các vị không thể thống nhất ý kiến, không bằng trước tiên tĩnh tâm nghe lão nạp nói một lời.”

“Mời đại sư nói.”

Minh Kính gật đầu với Triệu Du Vân, mở miệng nói “Hiện nay tình huống là, Triệu minh chủ cho rằng Hoa Liên Sinh vô tội, mà một bộ phận khác thì lại kiên trì muốn thẩm lí và phán quyết Hoa Liên Sinh. Lão nạp cho rằng, nếu Hoa Liên Sinh đã mất ký ức, chúng ta cũng không cần phải ép buộc hắn thêm nữa.”

“Thế sao được!!!” Chu Thanh Văn cả giận nói “Có thể nào bỏ qua cho một kẻ có thể là hung thủ giết người đơn giản như vậy được.”

“Chu thiếu bảo chủ, chỉ là ‘có thể’ thôi, vậy chẳng khác nào còn có tình huống ‘không phải’.” Ân Lục Phong cũng không nhịn được lên tiếng “Ta tin vào thái độ làm người của Triệu minh chủ, vậy nên cho dù giao chuyện của Hoa Liên Sinh cho hắn toàn quyền xử lí, ta cũng không có ý kiến gì.”

Ân Lục Phong như thể muốn nhấn mạnh vào điều gì đó, dừng một chút mới tiếp tục nói “Hơn nữa, hiện tại Minh Tuyền huynh đã trở về, Triệu gia có huynh ấy, mọi người hẳn là có thể yên tâm rồi chứ?”

“Minh Tuyền huynh… Minh Tuyền huynh đã trở về?” Chu Mặc Nham khó có thể tin nổi, hỏi “Đó là sự thật?”

“Đúng vậy.” Triệu Du Vân khẳng định lại lời của Ân Lục Phong “Gia gia về từ mấy ngày trước, nhưng bởi vì ông không thích gặp người, cho nên mới không nói cho các vị.”

Chu Thanh Hà biết được việc này vẫn không nhúc nhích mà đứng cả nửa buổi, cứng ngắc bỏ lại một câu “Đã vậy, Chu mỗ cũng không có gì để nói nữa.” sau đó nhanh chóng lui xuống.

Cái tên Triệu Minh Tuyền như là một đại danh từ đầy uy tín. Long Việt Băng không khỏi bắt đầu hoài nghi cái lão đầu luôn luôn cợt nhả kia, có thực sự đáng giá được mọi người tôn kính như thần thế này không.

“Uy… Tiểu Việt.” Ngô Ảnh Trạch kéo ống tay áo Long Việt Băng một chút, thấp giọng nói “Ngươi cũng nên nói cho ta biết sự tình sơ lược, ta mới giúp ngươi được chứ?”

“Nói chung là nhà chúng ta giấu một nhân vật có thân phận không tiện nói ra, kết quả bị người ta phát hiện, giờ có người muốn tìm chúng ta gây phiền phức.” Long Việt Băng kể lại ngắn gọn.

“Thì ra là thế…”

Ngô Ảnh Trạch cố ý làm rớt chén trà xuống đất ‘choang’ một tiếng, thành công khiến mọi người chú ý.

“Đại thể tình huống ta đã hiểu.” Hắn thản nhiên cười “Kỳ thực thì… nếu như mọi người thực sự không tin được Triệu gia, nếu không sợ phiền phức, cũng có thể phái thêm vài người tới, ở đây lâu dài giám thị Hoa Liên Sinh a. Như vậy cũng tương đối dễ chấp nhận, không đến mức làm mất hòa khí, lại có thể điều tra Hoa Liên Sinh rốt cuộc có mất ký ức hay không… Có được không?”

Ân Lục Phong trầm tư một hồi, đồng ý “Thái thú đại nhân nói không sai, không biết ý của các vị ra sao?”

“Không có ý kiến…”

“Vậy cứ như thế đi.”

“Như thế là tốt nhất.”

Được sự đồng ý liên tiếp, Ân Lục Phong lại xoay người về phía Chu Thanh Văn vẫn còn không cam lòng “Chu thiếu bảo chủ thấy sao?”

“Nếu đến Thái thú đại nhân cũng đã nói vậy thì Chu mỗ còn có thể có ý kiến gì.” Chu Thanh Văn đen mặt, lạnh lùng nói.

Triệu Minh Tuyền, còn có vị nam tử bí hiểm sắp trở thành đương triều Tể tướng ở trước mắt. Thân phận và địa vị của hai người đã không cho phép Chu Thanh Văn có thêm một câu nào nữa rồi.

Đêm đó, Triệu gia tổ chức tiệc tối long trọng chiêu đãi võ lâm quần hùng, ý là nhân cơ hội này cùng mọi người giải hòa, thuận tiện là tiệc tiễn biệt cho Ngô Ảnh Trạch sắp rời đi.

Tại yến hội tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ, dường như xung đột buổi sáng chưa từng phát sinh. Những người lúc trước trong lúc xung động thiếu chút nữa động thủ với Triệu Du Vân cuối cùng cũng tìm được bậc thang, người sau nối gót người trước bước xuống. Sự trở về của Triệu Minh Tuyền khiến những người tìm kiếm ông đã lâu cũng vui vẻ không thôi. Chúng đệ tử Lâm gia dưới sự răn dạy của Lâm Tương cũng dần bình tĩnh xuống. Duy nhất tâm lý không yên, đại khái cũng chỉ có hai huynh đệ của Uy Thiên bảo mà thôi.

(Nói ‘bậc thang’ là để chỉ cơ hội để thoát khỏi một tình huống khó xử nào đó)

Sau khi yến hội kết thúc, Ngô Ảnh Trạch trở về phủ Thái thú. Trước khi đi, hắn mỉm cười với Long Việt Băng nói:

“Đây là lần cuối cùng ta giúp đỡ ngươi ở nơi này, Tiểu Việt, sau này ngươi phải tự cầu đa phúc thôi.”

“Ảnh Trạch, ngươi thật là quá vô tình nha…” Long Việt Băng đùa giỡn làm ra vẻ oán phụ “Đã vậy còn tùy tiện bỏ rơi ta…”

“Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn làm tiểu thiếp của ta thì cũng không hề gì a.” Ngô Ảnh Trạch cười mỉa “Chỗ trống có cả đống, tùy tiện ngươi ngồi.”

“Đáng ghét, ta phải làm chính thất.”

“Ha ha ha… Ngươi muốn đoạt lấy vị trí của ai đó thì cũng được a, chờ bị người đó chộp tới chặt đầu đi.”

Ngô Ảnh Trạch còn chưa cười đủ, chợt thấy các đó không xa dưới tàng cây có một người đang dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn hắn đăm đăm ── hóa ra là Vương thái y.

“Ảnh Trạch…” Long Việt Băng phát hiện ra cái nhìn nóng bỏng đó, cười đến suýt đứt hơi “Ngươi thật đúng là được hoan nghênh a…”

“Không có biện pháp a, ai bảo ta là người ai gặp cũng thích.”

“Ha ha ha…”

“Tể tướng đại nhân!!!” Vương thái y chạy vội ra, vui sướng kêu lên “Ngày mai có phải là có thể quay về kinh rồi không?”

“Cái này a…” Ngô Ảnh Trạch lộ ra một nụ cười mỹ lệ không gì sánh được, ôn nhu nói “Ta đích thật là phải về.”

“Thật tốt quá…” Vương thái y cảm động tới mức hầu như lão lệ ngang dọc.

“Bất quá ── ngươi đương nhiên là không thể trở lại.”

“A…” Vương thái y nhất thời lơ mơ một lúc lâu, rốt cuộc phát sinh một tiếng kêu thảm thiết thê lương “Vì sao ── “

“Nhiệm vụ của ngươi còn chưa hoàn thành, tiếp tục ở lại giúp Tiểu Việt đi.” Ngô Ảnh Trạch gõ gõ trán Vương thái y “Nhớ kỹ, lúc nào hắn nói không cần ngươi nữa, thì lúc đó ngươi có thể về.”

“Tể tướng đại nhân ──! Không nên a a a ──!”

“Ha ha ha ha…” Ngô Ảnh Trạch và Long Việt Băng xấu xa cười ha hả.

Thái y đáng thương… Cứ vậy bị hai yêu quái khi dễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.