Nguyệt Loan Loan

Chương 1: Chết thảm





Bần đạo và Hương Hương một thân quần áo hết sức đắt tiền, tiểu nhị liếc thấy chúng ta liền nhận định là đệ tử nhà giàu, vội vàng nồng nhiệt đón chúng ta vào bên trong. Trong hành lang có không ít người, nhưng còn chưa đầy, ta và Hương Hương tìm một chỗ tốt ngồi xuống. Rất nhanh, một dĩa cừu non thượng hạng cùng rượu trái cây liền đưa lên, đồng thời còn có chút thức ăn ta gọi thêm.

Hương Hương ăn thấy khá ngon, nhưng bần đạo một ngụm là đủ rồi, cái tên hỗn trướng Tát Đại Mộc này, thế nhưng dám can đảm cắt xén khẩu phần, đây tuyệt đối không có chút mùi vị mật Tử Tinh Phong, quay đầu lại xem ta thu thập hắn như thế nào.

Ngay khi bần đang tức giận, ngoài cửa chạy vào một quái nhân trường bào, người này tuổi rất lớn, hẳn là hơn trăm rồi, râu bạc dài đến một xích, đáng tiếc phía trên khắp nơi dính đầy dầu, nhuộm râu mép thành đen nhánh, y phục trên người cực kỳ bẩn, sắc mặt lại hết sức hồng nhuận, nhưng chỉ là vẻ mặt kia…, tại sao lại khiến bần đạo cảm thấy bỉ ổi đến như vậy nhỉ?

Hắn đi vào, hơi hơi đánh giá khung cảnh xung quanh, nhìn thấy trên bàn của ta còn có chỗ ngồi trống, cũng không khách khí, liền ngồi xuống đối diện với ta. Hương Hương bị hắn mang đến một mùi "thơm" tuyệt vời, hun đến trực tiếp ăn không vô, che lỗ mũi vẻ mặt ủy khuất nhìn ta. Ta nhẹ nhàng cầm tay nhỏ bé của Hương Hương, bảo nàng tạm thời nhẫn nại, đồng thời thi triển một Tịnh Hóa kết giới, bao bọc ta và Hương Hương ở bên trong, như vậy, cái mùi quỷ quái kia không vào được rồi.

Lần này sở dĩ ta không có trực tiếp động thủ, là vì bần đạo trong lòng kỳ quái, tại sao tiểu nhị không ngăn hắn lại? Hơn nữa, nơi hắn đi qua, một vài đệ tử quyền quý ở Thánh Đô, mặc dù người người bị hắn hun mùi khắp nơi tránh né, thậm chí còn có trực tiếp nhổ ra, tuy nhiên thà rằng bản thân rời đi, tuyệt đối không có người nào dám tay giáo huấn lão nhân này, dường như ... đám đệ tử quyền quý cũng kính sợ lão thì phải?

Xem ra, tám phần đã bị lão nhân này giáo huấn thua thiệt rồi, nếu không phải thì là nguyên nhân khác, tóm lại còn chưa biết rõ ràng, bần đạo không muốn dễ dàng gây chuyện. Hơn nữa, hắn mặc dù có thể ác tâm, dù sao tuổi còn tại đó, người khác không hiếu kính lão, chẳng lẽ bần đạo cũng không sao? Cho nên, tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến mới tốt.

"Người đâu, mau mang món ăn lên cho ta." Vị lão nhân này vẻ mặt thản nhiên, không hề để ý cảm thụ của ta và Hương Hương vào trong mắt.

"Tới liền! Ngài, mời dùng." Vị tiểu nhị vội vàng chạy tới, tay cầm vài món ăn, còn có vài mâm điểm tâm. Sau đó giống như tránh né ôn thần quay đầu chạy trốn. Mâm điểm tâm cho lão nhân vừa mở ra, mùi thơm đặc biệt của mật Tử Tinh Phong lập tức truyền ra, hơn nữa hiển nhiên lượng dùng không phải bình thường. Trời đất ơi, ở đây từ khi nào chia ra đồng thời hai tiêu chuẩn rồi?

"Ừm!" Lão nhân đỉnh đạc đáp ứng một tiếng, đã bắt đầu nhấc tay thọc vào mâm điểm tâm, ăn như sói nhai cọp nuốt, đớp đớp mấy cái liền hạ rớt một khay lớn, lúc này mới có thời gian ngẩng đầu nhìn ta và Hương Hương một cái.

Bần đạo lần đầu cùng hắn nhìn nhau, lập tức nhìn ra người này không phải phàm nhân, ánh mắt của hắn thâm thúy vô cùng, giống như một cái đầm sâu, trong suốt an tĩnh, nhìn không thấy đáy. Trên mặt hắn thần sắc mặc dù bỉ ổi, nhưng ta từ trong ánh mắt hắn thấy được thế sự xoay vần cùng tâm tình ổn trọng. Đơn độc chỉ từ ánh mắt của hắn, bần đạo dám đoán chắc hắn là cao nhân.

Nếu là cao nhân, bần đạo càng cảm thấy hứng thú, âm thầm dụng thần thức tìm kiếm bí mật trong cơ thể hắn, quả nhiên, trong thân thể hắn giấu diếm một loại lực lượng tự nhiên, không phải là ma lực, cũng bất đồng pháp lực Thú Thần Tế Tự, mà là một loại năng lượng đặc biệt cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua, muốn phỏng đoán thì cùng linh lực đạo pháp bần đạo có mấy phần giống nhau, hiển nhiên so với lực lượng ta dùng Đạo gia thần kỳ công pháp tu luyện ra tới để so tầng thứ thì thua kém rất nhiều. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Vị tiểu ca này. Khí vũ bất phàm, tư thế oai hùng toả sáng. Hẳn là một nhân vật có lai lịch?" Lão nhân rất kinh dị hỏi: "Có thể biết tên các hạ không?"

"Ta không muốn cho ngươi biết." Bần đạo lắc lắc đầu cười nói.

"Tốt. Nói hay không, không nói, không thèm nói dối một chút, so với người dối trá tốt hơn nhiều, quả nhiên sảng khoái." Lão nhân lại khen ngợi ta, rồi dời ánh mắt lên Hương Hương nói: "Vị tiểu cô nương này. Vóc người thon thả, da thịt trắng noãn, mặc dù mang khăn che mặt che dấu, nhưng chỉ từ ánh mắt tinh xảo đặc sắc kia có thể nhìn ra, nàng là một vị mỹ nhân tuyệt sắc. Nàng là muội muội các hạ sao?"

"Ta là thê tử hắn." Hương Hương mặc dù rất chán hình dáng tướng mạo lão nhân này, nhưng được hắn khích lệ một câu, lập tức có chút hảo cảm, gặp câu hỏi, cướp lời hồi đáp.

"Hử?" Lão nhân rõ ràng ngẩn người, sau đó hỏi: "Các ngươi lập gia đình rồi? Hay chỉ là đính hôn? Không đúng. Không đúng. Đính hôn cũng nhịn không được nữa đâu? Các ngươi ở chung một chỗ sống rồi sao?" Hắn câu sau đụng câu trước nói loạn cả lên.

"Chúng ta đã ở cùng nhau vài tháng rồi?" Hương Hương kỳ quái hỏi: "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"

"Ha hả." Lão nhân lập tức tự tin nói: "Ta cũng hiểu. Tiểu ca. Ngươi hôm nay đụng tới ta, coi là phúc khí của ngươi. Ha ha." Nói xong còn cười ha ha với ta nữa chứ.

"Thật sao? Ta làm sao không nhìn ra tới ?" Bần đạo buồn bực hỏi.

"Ha hả. Ta nói ra ngươi sẽ hiểu." Lão nhân nói tiếp: "Tự giới thiệu mình một chút, tại hạ là vu sư lưu lạc trên đại lục, tên gọi Khiếu Thương • Long Giác."

"Vu sư?" Bần đạo kinh dị nói. Vu sư là một loại nghề nghiệp thưa thớt dị thường trên đại lục, hiện tại rất ít nhìn thấy. Cơ hồ đều sắp tuyệt tích rồi, bọn họ có ma pháp, nhưng pháp lực rất thấp, cũng có luyện kim, tuy nhiên không chế tạo ma pháp trang bị. Chẳng qua là nghiên cứu dược vật.

Nghề nghiệp này chủ yếu có nghiên cứu các loại dược vật kỳ quái, giống như biến hình dược tề cho động vật. Còn có biến thân dược tề dùng để biến hóa giới tính ...vân...vân. Tóm lại, thuộc về cái loại ác sư. Lực chiến đấu thấp muốn chết, nếu không phải độc dược bọn họ còn có chút tính thực dụng, quả thực không có biện pháp lăn lộn giang hồi rồi.

"Không sai, ta chính là vu sư thực lực xếp hàng thứ nhất trên đại lục, ta đối với dược vật học có nghiên cứu cùng hiểu biết cực kỳ thâm ảo. Hơn nữa đặc biệt sở trường trị liệu các loại bệnh không tiện nói ra, cho nên, bệnh của ngươi. Ta tuyệt đối là thuốc đến bệnh trừ, nhìn phân thượng ta và ngươi hợp ý như thế, thịnh huệ lấy rẻ một ngàn kim tệ." Lão già này vừa nói dài dòng xong liền vươn tay ra tới.

"Cái gì cái gì hả? Một ngàn kim tệ hả?" Bần đạo khinh thường nói: "Các hạ thấy ta giống người bệnh sao?" Choáng thật, thì ra đụng tới một tên lường gạt. Cái gì là xếp hàng thứ nhất đại lục? Chỉ sợ do hắn lấy cớ mà thôi?

"Tiểu ca, ngươi còn trẻ." Lão già này giả trang ra một bộ dạng vô cùng đau đớn nói: "Hiện tại có bệnh nên nhanh chóng chữa trị, đợi đến sau này có thể muộn rồi sao? Lãng phí đoạn thời gian rất tốt này!"

"Lão gia gia, phu quân ta thật sự có bệnh sao?" Hương Hương nhìn thấy hắn nói trịnh trọng như vậy, trong lòng cũng có chút sợ, vội vàng hỏi.

"Đừng nghe hắn nói nhảm." Bần đạo dở khóc dở cười ngăn Hương Hương tiến thêm một bước đề ra nghi vấn, trực tiếp nói với lão nhân: "Ngươi nói, ta có bệnh gì?"

"Một mình ngươi có bệnh gì dĩ nhiên bản thân rõ ràng, chẳng lẽ cần ta nói ra? Vậy ngươi thật không biết xấu hổ?" Lão nhân kỳ quái hỏi.

"Ngươi nói đi." Bần đạo không nhịn được nói: "Ta không cần ." Trong lòng tự nhủ, bần đạo có bệnh hay không còn đợi ngươi tới nói cho ta biết?

"Tốt lắm." Lão nhân trước nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy mọi người cũng bị hắn hun thúi đến nổi chạy ra xa hết, mới nhỏ giọng nói: "Ngươi, có phải hay không, bệnh liệt dương." Ta…ta, *** đỡ được…!

"Ngươi thúi lắm." Bần đạo liền đứng lên vỗ bàn, đồng thời chửi ầm lên. Lúc ấy ta thật sự nổi giận, còn có tên khốn không biết xấu hổ như vậy? Bán xuân dược bán trên đầu ta thì thôi, ta hôm nay nếu không phải nhìn trên phân thượng tuổi của hắn, không đánh hắn trăm hoa đua nở không thể chịu được.

"Phu quân." Hương Hương thấy ta giận dữ đứng lên, vội vàng kéo ta xuống, sợ ta muốn động thủ đánh người, kéo ta đến chỗ ngồi lại, sau đó nói với lão nhân: "Xin hỏi, ngài nói lời này có chứng cớ không?" Ta ngất, Hương Hương thật đúng là thật thà mà. Ta vừa định cãi cọ, lại bị Hương Hương che miệng lại.

"Đương nhiên là có." Lão nhân vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Từ trên người của ngươi phát ra mùi thơm, ta dám chắc chắn ngươi còn là xử nữ. Đối mặt mỹ nhân như thế, mùi thơm mê người như thế, hơn nữa thân phận còn là thê tử của hắn, có thể cùng trượng phu an ổn sống qua mấy tháng. Tuyệt đối không phải bệnh liệt dương thì cũng là yếu sinh lý, a, ngươi thì ra là yếu sinh lý hả? Đây… đây…quá ít thấy rồi, trị liệu cũng rất phiền toái, ít nhất cũng phải mười vạn kim tệ."

"Chết tau ràu… giàng nước ôi…, ngươi mới bị yếu sinh lý thêm bệnh liệt dương đó?" Bần đạo triệt để hung bạo. Nam nhân có tu dưỡng khá hơn nữa cũng chịu không được, có người đem bản thân ra làm trò trước mặt thê tử xinh đẹp, nói mình bệnh liệt dương còn yếu sinh lý? Nếu không phải Hương Hương liều mạng ôm hai cánh tay ta, ta thật sự muốn giết hắn.

"Hừ, không muốn trị liệu thì thôi. Cần gì tức giận chứ? Chẳng lẽ ngươi không thừa nhận cũng chưa có bị bệnh ~~~?" lão già này vừa nói, thanh âm dần dần nhỏ đi, cuối cùng trực tiếp nghe không được, bần đạo dùng thần thức và ánh mắt sắc bén căm tức nhìn hắn, hắn không khỏi một trận chột dạ trong lòng.

"Hừ." Bần đạo chỉ vào lỗ mũi hắn mắng: "Xem trên tuổi của ngươi, cũng đã già rồi ta không kính, nơi nơi giả danh lừa bịp. Nói hưu nói vượn. Một mình ngươi tự suy nghĩ thật kỹ, không làm ... thất vọng tổ tiên của mình sao?"

Vị lão nhân này có thể có một thân tu vi tương đối khá như vậy, tuyệt đối là hậu nhân của danh môn, không phải là danh môn gia tộc thì phải là sư môn. Nếu không, tuyệt đối không thể nào đạt tới trình độ này, ta bước đầu đoán chừng, bản lãnh của hắn tuyệt đối không có dưới Tha Khắc Đàn, tới cấp bậc Khắc Lý hay không, bây giờ còn nhìn không ra.

Sau khi nói xong, ta cũng bất kể lão khốn bị ta mắng cho ngây người tại chỗ, trực tiếp kéo tay Hương Hương xoay mặt đi ra. Ta phải hỏi một chút Tát Đại Mộc, cái lão gia hỏa này là sao đây? Mới vừa quay người liền gặp hắn, hắn đang ở một góc nhìn ta, còn giơ tay ngoắc ta, không ngừng trợn mắt nhìu mày, ra động tác cắt cổ?

"Làm gì? Còn thể thống gì nữa hả?" Bần đạo đi qua định giáo huấn, hiện tại ta khí tức không thuận nha.

"Đại nhân, ngài làm sao chọc tới hắn aa..a?" Tát Đại Mộc gấp gáp hỏi: "Thân thể ngài không có chút gì khó chịu sao?"

"Ta rất khỏe, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Bần đạo tức giận hỏi: "Tại sao để người như lôi thôi hắn tiến vào? Ngươi không biết sẽ ảnh hưởng làm ăn sao?" Mặc dù cái quán ăn này tiền kiếm được không lọt vào trong mắt ta. Nhưng chung quy vẫn là chiêu bài của ta nha? Nếu thanh danh quán ăn hư thúi, thanh danh của ta không phải cũng xong rồi sao?

"Đại nhân, xin ngài đi vào trước lại từ từ nói chuyện." Tát Đại Mộc vẻ mặt đau khổ nói với ta. Xem ra hắn có nổi khổ tâm.

"Ừ." Mặc dù gấp, nhưng ở cửa không phải là địa phương nói chuyện, bần đạo mang theo Hương Hương theo Tát Đại Mộc đi ra phía sau.

Trên đường Hương Hương mới kinh ngạc hỏi: "Phu quân, nơi này là cửa tiệm ngươi mở sao?"

"Ha hả, dĩ nhiên." Bần đạo tự hào nói. Ta vẫn không nói, vì hôm nay làm cho nàng vui mừng một hồi, hắc hắc, có một loại tâm thái khoe khoang ấy mà.

"Phu quân thật là lợi hại." Hương Hương quả nhiên vui mừng nói.

"Hắc hắc, bình thường thôi, cái quán ăn này thật ra kiếm không được nhiêu tiền, một năm trên dưới có một trăm vạn mà thôi." Bần đạo không thèm quan tâm nói.

"Trời ơi, một trăm vạn còn chưa đủ nhiều?" Hương Hương đầu tiên kinh ngạc nói một câu, sau đó thuận miệng nói: "Nếu phu quân có tiền như vậy, không bằng chúng ta len lén gọi lão nhân kia tới, chữa bệnh cho phu quân, có được hay không?"

"Hương ~~ Hương." Bần đạo cơ hồ muốn khóc nói: "Ta thật sự không có cái bệnh kia mà." Ta lúc ấy rất là buồn bực, hận không thể trực tiếp đụng đầu chết quách đi. Thật ra thì bần đạo rất là thiện lương, thời điểm chưa có biết lý do đối phương đáng chết hay không, ta một người chưa bao giờ xuất thủ đả thương người. Thế nhưng, mới vừa rồi không đánh cái tên khốn kia, ta bây giờ thật thật.., thật sự rất hối hận.

"Nhưng phu quân tại sao không cùng … Hương Hương? Hương Hương quá xấu, để cho phu quân phiền chán sao?" Hương Hương nói chuyện về sau, gằm mặt cúi đầu, giọng nói tràn đầy u oán.

"Cái này, chúng ta còn nhỏ, mới mười bốn mười lăm, ngươi không nên gấp gáp chứ?" Bần đạo cười khổ giải thích.

"Phì…ì…, người ta mới không có gấp đó." Hương Hương đỏ mặt tận mang tai nói.

"Ha hả." Bần đạo che miệng cười trừ.

"Phu quân, đáng ghét!" Hương Hương đỏ mặt, dậm chân, lắc lắc thân thể nói.

"Được rồi, được rồi." Bần đến vội vàng nghiêm trang nói: "Chuyện này quá sớm đối với thân thể không tốt, hơn nữa còn ảnh hưởng đến việc tu luyện của ta, chờ thêm mấy năm rồi nói sau. Rồi lại nói, Hương Hương, chúng ta còn chưa có chính thức thành thân, ta muốn tôn trọng ngươi, hiểu chưa?"

"Ừ." Hương Hương gật gật đầu nói: "Chỉ cần phu quân không có bệnh là tốt rồi."

"Hử?" Bần đạo bây giờ không phải là buồn bực, mà là rất muốn hung bạo.

May là lúc này, chúng ta đi đến một gian phòng phía sau. Ta mới cưỡng chế nộ hỏa trong lòng. Đi vào ngồi xuống, mở đầu tức giận hỏi: "Nói mau. Phía ngoài kia là cái quái quỷ gì xảy ra?"

"Cái này, thật ra thì đến hiện tại ta còn buồn bực đây?" Tát Đại Mộc ủy khuất đem đầu đuôi mọi chuyện trải qua nói cho bần đạo.

Thì ra là, lão nhân này một tháng trước đi tới, hơn nữa còn đi theo Tạp Thu Sa tới. Không biết hắn dùng biện pháp gì, làm cho Tạp Thu Sa bị dụ dỗ nói gì nghe nấy. Dường như có quan hệ tới lợi ích, hắn đáp ứng mỗi ngày đưa cho Tạp Thu Sa một đóa tiên hoa, cũng chỉ là hoa dại rất bình thường thôi, khắp nơi sơn dã đều có, nhưng Tạp Thu Sa thì thích không chịu được, không chỉ cho phép hắn ở chỗ này ăn uống chùa, hơn nữa còn giúp hắn đánh rất nhiều người đắc tội hắn.

Người này một thân "mùi thơm" tuyệt hảo, cộng thêm miệng mồm ác độc, đã đắc tội không ít khách cũ. Có thể tới nơi này tiêu phí ăn uống điểm tâm mật Tử Tinh Phong, đều là không phú cũng quý, bởi vì có mật Tử Tinh Phong đưa đến giá tiền cao đến kinh người, ngay cả phú hào bình thường cũng ăn không nổi.

Cho nên tên này đắc tội rất nhiều người có bối cảnh. Mặc dù không dám chính diện chống lại, sợ Tạp Thu Sa tìm phiền toái, nhưng ngầm phái cao thủ đánh lén, ám côn này nọ, vẫn cứ dùng thường xuyên. Thế nhưng, hắn vẫn sống đến hiện tại, mặc dù không có nghe nói ai chết. Nhưng hiển nhiên cũng ăn thua thiệt không nhỏ.

Nhưng Tát Đại Mộc bọn họ không chịu nổi rồi, ảnh hưởng làm ăn cùng danh tiếng đó? Cho nên liền khuyên Tạp Thu Sa, chẳng qua Tạp Thu Sa lại thích mấy đóa hoa kia. Tát Đại Mộc không có biện pháp, cho nên đành đi hái hoa cho Tạp Thu Sa, nhưng bất luận Tát Đại Mộc đưa ra hoa gì, cho dù so với hoa lão nhân đưa giống nhau như đúc, Tạp Thu Sa cũng không thích, nàng cứng rắn nói thích hoa lão nhân đưa.

Tát Đại Mộc nhìn thấy cửa Tạp Thu Sa không đi được, lại bắt đầu đuổi lão nhân này. Nghĩ biện pháp cho tiểu nhị chào hỏi rồi dùng tiền mặt đuổi hắn, nhưng lão nhân này lại ác hơn, tiểu nhị đắc tội hắn cả khổ không thể tả.

Một nửa người tiểu nhị tê dại, cặp chân cảm giác vừa đau vừa tê dại, một chút cũng không thể phát động, nằm ở trên giường ba ngày mới đỡ. Cảm giác thương xót, tê dại lại nhúc nhích không được kéo dài tới ba ngày, quả thực so với hình phạt tàn khốc nhất trên thế gian còn lợi hại hơn, tên tiểu nhị này mấy lần muốn tự sát, lại được cứu xuống.

Một tiểu nhị khác lại bị biến thành đầu heo, một cái mặt heo, lỗ tai lớn, mũi dài, còn có lông dài, chính hắn sớm bị bản thân hù chết, cũng qua ba ngày sau mới khá lên. Về phần Tát Đại Mộc, hắn quay đầu hạ mũ xuống cho ta xem, ta ngất, hắn mới là trung niên, trên đầu phải có muối tiêu mới đúng, thế nhưng hiện tại so tới tuyết còn trắng hơn, hắn khóc nức nở nói với ta: "Đã hơn nửa tháng rồi, ta có thể cả đời này cứ như vậy không?"

"Cái này một hồi nói lại, còn món điểm tâm mật Tử Tinh Phong kia là xảy ra chuyện gì?" Bần đạo hơi tức giận hỏi: "Tại sao món có món không, rồi cho hắn quá lượng nữa?"

"Không có cách nào mà?" Tát Đại Mộc ủy khuất nói: "Hắn từ đó mỗi một ngày, đều vì món điểm tâm mật Tử Tinh Phong mà tới."

"Hắn một lão đầu tử làm sao biết được?" Bần đạo kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ bí mật này đã bị mọi người biết cả rồi?"

"Không có, Tạp Thu Sa tiểu thư ở chỗ này bày bố canh phòng an toàn, phòng ngừa có người tới trộm, Giáo Hoàng bệ hạ từng hạ lệnh giữ bí mật, cho nên, điều bí mật này chỉ có mấy đại gia tộc ở Thánh Đô tin tức linh thông mới biết được, quý tộc bình thường cũng không thể biết." Tát Đại Mộc vội vàng nói.

"Vậy thì cái lão gia hỏa này vì sao biết mà tới. Sau đó thì sao?" Bần đạo lạnh lùng nói. Điều này nói rõ, lão nhân này từng ăn vào qua mật Tử Tinh Phong. Xem ra hắn là người thần bí có bối cảnh đây?

"Sau đó hắn liền oán trách mật Tử Tinh Phong quá ít, muốn chúng ta cố ý cho hắn nhiều hơn một chút." Tát Đại Mộc bất đắc dĩ nói: "Rồi Tạp Thu Sa tiểu thư cũng yêu cầu như vậy, dựa theo mệnh lệnh của ngài, phàm là yêu cầu của Tạp Thu Sa tiểu thư chúng ta đều phải làm theo?"

"Ừ, cái này không trách ngươi. Nói tiếp đi." Bần đạo tiếp tục nói.

"Nhưng cái người đáng giận này hắn được voi đòi tiên, mỗi lần đều muốn thêm lượng, hơn nữa hắn còn đặc biệt ăn thêm, cho nên đến hiện tại, mỗi mình hắn tiêu hao mật Tử Tinh Phong chẳng khác nào chúng ta bán nguyên một ngày, rồi gia tộc quyền quý ở Thánh Đô dùng điểm tâm phải đúng theo lượng cung ứng, còn muốn bảo đảm chất lượng, như vậy mật ong chúng ta cũng nhanh không đủ rồi, cho nên bất đắc dĩ, ta mới hạ bớt lượng của khách cũ bình thường nhằm giảm bớt tiêu hao, những chuyện này ta cũng hồi báo qua với lãnh địa." Tát Đại Mộc căm phẫn giải thích.

"Hắn mới tới một tháng phải không?" Bần đạo hỏi.

"Đúng thế, đại nhân." Tát Đại Mộc hồi đáp.

"Ừ, khi đó ta còn đang chiến đấu với Thú Nhân, hơn nữa việc nhỏ như vậy cũng không cần để ta phí tâm. Ngươi tới đây mà xem." Bần đạo nói xong, gọi hắn đến trước mặt, hắn nhìn kỹ một chút lập tức hiểu ra, ta nói: "Cũng chỉ là một loại dược vật, tạm thời mà thôi, đại khái còn phải mấy tháng thời gian mới được."

"Thật? Ta đây an tâm." Tát Đại Mộc cao hứng nói.

"Đây thật ra cũng không có gì thần bí, chỉ là tác dụng của dược vật, có lúc phối hợp một chút vu thuật, thoạt nhìn thần bí, thật ra thì cũng chỉ là lừa gạt mà thôi." Bần đạo khinh thường nói: "Tạp Thu Sa khi nào tới ? Lão đầu lúc nào cho nàng hoa?"

"Tạp Thu Sa tiểu thư khoảng chừng lúc này đã đến, cũng vào thời gian này, lão nhân cho nàng." Tát Đại Mộc nói.

"Rất tốt, chúng ta đi xuống tạm biệt lão gia hỏa này, yên tâm, tóc của ngươi hắn có giải dược ." Bần đạo cười hắc hắc nói: "Lại dám trêu chọc người của ta, xem ta thu thập hắn như thế nào." Có được cơ hội trút giận rồi, khà khà. Bần đạo nhiệt huyết sôi trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.