Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 42: Ta sẽ bảo vệ ngươi




Điện thoại vừa tắt lại vang lên.

“A lô, xin chào, xin hỏi tìm ai?”

“Vương Tĩnh Kỳ, em dám tắt tiếp điện thoại của tôi…”

“Vương Tĩnh Kỳ không biết cô ấy đi đâu rồi, gọi lại sau.” Lúc này cả nói cô cũng không để cho người kia nói xong, đem điện thoại tắt luôn.

Sau đó điện thoại lại vang lên, lần này Vương Tĩnh Kỳ quyết định không nghe máy, Vương Dĩnh liền buông micro chạy tới:

“Tĩnh Kỳ, là Trương Dương gọi sao? Để mình nghe cho, mình giúp cậu mắng hắn.” Nói xong liền giật lấy điện thoại.

Vương Tĩnh Kỳ bây giờ đã không còn nghe rõ ràng cô ấy nói gì, thấy có người giúp mình nghe điện thoại, cô thật cao hứng, rốt cục đã có thể ngủ, sau đó cô liền nằm bẹp trên sô pha bất tỉnh nhân sự.

“Trương Dương, anh thật là không biết xấu hổ, đã có người khác, còn tìm Tĩnh Kỳ làm gì? Tôi nói cho anh biết, Tĩnh Kỳ cũng không phải người dễ bắt nạt đâu, cô ấy còn có chúng tôi nữa, anh tốt nhất nên sớm đáp ứng li hôn đi, nếu không tôi sẽ không để anh yên đâu, thật chịu không nổi mà.” Vương Dĩnh mắng xong, nhịn không được còn nấc lên một cái, ây dà thật là khó chịu quá đi.

Đầu bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó một giọng nam truyền đến: “Đây là điện thoại của Vương Tĩnh Kỳ phải không? Cô là ai, bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Giọng nói có chút lạnh lùng, còn mang theo chút khẩu khí như mệnh lệnh.

Vương Dĩnh nhìn nhìn điện thoại, sau đó cầm nó đưa sang cho Tưởng Hi Văn đang ngồi như rất nghiêm túc bên cạnh: “Điện thoại của cậu.” Sau đó liền lảo đảo đi tìm mic.

“A lô, xin chào, ai tìm tôi đấy, tìm tôi có việc gì không?” Từ giọng nói có thể nghe ra, cô gái này cũng uống không ít.

“Tôi tìm Vương Tĩnh Kỳ, có thể đưa điện thoại cho cô ấy không?” Đầu bên kia có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

“Anh là ai, tìm Tĩnh Kỳ của chúng tôi? À, anh chính là cái tên cặn bã Trương Dương có phải không? Cấm anh gọi tới, cũng không được tìm Tĩnh Kỳ, Tĩnh Kỳ đã quyết tâm li hôn với anh, anh từ bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi. Anh nhìn lại anh đi xem anh có cái đức hạnh gì không, dáng vẻ thì như con gấu, đã vậy lại còn không biết xấu hổ đi ngoại tình, cũng may cho anh Tĩnh Kỳ tốt tính, còn nghĩ đến anh nên mới chọn cách chia tay, nếu là tôi, đã sớm đập cho anh một trận đến ba má anh cũng nhận không ra rồi, anh biết điều thì sớm cút sang một bên đi.” Tưởng Hi Văn tuy rằng say, nhưng mồm mép vẫn không tha cho ai, không đợi đầu bên kia nói chuyện, liền bắn liên thanh không cho người ta có cơ hội mở miệng.

Chờ Từ Mộc Nghiên từ bên ngoài giấu giấu giếm giếm mang mấy chai nước khoáng về, vừa lúc nghe thấy âm thanh ma quỷ của Vương Dĩnh lọt vào tai, tiếp tục tra tấn lỗ tai mọi người, Tĩnh Kỳ thì nhìn như vừa tử trận, nằm bất động trên salon, Hi Văn thì cầm điện thoại, nói chuyện lớn tiếng với ai đó, cái này còn chưa tính, còn vung chân múa tay, giống như người bên kia đang ở trước mặt cô ấy vậy.

Cô đem nước bỏ lên bàn trà trước, sau đó liền hỏi: “Cậu nói chuyện với ai vậy, sao lại dùng điện thoại của Tĩnh Kỳ.”

Tưởng Hi Văn ngừng nói, sửng sốt một chút mới nói: “Tìm mình mà.”

Từ Mộc Nghiên có chút không tin, cầm lấy điện thoại lên xem, thấy vẫn chưa tắt liền “A lô” một tiếng.

“Xin chào, tôi tìm Vương Tĩnh Kỳ.” Từ tiếng nói có thể nghe ra người này đã tức giận rồi.

“Thật xin lỗi, tôi là đồng nghiệp của Vương Tĩnh Kỳ, bây giờ cô ấy không tiện nghe điện thoại, anh có thể nói anh là ai không, chờ khi cô ấy có thể nghe điện thoại, tôi sẽ nói cô ấy gọi lại cho anh.” Từ Mộc Nghiên kẹp lấy điện thoại, một tay giữ người Tưởng Hi Văn như muốn ngã xuống.

Haiz, hôm nay thực sự hơi quá rồi. Lúc mấy người bọn họ đi ăn thịt nướng, nha đầu Tiểu Dĩnh kia lại gọi một chai rượu trắng, nói đâu có dễ dàng được đi ăn một chầu, phải uống cho đã, chơi cho đã.

Kết quả Tiểu Dĩnh ngoài miệng nói lợi hại, uống không tới hai li liền say mèm. Còn Tĩnh Kỳ với Hi Văn đều không có tửu lượng. Cái này còn chưa tính, Tiểu Dĩnh uống rượu say lại còn không yên, khi vô hát KTV lại uống tiếp, kết quả là ngoài cô ra, ai cũng gục hết rồi.

“Tôi là bạn của Kỳ Kỳ, mọi người đang ở đâu, tôi nghe hình như Kỳ Kỳ uống khá nhiều, đọc địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi qua đón cô ấy.”

Từ Mộc Nghiên không nhớ Tĩnh Kỳ từ khi nào lại có thêm một người bạn khác giới ngoài Trương Dương, chỉ là nghĩ cuối cùng cũng có người đến giúp mình đưa mọi người về nhà liền thở phào nhẹ nhõm, cho nên liền khai báo địa chỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.