Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 30: Lạc Trần xấu xa




Trình Nặc vừa xoay người về phòng bếp tiếp tục nấu cơm, cánh tay của cô đột nhiên bị người chợt lôi trở về, cả người theo quán tính đụng trở về.

Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc, quanh người bị Nghiêm Thiếu Thần ôm thật chặc, Trình Nặc giật mình, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm con ngươi đen như mực kia, hai tay Trình Nặc vịn trên bả vai Nghiêm Thiếu Thần, lúc ánh mắt giao nhau mủi chân của cô cũng nhón lên, đến khi Trình Nặc không biết dùng đại não khống chế tư tưởng, cuối cùng cảm tính chiếm cứ phần lý trí còn sót, cánh môi đụng vào, hấp dẫn nhau, vân vê trằn trọc. Một tấc tấc sâu hơn, đầu lưỡi đều là mùi của đối phương.

Trình Nặc từ chủ động ban đầu dần dần biến thành bị động, Nghiêm Thiếu Thần tiến đến gần, cô từng bước thối lui, đến cuối cùng cánh môi gần như bị anh mút sưng đỏ lên.

Nghiêm Thiếu Thần buông cánh môi của cô ra, anh hô hấp trở nên nặng nề, tay bắt đầu dạo chơi trên thân thể của cô. Trình Nặc bị anh vuốt ve cũng dần dần cảm giác, cơ thể không tự chủ được gần sát anh hơn, thậm chí di chuyển lên xuống, khó chịu cầu xin vô ích.

Nghiêm Thiếu Thần ôm lấy Trình Nặc, lửng thững đi đến phòng ngủ, xa cách liên tiếp hơn hai tháng, lúc tạm biệt câu nói kia đã đã bị dục vọng nổi lên thay thế, cả hai người ai cũng rõ ràng, kế tiếp sẽ dùng dục vọng chân thật nhất để chứng minh.

"Thiếu Thần, đừng..." Lời của Trình Nặc chỉ nói phân nửa, ngay cả cô cũng kinh ngạc giọng nói sẽ trở nên khàn khàn, cô đỏ mặt nhất thời không biết nên tiếp tục hay là nên làm gì khác.

Nghiêm Thiếu Thần nhếch môi, cũng không trả lời cô điều gì, anh để Trình Nặc nằm ngang, ngón tay thon dài từ từ cởi bỏ nút áo trước ngực của cô, một nút, hai nút, ba nút...

Trong chớp mắt toàn bộ quần áo rơi ra, thân thể của anh đè ép xuống mình, kèm theo sức nặng áp chế của cơ thể anh, Trình Nặc lại có cảm giác an ủi. Cơ thể của cô bị Nghiêm Thiếu Thần vuốt ve từng tấc, trằn trọc đến trước ngực, lực độ trên tay của anh đột nhiên tăng lên, Trình Nặc bị đau, khẽ hừ lạnh, thân thể của cô tự nhiên co rúc, lại bị Nghiêm Thiếu Thần vô tình cản lại.

"Phối hợp anh, bây giờ." Nghiêm Thiếu Thần hạ thấp cơ thể xuống, giọng nói trầm thấp như ma quỷ lọt vào lỗ tai của cô, đang từng hồi kích thích dục vọng của cô.

Hơi thở của anh phả vào cổ của cô, chọc cô hơi ngứa ngáy, Trình Nặc vừa muốn di chuyển, người liền bị giam cầm gắt gao, lưỡi ẩm ướt dùng sức mút cổ của cô, đến khi phiếm đỏ mới bỏ qua. Tay Nghiêm Thiếu Thần từ trước ngực của cô bắt đầu từ từ dời xuống, khi đụng vào bộ vị bên dưới cơ thể của cô, Trình Nặc phản xạ có điều kiện co rúc cơ thể.

"Hôm nay anh..." Trình Nặc cắn môi, cô khó có thể tưởng tượng hôm nay Nghiêm Thiếu Thần khác thường, nhất là khác thường ở trên giường. Bình thường, anh luôn có thể băn khoăn đến suy nghĩ của cô, nhưng hôm nay khí thế của anh khiến Trình Nặc giật mình.

Trình Nặc cảm giác được bàn tay khô ráo đang vuốt ve bắp đùi của mình, cơ thể của cô bị động tác như thế kéo nóng rang, dần dần mắt của cô trở nên mê ly, đầu lưỡi của cô khô khốc cũng dần dần diễn biến thành mưu cầu dục vọng. Lúc đầu óc cô đang trống rỗng, chợt giữa hai chân cảm thấy vật nóng cứng rắn đang để chỗ nào, cơ thể của cô trở nên kích động, cả người nóng bỏng lên.

Trình Nặc không tự chủ được nâng mông lên, đến gần vật thể nóng cứng rắn, biết rõ khó có thể dung nạp, nội tâm ngứa ngái khiến cô mất đi tất cả lý trí.

"Thiếu Thần, em muốn."

Cô mềm cổ họng, nâng cổ lên tiến đến gò má của anh bắt đầu hôn, nụ hôn của cô giống như mèo nhỏ khát nước đã lâu, tham lam liếm mút, lưỡi ẩm ướt mềm dẻo từng tấc quét xung quanh gò má của anh, mắt của cô vẫn ở trạng thái nửa khép, dường như vẫn không tìm được mục tiêu, tay của cô siết cánh tay của anh thật chặc, thân thể dán thật chặc vào.

Nghiêm Thiếu Thần đáp lại nụ hôn của cô, dần dần tách đôi chân của cô ra, anh tăng lực độ nụ hôn, ngang hông dùng lực, tiến vào hành lang ẩm ướt.

Mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng khi anh tiến vào Trình Nặc rõ ràng bị đau, cô cắn môi thống khổ bám vào phía dưới của anh. Mà sau khi Nghiêm Thiếu Thần tiến vào cũng không nhanh chóng rút ra đứng lên, ngược lại đẩy sát dục vọng vào trong, khiến cô dần dần thích ứng.

Trình Nặc bị đau cắn môi, lông mày nhíu chặc, vách tường bên trong bị xâm chiếm, cảm giác kéo căng tê liệt chống đỡ, lại khiến cô biểu đạt thỏa mãn.

"Anh nhẹ một chút, em đau ."

Trình Nặc vỗ người đàn ông đè ở trên người mình, đang chậm rãi rút ra di chuyển, người đàn ông nhíu chân mày, vẻ mặt như thường, anh lần nữa hôn lên môi của cô, lực độ hơi trở nên mạnh mẽ, vừa vặn không giảm sức lực. Trình Nặc bị đụng hơi buồn bực, nhất sau khi là cô phản kháng thì cách người nào đó xử lý càng khiến cô buồn bực, không thay đổi không nói, còn tìm lý do quang minh chánh đại ăn đậu hủ.

Nghiêm Thiếu Thần thẳng vào thẳng ra, mỗi lần xuống thật sự đâm vào chỗ sâu, anh nhìn ánh mắt người trước mặt càng trở nên mê ly, đột nhiên rút ra, vỗ vỗ thân thể của cô, "Ngồi lên."

Trình Nặc giật mình, bình thường động tác của bọn họ xem như bình thường, thậm chí chỉ có duy nhất, cách nguyên thủy nhất là dùng dục vọng nguyên thủy nhất va chạm, nghĩ hôm nay, cô cảm thấy rất khác thường.

"Làm sao?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, hỏi.

"Cảm giác anh thay đổi," cô cười nhạt, đứng lên cất bước, ngồi chồm hổm ở bụng của anh, cô có thể cảm giác nơi nào đó của anh đang kêu gào dục vọng, cô thậm chí hơi bận tâm mình sẽ ngồi không lên. Trình Nặc nhờ bôi trơn trước đó, dần dần ngồi lên, mặc dù nói không có cảm giác thỏa mãn như khi bị sức nặng cơ thể của anh đè xuống, cũng là một loại cảm giác vi diệu khác, thời khắc này dục vọng cả người nhen nhóm, cảm giác bành trướng như bị xé rách lần nữa.

Trình Nặc thử mấy cái, nhanh chóng tìm được cảm giác trong đó, cô ngồi trên người của anh, khuôn mặt càng đỏ thắm theo động tác di chuyển lên xuống của mình, có mấy lần vì không ổn định, suýt nữa mất đi thăng bằng. Nghiêm Thiếu Thần hơi đở mông của cô, để cho cô chống đở lần nữa.

Động tác của cô càng lúc càng nhanh, giữa răng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, thân thể và thân thể ăn ý đạt đến đỉnh cao nhất vào lúc này, cô nghĩ đè ép cổ họng cảm nhận cao triều lần đầu tiên tối nay, Nghiêm Thiếu Thần chợt lật người đè cô bên dưới lần nữa.

Trình Nặc hơi giận, nhưng vừa nghĩ đến chuyện như vậy, lại cảm thấy rất lúng túng, nhưng không đợi cô phản ứng nhiều, người đã bị anh va chạm lần nữa. Lúc này Nghiêm Thiếu Thần không như trước mỗi một cái đều thật tiến công vào, ngược lại mấy cái nặng mấy cái nhẹ, cô bị động tác của anh khơi lên kích động, cặp chân không tự chủ được quấn ở hông của anh, cầu xin càng tiếp xúc vào dày đặc.

Trình Nặc không tính toán được đến tột cùng Nghiêm Thiếu Thần va chạm bao nhiêu lần, cô chỉ bám víu theo động tác từ từ của anh, càng về sau Nghiêm Thiếu Thần vẫn như lúc ban đầu, mỗi lần xuống sẽ đâm vào chỗ thật sâu, để cô cảm thấy chỗ sâu bị va chạm, kích thích cô, làm cô chưa có kích động giống trước kia. Ngay cả Trình Nặc cũng không dám tưởng tượng tiếng rên rỉ phát ra từ trong miệng của cô, giọng nói của cô đã khàn khàn, chỉ dựa vào dục vọng chân thật nhất, rốt cục cô cảm thấy cả người mình cũng bay lên, thân thể co quắp, trước mắt tất cả cũng trở nên mông lung, giống như cõi đời này chỉ có cô và anh, dục vọng lên đỉnh khiến toàn thân cô run rẩy, cả người mềm nhũng ở dưới anh, lặng lẽ thừa nhận sức nặng của anh.

Hôm nay Nghiêm Thiếu Thần dường như rất hăng hái, anh thấy thân thể Trình Nặc khá hơn vừa rồi, liền vỗ mông của cô, để cả người cô nằm lỳ ở trên giường, anh đở mông của cô, từ phía sau tiến vào. Vì cô mới cảm thụ một lần cao triều, bên trong trơn trợt, lúc anh tiến vào lại càng không phí sức, ngang hông lần nữa di chuyển rút ra, mạnh mẽ va chạm vào trong.

Trên thực tế cơ thể của Trình Nặc vẫn còn trong trạng thái xụi lơ, cả người cô mềm nhũng ở trên giường, chỉ dựa vào chân và Nghiêm Thiếu Thần nâng đở mới không có mất đi thăng bằng, lúc trước cô mệt mỏi đến gần như không động được, nhưng phương thức từ phía sau tiến vào cô lại cảm nhận lần đầu tiên, càng khiến cô kích động hơn lúc trước, mỗi lần anh va chạm xuống đều đụng phải chỗ sâu, Trình Nặc không tự chủ được kẹp chậc hai chân, đòi hỏi va chạm sâu hơn.

Nghiêm Thiếu Thần biết cô lần nữa phấn khích, mà cô phối hợp cũng khiến anh dần dần đạt tới đỉnh, động tác của anh càng lúc càng nhanh, mỗi lần xuống đều va chạm thật mạnh vào bên trong, quay về phòng ngủ trong lúc thân thể đang va chạm, mùi dâm mỹ, sau mười mấy cái anh cảm thấy vách bên trong trơn trợt, mà sau đó anh cũng đạt đến đỉnh, kêu gào phóng thích dục vọng.

※※※

Có một số việc không thể không tiết chế, cho dù lúc này có xa cách trong thời gian dài. Về sau Trình Nặc toàn bộ lấy thể lực của mình mà chống đở, yên lặng phối hợp động tác của anh, đến cuối cùng cô hoàn toàn mềm nhũng ở trên giường. Nghiêm Thiếu Thần ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn trán của cô, cơ thể của Trình Nặc lại phát ra âm thanh không hề đúng lúc.

Bụng của cô nổi lên xì xào lải nhải, không sai bạn học Trình Tiểu Nặc cuối cùng thua trận qua mấy lần "Thân thể đọ sức" với Thượng tá Nghiêm, còn rất thành thực phát ra tín hiệu đói bụng.

Trình Nặc hơi lúng túng, nhưng càng nén giận khó hiểu hơn, vốn là cô đang nấu cơm trong phòng bếp, vốn là cô vẫn còn suy nghĩ buổi tối phải nấu món gì, không ngờ Nghiêm Thiếu Thần trở về hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của cô, ít nhất cô không ăn cơm, bị Thượng tá Nghiêm ăn ngay cả xương cũng không còn.

Bây giờ cô lười nhấc cả cánh tay, mà trong nhà người duy nhất sẽ nấu cơm cũng chỉ có mình cô, lần này cô tức giận. Trình Nặc hung ác hăng trợn mắt nhìn anh, "Anh nói nên làm sao bây giờ!"

Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, anh không nghĩ đến Trình Nặc sẽ nổi giận, nhưng nhớ lại, người ta nổi giận cũng bình thường, liền nhàn nhạt nói: "Nếu không, anh làm."

Trình Nặc liếc anh, lại nói: "Anh sẽ làm gì?" Cô không hỏi muốn làm món gì, cũng không nói mình muốn ăn món gì, trực tiếp yêu cầu thấp nhất, anh rốt cuộc sẽ làm món gì!

Khoan hãy nói vấn đề này thật làm khó Nghiêm Thiếu Thần, anh xác thực sẽ không làm món nào, anh yên lặng suy nghĩ, nói: "Em ăn mì ăn liền sao? Đập trứng gà vào."

"Hai ta trao đổi suy nghĩ, vào lúc này anh sẽ ăn món này sao?" A, còn học được kết hợp món ăn! Trình Nặc tức giận cười cười, vừa rồi dường như là cô đang phục vụ một người cần thỏa mãn, bây giờ một tô mì ăn liền thì muốn đuổi đi?

Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, lại suy nghĩ, người nói không sai, anh gật đầu, nhưng vẻ mặt thật khó xử, "Anh đi phòng bếp xem thử, làm món nào khác tốt hơn."

Trình Nặc khoát tay, muốn tư thế lăn qua lăn lại như thế nào thì lăn qua lăn lại như thế đó, yêu cầu của cô chỉ có một, ăn một bữa cơm tối, điều này không tính là làm khó người đi.

Nghiêm Thiếu Thần thấy cô không phản đối, đã đi xuống giường, mặc quần áo tử tế, còn không quên đắp chăn mềm mỏng lên người cô, anh từ tốn nói câu: "Chờ chút, ngủ trước đi."

Trình Nặc bị cử chỉ cuối cùng của anh không khỏi cảm động, cô yên lặng gật đầu, thấy anh tắt đèn đóng cửa, mí mắt của cô ngày càng sụp, trong chốc lát người đã ngủ say, trước khi ngủ say nghĩ vấn đề cuối cùng là, anh sẽ làm món gì?

Nghiêm Thiếu Thần đấu tranh với phòng bếp gần hai tiếng, cuối cùng giơ cờ tuyên cáo đầu hàng, lần đầu tiên anh phát hiện thì ra phòng bếp cũng là một loại văn hóa, là anh tò mò chỗ thần bí. Trình Nặc chui vào phòng bếp mấy tiếng sau thì có thể làm ra một bàn thức ăn ngon miệng, nhưng anh vào mấy tiếng sau là phòng bếp trở nên hỗn độn.

Nghiêm Thiếu Thần lặng lẽ buông tiếng thở dài, lấy điện thoại di động ra bấm số gọi ra ngoài.

Lâm Tu Dương thấy Nghiêm Thiếu Thần điện thoại cũng cảm thấy buồn bực, anh cầm điện thoại di động đóng cửa phòng bao, nhấn nút trả lời, "Ôi, anh ba, anh làm sao rãnh rỗi gọi điện thoại?"

"Trình Nặc ngủ thiếp đi, trong nhà không có cơm, cậu có điện thoại quán ăn bên ngoài ở đây sao?" Nghiêm Thiếu Thần không đếm xỉa vấn đề của anh, ngược lại trực tiếp cắt ngang vào chủ đề chính.

"Ôi, chị ba làm sao ngủ nữa, không có thời gian nấu cơm?" Lâm Tu Dương cười xấu xa hỏi ngược lại, lúc này anh cũng không sợ Nghiêm Thiếu Thần đột nhiên giết qua đánh cho anh mập mình, dù sao người kia trong nhà của anh còn chưa ăn cơm.

Sắc mặt Nghiêm Thiếu Thần hơi trầm xuống, thản nhiên nói: "Cậu không có điện thoại đúng không? Tôi hỏi Bình Tứ tốt hơn."

"Ai ai, anh trai đừng có gấp gáp cúp điện thoại, em có ở đây, anh chờ." Lâm Tu Dương biết chừng mực, thấy Nghiêm Thiếu Thần từ thành phố T trở về, trong bụng tự nhiên vui mừng, anh đọc dẫy số, không đợi anh lải nhải vài câu với Nghiêm Thiếu Thần, người đã nói thẳng tiếng cám ơn, cúp điện thoại.

Lâm Tu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên có vợ rồi thay đổi lớn, thì ra anh ba quan tâm người nào? Lâm Tu Dương khép điện thoại lại, muốn tiến vào phòng bao lần nữa, anh mơ hồ cảm thấy có người đang đứng sau lưng, anh nghi ngờ xoay người, chỉ thấy người đàn ông chính trực khuôn mặt lạnh lùng đứng thẳng trước mặt anh.

"Ai, anh là nhân viên phục vụ ở đây?" Lâm Tu Dương thấy trên người của anh ta mặc giống nhân viên phục vụ ở đây, nhưng vẫn cảm thấy anh ta khác biệt với nhân viên phục vụ ở đây, cụ thể hắn cũng không nói được sở.

"Đúng." Mục Nhất Minh ổn định nói.

※※※

Trình Nặc bị đánh thức lần nữa, đã hơn tám giờ tối, cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, rời giường mặc áo ngủ vào, hai chân vừa tiếp xúc mặt đất, đã mềm nhũn xuống, cô hung tợn liếc mắt ra ngoài cửa, quả nhiên có một số việc chỉ có bọn họ mới có thể thần thanh khí sảng (sảng khoái tinh thần).

Trình Nặc mạnh mẽ chống thân thể cuối cùng đi đến trước bàn ăn, khi cô nhìn thấy thức ăn trên bàn, trước mắt không khỏi sáng lên, chẳng lẽ cô xem thường tài nấu nướng của Nghiêm Thiếu Thần?

"Anh làm?" Trình Nặc kinh ngạc chỉ vào thức ăn trên bàn hỏi.

Nghiêm Thiếu Thần lặng lẽ không lên tiếng, Trình Nặc bưng chén cháo hớp thử, lại hỏi, "Thật là anh làm?"

"Ừ, là đồ ăn mua ngoài." Nghiêm Thiếu Thần trả lời.

"Phốc..." Trình Nặc chưa ăn miếng cơm, bị sặc, cô quả nhiên xem trọng tài nấu nướng của Nghiêm Thiếu Thần. Lúc cô muốn chế nhạo mấy câu, điện thoại di động lại vang lên tiếng chuông, tiếng chuông không giống bình thường, quay về phòng, cô cũng thu hồi nụ cười trong nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.