Nguyệt Đình Hoa Lệ

Chương 7: 7: Nghĩ Cách Trở Về Hiện Đại




Cạch… 

Tiếng tháo thắt lưng rõ mồn một, cô mở to mắt nhìn ra ngoài vườn hoa, tay run rẩy vuốt bộ lông mềm mượt của Mimi. Môi mấp máy không rõ tiếng, mồ hôi bắt đầu túa ra vì sợ. 

“Anh ta… định làm gì?” 

Kevin vẫn cố tình đứng trước mặt cô để làm cho xong công việc của mình. Thản nhiên… thay quần áo trước mặt cô. 

- Này! Cấm anh làm bậy! Tôi sẽ giết chết anh!- Vy chỉ thẳng tay vào anh, mắt vẫn nhìn ra ngoài sân. 

Anh tiến đến gần cô, kê mặt mình lên bờ vai nhỏ bé của cô. 

- Bé à! Đừng bao giờ chìa lưng cho kẻ thù nhé! Không biết anh sẽ làm gì bé đâu!- Anh cười nham hiểm. 

Vy sợ hãi đẩy anh ra, tay vẫn ôm chặt lấy con mèo. 

- Đừng chạm vào tôi! 

Anh đứng thẳng người, 2 tay đút vào túi quần, đôi mắt màu cà phê lộ rõ sự thích thú khi nhìn người con gái đứng đối diện mình đang run rẩy vì sợ anh sẽ giở trò gì đó. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên. 

- Có đi không đây? 

Vy hơi hơi quay đầu lại, lấy 1 tay che mặt. Anh thở dài, cầm lấy tay cô rồi kéo lên. 

- Á! Đau!- Cô hét lên. 

- Đi không? 

- Đi đâu? Tưởng anh nhốt tôi ở đây cơ mà? 

- Ờ thế tùy em đấy! Anh sẽ đi đến bệnh viện 1 mình! 

“Cái gì? Hắn ta vừa nói gì? Bệnh… bệnh viện…???” 

Không chần chừ thêm, cô lao ngay vào phòng vệ sinh để chải tóc, chỉnh sửa quần áo. Không thể trễ được. Kevin lắc đầu ngao ngán khi nhìn cô đang chạy đi chạy lại với tốc độ… kinh khủng. 

- Anh xuống nhà trước nhé! Nhanh lên không anh đi một mình đấy!- Anh kéo dài giọng. 

- Tôi giết anh đấy!- Tiếng Vy vọng ra từ trong phòng vệ sinh của anh. 

“Sao toàn đồ của con trai thế này? Trời ơi!”- Cô ôm đầu, mím chặt môi. 

Vứt chỗ quần áo bẩn xuống đất, cô mới sực nhớ ra là mình không có quần áo để thay. Khi quay lại thì đã quá trễ, chỗ quần áo cô vừa mặc đã ướt nhẹp nước. Cô hoảng hốt cầm lên thì nó còn bị dính bẩn nữa. 

“Trời ơi! Làm thế nào bây giờ?” 

- Có ai ở ngoài không? 

Không có tiếng trả lời, Vy run rẩy dựa vào tường, tay ôm mình, mắt dáo dác nhìn xung quanh để tìm gì đó. 

“Ôi không! Chết tôi rồi!” 

“Sao con Mèo Xù này lâu thế nhỉ? Đã 20 phút trôi qua rồi!” 

Kevin sốt ruột nhìn lên chiếc đồng hồ cổ đắt tiền bên cạnh ghế sofa, khuôn mặt lo lắng của anh khiến những cô giúp việc xung quanh không khỏi buồn cười. 

“Phải lên xem sao mới được!” 

Anh bật dậy, chạy thật nhanh lên phòng mình để tìm cô. 

Cạch… 

Nghe thấy tiếng mở cửa, Vy như bắt được vàng. Cô lao đến cửa phòng vệ sinh, hét lên. 

- Ai ở ngoài vậy? Giúp tôi với! 

- Vy! Vy! Em ở trong đó hả? Em có sao không? 

- Giúp tôi với! 

- Không sao! Anh vào đây! 

Kevin vặn tay nắm khóa, đẩy cửa bước vào trong. 

- Ấy ấy! Đừng vào! 

Vy cuống cuồng lấy chân chặn lấy cánh cửa nhưng đã quá trễ. Do lực đẩy của anh quá mạnh nên cánh cửa mau chóng được mở ra, cô bị xô ngã xuống đất. 

- Đừng…có…vào! 

Kevin khựng lại, tay buông tay nắm khóa ra. Nhanh như cắt, Vy bật dậy đóng chặt cửa lại. 

- Vy à! Em không sao thật chứ? 

- Tôi không có quần áo! 

Anh thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là chỉ có thế, vậy mà anh cứ tưởng cô bị làm sao. Khẽ nhăn mặt, anh thầm mắng cô vì đã làm cho anh lo lắng quá. 

- Tại sao em không nói sớm? 

- Tôi biết được à? Lấy quần áo cho tôi đi! 

Giờ anh mới sực nhớ ra là anh chưa kịp chuẩn bị gì cho cô, cứ thế lôi thẳng cô về nhà mình, không cho cô về nhà để lấy quần áo, làm cô phải khổ sở thế này đây. 

“Bây giờ biết lấy gì đây?” 

Kevin đi đi lại lại trong phòng để nghĩ cách giúp cô, chợt con Mimi bò đến chỗ tủ quần áo của anh, cào cào vào ngăn dưới cùng. Anh như nhớ ra gì đó, mỉm cười vuốt ve con mèo. 

- Đúng rồi! Cưng thông minh lắm! Đúng là anh không lầm khi chọn em! 

Cộc cộc… 

- Mở cửa ra đi! Quần áo đây! 

- Anh tìm được rồi ư? 

Vy choàng khăn tắm, hớn hở chạy đến mở cửa phòng tắm, thầm cảm ơn ân nhân của mình. 

- Được rồi! Tôi mở đây! 

Cạch… 

Cánh cửa vừa được mở ra, Kevin lao vào, đóng chặt cửa lại, ôm chặt lấy cô. 

- Ha ha ha ha ha… 

- Á á á! Ai cứu tôi với!- Vy hét lên, vùng vẫy. 

- Ha ha ha ha… Em có chạy đằng trời! 

- Ai cứu tôi! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…. 

Vy bừng tỉnh, mồ hôi vã ra như tắm, tay vẫn còn run rẩy cầm nắm cửa. Cô bặm môi, giữ chặt lấy cái khăn tắm đang được quàng lên người mình để nó không bị rơi xuống đất. 

“Liệu hắn có định…?” 

Hàng loạt những liên tưởng tiêu cực của cô khi nghĩ đến anh. Cô cảm thấy bất an, sợ hãi không dám mở cửa. 

- Lâu thế? Có mở cửa không thì bảo?- Kevin vẫn kiên nhẫn ở ngoài giục giã cô. 

“Mình có nên mở cửa cho hắn không? Trời ơi mình lại còn trong bộ dạng như thế này nữa chứ! Chết mất thôi!” 

- Anh… để trên giường đi… tôi sẽ ra lấy! 

- Được! Em mau lên đấy! Tôi sẽ ở ngoài cửa đợi! 

Cạch… 

Vy ngó đầu ra ngoài, thấy không có ai, cô thở phào nhẹ nhõm, chạy ra lấy bộ quần áo mà Kevin vừa để trên giường. 

“Cái gì thế này? Anh ta bắt mình mặc đồ của anh ta sao?” 

“Mà thôi thế cũng được! Còn hơn là không có gì!” 

Cô xua tay, mặc chỗ quần áo mà anh vừa đưa cho. Cái áo phông thì to khủng bố, dài đến gần đầu gối của cô, tay áo thì dài đến khuỷu tay. Quần ngố thì rộng thùng thình, nhìn như là 2 cái váy chập vào nhau vậy. Vy nhăn mặt khi nhìn mình trước gương, trông cô chẳng khác gì 1 tên đầu đường xó chợ, nhìn phát gớm! 

“Chả lẽ anh ta bắt mình mặc thế này đến bệnh viện ư? Đồ đáng ghét!” 

Ở bên ngoài cửa phòng, 1 người con trai đang đứng dựa vào tường, 2 tay đút túi quần, mặt hướng lên trần nhà, đôi mắt nhắm nghiền lại như đang suy tư gì đó. Anh khẽ mỉm cười ẩn ý. 

“Em đúng là đồ ngốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.