Nguyệt Đình Hoa Lệ

Chương 3: 3: Chỉ Bảo Của Ảnh Đế




Trang rón rén bước vào trong nhà. Khi không thấy ai, cô mới chạy 1 mạch lên tầng. 

- Con về rồi đấy à? Huyền Anh đã tỉnh lại chưa? 

Trang mím môi, cô từ từ quay lại rồi mỉm cười với người phụ nữ đang đứng trước mặt mình. 

- Chưa mẹ ạ! 

- Haiz! Khổ thân quá! Con tắm rửa rồi làm bài tập đi! Mẹ sẽ nấu cháo để mang cho Huyền Anh! 

- Vâng! Con cảm ơn mẹ Quỳnh!- Cô cười xòa. 

Bà lạnh lùng vào trong phòng bếp, Trang thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng mình đã bị lộ. 

“Cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra”, chẳng gì có thể giấu được mãi dù bản thân có giỏi đến đâu. Bà Quỳnh rất tinh ý và thông minh trong khá nhiều lĩnh vực. Hơn nữa bà lại dày dặn kinh nghiệm vì đã từng trải nhiều. Vậy nên chuyện cô và Đạt đang yêu nhau sớm muộn gì bà cũng biết. 

Trang cũng rất muốn nói cho mẹ nhưng cô không đủ can đảm. Cô sợ bố mẹ sẽ ngăn cản không cho cô và Đạt gặp nhau nữa. Tình cảm của cô dành cho anh ngày một nhiều hơn. Mặc dù bên ngoài cô vẫn luôn giả vờ không muốn gặp anh, chứ thực ra nếu không được gặp anh 1 lần trong ngày thì trái tim cô cứ như bị ai đó xiết chặt vậy. 

Cô thả mình vào trong chiếc bồn tắm và nhắm mắt thư giãn. Cô chợt nhớ đến lúc nãy khi cô và Đạt ở trong xe. 

Trang khẽ mỉm cười, đây là lần thứ 2 cô và anh hôn nhau rồi. Cho dù con số 2 là rất ít nhưng đối với cô đó là cả 1 vấn đề. 

Cô ngồi thẳng dậy, chống tay vào thành bồn, suy nghĩ rất vớ vẩn. 

“Liệu anh ý có yêu mình thật không nhỉ? Anh ý đẹp trai như thế thì thiếu gì gái theo? Còn mình thì xấu òm, chắc anh ý không yêu đâu!”- Trang thở dài. 

Cô luôn tự ti về bản thân mình như vậy. Cô nghĩ rằng cô không xứng đáng với anh chỉ vì mình rất… xấu. Cô không xinh đẹp như những người khác. Nói thật thì cũng chẳng ưa nhìn. Nhưng đôi mắt to tròn màu đen của cô lại là tâm điểm của sự chú ý. Ai cũng bảo đôi mắt của cô rất đẹp, đẹp hơn cả đôi mắt của mẹ cô. Nhưng khi Trang soi gương để kiểm chứng lời khen của mọi người thì cô chẳng cảm thấy nó đẹp gì cả. 1 đôi mắt vô hồn, chẳng có cảm xúc như vậy mà gọi là đẹp ư? Cô cười chua xót, chẳng lẽ mọi người không thể khen giỏi hơn được sao? 

Tắm xong, cô bước ra ngoài với sự mệt mỏi. Cô từ từ nằm xuống giường, mắt hơi nhắm lại. 

Cộc cộc cộc… 

- Mẹ Quỳnh đây! 

Trang ngạc nhiên, cô bậy dậy và nhìn ra ngoài cửa 1 cách khó hiểu. 

“Sao mẹ lại lên đây?” 

Bình tâm lại 1 chút, cô từ từ đứng dậy và chạy ra mở cửa. 

Cạch… 

- Mẹ! Mẹ chưa ăn gì sao?- Trang mỉm cười. 

- Mẹ không đói! 

Bà Quỳnh nở 1 nụ cười hiền lành nhìn cô con gái yêu quý. Nhưng nhìn vào ai cũng biết đó chỉ là nụ cười gượng gạo, ẩn chứa sự xót xa bên trong đó. Nụ cười trên môi Trang tắt ngấm. Cô đóng cửa lại 1 cách chậm chạp. 

- Mẹ lên đây tìm gì à?- Trang hỏi 1 cách cộc lốc. 

Bà Quỳnh im lặng, 2 tay đặt lên đùi khẽ nắm chặt lại. 

- Mẹ à!- Cô vẫn kiên nhẫn gọi bà. 

- Ban nãy, mẹ có nhìn thấy 1 đôi đang hôn nhau ở trước cửa nhà mình! 

Trang mở to mắt, cô mím chặt môi, nín thở nhìn bà. Cô sợ bà đã biết được gì đó. 

Bà Quỳnh quay sang mỉm cười với cô, một nụ cười mà hàng ngày bà luôn dành cho cô và gia đình. Nhưng bây giờ, đối với cô, nụ cười đó như đang dò xét suy nghĩ và ánh mắt của cô, cô lại cảm thấy sợ nụ cười này, rất sợ! Tay Trang nắm chặt lấy ga giường. 

Dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, bà Quỳnh cũng có thể đoán được người đối diện mình có nói dối hay không thông qua đôi mắt và hành động của người đó. Vậy nên Trang luôn cẩn thận khi nói chuyện với mẹ. 

- Vì thế mà mẹ lên đây? 

- Không! Cô gái trong đôi yêu nhau đó rất giống con! 

Trang im lặng. Cô không nghĩ mọi chuyện lại được phơi bày ra nhanh thế. Cô còn chưa kịp sẵn sàng để đối diện với ba mẹ. Không! Mọi chuyện không thể kết thúc dễ dàng như thế được! Không phải bây giờ! 

Trang nhắm mắt lại, thở 1 cách khó nhọc. 

- Vậy ạ? 

- Ừ! 

- Thế thì sao hả mẹ? 

Nụ cười trên môi bà Quỳnh nhanh chóng bị dập tắt bởi câu hỏi vô cảm của cô con gái. Dạo này cô rất hay có những hành động lạ kì, cứ như là đang giấu bà điều gì đó mà bà không biết. Những khi bà mượn điện thoại của cô thì cô lại gắt lên, giật lấy cái điện thoại rồi chạy lên phòng mình. Cô không cho phép bất cứ ai vào phòng và luôn khóa chặt cửa lại. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ như vậy. Đối với bà, Trang là 1 đứa con ngoan, rất nghe lời cha mẹ. Thái độ của cô gần đây làm bà rất nghi ngờ. 

Trang cảm thấy như có 1 luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô lo sợ khi bắt gặp ánh mắt ấy của bà. Cổ họng cô như đông cứng lại, đôi mắt đen láy hiện rõ mồn một tội lỗi của mình. 

- … 

- Cơm sắp chín rồi! Con chuẩn bị xuống ăn đi! 

Bà đứng dậy, lặng lẽ ra mở cửa, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc. 

Trang ngồi trên giường, ánh mắt đượm buồn theo dõi từng hành động của người phụ nữ trước mặt mình cho đến khi cánh cửa phòng dần khép lại. 

“Con xin lỗi!” 

Những giọt nước mắt khẽ rơi xuống từ hàng mi của cô từ lúc nào. Trang giơ tay gạt nhẹ những giọt nước mắt đó đi. Cô quay sang, với lấy con gấu bông màu hồng ở đầu giường rồi ôm chặt lấy nó. 

- Chị sai đúng không em? Là chị sai đúng không? 

- Chị phải làm thế nào bây giờ? Chị sợ lắm! 

- Chị rất yêu anh ấy nhưng không dám nói cho bố mẹ! Chị sợ bố mẹ sẽ buồn và thất vọng về chị! Sợ lắm! 

Hức hức… 

Trang gục đầu vào con gấu khóc nức nở, người cô run rẩy bám chặt lấy nó, mái tóc xoăn tự nhiên xõa xuống che đi khuôn mặt trái xoan cùng những giọt nước vẫn còn đang vương vấn trên đôi má hồng hào và hàng mi đen cong vút.

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.