Nguyệt Đình Hoa Lệ

Chương 18: 18: Thiếu Quân Vậy Mà Ngài Lại Thua Ạ




Vy nhảy vội xuống xe, hấp tấp vơ tập tài liệu.

- Cảm ơn anh!

Huy không nói gì, chỉ quay sang nhìn cô với ánh mắt vô cảm nhưng thực ra bên trong nó đang chứa chấp sự tức giận, tay anh xiết chặt lấy vô lăng.

- Anh có vào không?

- Không!

Huy rồ ga, phóng vút đi mà không thèm chào cô. Cả quãng đường anh chẳng nói chẳng rằng, cứ hằm hằm lái xe. Cho dù cô có tươi cười, bắt chuyện thế nào đi chăng nữa thì anh cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ có lái xe và lái xe, cứ như cô và anh là 2 người xa lạ vậy.

Dường như cơn giận dữ đã khiến anh hoàn toàn bị mất kiểm soát trong hành động và lời nói của mình. Anh lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, chỉ cần 1 cú va chạm nhỏ thôi cũng có thể khiến anh chết bất đắc kì tử. Mà bây giờ chết chóc đối với anh thì quan trọng gì chứ? Anh chỉ có thể giải tỏa cơn tức giận bằng cách này thôi. Vì cô mà càng ngày anh càng căm hận Kevin nhiều hơn. Sự ghen tức cứ lớn dần, lớn dần theo thời gian, mãi không thể phai mờ đi được.

Cạch...

Phòng làm việc hiện tại chẳng còn 1 bóng người nào cả. Vy thầm trách bản thân mình, chỉ vì tâm hồn ăn uống quá cao nên bây giờ mới để lại hậu quả thế này. Cô đã về trễ tận 2 tiếng.

Cô mở cửa bước vào trong phòng của anh, nhẹ nhàng đặt tờ báo cáo lên bàn. Bỗng cô có linh cảm có cái gì đó đang lao về phía mình, rất nhanh...

Rầm...

Cô bị 1 lực gì đó đẩy mạnh vào tường, vì quá tối nên cô không thể định hình được đó là gì. Lần này cô có thể cảm nhận được hơi ấm của ai đó ở trước mặt mình. Cô sợ hãi đẩy thứ đang chắn trước mặt mình ra nhưng không được.

- Em đang đùa tôi phải không?

Giọng này... là...

- Kevin? Anh chưa về sao?

Hừ...

Tiếng cười khẩy rõ mồn một, cô nhắm mắt lại, tay nắm hờ như đang chuẩn bị nhận hình phạt của anh vì tội lỗi của mình. Cô đã sai rồi.

- Tôi xin lỗi! Tại đói quá nên...

- Không giải thích!

Vy im bặt, cô vẫn biết được rằng 1 lời nói của cô bây giờ sẽ tương đương với 1 can xăng đổ vào 1 đống lửa lớn đang bốc cháy phừng phừng.

- Em coi thường tôi phải không? Lời nói của tôi không còn giá trị với em nữa à?

Đã quá trễ, cơn tức giận của anh đã lên tới đỉnh điểm. Giờ có giải thích gì đi chăng nữa thì cũng chẳng kịp nữa rồi.

- Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi!

Kevin từ từ buông cô ra, anh lùi lại ra đằng sau, nhìn cô với ánh mắt vô cảm.

- Về đi! Ngày mai hãy đến đây dọn dẹp đồ đạc rồi rời khỏi đây!

Vy mở to mắt nhìn anh. Cho dù đang ở trong bóng tối nhưng cô cũng có thể cảm nhận được bộ mặt lạnh lùng đáng sợ của anh.

Cái gì?

- Kevin! Anh... anh đuổi việc tôi ư?

- Đừng gọi tên tôi! Đi đi! Nhớ ngày mai hãy quay lại thu dọn đồ đạc! Và... đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!

- Kevin!

- BIẾN!!!

Vy bặm môi, cô mở cửa, chậm rãi bước ra ngoài. Cô quay đầu lại, ngắm nhìn người con trai đang đứng, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ cùng những xúc cảm vẫn còn đang vương vấn trong người. Cô cười nhạt, những giọt nước từ khóe mắt cũng rơi xuống.

***

Trời tối mịt, dòng người đông đúc của nơi thành thị cũng đã vơi dần, trả lại sự tĩnh lặng vốn có cho không gian yên ắng, tối tăm. Ánh đèn đường theo 1 hàng dài dằng dặc, soi sáng bóng dáng bé nhỏ của 1 cô gái đang thẫn thờ bước đi.

Anh nhìn theo bóng dáng ấy, đôi mắt màu cà phê khẽ nheo lại, cơn giận dữ vì ghen tỵ nhất thời đã đánh thức vẻ lạnh lùng của 1 con người chỉ biết đến công việc. Cho đến khi bóng dáng ấy biến mất, anh tiến đến bên tủ, lấy ra 1 chai rượu loại mạnh nhất. Anh nghiêng chai rượu như muốn uống hết nó vậy. Chỉ có rượu mới giải quyết được tất cả.

Cạch...

Anh nằm gục xuống, tay với lấy chai rượu nhưng không thể tới. Bây giờ anh đã hoàn toàn mất kiểm soát, đôi mắt hướng lên chai rượu, anh không thể đứng dậy nổi vì rượu đã ngấm hết vào trong người.

- Tiểu Vy! Tiểu Vy!

Trong cơn say, anh liên tục nhắc đến tên cô. Hình bóng cô luôn lởn vởn ở trước mặt khiến anh cứ chới với như bị mất hồn.

- Tiểu Vy...

Hình bóng ấy dần dần biến mất, thay vào đó là sự tối tăm của căn phòng làm việc. Khắp người anh nóng bừng lên như lửa đốt, mọi động tác của anh không còn được như ý muốn nữa, cả người như bị ai đó điều khiển.

Mọi thứ xung quanh Kevin dần dần tối sầm lại. Khi không còn nhìn thấy gì nữa, toàn thân anh bỗng trở nên nhẹ tênh, xung quanh mờ nhạt.

Tiểu Vy!

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.