Nguyệt Đình Hoa Lệ

Chương 17: 17: Kế Hoạch Mỹ Nhân Cứu Anh Hùng




Đã đến giờ tan tầm, ai nấy đều mau chóng thu dọn tài liệu rồi cùng vui vẻ bước ra ngoài phòng làm việc, vừa đi vừa nói chuyện rất rôm rả. Trong tập đoàn bây giờ chẳng còn ai vì họ đã về hết, chỉ còn lại duy nhất 1 người vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt mình.

Kevin sốt ruột đi đi lại lại xung quanh phòng làm việc của mình. Anh cứ đi được 1 vòng thì lại giơ đồng hồ trên tay lên xem giờ 1 lần. Cho đến khi cảm thấy mệt mỏi, anh ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, mắt nhắm lại.

Tại sao đến giờ này rồi mà cô ấy vẫn chưa về nhỉ?

Cạch...

Nghe thấy tiếng cửa mở, anh lập tức bật dậy, hớn hở hướng mắt ra cửa.

- Tại sao giờ này em mới về hả? Em có biết là anh...

Nụ cười trên môi anh lập tức tắt ngấm, vì trước mặt anh không phải là cô ấy - người con gái mà anh mong chờ suốt từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.

- Giám đốc! Giám đốc chưa về sao?

- À! Tôi...

Kevin nhắm mắt lại, quay sang chỗ khác.

- Tôi chưa về!

Ngân cười tủm tỉm, dường như cô đã hiểu chuyện gì đó đang xảy ra với giám đốc của mình. Cô chậm rãi tiến về phía anh, từ từ đặt tập tài liệu xuống.

- Đây là sản phẩm của công ti T.P.A thưa giám đốc! Tôi đã làm xong hết rồi ạ!

- Rồi! Cảm ơn cô! Cô chưa về sao?

- Dạ... Tôi làm xong cái này nộp cho giám đốc rồi mới về ạ!

Anh cầm tập tài liệu lên, giở qua 1 lúc rồi lại đặt nó xuống.

- Cái này... tôi đâu bắt cô phải nộp bây giờ? Ngày mai mới là hạn cuối cơ mà?

- Dạ... cái đó...

- Sao cô nộp sớm làm gì? Lại còn mất công phải ở lại muộn nữa!

- Dạ...

Ngân ngập ngừng chẳng biết nên nói gì vào lúc này. Thực ra việc cô ở lại muộn, làm việc rồi nộp cho anh chỉ là cái cớ. Cô cố tình đợi cho mọi người về hết rồi mới rón rén bước vào phòng làm việc của anh.

- Nói đi!

- Dạ?

- Tôi biết cô có điều cần nói với tôi! Nói đi!

- ...

- Không phải ngại đâu! Cứ nói ra đi!

- Thế thì... tôi... cũng chẳng có gì phải giấu nữa! Thực ra... tôi... sắp làm đám cưới ạ!

Một chút ngạc nhiên thoáng hiện trên khuôn mặt của Kevin. Nhưng ngay sau đó anh lại trở lại bộ mặt lạnh lùng thường ngày của mình.

- Vậy sao? Với ai?

- Với...

- Một người trong tổ mình đúng không?

Ngân giật mình ngẩng mặt lên nhìn anh. Cô không ngờ anh lại có thể đoán được như thế. Kevin như đọc ra được mọi thứ trong ánh mắt của cô. Anh ngồi bắt chéo chân, khóe miệng nhếch lên thành 1 đường cong.

- Sao? Tôi nói đúng chứ? Tôi còn biết cô sẽ cưới ai nữa cơ! 2 người hẹn hò lộ liễu quá! Tôi đi qua mà gặp suốt à!- Anh xua tay.

Ngân bặm môi, thầm trách tên người yêu giấu mặt kia. Đầy lần cô đã bắt anh ta phải đi chơi ở nơi nào xa xa tập đoàn 1 chút, cũng đừng đến gần xưởng may và những công ti con khác kẻo bị phát hiện. Nhưng ai ngờ anh ta cứ khăng khăng đòi đi chơi ở một công viên gần tập đoàn. Chắc đối với anh, nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất. Chuyện đó có ai ngờ...

- Vậy... 2 người định bao giờ cưới?

- Dạ... vào cuối tháng sau ạ!

- Sớm vậy sao? Thôi được! Tôi sẽ giúp 2 người!

- Không không! Không cần giám đốc phải giúp đỡ đâu! Chúng tôi có thể tự lo cho mình mà!

- Thế hả? Mà sắp cưới rồi, không cần phải giấu giếm mọi người nữa đâu! Cô hãy nói với mọi người về quan hệ của mình với anh ta đi!

- Cái này...

- Tùy cô đấy! Tôi chỉ nói vậy thôi! Còn lại là ở cô mà! Thôi cô về được rồi đó! Giờ này cũng muộn rồi!

- Vâng... Nhưng... giám đốc chưa về sao? Giám đốc đang đợi ai à?

- À... cái này...

Ngân dường như hiểu cho sự khó xử của Kevin. Cô mỉm cười, cầm lấy túi xách rồi mở cửa bước ra ngoài.

- Cảm ơn giám đốc! Tôi về đây!

- À... ừ... chào cô!

Suốt từ nãy đến giờ Ngân vẫn chưa hết bàng hoàng về Kevin. Sao anh có thể biết hay như thế? Cho dù là phát hiện ra nhưng cô và bạn trai hẹn hò không hề để sơ hở. Bất cứ ai làm việc trong tập đoàn cô đều qua mặt được hết. Nhưng tại sao... chỉ riêng Kevin lại có thể nhìn thấy? Anh nhìn thấy lúc nào mà cô không hề hay biết! Muốn nhìn thấy cô và người bạn trai kia thì bắt buộc phải vào trong hẳn công viên mới có thể thấy được. Không lẽ...

Hay là... anh ta cũng ở trong công viên?

Nhưng ngay lập tức suy nghĩ đó được Ngân gạt ra khỏi đầu mình.

Không được! Người như giám đốc mà cũng vào trong đó ư? Mình điên rồi!

Ngân lắc đầu, tự cười nhạo chính mình vì đã nghĩ không tốt về anh.

Ngay khi Ngân vừa bước ra khỏi phòng, anh đập mạnh tay xuống bàn, sự tức giận đã dần dần hình thành trên khuôn mặt của anh.

Chết tiệt! Sao mãi mà em vẫn chưa về thế? Em đi đâu rồi?

***

Vy sung sướng dựa lưng vào ghế, tay xoa xoa cái bụng căng tròn yêu quý của mình, xung quanh cô hiện giờ chỉ còn là những đĩa trống trơn, sạch sẽ đến mức không còn 1 cọng rau.

Huy với tay lấy 2 cái khăn, ném cho cô 1 cái. Anh lau miệng, mắt thì hướng vào cô gái tham ăn đang hạnh phúc vì cái dạ dày vừa được lấp đầy ở đối diện mình. Anh nhìn vào những cái đĩa trắng trơn trước mặt mình, lắc đầu.

- Tôi không nghĩ là cô lại ăn giỏi đến vậy!

- Thì sao? Tôi chưa bao giờ ăn đồ Hàn Quốc mà! Phải tận hưởng hết chứ!

- Cô ăn như con heo vậy! 10 người như tôi chắc cũng chẳng địch nổi 1 mình cô đâu!

- Anh...

Mặc dù rất tức giận nhưng rồi cũng phải hạ hỏa nhanh. Dù sao anh cũng là người đã khao cô hết chỗ này mà, cũng không nên như thế với anh ta.

- Thôi! Tôi no quá! Chẳng có sức để cãi nhau với anh nữa đâu! Mà mấy giờ rồi?

- Bây giờ là... 7 rưỡi!

Vy bật dậy, hét lên.

- Cái gì? 7... 7 rưỡi? Thôi chết rồi! Kevin! Tôi phải mang báo cáo về cho Kevin!

- Sao cô nóng nảy vậy? Nghỉ ngơi đã rồi về sau!

- Không được! Kevin đang đợi tôi! Tôi trót hứa với anh ta rồi! Tôi phải về nhanh! Anh đưa tôi về Fashion King được không?

- Đã bảo còn sớm mà! Cứ nghỉ đi đã!

- Nghỉ nghỉ cái đầu anh ý! 7 rưỡi rồi! Mà tôi hẹn anh ta 6 giờ phải có mặt rồi! Cầu xin anh đó! Đưa tôi về đi!

Huy cảm thấy bực bội, anh hất tay cô ra, nhăn nhó.

- Tôi đã nói rồi! Cô nghĩ giờ này anh ta còn ở đó để chờ cô sao? Cô có bị vấn đề về đầu óc không vậy?

- Kể cả như thế thì tôi cũng phải mang về để đưa cho anh ta mà! Cầu xin anh đó!

Huy chẳng muốn nói gì nữa, anh bật dậy, lấy áo vest bên cạnh mình rồi lạnh lùng bước ra ngoài.

Tại sao cô ta cứ nhắc đến Kevin vậy? Không nhắc đến Kevin thì cô không chịu được à? Anh là gì trong mắt của cô? Là không khí sao? Mà tên Kevin là cái thá gì? Hắn hơn gì ở anh để đến mức cô ta mong muốn được gặp hắn từng giây từng phút? Hừ! Nực cười!

Sự tức giận xen lẫn 1 chút ghen tỵ làm Huy không thể tập trung lái xe. Anh cứ như nửa tỉnh nửa không, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc. Bởi từ trước đến nay chưa có 1 người con gái nào dám hờ hững với anh như vậy. Kể cả là họ hàng, đối tác hay nhân viên đi chăng nữa. Họ đều rất tôn trọng anh, thậm chí là thích, rất nhiều.

Vy dường như cũng hiểu được tâm trạng của anh. Cô im lặng, mắt hướng ra ngoài cửa xe để ngắm cảnh đường phố với những ánh đèn đường sáng lấp lánh vào buổi tối. Làm như vậy cô sẽ cảm thấy thoải mái, đỡ ngột ngạt hơn khi ngồi cạnh anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.