Nguyệt Cầu Nhân Duyên

Chương 7: Diễn phụ




Cốc Chẩn cười hi hi đứng dậy, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, nhổ ra một bãi nước bọt lẫn máu:

- Bà ta không phải là dâm phụ thì là gì?

Hắn còn chưa dứt lời thì má phải đau đớn, lại ăn thêm một cái tát nữa, lần này còn nặng nề hơn khiến hắn ngã văng ra cả trượng, lăn lộn mấy cái rồi mới bò dậy được, má trái cũng đã biến thành màu tím bầm, chỉ có ánh mắt là hết sức bướng bỉnh trừng trừng nhìn Cốc Thần Thông, nghiến răng nói từng chữ một:

- Bà ta không phải là dâm phụ thì là cái gì…

Ánh mắt Cốc Thần Thông lạnh buốt, giơ tay trái lên, nhưng Cốc Chẩn vẫn trợn to hai mắt không chớp lấy một cái đối diện với ông ta. Hai cha con nhìn nhau một hồi rồi Cốc Thần Thông chợt thở ra một hơi, lộ vẻ mệt mỏi buông tay xuống nói:

- Lần này ta tới đây là muốn tự mình hỏi ngươi một câu.

Cốc Chẩn cười nói:

- Vậy thì nói ra đi.

Cốc Thần Thông nói:

- Vì sao ngươi lại muốn trốn khỏi Cửu U tuyệt ngục?

Cốc Chẩn cười nói:

- Cái chỗ quỷ quái đó vừa tối vừa ẩm, thiếu gia ta đây ngồi chán quá rồi, ra ngoài đón gió hít thở, uống rượu ngon dạo kỹ viện thôi. Sao, ông không hài lòng à?

Cốc Thần Thông thở dài nói:

- Ngươi biết hậu quả chứ?

- Hậu quả? - Cốc Chẩn cười nói - Đúng rồi, Đông Đảo có quy định, cũng chẳng biết thằng chết tiệt nào đưa ra một điều là…

Cốc Thần Thông trầm giọng nói:

- Là Vân Hư đảo vương…

- Đúng, đúng. - Cốc Chẩn cười nói - Thằng cha Vân Hư đó nói: “Kẻ trốn khỏi Cửu U tuyệt ngục mà bị bắt lại thì giết ngay tại chỗ.” Cốc Thần Thông ông mặt sắt vô tư, chắc là cũng không nương tay ra ngoài luật lệ đâu nhỉ.

Ánh mắt Cốc Thần Thông lộ ra vẻ đau khổ:

- Lúc Cốc mỗ ít tuổi võ công chưa có thành tựu, liên tục đánh thua. Sau lại gặp phải Vạn Quy Tàng, thua liền ba lần phải chạy chối chết, nhưng những thất bại đó gộp lại cũng chẳng đáng gì so với thất bại hôm nay.

Cốc Chẩn cười cười, chỉ vào mũi mình nói:

- Thất bại lớn nhất của ông chính là nuôi dạy ra đứa con chẳng ra gì như tôi ư?

Cốc Thần Thông gật đầu nói:

- Ngươi là đứa con trai do chính ta sinh ra, do ta nuôi dạy. Cũng vì ngươi là con trai ta nên lần này ta rời đảo chính là không muốn ngươi chết về tay người khác.

Câu đó nói ra mọi người đều kinh hãi. Cốc Chẩn cũng lộ vẻ cổ quái:

- Cốc Thần Thông, ông thật sự muốn tự tay giết ta ư?

Cốc Thần Thông nói:

- Không sai.

Cốc Chẩn cười nói:

- Nếu ta thật sự bị oan uổng thì sao?

Mày rậm của Cốc Thần Thông rung lên:

- Có chứng cứ không?

Cốc Chẩn lắc đầu:

- Không có.

Cốc Thần Thông nhìn y rồi tiến tới một bước, ống tay áo phất phơ không gió mà bay.

Lục Tiệm nghe mà tâm thần dao động, gần như không dám tin vào đôi tai của chính mình. Y vạn lần không ngờ rằng Cốc Chẩn trốn khỏi ngục đảo nếu không thể rửa được oan khuất thì lập tức bị khép vào tội chết. Thảo nào ngày trước ở trên Tụy Vân lâu hắn đã căn dặn việc hậu sự. Mắt thấy hai cha con tàn sát lẫn nhau, Lục Tiệm lòng như dao cắt, liền lắc người ra chặn trước mặt Cốc Chẩn.

Cốc Thần Thông nhíu mày nói:

- Túc hạ có gì dạy bảo?

Lục Tiệm trong lòng tự nhiên gấp gáp, nhưng miệng thì không biết nói thế nào mới được, đành nói:

- Cốc Chẩn là người tốt, ông, ông không được đổ oan cho hắn.

Cốc Thần Thông nói:

- Nó là người tốt có bằng chứng gì không?

Lục Tiệm suy nghĩ lướt qua cũng không tìm ra được chút chứng cứ nào, bất giác trợn mắt há miệng.

Cốc Thần Thông lắc đầu nói:

- Túc hạ đã không có bằng chứng thì xin nhường đường đi.

Lục Tiệm sóng lòng dào dạt, không biết vì sao lại buột miệng nói:

- Nói chung ông không thể giết hắn được.

Cốc Thần Thông nói:

- Đây là việc nhà của Đông Đảo chúng ta, túc hạ cũng muốn chen vào ư?

Lục Tiệm chỉ cảm thấy máu nóng bốc lên đầu, giọng nói cũng cao lên:

- Đó là việc nhà của Đông Đảo các vị, nhưng Cốc Chẩn cũng là bằng hữu của ta.

Cốc Thần Thông giật mình, chợt nghe Cốc Chẩn cười nói:

- Bằng hữu cái gì, rõ ràng là anh em mà.

Lục Tiệm quay người lại, thấy Cốc Chẩn bộ dạng nhếch nhác nhưng khí phách vẫn hiên ngang, miệng treo nét cười như có như không, chẳng khác gì lúc nói cười ngày trước.

Lòng Lục Tiệm nóng lên, liền cao giọng nói:

- Không sai, chính là anh em.

Cốc Chẩn đưa tay ra, hai người nắm chặt tay nhau. Cốc Chẩn cười nói:

- Ngươi là anh, ta là em.

Lồng ngực Lục Tiệm máu nóng bừng bừng:

- Ta là anh, ngươi là em.

Rồi hai người nhìn nhau cười lớn. Lục Tiệm cười xong thì chợt cao giọng nói:

- Người anh em tốt, chỉ cần Lục Tiệm ta còn một hơi thở thì đừng ai mong hại được ngươi.

Câu đó trầm trọng rắn rỏi, người nghe đều phải chấn động trong lòng. Cốc Thần Thông bất giác hơi hé mắt chăm chú nhìn Lục Tiệm:

- Ngươi thật sự muốn bảo vệ cho nó ư?

Lục Tiệm lớn tiếng nói:

- Không sai.

Cốc Thần Thông không nói tiếng nào, nhưng áo bào rộng bay tung, hai mắt cũng giương lên. Trong chớp mắt Lục Tiệm chợt sinh ra cảm giác kỳ lạ, chỉ thấy trên người Cốc Thần Thông bùng lên một luồng khí thế như núi như đồi, cao lớn vô cùng, so với đỉnh Thiên Trụ sau lưng ông ta thậm chí còn cao hơn một bậc. Bản thân mình đứng trước ông ta càng như một con côn trùng nhỏ bé không đáng kể.

Cảm giác quái dị này trước nay chưa từng có, trong chốc lát Lục Tiệm đã toát mồ hôi như mưa, hai chân run rẩy, chẳng còn ý chí chiến đầu, chỉ cảm thấy khí thế của Cốc Thần Thông càng lúc càng mạnh, chống trời dựng đất cao đến vạn trượng, bất giác hít thở cũng trở nên khó khăn, gần như chỉ muốn quỵ gối ngã xuống.

Những người đứng xem chỉ thấy hai người đối diện giằng co với nhau, cũng không thấy Cốc Thần Thông có động tác thế nào mà Lục Tiệm đã biến hẳn sắc mặt, cả người phát run nên trong lòng họ đều kỳ quái. Chỉ có Ngu Chiếu đã đánh với Cốc Thần Thông hai lần, biết một chút bí ẩn bên trong nên vừa suy nghĩ một chút liền đột ngột quát lên:

- Lục Tiệm, có thể thua người những không được thua về khí thế.

Tiếng quát đó của y đã dùng “Thiên Lôi hống” phát ra chấn động cả rừng núi. Đầu óc Lục Tiệm hơi tỉnh táo ra, trong đầu cũng chợt nảy ra ý nghĩ, liền quát lớn một tiếng “Đi” rồi lắc người một cái, khí thế chợt tăng vọt.

Cốc Thần Thông hơi ngạc nhiên, ông ta không có cảm giác xấu về Lục Tiệm nên không muốn ra tay đánh y bị thương, vì vậy đã dùng ra “Thiên Tử Pháp Tướng” để khiến y không đánh mà thua. Môn “Pháp Tướng” này vừa dừng ra thì ý chí chiến đấu của đối thủ nào cũng đều suy sụp, cho dù không nhận thua thì cũng chẳng thể có chuyện dùng khí thể để phản công như vậy. Ông ta còn đang cảm thấy khó hiểu thì Lục Tiệm lại quát một tiếng “Đi” rồi thân thể lại lắc một cái, khí thế càng tăng lên.

Cốc Thần Thông bất giác kêu í lên một tiếng. Chợt nghe Lục Tiệm lại quát một tiếng, nắm chặt tay trợn to mắt, khí thế càng tăng cao, trên lên tận mây xanh, dưới cho đến đất sâu, chỉ trong nháy mắt lại có thể ngang hàng với “Thiên Tử Pháp Tướng” của Cốc Thần Thông khó phân cao thấp. Cốc Thần Thông nhận ra nguồn gốc của khí thế đó thì trong lòng kinh hãi ngạc nhiên, thất thanh khen ngợi:

- Hóa thân của Như Lai, chỉ có mình ta là đáng tôn kính hay lắm.

Trong lúc khen ngợi, khí thế của hai người lại tăng vọt, mọi người xung quanh đều phát hiện ra, bất giác phải thi nhau lùi lại, người nào cũng ngạc nhiên kinh hãi: “Cốc Thần Thông là cao thủ đứng đầu võ lâm hiện nay, có được khí thế như vậy cũng bình thường, nhưng cậu bé họ Lục này tuổi còn nhỏ sao đã có khí thế này?”

Lục Tiệm đang dùng ra chính là bản tướng của Cửu Như tổ sư. Cửu Như hòa thượng sáng lập ra Kim Cương môn, quát mắng Phật Tổ, gầm thét mười phương, rảo bước cửa Thiền chẳng ai đối chọi được, vì vậy bản tướng ông ta lưu lại cũng đầy phong thái coi thường vạn vật, chỉ có mình ta là độc tôn, quyết không khuất phục bất kỳ người, vật nào trong thiên hạ. Do đó bản tướng này được các đệ tử đời sau gọi là “Duy Ngã Độc Tôn chi tướng”.

Hắc Thiên kiếp có tính chất rất đặc biệt, có thể chuyển hóa thành bất kỳ loại thể lực, nội lực, tâm lực nào trên thế gian, thậm chí là biến hóa thành khí thế, thay xương đổi thịt hóa thành một người khác. Chỉ là biến đổi khí thế phải dùng rất nhiều kiếp lực, hơn xa so với biến thành thể lực, nội lực, tâm lực, vì vậy các kiếp nô tầm thường bị điều luật thứ hai bó buộc, kiếp lực ít ỏi nên về lý tuy có thể biến đổi khí thế nhưng gần như chẳng có ai có đủ kiếp lực để làm như vậy.

Lục Tiệm tính tình chất phát hiền hậu, so với tính tình của Cửu Như thì khác xa như trời với đất, vốn là vĩnh viễn không thể học theo bản tướng của vị tổ sư đó. Lúc đầu y gặp bản tướng của tổ sư, vì kiếp lực không đủ nên chút nữa đã bị tẩu hỏa nhập ma. Sau này may mắn phá được “bốn luật có không”, luyện thành công phu xưa nay chưa từng có, không cần kiếp chủ hỗ trợ vẫn có thể đem kiếp lực vận dụng thoải mái.

Kiếp lực đã đủ thì việc biến đổi khí thế đương nhiên chỉ là việc nhỏ nhặt.

Cốc Thần Thông thi triển “Thiên Tử Pháp Tướng” gần như có khí thế ngang tầm trời đất, nhưng khí thế của ông ta cao thêm một phần thì khí thế của Lục Tiệm cũng cao thêm một phần, giống như một con chim ưng dũng mãnh giang cánh đua cao giữa trời mây, giằng do không chịu thua kém.

Cốc Thần Thông nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng thầm ngạc nhiên: “Người này nguồn gốc thế nào mà tuổi còn nhỏ như vậy nhưng khí thế đã không thua gì tông sư của một đời. Đủ thấy trong rừng sâu núi thẳm vẫn có rồng phục hổ nằm. Cốc mỗ ở hoang đảo đã lâu, không khỏi coi thường anh hùng thiên hạ.” Ông ta nghĩ vậy liền nhận ra sự thật, cười dài một tiếng rồi chưởng trái nhẹ nhàng đánh ra.

Lục Tiệm đối mặt với Cốc Thần Thông giống như trèo thang lên trời, hết sức khổ cực, chỉ cảm thấy bất kể nỗ lực thế nào nhưng khí thế của đối phương nói chung vẫn cao hơn một chút khó mà đuổi được. Mấy lần y chỉ muốn buông xuôi nhưng nghĩ tới chỉ cần lơ là một chút Cốc Chẩn nhất định sẽ phải chết thì lại lập tức xốc lại ý chí mạnh mẽ. Lúc này y thấy Cốc Thần Thông múa chưởng đánh tới như nhẹ mà nặng, như nhanh mà chậm, cũng không thể nhận ra được tốc độ sức mạnh góc đánh của chưởng. Trong lòng Lục Tiệm mê hoặc, còn hơi cảm thấy hoảng loạn.

Cốc Thần Thông có thuật “Thiên tử xem khí” gần như đã vô địch trong thiên hạ. Lục Tiệm khí thế tuy đủ nhưng không phải là khí thế của bản thân mình nên cho dù mạnh mẽ mà vẫn thiếu sự đầy đủ, không giống như Cửu Như hòa thượng có thể phát có thể thu, ung dung thoải mái. Vì vậy Cốc Thần Thông vừa nhìn liền hiểu rõ bản chất, một chưởng đó nhìn thì bình thường nhưng đối với Lục Tiệm chính là đã nhìn bệnh mà bốc thuốc, chuyên khắc chế khí thế của y.

Lục Tiệm không nghĩ được cánh nào, không né tránh vào đâu được, trong lúc cấp thiết thì khí thế dáng vẻ lại sinh ra biến hóa, biến thành phong thái thuần chất, vẻ mặt có ba phần vui vẻ, bảy phần trong sáng, đầy sự tự nhiên không nhiễm bụi trần, chính là “Cực Lạc đồng tử chi tướng” của Hoa Sinh đại sĩ.

Hoa Sinh hòa thượng duyên do trời định, một đời trải qua vô số ma kiếp nhưng trước sau vẫn giữ được tấm lòng trong sáng, vì vậy bản tướng của ông ta như một đứa trẻ không già, hồn nhiên tự do. Khí thế của Lục Tiệm vừa biến đổi thì chưởng của Cốc Thần Thông lập tức mất chỗ đánh vào, trong lòng hết sức kinh hãi ngạc nhiên. Chỉ nghe Lục Tiệm quát lớn một tiếng rồi vung quyền tống ra.

Quyền chưởng hai người giao nhau, Lục Tiệm dùng đến “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” biến quyền thành chưởng, vận kình đẩy đi. Không ngờ Cốc Thần Thông nắm rõ đạo lý huyền diệu, biết được biến hóa của địch nên khí thế của Lục Tiệm vừa thay đổi thì ông ta cũng thay đổi theo, dựa vào tình thế mà thuận tay kéo ngược. Lục Tiệm liền cảm thấy cái đẩy của mình rơi vào khoảng không, kiếp lực và chân khí toàn thân bị rút sạch đi hết sức khó chịu. Chưa kịp đổi chiêu thì Cốc Thần Thông đã sớm dựa vào “Cực Lạc đồng tử chi tướng” để tạo ra một loại võ công, chỉ chưởng bay lượn nhẹ nhàng đánh tới.

Lục Tiệm bản tính chất phác, tuy không có vẻ kiệt ngạo như Cửu Như nhưng lại có mấy phần chân thật như Hoa Sinh hòa thượng, vô tình hợp với bản ý của “Cực Lạc đồng tử chi tướng”, nhất thời y dùng thần điều khiển khí, dùng khí điều khiển quyền đánh với Cốc Thần Thông, trong chốc lát đã đấu được mười chiêu không phân cao thấp.

Người của Đông Đảo nhìn mà kinh hãi. Phải biết bình thường Cốc Thần Thông đối địch rất ít quyền qua cước lại mà trong lúc cười nói chỉ đánh một chiêu là kẻ địch mạnh đến đâu cũng xong, tuyệt nhiên chẳng có đối thủ nào đánh đến mười chiêu vẫn chưa có vẻ thua như Lục Tiệm. Chỉ thấy hai người ra tay lúc nhanh lúc chậm, chớp mắt đã đánh tới hơn hai mươi chiêu. Cốc Thần Thông cười vang một tiếng rồi cao giọng nói:

- Đánh ra như dòng suối không biết từ đâu đến, rút về như mưa rơi không biết ngừng ở đâu. Chân thật siêu thoát, không mất bản nguyên, từ lúc nào túc hạ đã được năng lực của Hoa Sinh đại sĩ vậy?

Ông ta chỉ ngắn gọn mấy câu mà đã nói toạc ra khí thế của Lục Tiệm. Trong lúc cười nói võ công cũng biến đổi, nội lực hơn xa Diệp Phạm, thân pháp nhanh vượt Địch Hy, tránh chỗ mạnh đánh vào chỗ yếu, “Quy Kính” cũng phải khâm phục. Trong mấy chiêu Lục Tiệm đã cảm thấy áp lực càng lúc càng nặng ép ngang ép dọc, bốn phương tám hướng đều là bóng dáng của Cốc Thần Thông, dần khó thi triển ra “Cực Lạc đồng tử tướng.” Y lập tức xoay người, thần khí biến đổi lành lạnh, hai mắt sâu thẳm giống như hồ nước ngàn năm.

Cốc Thần Thông lại càng kinh hãi ngạc nhiên, đấu thêm mấy chiêu liền không khỏi kêu lên:

- Cá lội chỗ sâu, nước ngừng chỗ sâu, nước chảy chỗ sâu, sâu đến chín tầng không công mà thắng.

Mắt ông ta sáng như đuốc, vừa nhìn đã nhận ra chỗ kỳ diệu của bản tướng đó. Tướng đó gọi là “Cửu Uyên Cửu Thẩm chi tướng”, chính là bản tướng của tổ sư đời thứ ba là Uyên đầu đà. Uyên đầu đà tính cách trầm lặng, giỏi về mưu kế, vì vậy gọi là “Cửu Uyên Cửu Thầm” chính là nói vực sâu của thế gian chia thành chín loại, có lớn có nhỏ, có sâu có nông, có đục có trong, có động có tĩnh, tất cả đều trong sáng như gương có thể chiếu rọi vạn vật. Chiêu thức của Cốc Thần Thông nhiều hư chiêu ít thực chiêu, rất khó nhận ra, không ngờ pháp ý của “Cửu Uyên Cửu Thẩm” hòa vào chiêu thức lại khiến Lục Tiệm thần trí sáng tỏ, khả năng quan sát cũng tăng vọt, từ trong ảo ảnh trùng trùng có thể nhận ra thân thể thực sự của Cốc Thần Thông để quyền cước theo đó biến hóa, lúc thì rộng lớn, lúc thì tinh tế, lúc thì lạnh lùng, lúc thì mãnh liệt.

Cốc Thần Thông càng đấu càng ngạc nhiên rồi dần dần sinh ra hứng thú rất lớn, có ý muốn xem thiếu niên này còn bao nhiêu biến hóa nên tìm được cơ hội thắng mà cũng không nỡ lập tức đánh vào. Ông ta chợt buông tiếng hú dài rồi quyền cước nhanh hẳn, trong vài chiêu đã lại khống chế được “Cửu Uyên Cửu Thẩm chi tướng”. Lục Tiệm bất đắc dĩ lại biến đổi thần thái như tro than ẩm ướt chẳng có chút sinh khí, lại giống như cái xác biết đi không có hồn phách, nhưng rõ ràng trong chết lại có sống, trong chỗ bại tìm đường thắng, thường xuất ra được chiêu thức hết sức kỳ diệu trong hoàn cảnh hiểm nghèo. Cốc Thần Thông bất giác khen ngợi:

- Không chấn động không lo âu, trong chết có sống, Đại Khổ tôn giả năm xưa cũng chỉ được đến thế này thôi.

Bản tướng đó chính là “Vạn Pháp Không Tịch chi tướng” của Đại Khổ tôn giả. Lục Tiệm bị ông ta nói ra nguồn gốc thì âm thầm kinh hãi, trong lúc không để ý thì bản tướng đó lại bị phá mất. Y lập tức quát khẽ một tiếng, tử khí trên mặt biến mất, lại hiện ra sinh cơ, sáng như ngọc bóng như ngà, quần áo phấp phới giống như núi cao nổi gió quét khắp bầu trời hiện ra vầng trăng trong sáng. Trong mắt mọi người thì thần thái cử chỉ của Lục Tiệm đâu còn giống một thiếu niên hiền lành mà rõ ràng là một kẻ sĩ nho nhã tuyệt vời, một người ngọc vô song khiến người ta tâm hồn bay bổng muốn được thân cận. Diêu Tình càng cảm thấy tim đập thình thịch, hai má đỏ bừng, trong lòng vừa mừng vừa giận: “Chàng ngốc này từ lúc nào đã trở thành đẹp đẽ như vậy chứ?”

Trong Kim Cương môn thì Xung đại sư sinh ra là hoàng tộc đời trước nên tao nhã thanh cao kiệt xuất thời đó, bản tướng “Minh Nguyệt Lưu Phong chi tướng” của ông ta vừa biểu diễn ra thì ngay cả Lục Tiệm xuất quyền xuất cước cũng trở thành hết sức đẹp đẽ vui mắt. Chỉ là hoa đẹp cảnh đẹp thường không tồn tại lâu, bản tướng đó khác rất xa tính chất của bản thân Lục Tiệm nên không bao lâu đã bị nhìn thấu, đành phải tiếp tục biến thành “Đại Ngu Đại Chuyết chi tướng”. Đó chính là bản tướng của Ngư hòa thượng, xuất chiêu trầm mạnh cổ kính, có hứng thú trong sự giản dị không hoa mỹ.

Hai người qua lại như chớp, trăm chiêu trong chớp mắt đã qua. Lục Tiệm càng đánh càng mạnh, sáu loại bản tướng thi triển lẫn vào nhau, trước một chiêu “Duy Ngã Độc Tôn” rồi lại một chiêu “Minh Nguyệt Lưu Phong”, chiêu thức chưa đánh ra hết đã chợt biến thành “Cửu Uyên Cửu Thẩm”. Khí thế càng lúc càng biến hóa nhanh khiến Cốc Thần Thông không dễ gì nhận ra được. Cùng theo biến tướng thì vẻ mặt của Lục Tiệm cũng biến đổi trăm chiều, lúc như kẻ chí tôn, lúc như một danh sĩ, lúc như một kẻ mưu trí, lúc lại như đứa trẻ con, lúc sống lúc chết, lúc vụng lúc khéo, đủ loại thần thái như nước chảy qua, võ công chiêu thức cũng tùy theo khí thế mà biến hóa không sao nắm bắt được.

Mọi người thấy vậy đều tim đập dồn dập, cho dù không cam chịu thừa nhận nhưng cũng phải dần dần nhận rõ ra rằng từ sau Vạn Quy Tàng, Cốc Thần Thông và Ngư hòa thượng thì trong võ lâm cuối cùng đã lại xuất hiện một nhân vật tuyệt đỉnh, chỉ là tuổi còn nhỏ như vậy thật sự khiến người ta không sao tưởng nổi.

Lại đánh thêm trăm chiêu, Cốc Thần Thông chợt tung người nhảy lùi lại đứng sang một bên, vẻ mặt hết sức khổ sở. Phía đối diện Lục Tiệm vẫn hoa tay múa chân đấm đá vào không khí, mặt lúc mừng lúc giận, lúc thông minh lúc ngớ ngẩn, khi khóc khi cười, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần điên cuồng, chiêu thức cũng giống như các thần thái đó mà khí thì linh hoạt, lúc thì trầm trọng, lúc thì tinh tế cẩn thận, lúc thì rộng rãi phóng khoáng.

Mọi người hết sức kinh ngạc sững ra nhìn hai người không hiểu đã xảy ra việc gì. Diêu Tình cảm thấy không ổn, không nhịn được liền kêu lên:

- Lục Tiệm, anh sao vậy?

Không ngờ Lục Tiệm giống như trong mơ, vẫn đấm đá vào không khí, vẻ mặt biến hóa liên tục nhưng không giống như phát ra từ nội tâm mà là dốc sức để tạo thành.

Diêu Tình càng nhìn càng thấy bất ổn, cô liền tung mình tới nắm lấy Lục Tiệm, bỗng nghe Cốc Thần Thông quát lên:

- Không được.

Còn chưa dứt lời thì Lục Tiệm đã quét ngang một chưởng, kình lực khổng lồ tràn tới, máu toàn thân Diêu Tình sôi lên, cổ họng phát tanh, muốn lùi lại cũng không được. Đúng lúc này tay trái của cô bị nắm chặt rồi có người kéo giật về phía sau. Diêu Tình kinh hãi chưa kịp ổn định, đưa mắt nhìn thì thấy người đó áo bào rộng tay áo dài, chính là Cốc Thần Thông.

Diêu Tình không ngờ đến lúc nguy hiểm lại được người này cứu, càng không ngờ Lục Tiệm lại hết sức vô tình, ra tay độc ác với mình nên nhất thời vừa kinh hãi vừa tức giận, gào lên:

- Lục Tiệm, anh điên rồi à?

Lục Tiệm vẫn không trả lời, nhưng Cốc Thần Thông thì thở dài nói:

- Cứ như thế này thì điên hay không điên cũng rất khó nói.

Diêu Tình cả kinh nói:

- Cốc Thần Thông thấy cô quan tâm đến Lục Tiệm như vậy thì biết hai người tất là một đôi tình nhân. Cốc Thần Thông một đời phải uống rượu đắng tình yêu nên rất không muốn trông thấy người ta phải chia lìa, ông ta thấy vậy thì thầm sinh lòng thương tiếc, thở dài nói:

- Cô nên biết là thất tình lục dục của thiếu niên này đều đang rất rối loạn, đã không còn do bản thân không chế nữa rồi. Cho dù không kiệt sức mà chết thì cũng khó tránh khỏi trở nên điên cuồng.

Trái tim Diêu Tình rối loạn, nhìn Lục Tiệm hết sức lo sợ không yên. Thì ra Lục Tiệm vì tránh để Cốc Thần Thông nhìn ra khí thế nên không ngừng biến hóa sáu loại bản tướng. Trong những bản tướng đó có nhiều bản tướng không phù hợp với tính cách của bản thân y, nếu không có công phu Thiền định rất cao thì không thể khống chế được. Thần thông của Lục Tiệm tuy đã thành nhưng định lực thì còn ít tu luyện, lúc đầu dựa vào thần thông kiếp lực còn có thể miễn cưỡng điều khiển, nhưng thuật “Thiên tử xem khí” của Cốc Thần Thông quả thật quá ghê gớm, không có bản tướng nào không sơ hở, không phép nào không phá được. Lục Tiệm vì muốn pháp tướng không bị phá nên đem các loại bản tướng dùng lẫn vào nhau, biến tướng cũng càng lúc càng nhanh rồi dần dần không khống chế được nữa. Thời gian càng lâu thì càng rơi vào mê loạn, tình cảm điên đảo, mừng giận đau thương đều không do bản thân khống chế nữa nên cho dù biểu hiện ra đủ loại thần thái trên thế gian nhưng lại không biết bản thân mình đang ở đâu.

Mọi người thấy tình hình đó thì có người kinh hãi ngạc nhiên, có người thương tiếc, lại càng có nhiều người thở phào một hơi rõ dài hết sức mừng rỡ, thầm nghĩ người này ít tuổi mà lợi hại, luyện thành thần thông, có điều một khi điên cuồng thì võ công có cao hơn cũng chẳng có gì đáng sợ nữa.

Trầm mặc hồi lâu rồi Cốc Chẩn chợt nói:

- Cốc Thần Thông, ông có cách gì cứu y không?

Cốc Thần Thông nhìn hắn:

- Cứu được thì sao, không cứu được thì sao?

Cốc Chẩn nói:

- Nếu ông cứu được y thì cái mạng nhỏ này của ta ông cứ lấy.

Cốc Thần Thông hơi ngạc nhiên nhìn Cốc Chẩn, thấy hắn không có vẻ vui đùa nữa mà hết sức nghiêm túc. Trong chốc lát mắt Cốc Thần Thông lướt qua một chút lúng túng rồi từ từ nói:

- Có thật không.

Cốc Chẩn nói:

- Không sai.

Cốc Thần Thông nói:

- Không hối hận chứ?

Cốc Chẩn nói:

- Tuyệt không hối hận.

Cốc Thần Thông nặng nề nhìn hắn rồi gật đầu nói:

- Được…

Còn chưa dứt lời thì Doanh Vạn Thành chợt kêu lên:

- Không được.

Cốc Thần Thông nói:

- Doanh bá có cao kiến gì ư?

Doanh Vạn Thành nói:

- Võ công người này quá cao, nếu trở thành kẻ địch của Đông Đảo chúng ta thì trừ đảo vương còn ai khống chết được y? Bây giờ y đang kết bạn với Cốc Chẩn, nếu đảo vương cứu người này giết người kia thì khó đảm bảo trong tương lai hắn không trở thành một kẻ địch mạnh của Đông Đảo chúng ta.

Cốc Thần Thông ồ một tiếng rồi vuốt râu trầm ngâm. Cốc Chẩn thì cười nói:

- Doanh gia gia.

Doanh Vạn Thành hừ lạnh nói:

- Sao?

Cốc Chẩn cười nói:

- Ông nói không đúng rồi, nếu người đó phát điên thì đối với ông sẽ rất rất bất lợi đấy.

Doanh Vạn Thành nói:

- Bất lợi thế nào?

Cốc Chẩn cười quỷ bí:

- Sự giàu có của ông trong tương lại đều nằm trên người y, nếu y bị điên thì thật là hỏng bét rồi.

Doanh Vạn Thành chấn động thân mình, mắt sáng lóe lên, miệng mấp máy định nói lại thôi. Cốc Chẩn thì không để ý đến lão nữa mà cười nói với Cốc Thần Thông:

- Ông yên tâm, ông là cha, ta là con, cha trách phạt con trai là việc hoàn toàn đúng đắn. Vị đại ca đó của ta tuy thẳng thắn nhưng cũng biết điều này nên sẽ không trở thành kẻ địch của Đông Đảo đâu.

Cốc Thần Thông gật gật đầu, nhìn Lục Tiệm thở dài nói:

- Việc gì quá mức sẽ phản ngược lại, tình cảm của y bị buông lỏng quá nên ngược lại quên hết cả tình cảm, Trong thiên hạ người có thể đến gần y hầu như không có, muốn khống chế được y e rằng chỉ nói là dễ.

Cốc Chẩn cười nói:

- Có khó khăn hơn thì cũng chẳng thể làm “Cốc thần bất tử” bó tay.

Cốc Thần Thông im lặng không đáp, nhìn một lúc rồi chợt lắc người nhẹ nhàng lao tới, một chỉ như tên bắn đánh vào ngực Lục Tiệm.

Lục Tiệm tuy loạn thất tình lục dục nhưng chiêu thức vẫn hợp với tính tình hết sức tinh tế kỳ diệu, uy lực mạnh mẽ ghê gớm. Y vừa gặp lực từ bên ngoài đánh vào thì lập tức phản công, miệng ú ớ đánh vù ra một quyền chặn đứng chỉ lực của Cốc Thần Thông. Cốc Thần Thông hú lên một tiếng rồi nghiêng chưởng đánh ra, quyền chưởng gặp nhau tạo ra sóng khí dồn dập, người đứng cách mười trượng vẫn bị ngạt thở. Cốc Thần Thông hú dài không ngớt vang tới trời xanh, gió cũng ngừng thổi, mây cũng tản ra, người hóa thành trùng trùng ảo ảnh, bóng chưởng ngập trời như sóng nước lên xuống dọc ngang vây chặt lấy người Lục Tiệm.

Cốc Chẩn không khỏi biến sắc, buột miệng nói:

- Thiên Lãng Thiên Điệp thủ.

Cùng là một loại võ công nhưng Cốc Thần Thông sử ra lại đến chỗ tuyệt đối, thật như biển rộng mênh mông khiến người ta không tránh né vào đâu được. Còn Lục Tiệm thì trong lòng trống rỗng, toàn dựa vào bản năng để thân hình xoay chuyển như con quay, đông một quyền tây một cước, chẳng vào phương pháp nào nhưng kình lực hùng mạnh, thời cơ chính xác, nói chung vẫn có thể chặn đứng chiêu thức như biển khơi dậy sóng của Cốc Thần Thông.

Hai người lại đánh nhau thêm mấy chục chiêu kinh tâm động phách, thân pháp càng lúc càng nhanh rồi dần dần hình ảnh cuốn vào nhau không phân biệt được nữa. Đột nhiên Cốc Thần Thông lại hú một tiếng rồi bóng người tách ra, Lục Tiệm lảo đảo mấy bước. Cốc Thần Thông như bóng theo hình, như một cơn gió vỗ ba chưởng vào sau lưng Lục Tiệm. Diêu Tình kinh hãi kêu lên định chạy tới nhưng lại bị Cốc Chẩn giữ lại, lắc đầu nói:

- Xem xem rồi nói.

Cốc Thần Thông đánh xong ba chưởng thì nhẹ nhàng lùi lại. Lục Tiệm thì như say rượu, lắc lắc lư lư, vẻ mừng giận đau thương trên mặt cũng dần mất đi để lấy lại thần khí, y lảo đảo mấy bước rồi chợt ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

Cốc Thần Thông chắp tay sau lưng, lớn tiếng nói:

- Ta đã dùng “Nam Đẩu Phong Thần” khóa “Tam Viên đế mạch” của túc hạ, nhưng với năng lực của ngươi thì đó chỉ là một trò nhỏ nhặt, chốc lát là tự giải được. Thần thông của ngươi như Phật như thánh, điều khiển được tình cảm kỳ diệu vô cùng, nhưng vì chưa nghiên cứu kỹ nên ít dùng ra sẽ tốt hơn.

Thì ra Cốc Thần Thông quan sát rất chính xác, phát hiện ra thần thông của Lục Tiệm có quan hệ rất lớn với kiếp lực trong ẩn mạch, nếu khóa ẩn mạch của y thì có lẽ có thể ngăn y trở nên điên cuồng. Trên thế gian hiện giờ sau khi Vạn Quy Tàng, Ngư hòa thượng chết đi thì chỉ còn “Nam Đẩu Phong Thần” của Đông Đảo là có thể khóa Tam Viên đế mạch ngăn kiếp lực chuyển động. Cốc Thần Thông xem bệch bốc thuốc quả nhiên thành công. Chỉ là như vậy Cốc Thần Thông lại càng kinh ngạc, thầm nghĩ thiếu niên này nguồn gốc thế nào mà lại không chịu kìm chế của “bốn luật có không”, tùy ý chuyển hóa kiếp lực chân khí. Nếu là kiếp chủ và kiếp nô kết hợp sinh ra thì chân khí kiếp lực hỗ trợ nhưng cũng tiêu giảm lẫn nhau, uy lực đều giảm mạnh, tuyệt không thể tuần hoàn sinh ra, càng sinh càng mạnh như vậy, sáng tạo ra kỳ tích trước nay chưa từng có.

Vì vận may của Lục Tiệm quá đặc biệt nên cho dù Cốc Thần Thông có kiến thức siêu việt cũng không thể hiểu ra bí ẩn bên trong. Ông ta hơi trầm ngâm rồi đưa mắt nhìn Cốc Chẩn. Cốc Chẩn khẽ cười, cất bước đi về phía Cốc Thần Thông.

Lục Tiệm thoát chết một lần nhưng thân thể trống rỗng, lúc này nóng nảy muốn đứng dậy nhưng không ngờ ẩn mạch bị khóa thì thần thông mất đi gần hết, hai chân nhũn ra sao cũng không đứng dậy được. Y thấy Cốc Chẩn đi đến trước mặt Cốc Thần Thông thì chợt quay người toét miệng cười với mình, dáng vẻ chẳng khác gì ngày đầu gặp gỡ, vẫn như một đứa trẻ con. Lúc này chỉ nghe một tiếng kêu chói tai rồi một bóng màu xanh chạy ra, đến gần chặn trước mặt Cốc Chẩn, chính là Cốc Bình Nhi. Mặt cô đầy nước mắt, thê thảm nói:

- Cha, đừng…

Mày rậm của Cốc Thần Thông nhướng lên, tay áo trái phất ra. Cốc Bình Nhi không tự chủ được bị trôi ngang cả trượng rồi ngã ra đất, trợn mắt nhìn Cốc Thần Thông giơ cao chưởng phải đập xuống rắc một cái vào đỉnh đầu Cốc Chẩn. Trong nháy mắt thân thể Cốc Chẩn không đứng vững được nữa, chỉ rung lên một cái rồi ngã lăn ra.

Cốc Bình Nhi gần như không dám tin vào mắt mình nữa, cô bịt chặt hai mắt phát ra tiếng kêu đứt gan xé ruột rồi tung người tới ôm lấy Cốc Chẩn kêu lên:

- Ca ca, ca ca…

Cô vừa khóc vừa sờ miệng mũi Cốc Chẩn nhưng chẳng thấy hít thở gì, sờ đến Mạch Môn cũng không thấy đập. Trong chốc lát miệng Cốc Bình Nhi trở nên run rẩy, mắt toát ra vẻ đau khổ vô cùng.

Cốc Thần Thông thở dài nói:

- Bình Nhi…

Rồi đưa tay ra định vuốt tóc cô, nhưng Cốc Bình Nhi nhảy tránh mấy bước, trừng trừng nhìn ông ta nói:

- Cha, cha thật sự giết anh ấy?

Cốc Thần Thông lặng lẽ gật đầu. Cốc Bình Nhi ban đầu còn nuôi ảo tưởng, tuy nghe cha và anh nói đến chuyện sống chết nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn không thể nghĩ rằng Cốc Thần Thông lại thật sự giết Cốc Chẩn. Lúc này trong lòng lạnh ngắt, cô lảo đảo mấy bước buông Cốc Chẩn xuống, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt trắng nhợt của hắn rồi lại quay đầu nhìn Bạch Tương Dao, nhưng thấy bà ta ra vẻ lạnh nhạt mà hai mắt lại rõ ràng phát ra sự vui mừng.

Cốc Bình Nhi trong lòng đau đớn, nước mắt như mưa từng giọt rơi trên mặt Cốc Chẩn, cô đưa bàn tay run run vuốt ve mặt hắn, má hắn, đầu tóc hắn, miệng hắn, chỉ cảm thấy thân thể Cốc Chẩn đang dần dần lạnh buốt. Trong nháy mắt trên mặt Cốc Bình Nhi hiện ra vẻ điên cuồng, xoay tay nắm chặt thanh đoản kiếm “Phân Triều” trong tay áo rồi cúi xuống ghé vào tai Cốc Chẩn, nhẹ giọng nói:

- Ca ca, đều là tại em hại anh. Anh đừng đi vội nhé, em sẽ đi cùng với anh…

Rồi xoay đâm đoản kiếm vào ngực.

Cốc Thần Thông thấy vẻ mặt cô khác lạ thì đã có đề phòng, huống gì khoảng cách chỉ một thước nên nếu ông ta đã không cho phép thì trong thiên hạ đừng ai mong tự tử. Đoản kiếm của Cốc Bình Nhi vừa chuyển động thì ông ta đã sớm đưa tay ra nắm chặt cổ tay cô, Cốc Bình Nhi cả người mềm nhũn không thể tự sát liền thất thanh kêu lên:

- Cha bỏ con ra, con muốn đi theo anh ấy, con muốn đi theo anh ấy…

Cô kêu được mấy tiếng thì trong đầu bỗng vang ầm một tiếng, mắt hoa lên rồi không thở được nữa, ngất xỉu đi.

Cốc Thần Thông ngẩn ra chưa biết xử lý thế nào thì Bạch Tương Dao đã tiến tới ôm Cốc Bình Nhi lên, cười khổ nói:

- Đứa trẻ này không hiểu việc, đảo vương đừng trách.

Cốc Thần Thông nhìn bà ta rồi đột nhiên ôm Cốc Chẩn lên, ánh mắt lướt qua người của Đông Đảo, chỉ thấy mọi người hoặc là vô cùng kinh hãi, hoặc là im lặng buồn rầu, hoặc là mừng vui cổ vũ, các loại thần thái chẳng ai giống ai. Ánh mắt Cốc Thần Thông lướt qua rồi dừng lại ở Thi Diệu Diệu, thấy mặt cô trắng bệch như người chết, tay trái chống vào cái cây bên cạnh, năm ngón tay bấu chặt vào thân cây, móng tay nứt vỡ làm vô số sợi máu tươi chảy xuống thân cây.

Cốc Thần Thông lộ vẻ cười khổ rồi chợt há miệng hú dài, trong tiếng hú chứa đầy sự phẫn nộ uất ức, sau đó đột ngột quay người, chân không chạm đất nhẹ nhàng bỏ đi. Người của Đông Đảo sững sờ rồi cũng thi nhau chuyển động đi theo. Trong chốc lát đã đi sạch, chỉ còn Thi Diệu Diệu ánh mắt trỗng rỗng nhìn về phía xa xăm, thân thể giống như cây cột gỗ chẳng hề động đậy.

Địch Hy thấy vậy thì tiến lại đỡ lấy người cô, thở dài nói:

- Diệu Diệu, đau buồn sẽ hại người, phải tự giữ lấy mình.

Thân mình Thi Diệu Diệu run lên, lông mày chuyển động, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cơ thể mềm nhũng chẳng tìm được chút sức lực nào. Địch Hy lộ vẻ thương xót, thở dài rồi đỡ cô chầm chầm bỏ đi.

Đỉnh Thiên Trụ im phăng phắc, gió rít xa xa nghe tiếng văng vẳng. Đột nhiên Lục Tiệm hú dài một tiếng rồi tung mình nhảy lên. Kiếp lực của y mạnh mẽ tinh tế nên vận chuyển nhiều lần đã phá hết các cấm chế mà Cốc Thần Thông lập nên. Diêu Tình hết sức kinh hãi mừng rỡ, vừa định tiến đến thì bỗng thấy Lục Tiệm cúi người xuống, hai tay ra sức đánh vào đầu, miệng phát ra tiếng khóc trầm trầm.

Diêu Tình biết trong lòng y cực kỳ đau khổ nên cũng buồn bã, nhẹ nhàng vuốt tóc y định khuyên nhủ nhưng lại không biết phải nói thế nào. Ba người Tiên Bích vốn đứng hơi xa bảo vệ cho Lục Tiệm, lúc này thấy vậy thì Tả Phi Khanh nhíu mày nói:

- Còn muốn đòi họa tượng tổ sư nữa không?

Ngu Chiếu hừ lạnh một tiếng, lắc đầu nói:

- Bây giờ còn lo họa tượng rắm chó gì nữa.

Y nói rồi thở dài một tiếng, nhìn mây trôi trên trời, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng nặng nề, lẩm nhẩm nói:

- Con bà nó chứ, trên đời lại mất đi một kẻ biết uống rượu rồi.

Y nói rồi chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh, liền phất tay áo rảo bước bỏ đi. Tiên Bích vốn định an ủi Lục Tiệm mấy câu nhưng thấy có Diêu Tình ở bên, không muốn gặp cô nên đành thở dài rồi theo Ngu Chiếu im lặng rời đi.

Tả Phi Khanh nhìn theo bóng dáng hai người, đột nhiên cảm thấy cô đơn vô cùng, trong lòng trống rỗng, quay đầu lại thì Ninh Bất Không sớm đã biến mất, đám người Trầm Chu Hư cũng đã đi xa. Y nhớ lại trần chiến này lúc đầu thì phóng khoáng hùng hồn, nhưng sau đó lại việc tan người chết, cuối cùng thì vắng lặng thế lương thế này. Tả Phi Khanh nghĩ đến đó chợt cảm thấy đau lòng, khẽ thở dài rồi theo hướng Ngu, Tiên hai người nhẹ nhàng bỏ đi, bóng dáng trắng toát như một vệt sương trắng cô độc ảm đạm.

Lục Tiệm hết sức khó chịu, thấp tiếng khóc ròng, hai tay đâm sâu vào lòng đất. Diêu Tình lúc đầu còn có mấy phần thương xót, nhưng thấy y cứ khóc lóc mãi thì bất giác sinh ra nóng nảy, giậm chân nói:

- Người lớn thế này rồi mà khóc lóc cái gì, không sợ người ta cười cho ư?

Lục Tiệm bị cô mắng thì ngoài đau khổ còn sinh ra thẹn thùng, vội vã lau nước mắt ngửng đầu lên. Tính Giác chợt bước tới, chắp tay thở dài nói:

- Lục đạo hữu, sống chết luân hồi vốn là đạo lý lớn, nếu không chết đi thì chẳng được sinh ra. Đạo hữu đã là truyền nhân Kim Cương môn thì phải khám phá được việc sống chết, bớt đau buồn đi.

Lục Tiệm nghẹn giọng nói:

- Đại sư nói rất có lý, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi vẫn rất khó chịu nổi.

Tính Giác bất giác thầm nghĩ: “Người này thần thông tuy mạnh nhưng cuối cùng vẫn lưu luyến tình cảm con người, không phải là người cùng đường với bọn ta. Không ngờ Đại Kim Cương thần lực truyền trong không môn chúng ta ba trăm năm cuối cùng lại trở về trần tục. Ôi, thiện tai, thiện tai, không thì thế nào, tục thì thế nào chứ? Phật tính bao la, nếu chia trong ngoài không tục thì chẳng phải là cố chấp về hình thức ư.”

Ông ta cũng hết sức thông minh, lòng ác vừa mất đi thì trí tuệ liền sinh ra, ngày sau cũng thành một vị cao tăng. Lúc này Tính Giác nghĩ vậy bất giác mỉm cười rồi chắp tay nói:

- Pháp thân của Hồn hòa thượng đại sư sẽ do bần tăng đem về an táng, còn đạo hữu định làm thế nào?

Lục Tiệm vội nói:

- Đại sư xin chờ một chút.

Nói rồi đi tới hướng về xác của Hồn hòa thượng vái xuống ba cái, sau đó mới đứng dậy ra tay nhanh như điện vỗ vào sau lưng bốn tăng nhân chữ Tính mỗi người một chưởng. Bốn tăng nhân cảm thấy luồng khí ấm vô tận thấp vào cơ thể, gân mạch thông suốt, thân thể nhẹ bỗng. Chỉ nghe òa mấy tiếng, Tính Giác, Tính Hải đều phun ra hai ngụm máu đen, lồng ngực khoan khoái. Bốn tăng nhân không ngờ Kim Cương phật lực lại ghê gớm như vậy nên hết sức kinh hãi mừng rỡ, thi nhau chắp tay cảm tạ. Tính Giác nói:

- Bốn người bọn bần tăng đức hạnh thiếu thốn, không đủ để thống lĩnh tổ đình tôn quý. Lần này quay về sẽ lập tức từ chức, cùng ba vị sư huynh đệ đi vào núi sâu nghiên cứu Phật pháp. Chỉ sợ từ giờ về sau khó có cơ hội gặp lại, đạo hữu tương lai rộng mở, xin hãy tự bảo trọng.

Rồi ông ta lại liếc Diêu Tình, nói:

- Nữ thí chủ, không ít đệ tử chùa chúng tôi bị thương do thần thông của thí chủ, xin thí chủ từ bi giải cứu.

Diêu Tình không đáp nhưng chợt thấy Lục Tiệm nhìn sang có vẻ cầu xin thì đành phải hừ lạnh, nói:

- Rễ quỷ khô một tiền, tỳ sương nửa lạng, phụ tử sáu tiền, xà thuế ba tiền, dùng nước sắc lên có thể cứu được mười người.

Tính Trí nghe mà kinh hãi, buột miệng nói:

- Rễ quỷ khô, tỳ sương là chết kịch độc, phụ tử là chất rất độc, số lượng nhiều như vậy chẳng phải đánh độc chết người ta ư?

Diêu Tình cười nhạt nói:

- Hòa thượng ngu xuẩn, ngay cả lấy độc trị độc mà cũng không biết.

Tính Trí đỏ mặt lên, còn định tranh luận. Tính Giác ngăn ông ta lại, nói:

- Bỏ đi, cho dù sư đệ có lòng nghi ngờ nhưng chẳng lẽ cả Lục đạo hữu cũng không tin sao?

Lục Tiệm vội nói:

- Không sai, tôi đảm bảo cho A Tình, nếu có gì không ổn đại sư cứ hỏi tội tôi.

Diêu Tình nghe vậy rất tức giận, hung dữ huých Lục Tiệm một cái rồi thầm nghĩ: “Tiểu tử thối quá tốt bụng này, việc gì cũng muốn khoác lên người.” Cô nghĩ vậy liền lạnh nhạt nói:

- Quên mất một câu, trong toa thuốc đó không có xà thuế cũng được.

Các tăng nhân đều ngạc nhiên. Tính Trí nghĩ một chút rồi chợt vô cùng tức giận: “Con mụ độc ác thật. Xà thuế có tính lâu dài, ba loại thuốc độc đầu tiên cho dù có thể lấy độc trị độc nhưng thêm xà thuế vào thì sẽ kéo dài thời gian chữa trị ra, khiến cho đệ tử của bọn ta chịu thêm đau khổ. Ông ta nhìn Diêu Tình, vẻ giận dữ lộ ra ngoài mặt nhưng lại ngại Lục Tiệm nên không dám nói ra trước mặt mọi người, đành phải nghiến răng cùng các tăng nhân ôm thi thể Hồn hòa thượng lên rồi đi về phía chùa Tam Tổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.