Nguyệt Cầu Nhân Duyên

Chương 13: Sớm chiều




– Tô ca, không phải tôi nói khoác, người như tôi nếu thả vào một huyện đảm nhiệm vị trí Huyện trưởng, tuyệt đối có thể có tài nghệ thúc đẩy kinh tế huyện đó phát triển, nếu anh không tin, chúng ta có thể đánh cuộc, xem tôi rốt cuộc có làm được hay không?

– Ban đầu khi tôi còn ở trường học, bất kể là lý luận hay là thực tế, đều là nhất đẳng. Thật sự không phải nói khoác, lúc ấy tôi có thể xem là thành viên cấp bậc phong quang nhất ở học viện kinh tế chúng tôi, Tô ca, anh nói tôi có lợi hại không?

– Tô ca, trên tạp chí kinh tế học trong nước ta cũng từng đăng bài luận văn của tôi. Đừng xem nhẹ đó chỉ là một bài luận văn, nhưng có người cả đời không thể đăng một bài. Tô ca, không phải tôi nói, người giống như anh, nếu có thể đăng vài bài trên tạp chí, sẽ có trợ giúp rất lớn với tiến bộ của anh.



Lương Phá Lỗ ở bên đó không ngừng thổi phồng, thật ra không phải tất cả đều là thổi phồng, bởi vì trong đó có một số việc là sự thật. Lương Phá Lỗ có thể ra nước ngoài du học, thật sự đã bỏ công phu học tập. Nhưng nếu nói như hắn, cũng chưa chắc. Nhiều năm như vậy không có một bài viết nào đăng trên tạp chí kinh tế học nước ngoài chưa nói, cho dù là bài viết trong nước, cũng là Lương Phá Lỗ và một người bạn học lúc ấy cùng nhau viết ra, hắn vẫn chỉ là tác giả thứ hai mà thôi.

Nhưng đây chính là tiền vốn của Lương Phá Lỗ!

Ở trong thiên triều, huyện trưởng giống như Tô Mộc, có ai có thể được đăng bài trên tạp chí nhất lưu như vậy, nhất định là không có bao nhiêu. Luồng khí phách ngang tàng của Lương Phá Lỗ vừa rồi bị chiếc quân xa đạp xuống, lúc này lại nhô ra. Tô Mộc cũng nhìn ra Lương Phá Lỗ không có ý xấu với mình, chỉ là muốn biểu hiện bản thân, cho nên mới không ra tay đối phó hắn, chỉ ở bên cạnh yên lặng quan sát, trên mặt lộ ra nụ cười, đồng thời thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa.

– Xin quấy rầy!

Khi ở bên này Lương Phá Lỗ đang khí thế ngất trời trò chuyện, bất chợt bên tai truyền đến một giọng nói thanh thúy, hắn liền nhìn về phía sau, khi hắn nhìn thấy người trước mặt là ai. Trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

– Dương chủ bút. Tại sao lại là cô?

Người xuất hiện trước mắt chính là một cô gái, nói xác thực là một thiếu phụ hết sức xinh đẹp, khoảng chừng ba mươi tuổi, đang ở vào thời điểm xinh đẹp nhất của cuộc đời.

Nàng chính là Dương Liễu, chủ bút của « Tập đoàn tài chính đệ nhất » thiên triều.

Dương Liễu mỉm cười nói:

– Tôi đến thành phố Tây Phẩm công tác, vừa vặn ở chỗ này, vừa rồi tôi còn tưởng mình nhìn lầm người, không ngờ thật sự là cậu đang ở đây nói khoác. Cho nên mới tới đây gọi cậu.

Khụ khụ!

Cho dù là Lương Phá Lỗ, bị Dương Liễu nói như vậy, cũng cảm thấy sắc mặt xấu hổ. Đúng vậy, Dương Liễu thật sự là người có thể bóc trần những lời hắn vừa nói. Bởi vì bài viết của hắn chính là được đăng trên « Tập đoàn tài chính đệ nhất ». Ai cũng biết « Tập đoàn tài chính đệ nhất» là một trong hai tạp chí kinh tế lớn nhất trong thiên triều, có địa vị rất đặc biệt trong giới kinh tế học. Bởi vì lý niệm xuất bản của « Tập đoàn tài chính đệ nhất» rất phù hợp với lý niệm của rất nhiều xí nghiệp, cho nên mới nhận được sự yêu thích như vậy.

Dương Liễu còn trẻ như vậy đã trở thành chủ bút của « Tập đoàn tài chính đệ nhất», dĩ nhiên cũng có năng lực. Ban đầu nàng quen biết Lương Phá Lỗ cũng có chút tình cờ, không ngờ sau khi biết hắn, quan hệ của hai người cũng coi như không tệ, nếu không Dương Liễu sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

– Để tôi giới thiệu, vị này là mỹ nữ chủ bút của « Tập đoàn tài chính đệ nhất» Dương Liễu Dương chủ bút, hai vị này đều là huynh đệ của tôi, vị này là Địch Lâm, vị này là Tô Mộc. Dương chủ bút, nói cho cô biết, vị huynh đệ này của tôi thật sự không đơn giản, hắn là một vị Huyện trưởng!

Lương Phá Lỗ cười nói.

Huyện trưởng? Thiệt hay giả? Còn trẻ như vậy đã là Huyện trưởng sao?

Dương Liễu nhìn Tô Mộc, tình cờ đúng úc Tô Mộc cũng nhìn tới đây. Dương Liễu sao? Cái tên này nghe có chút quen tai, bởi vì ban đầu ở chỗ Ngô Thanh Nguyên, Tô Mộc đã từng nghe qua, hình như có mấy bài viết của mình cũng được đăng trên « Tập đoàn tài chính đệ nhất». Nhưng khi Tô Mộc học Đại học, cũng không xem « Tập đoàn tài chính đệ nhất » là tạp chí quan trọng, rất nhiều bài viết đều là trực tiếp gửi qua, sau đó thuận lợi đăng bài.

Cho nên khi Dương Liễu nghe thấy cái tên Tô Mộc, mới có thể toát ra chút giật mình.

Mặc dù Dương Liễu chưa từng gặp Tô Mộc, nhưng rất quen thuộc cái tên này. Bởi vì tất cả bài viết của Tô Mộc đều trải qua tay nàng đăng lên. Trong lòng nàng vô cùng bội phục Tô Mộc. Có thể còn trẻ như vậy đã có tầm nhìn kinh tế nhạy bén, thật sự là không tệ. Dương Liễu cũng muốn có thể sớm gặp mặt Tô Mộc, nhưng lần nào cũng là thần xui quỷ khiến, làm hai người cuối cùng vẫn không có cách nào chạm mặt.

Hai người này nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ gặp nhau trong trường hợp như vậy.

– Tô ca, Dương chủ bút lúc ấy chính là người đặc biệt xét duyệt bài viết của tôi. Dương chủ bút là một chủ bút rất ưu tú trong thiên triều không nói, đồng thời còn là thạc sĩ kinh tế học!

Lương Phá Lỗ ở bên cạnh không ngừng giới thiệu, giống như chỉ có giới thiệu như vậy, mới có thể tăng thêm màu sắc cho bài viết của mình.

– Cậu là Tô Mộc?

Ai ngờ Dương Liễu không để ý đến lời nói của Lương Phá Lỗ, mà nhìn Tô Mộc, trong mắt mang theo một loại màu sắc khác thường.

Chỉ có Tô Mộc nghe hiểu nói lời của Dương Liễu có ý gì!

Không ngờ vẫn bị nhận ra!

Tô Mộc mỉm cười, chuyện này không có gì là mất mặt, vừa vặn để cho tên Lương Phá Lỗ kia biết chừng mực, sau này đừng khoác lác nữa. Phải biết rằng trên thế giới này người mạnh hơn hắn rất nhiều. Nếu lần nào ra ngoài cũng khoác lác như vậy, không chừng lúc nào đó sẽ phát sinh chuyện bất ngờ khó có thể khống chế.

– Dương chủ bút, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong trường hợp này.

Tô Mộc mỉm cười, đứng dậy, đưa tay phải ra:

– Một lần nữa xin tự giới thiệu, tôi là Tô Mộc!

– Cậu thật sự là Tô Mộc!

Dương Liễu ngạc nhiên nói.

Trên mặt Dương Liễu lộ ra một vẻ kích động khó có thể che giấu, cảm xúc như vậy cho dù quan hệ giữa nàng và Lương Phá Lỗ không tệ, Lương Phá Lỗ cũng chưa từng nhìn thấy. Bởi vì lúc này Dương Liễu chẳng những cao hứng, hơn nữa trong cao hứng còn mang theo một loại hưng phấn khó có thể che giấu.

Có chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ nói các ngươi lúc trước có quen biết?

Không đúng, nếu quen biết, lời nói sẽ không phải như vậy?

Nếu không quen biết, cần gì phải giật mình như vậy?

Lương Phá Lỗ thật sự bị tràng diện trước mắt làm cho có chút ngạc nhiên:

– Tô ca, anh biết Dương chủ bút sao?

– Nói chính xác là không biết, bởi vì chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt! Nhưng cho dù chưa từng gặp mặt, tôi nghĩ Dương chủ bút cũng có thể biết tôi.

Tô Mộc bình tĩnh nói. Lời nói như vậy, khiến cho Lương Phá Lỗ nhất thời cả kinh.

Cái gì gọi là chưa bao giờ gặp mặt, Dương Liễu nên biết anh?

Anh cho rằng anh là ai?

Anh cho rằng anh đang là tiêu điểm ở đây sao?

Anh cho rằng anh là mặt trời sao?

Chỉ là giật mình như vậy mới vừa mọc lên, lời nói của Dương Liễu đã hoàn toàn đánh nát suy nghĩ như vậy:

– Đúng vậy, tôi biết cậu, mặc dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng tôi cũng thường xuyên tượng tưởng có một ngày có thể gặp mặt cậu. Không ngờ lại gặp mặt trong trường hợp như vậy. Tôi càng không ngờ chính là, hiện tại cậu còn là Huyện trưởng. Nhưng nếu dựa theo tài nghệ của cậu mà nói, cho dù là vị trí thị trưởng, cậu cũng có thể ngồi.

Phụt!

Lương Phá Lỗ mới vừa uống vào trong miệng ngụm nước trà, nhất thời phun ra, trong ánh mắt oán giận của ba người, hắn vội vàng lau chùi, nói:

– Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Nhưng Dương chủ bút cô đừng làm như vậy nữa, tôi sắp hiếu kỳ đến chết rồi, nếu hai người còn thừa nước đục thả câu, tôi sẽ điên lên mất!

– Làm sao? Người như cậu còn dám nói Tô Mộc là huynh đệ của cậu, cậu vừa rồi còn gọi người ta là Tô ca rất hăng say. Còn nữa vừa rồi tôi nghe nói cậu đang ở đây khoác lác rất ghê gớm, tại sao bây giờ không nói nữa?

Dương Liễu cười nói.

– Dương chủ bút…

– Nếu còn dám gọi tôi là Dương chủ bút, vậy thì tôi sẽ xoay người rời đi.

Dương Liễu bĩu môi nói. Ở tuổi này của nàng làm ra động tác như vậy, làm cho người ta cảm giác có chút khác thường.

– Dì Dương!

Lương Phá Lỗ cuối cùng bất đắc dĩ gọi.

Dì Dương?

Thấy Tô Mộc tò mò nhìn sang, Lương Phá Lỗ nói thẳng:

– Thật ra dì Dương là bạn học của mẹ tôi, là sư muội của mẹ tôi, ngày đó bài viết của tôi có thể được đăng, là dựa vào quan hệ của dì Dương. Cho nên tôi cũng chỉ có thể gọi là dì, mặc dù tôi cảm thấy gọi là tỷ tỷ thì thích hợp hơn.

– Câm miệng!

Dương Liễu trực tiếp quát lên.

Lương Phá Lỗ nhất thời im lặng!

Thì ra là như vậy!

Tô Mộc hiện tại mới biết được quan hệ này thật sự là càng bày càng rộng, người nào cũng có thể lôi kéo quan hệ. Sư tỷ sư muội, quan hệ như vậy, nếu là trước kia có thể thả ra uy lực rất lớn, giống như Dương Liễu vậy.

– Dì Dương, dì còn chưa nói hai người rốt cuộc có quan hệ gì? Tôi tin tưởng Địch ca cũng rất tò mò!

Lương Phá Lỗ lôi kéo Địch Lâm.

Nhưng Địch Lâm đúng là cũng có chút tò mò! Mặc dù hắn biết tài nghệ kinh tế của Tô Mộc rất cao, nhưng thật sự không biết giữa Tô Mộc và Dương Liễu có quan hệ gì, hai người giống như loại bạn bè qua thư vậy.

– Cậu nói hay là tôi nói!

Dương Liễu nở nụ cười như hoa nói.

– Hay là Dương chủ bút nói đi, tôi nói thật sợ kích thích tiểu tử này!

Tô Mộc tùy ý nói.

– Được, vậy thì tôi nói. Lương Phá Lỗ, cậu nghe kỹ cho tôi, cậu không phải vẫn mơ tưởng tìm Tô Mộc sao? Hắn chính là Tô Mộc!

Dương chủ bút mạnh mẽ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.