Nguyệt Ẩn Phiên Phiên

Quyển 2 - Chương 5




“đây là tiểu thư của chủ tích Uyên sao “

“không ngờ cô ấy lại đẹp như vậy “

“làn da của cô ấy trắng thế ,nhìn làn da mịn như em bé a~ “

“bài ca lúc nãy ,cô ấy hát thật tuyệt.. “

“A đúng vậy ,rất rung động “

“… “

“… “

Khắp nơi sôi trào bàn tán về cô gái xinh đẹp này , còn ngũ đại vương tử của chúng ta thì đứng trân trân không nói một câu nào chỉ nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trên đài.

“các vị, như mọi người biết đây là con gái trân bảo của chúng tôi “

Ông Uyên tự hào,cưng chiều nhìn con gái và nói.

“Hi, xin chào mọi người, tôi là Uyên Tuyết ,là con gái trưởng của Uyên Hàn,năm nay đã 21 tuổi ,tôi đã về nước để kế thừa công ty của ba tôi ,giúp công ty của ba tôi phát triển mạnh mẽ hơn .

sau đây tôi muốn tặng thêm cho mọi người nghe 1 bài hát cuối cũng như là lời chúc phúc hay mừng ngày hôm nay trở về,mọi người muốn nghe chứ. “

Cô cười khẽ nhìn mọi người ngây ngốc trước lời của cô, cô hài lòng,lại nhìn mấy anh nam chính .

Chỉ thấy họ ánh mắt ôn nhu, tràn đầy tình cảm ,cưng chiều, nhớ nhung với cô,còn nữ chủ thì ánh mắt nhìn cô ghen ghét, hận thù cô như thể cô nợ cô ta 100 vạn tiền vậy.

Ể,cái gì vậy ,sao mấy người nhìn tôi như vậy,có ý gì chứ ,còn có nữ chủ .

Nè cô gái ,tôi làm gì cô sao cô là dùng ánh mắt vậy nhìn tôi, nhìn mấy anh nam chính đi nhìn tôi làm gì.

Cô miễn cưỡng thu hồi tầm mắt mình không thèm nhìn họ nữa,nếu nhìn thêm chắc cô chết mất.

“chúng tôi rất chờ mong tiếng ca của cô “

Ngũ đại vương tử, một trong năm người lên tiếng ủng hộ đó là Đông Phương Bạc ,lúc này anh cười tà mị ,nháy mắt với cô.

‘anh tìm được em rồi nhé vợ yêu, anh nhất định cột em bên tôi,không cho em chạy đi nữa’

(tg: này DPB người ta chưa là gì của anh sao tự nhận người ta là vợ yêu của anh chứ *liếc nhìn DPB*

DPB: thì sao, cùng lắm sớm muộn gì cũng rước về tay thôi,gọi sớm hay muộn cũng như nhau * cười vô sỉ *

Tg: “….” )

“ khụ khục….được rồi bây giờ tôi sẽ hát nhé. “

Cô lại gần người bồi bàn bảo đi lấy cầm cổ cho cô, ai cũng tò mò cô định làm gì ,giờ nhìn cầm cổ mới biết cô định đàn a~

không ngờ cô ấy cũng biết đàn cầm cổ ,không ai biết chỉ có cô biết thôi vì cô tuy đàn rất nhiều thể loại nhưng thứ cô thích đàn nhất là cầm cổ.

Cô ngồi xuống mặt đất mà không ngồi đâu cả ,ai cũng ngạc nhiên,nhưng thấy cô ngồi xuống thì mọi người cũng ngồi xuống ghế ngồi nghe,

còn ngũ đại vương tử thì chọn chỗ ngồi gần đài nhất nên dễ dàng nhìn thấy rõ ràng cô hơn và nữ chủ thì cũng muốn chạy qua ngồi chung thì mẹ kéo lại không cho đi.

“đừng chạy lung tung,ngồi yên đi,muốn làm mất mặt sao “.

cô ả không cam lòng,bất đắc dĩ mà ngồi xuống.

Cô bắt đầu đàn ,tiếng đàn nghe rất êm tai vang lên cùng đôi môi đỏ mọng khẽ mở vang lên.

“Ting tang tang ~ ting “

“Như hoa như mộng

Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta

Mưa bụi triền miên

Giọt lệ yên chi nhẹ rơi trên khóe miệng

Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng

Hồi ước khắc vào mảnh trăng khuyết

Nỗi sầu tư lặng lẽ khó được trùng phùng

Chìm say vào giấc mộng cuồng si

Kiếp này đã không còn tìm kiếm

Dung nhan đã mất để lại tiếng thở dài

Lãnh đạm hóa thành một cuộc vui

Quá khứ chỉ còn như hoa trong mộng

Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi

Là tự em vẫn đa tình

Thâm tình không hiểu được người tiền tụy

Tan biến trong làn mưa mờ khuất

Như hoa như mộng

Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta

Mưa bụi triền miên

Giọt lệ yên chi nhẹ rơi trên khóe miệng

Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng

Hồi ước khắc vào mảnh trăng khuyết

Nỗi sầu tư lặng lẽ khó được trùng phùng

Chìm say vào giấc mộng cuồng si

Kiếp này đã không còn tìm kiếm

Dung nhan đã mất để lại tiếng thở dài

Lãnh đạm hóa thành một cuộc vui

Quá khứ chỉ còn như hoa trong mộng

Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi

Là tự em vẫn đa tình

Thâm tình không hiểu được người tiền tụy

Tan biến trong làn mưa mờ khuất.

……………..

……..

(bài hát “là tự em đa tình”)

Sau khi hát xong ,cô đứng dậy cúi chào và cười khẽ tuy không cười rõ nét nhưng cũng đủ khiến nhiều người ngỡ ngàng ,rung động trước nụ cười này.

Cô xuống đài cùng cha mẹ thì mọi người mới hoàn hồn lại.

Tất cả mọi người vỗ tay , lên tiếng chúc mừng Ông Bà Uyên khi có cô con gái xinh đẹp, tài hoa như vậy ,

tuy có vài người tán thưởng trước giọng ca tràn đầy tình cảm,rung động ,họ cảm nhận được tình yêu của một cô gái đầy cảm xúc đi vào tâm của họ

nhưng có vài người không vừa mắt, thậm chí ghen ghét, phẫn hận cô .

Những người chúc mừng xong nghĩ cách tính kế làm thế nào có thể kết thông gia với nhà cô.

Ngũ đại vương tử đồng loạt đứng lên , họ ngạc nhiên cùng nhìn nhau đều hiểu lí do vì sao họ đứng lên.

Họ liền bắt đầu trừng mắt nhau nháo lên tranh giành lựa người đi tiếp chuyện với vợ yêu của họ, tuyệt không nể mặt anh em luôn.

Người đầu tiên lên tiếng là Đông Phương Bạc vô sỉ này.

“Này các cậu đừng nói với tớ, các cậu cũng có quen biết bảo bối nhà tớ nha, bảo bối là của tớ,

ba năm trước tớ từng hứa với bảo bối sau khi xong chuyện thì tớ đón cô ấy làm vợ rồi ,từ bỏ đi”

“Câu nói gì ,cái gì bảo bối nhà cậu, cái gì hứa hẹn hả , tuyết tuyết là của tớ nha ,cậu chưa cưới thì đừng có ở đó mà nói. Hứ “

Hoàng Phủ Minh Á, Tả Hàn Phi, Lâm Minh Hiên,Lâm Bắc Thần cùng lên tiếng.

đối phương nghe có người giống mình đồng thời nhìn nhau trừng mắt ,cùng 1 suy nghĩ

‘mẹ nó ,rốt cuộc vợ yêu/bảo bối/tuyết tuyết câu bao nhiêu người rồi hả’.

Đông Phương Bạc cười mê người, rón rén đi về nơi vợ yêu đứng, bỏ mặc mấy thằng bạn trừng mắt nhau,

Hừ ngu gì không đi, đứng đó để mấy thằng bạn đó cướp vợ sao.

một trong bốn người tình cờ thấy có người lén chạy, lại nhìn mấy người vẫn trừng mắt nhau ,

mắt anh sáng lên cũng rón ra rón rén lẽo đẽo theo sau Đông Phương Bạc đi về nơi tuyết tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.