Nguyện Yêu Em Hết Kiếp Này

Quyển 1 - Chương 11




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ý tôi nói không phải là cái ý khốn kiếp đó! Hứa Mễ Nặc khóc không ra nước mắt!

Hứa Mễ Nặc gắng sức đẩy lồng ngực kiên cố của Viên Diệp Đình ra, nhưng hiệu quả phản kháng chỉ bằng không!

Viên Diệp Đình tàn nhẫn, nhanh chóng tàn bạo, mạnh mẽ cướp đoạt vào cấm khu của Hứa Mễ Nặc, đâm vào, chiếc áo trắng của Hứa Mễ Nặc cũng trực tiếp bị rách!

Sắc mạnh tuyệt đối không thể kháng cự xâm phạm vào khiến da đầu của cô đều tê dại, lại do vừa mới uống rượu, men rượu dâng trào, cả người choáng váng giống như là bị từng cơn sóng biển vỗ vào, cực kỳ nguy hiểm nhưng không thể nào tự bảo vệ lấy mình.

“A!” Hứa Mễ Nặc đau đến rỗi rên lên, Viên Diệp Đình cố định hai cổ tay mảnh khảnh của cô ở trên đỉnh đầu.

Cái này... cả linh hồn của Hứa Mễ Nặc đều đang run rẩy, cô bị buộc phải đối diện với đôi mắt tràn đầy tơ máu của Viên Diệp Đình, như ánh mắt của người cực kỳ nguy hiểm.

“Em có biết trên cái thế giới này có bao nhiêu người phụ nữ muốn leo lên cái giường này không? Em, chắc là gặp vận cứt chó gì rồi.”

“Bây… bây… bây giờ tôi chỉ có một loại cảm giác bị vùi vào cứt chó sắp mất mạng...” Hứa Mễ Nặc bật khóc.

Đôi mắt tràn đầy tơ máu của Viên Diệp càng sâu hơn, rõ ràng là cực kỳ không thích câu nói của Hứa Mễ Nặc.

Vì vậy, anh nâng cằm của Hứa Mễ Nặc lên, trực tiếp hôn xuống, khiến Hứa Mễ Nặc không còn cơ hội phát ra âm thanh nữa.

Nụ hôn cuồng bạo đi dọc theo cần cổ trắng như tuyết của cô, không ngừng dao động đi xuống, trong mũi tràn đầy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Viên Diệp Đình kia.

Cho dù chưa từng trải qua, nhưng Hứa Mễ Nặc cũng biết thứ đang đâm vào bắp đùi của mình là thứ gì.

Hứa Mễ Nặc khóc lóc phản kháng nhưng hoàn toàn không có hiệu quả!

Hứa Mễ Nặc im lặng giữ lại hai hàng nước mắt ở trong lòng: Học tỷ, tất cả hy sinh lần này của em đều là vì chị, chị phải nhớ kỹ! Nhất định không thể quên đưa em và mẹ em đến Mỹ!

Mạc Tinh Nhu đang ngồi trong một hội sở cao cấp nâng ly tâm sự với một ông chú vừa mới quen, bất thình lình hắt hơi.

“Hắt xì!”

Mỹ nhân chính là mỹ nhân, một cái hắt hơi cũng động lòng người, ông chú Địa Trung Hải phía đối diện nhìn thấy mà cả trái tim đều run lẩy bẩy.

“Nơi này quá lạnh rồi! Tối nay mgười ta lại không mặc áo khoác lông thú, chờ lát nữa chắc chắn sẽ bị cảm, thật đáng thương...” sau khi Mạc Tinh Nhu nói xong, lại làm ra vẻ cực kỳ lo lắng.

Cổ của chiếc váy cô ấy đang mặc trên người lơ đãng lay động, hơi trượt xuống bên cạnh, lộ ra xương quai xanh quyến rũ và cần cổ trắng nõn động lòng người.

Đôi mắt bé ti hin như viên đậu xanh của ông chú trước mặt như lóe sáng lên, ông ta đứng lên làm ra vẻ thương hương tiếc ngọc em chính là trái táo nhỏ của anh, kéo tay của Mạc Tinh Nhu, rồi lập tức bá đạo nói như vừa hóa thân thành tổng tài ngang ngược!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.