Nguyện Vì Anh

Chương 48: Không hiểu nên đau lòng




Đại Đường và lão phu có quan hệ cũ, lúc này thời điểm mấu chốt, ngươi thành thực đứng xem lễ đi!

Lão giả có chút nhếch nhác không hề để ý nói. Một quyền vừa rồi đã lộ rõ thực lực của lão giả, vương gia của Hỏa Phượng hoàng triều cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể dừng bước.

- Hừ! Cho dù bản vương không ra tay, Đại Đường muốn tiến giai cũng không dễ!

Vương gia áo đỏ trầm giọng nói.

- Vậy cũng không cần ngươi phải lo! Yên tâm xem lễ là được rồi! Đừng có tính làm loạn, lão đầu tử ta không chịu được chút bụi bặm đâu.

Lão giả cầm lấy hồ lô bên mình uống một ngụm, thần sắc rất thoải mái.

- Hừ!

Chiến trường phía tây, Lý Lân nắm Thanh Long Đao trong tay ngăn chặn lão giả áo đen giữa không trung. Lão giả này vóc dáng rất cường tráng, trên cổ còn đeo một chuỗi tràng hạt khô lâu, trên mặt đầy các nét vẽ, khí tức cực kỳ quỷ dị.

- Đại Đường quả nhiên hết người, lại để một thằng nhóc như ngươi ngăn cản lão phu!

Lão giả nhếch miệng nói, lộ ra hàm răng vàng khiến người ta buồn nôn.

Lý Lân im lặng không nói, lão đầu áo đen này là cao thủ, hơn nữa nhìn thân thể cường tráng kia sợ là tinh thông luyện thể. Cái này khiến ưu thế của hắn giảm xuống thấp nhất.

Lão giả áo đen không nói lời thừa, hai tay mạnh mẽ chụp về phía Lý Lân, bàn tay đầy lông đen kia thoạt nhìn cực kỳ kinh khủng.

Bịch một tiếng, Lý Lân đối cứng với đối phương, lão đầu áo đen coi thường lực lượng của Lý Lân bị nắm đấm Lý Lân dùng toàn lực đánh bay.

Ầm một tiếng, lão giả áo đen lao ra từ đống đổ nát, vẻ mặt già nua tràn đầy xấu hổ.

- Đồ hỗn trướng, lão phu sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục.

Nắm đấm lão đầu tung bay, quyền ảnh đầy trời đánh về phía Lý Lân. Lý Lân đoán không sai, lão giả áo đen quả thực là một cao thủ luyện thể, hơn nữa luyện thể thuật của hắn lại là của một chủng tộc tinh thông luyện thể trước thời thượng cổ, vì thế thân thể cực kỳ mạnh mẽ, đồng giai hiếm có địch thủ.

Bùng bùng bùng...!

Hai người đối cứng dã man bắt đầu, hai bên đều không hề sử dụng binh khí, nhưng thân thể họ chính là binh khí sắc bén nhất. Trong tiếng nổ vang không ngừng, hai người rơi vào trạng thái giằng co.

- Không thể nào, ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao có thể có được thân thể cường hãn như vậy, lão phu có truyền thừa công pháp của luyện thể của vu tộc trước thời thượng cổ, trừ thân thể linh thú ra không có nhân loại nào có thể vượt qua.

Nắm lấy đôi tay tê dại sưng đỏ của mình, lão giả áo đen nhịn không được hét lên.

- Hừ! Bản vương là Đại Đường Hán Vương Lý Lân, nói về cường độ thân thể, không phải thân thể bản vương quá cường hãn, mà là cường độ thân thể của ngươi chưa luyện đến nơi đến chốn!

Lý Lân tràn đầy khinh miệt nói. Luận về tu vi võ đạo hắn xa xa không bằng, nhưng luận về cường độ thân thể, liên tục kỳ ngộ đột phá đến tầng thứ sáu của Kim Cương Bất Hoại thần công đã vượt qua pháp môn luyện thể vu tộc của lão giả. Lại thêm Lý Lân nhìn ra lão giả cực kỳ tự phụ với công pháp luyện thể này, tính cách cũng có phần cao ngạo, tự nhiên lựa chọn trực tiếp đả kích tâm lý hắn.

- Ọe!

Lão giả áo đen quả nhiên không chịu được nhục, tức đến mức nôn ra máu tươi. Cho đến nay hắn luôn xưng hùng thế gian bằng thân thể cường hãn, ai ngờ được trên thế giới còn có dạng quái thai như Lý Lân, lực lượng thân thể còn khủng bố hơn cao thủ Hoàng Cấp đỉnh phong nhiều. Cái này khiến cho lão đầu sính cường háo thắng lúc so đấu lực lượng thân thể chịu thiệt thòi lớn, khiến cho tâm thần thất thủ, tự thương chính mình.

- Lui lại đi! Có bản vương ở đây, sẽ không để ngươi can thiệp việc Đại Đường tiến giai!

Lý Lân trầm giọng nói. Quanh người phát tán ra kim quang nhàn nhạt, minh vương pháp thân dung hợp với bản thể, khiến cường độ thân thể của hắn càng thêm khủng bố. Vẻ mặt lão giả ngưng trọng, muốn ra tay, nhưng lại lo lắng.

Phía chính đông, tứ đại thái tử lấy Vũ vương làm đầu liên thủ đối kháng phó chưởng giáo Đại Diễn Tông đi tới.

Hắn râu tóc bạc trắng, tuổi tác cao đến dọa người.

- Tránh ra, nếu không đừng trách lão phu không khách khí!

Lão giả là cao thủ Bát phẩm Võ Hoàng, thực lực còn mạnh hơn ba phương hướng khác.

- Chúng ta là Đại Đường tứ phương thái tử, chức trách thủ hộ Đại Đường bên mình, muốn tiến tới thì phải bước qua thi thể chúng ta trước!

Vũ vương trầm giọng nói.

- Hừ! Ngươi hẳn là Đại Đường Vũ vương nhỉ! Lão phu vẫn nhớ ngươi, năm đó ngươi theo Đường hoàng thứ hai tiến vào Đại Diễn Tông, không ngờ nhiều năm như vậy trôi qua ngươi cũng đã là Hoàng Cấp cao thủ. Bản tọa không muốn đả thương ngươi, mau mau tránh ra!

Lão giả cau mày, vẻ mặt rất bất ngờ.

- Không thể nào, trừ khi chúng ta chết!

Vẻ mặt Vũ vương lạnh lẽo cứng rắn. Trong tay xuất hiện một câu trường thương, thân thương màu đỏ máu, khí tức so với thanh trường thương linh bảo lúc đầu giao thủ với Lý Lân còn khủng bố hơn.

Ở ba phía khác của lão giả, Tần Vương tay nắm song kiếm, Thừa Càn thái tử dùng một thanh bảo đao, Sát Sinh Vương Lý Thanh Phong tay cầm thanh phong dài ba xích lấp lánh tinh quang. Ba người im lặng không nói, nhưng ý chí chiến đấu lại vô cùng kiên quyết.

- Hừ, các ngươi đã không sợ chết, vậy bản tọa không khách khí nữa!

Lão giả bỗng nhiên bạo phát toàn bộ khí thế của bản thân, đánh ra một chưởng về phía Vũ vương.

Vũ vương kêu to một tiếng, bá khí quanh người bạo trướng gấp trăm ngàn lần, trường thương rung động, một tiếng thương ngâm đâm lên nắm tay của hắn.

Ầm một tiếng, quyền ảnh vỡ nát, cả người Vũ vương cũng bị đánh bay. Nhưng lại ổn định thân hình xông tới một lần nữa.

- Gì? Ngươi không bị thương!

Lực lượng của bản thân lớn đến mức nào bản thân biết rõ, Vũ vương chẳng qua chỉ có thực lực Tam phẩm Võ Hoàng, đối với phó giáo chủ Đại Diễn Tông mà nói chẳng qua chỉ là một con kiến to một chút mà thôi, nếu Vũ vương chủ bỏ chạy, giết hắn cũng không dễ, nhưng chính diện ngăn trở thì thuần túy là tìm chết.

- Phụt!

Vũ vương phun ra một ngụm máu, vẻ mặt trắng bệch nhanh chóng khôi phục hồng hào. Sức khôi phục này khiến sắc mặt lão giả nghi hoặc không thôi.

- Bản vương há dễ giải quyết như vậy. Tiền bối, ngài tuy là Bát phẩm Võ Hoàng, nhưng ta khuyên ngài đừng bức tiếp nữa. Nếu không hôm nay ngài có thể còn sống rời đi hay không cũng khó nói.

Vẻ mặt Vũ vương vô cùng âm trầm.

- Chỉ bằng các ngươi?

Lão giả cười cười, căn bản không để ý đến lời của Vũ vương. Thực lực chênh lệch cực lớn là niềm tin của lão giả. Bốn người trước mắt trừ Tần Vương có thực lực Lục phẩm Võ Hoàng có chút khó dây ra, ba người khác thực lực đều không mạnh. Thậm chí khí tức của Lý Thanh Phong và Thừa Càn thái tử còn dưới Hoàng Cấp, uy hiếp đối với hắn tự nhiên càng nhỏ.

Ầm ầm...!

Một cỗ sát cơ khủng bố bỗng nhiên bạo phát, sát cơ tăng vọt hóa thành lợt kiếm trực tiếp chém về phía lão giả trước mặt.

Lão giả sắc mặt không đổi, đột nhiên thu kiếm chém lại, trường kiếm trong tay bỗng nhiên chấn động, lại bị sát cơ vô thượng này trực tiếp chém gãy.

- Không thể nào!

Lão giả vẻ mặt không tin, sát khí từ lúc nào có được lực sát thương khủng bố đến vậy, đó không phải chỉ là một loại khí chất của võ giả thôi sao?

Vút một tiếng, sát cơ chém qua cánh tay lão giả áo đen, mạnh mẽ cắt đứt hộ thân cương khí của hắn, lưu lại một vết thương sâu thấy xương.

Lão giả quay đầu, nhìn chằm chằm vào Sát Sinh Vương Lý Thanh Phong vẻ mặt lạnh lùng.

- Hỗn đản, ngươi là ai, vì sao lại có thủ đoạn như thế.

Lão giả chưa từng thấy có ai lợi dụng sát cơ bản thân đả thương người khác, đây căn bản là không hợp với lẽ thường.

- Sát Sinh Vương, Lý Thanh Phong!

Vẻ mặt Lý Thanh Phong vô cùng lạnh lùng, khí chất của hắn hiện giờ hoàn toàn khác với lúc đầu gặp Lý Lân ở phương bắc. Lúc đó khí tức của Lý Thanh Phong nội liễm, khiến người khác cảm thấy giả tạo khó chịu. Nhưng Lý Thanh Phong hiện giờ chính là một Huyết Tu La, thanh phong dài ba xích trong tay càng giống răng nanh đoạt mệnh.

- Lấy sát lục ngưng kết ý chí, ngươi là truyền nhân của thượng cổ sát lục kiếm đạo!

Lão giả nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc đại biến, tựa như nhìn thấy quỷ vậy.

- Hừ!

Lý Thanh Phong không nói, đoản kiếm trong tay một lần nữa vung lên, không có kiếm phí toát ra, cũng không có kiếm mang rung động, chỉ có một cỗ sát cơ vô hình từ trên trường kiếm chém xuống, chém xuống phó giáp chủ Đại Diễn Tông với khí thế tất sát.

Ầm một tiếng, lão giả đánh ra một đạo pháp quyết, hình thành một đạo cương khí hình trùy, dựa vào lực lượng bản thân vượt xa Lý Thanh Phong cứng rắn đập tan đạo sát cơ vô hình này.

- Hừ! Sát cơ vô hình tuy khủng bố, nhưng thực lực của ngươi quá yếu, sơ giai Võ Hoàng, trong mắt bản tọa chẳng qua chỉ là một con kiến lớn một chút mà thôi.

Lão giả vẻ mặt lạnh lùng nói. Vì trước đó coi thường mà bị sát khí vô hình đả thương, sau đó đã có phòng bị, chênh lệch thực lực giữa hắn và Lý Thanh Phong đã hiện ra rõ ràng rồi.

- Vù vù...!

Hai đạo kiếm khí hình thành lĩnh vực đánh về phía lão giả.

- Ngươi là ai?

Nhận đủ chấn kinh từ Vũ vương và Sát Sinh Vương, phó giáo chủ Đại Diễn Tông thần sắc ngưng trọng hẳn lên, với Tần Vương thực lực cao nhất càng không dám coi thường.

- Đại Đường Tần Vương, Lý Dục!

Tần Vương thần sắc bình tĩnh, không hề chấn kinh, không hề bất ngờ, dường như tất cả đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

- So lĩnh vực, bản tọa há lại sợ ngươi sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.