Nguyện Vì Anh

Chương 42: Lỡ mất dịp tốt




Hoàng bá phụ, điệt nhi có một câu mạo muội muốn hỏi.

Lý Lân cẩn thận tổ chức ngôn từ, không muốn thể hiện rằng mình quá mức mong chờ.

- Cứ nói đi!

Thừa Càn thái tử mỉm cười, mỗi một hành động của y đều đầy khí chất hoàng giả, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu, mà ngược lại, như được tắm trong gió xuân, cảm thấy mình được coi trọng.

- Năm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao thực lực võ đạo của phụ hoàng lại kém mọi người như vậy?

Lý Lân hỏi.

Thừa Càn thái tử im lặng một lát, rồi nói:

- Nói tới chuyện năm đó thì không thể không đề cập tới một tổ chức.

- Tổ chức gì ạ?

- Lăng Tiêu tông!

- Là bọn họ? Chẳng lẽ năm đó mọi người cũng từng tiếp xúc với nhau sao?

- Đúng vậy! Vài thập niên trước Lăng Tiêu tông xuất hiện một đôi thánh nữ song sinh tài mạo song toàn. Hai tỷ muội chẳng những là song sinh, còn cùng nhau trở thành người thừa kế tông chủ Lăng Tiêu tông, lại được phái ra trải nghiệm tình kết cùng thời gian, đó vốn là kỳ tích. Lúc ấy chúng ta đi du lịch gặp bọn họ, phụ hoàng của ngươi còn chưa tới hai mươi tuổi, đã là Cửu phẩm Võ Tông đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Tiên Thiên. Cũng bởi vì đã yêu muội muội trong hai tỷ muội song sinh kia mà đã trở thành đối tượng lịch kiếp của muội muội kia. Cuối cùng, tình kiếp của muội muội kết thúc mỹ mãn, từ bỏ phụ hoàng ngươi trở về sơn môn. Tỷ tỷ thì cùng thời gian đó cũng không thấy nữa. Đối mặt với chuyện đó, phụ hoàng ngươi hoàn toàn suy sụp, thực lực võ đạo đã tụt đi, cả người vô cùng suy sút. Vì để Chấn Viễn tỉnh lại, ta đã nhường ngôi hoàng đế để khiến nó dời đi chú ý, thế mới có Đường hoàng đương thời cùng đám tiểu quỷ các ngươi.

- Quả nhiên là Lăng Tiêu tông, chẳng lẽ Tông chủ Lăng Tiêu tông hiện giờ là mẹ ruột của ta?

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, thần sắc trên mặt Lý Lân trở nên vô cùng phức tạp.

- Hoàng bá phụ, ý của người là mẫu thân của điệt nhi chính là thánh nữ đời trước của Lăng Tiêu tông?

Lý Lân hỏi. Đoán là một chuyện, đối phương nói thật cho hắn biết lại là chuyện khác.

- Hiện giờ chắc nàng đã là tông chủ rồi! Không ngờ tiểu nha đầu hoạt bát hiếu động năm đó lại có phần tâm cơ này!

Thừa Càn thái tử nói với vẻ mặt cảm thán.

- Đợi một chút, người nói không đúng, phụ hoàng đăng cơ khi điệt nhi sinh ra không lâu, mà mẫu phi mất lúc điệt nhi tầm ba tuổi. Dựa theo thời gian mà suy tính thì mẫu thân của điệt nhi chẳng phải vị thánh nữ Lăng Tiêu tông kia.

Lý Lân đột nhiên nghĩ tới chuyện về mẫu phi mà mình biết hẳn là có ẩn tình bên trong, không nhịn được mở miệng hỏi.

- Chuyện này bản vương cũng không rõ lắm, chắc là Chấn Viễn đem ngươi cho nàng phi tử đó nuôi. Dù sao khi đó ngươi vừa sinh ra, Chấn Viễn lại đăng cơ làm hoàng đế, không rảnh chăm sóc ngươi.

Thừa Càn thái tử không chút suy nghĩ nói.

- Điều này lại càng không đúng! Nếu phụ hoàng yêu thương mẫu thân thắm thiết như vậy, thì đám phi tử hậu cung kia là chuyện gì? Không phải là nói rằng lúc theo đuổi mẫu thân, phụ hoàng đã thê thiếp thành đàn sao!

Vẻ mặt Lý Lân khá ngưng trọng, mặc dù biết thế giới này là cái thới đại nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, nhưng trong tiềm thức Lý Lân lại hy vọng cha mẹ mình là một cặp ân ái không rời.

- Bản vương nghe nói ngươi đính hôn với cháu gái của Tần soái, còn thu một nữ tướng quân dưới trướng nữa. Ngoài ra còn có một nữ nhân tới cửa tìm người, và cách đây không lâu ngươi vừa tiễn một nữ tử nữa. Chỉ một năm ngắn ngủi, tiểu tử ngươi có quan hệ với bốn nữ nhân. Phụ thân ngươi ngày trước cũng là thiếu niên lang anh tuấn, có những người phụ nữ kia thì cũng là bình thường.

Thừa Càn thái tử lắc đầu, nói với vẻ mặt buồn cười.

Lý Lân giật mình, không ngờ Thừa Càn thái tử lại quan tâm tới hắn như vậy, rất tinh tường về Hương Lân và Triệu Ngọc Oánh. Chứng tỏ năng lực của đội quân tình báo trong tay y rất là bất phàm.

- Đừng lo, bản vương không có ác ý!

Thừa Càn thái tử liếc mắt một cái là nhìn ra tâm tư của Lý Lân, mỉm cười nói.

- Vì sao nam nhân ưu tú như hoàng bá phụ mà lại không có nữ tử bên người? Chẳng lẽ hoàng bá phụ có bệnh gì không tiện nói ra?

Lý Lân lạnh nhạt hỏi. Đối với một người đàn ông, nói rằng y có bệnh không tiện nói thì đúng là quá thất lễ, huống chi Thừa Càn thái tử là nhân vật cao quý như vậy.

- Bản vương rất khỏe mạnh! Sở dĩ bên người không có nữ tử, đó là do bản vương đã có người mình yêu thương.

Thừa Càn thái tử không hề để ý, từ đầu tới cuối vẫn duy trì vẻ trưởng bối thân thiết.

- Tỷ tỷ của mẫu thân?

Lý Lân khẽ nói. Thừa Càn thái tử dù thái sơn có sụp cũng không biến sắc cuối cùng vì mấy chữ này của Lý Lân mà thay đổi sắc mặt.

- Làm sao ngươi biết? Là Chấn Viễn nói ư?

- Không ai nói cho điệt nhi cả, điệt nhi đoán mà thôi.

Lý Lân mỉm cười, tình cảnh bị Thừa Càn thái tử hoàn toàn nắm trong tay đã mất.

- Xem ra bản vương vẫn coi thường ngươi rồi. Đúng thế, người bản vương yêu chính là tỷ tỷ của mẫu thân ngươi. Ngươi nên biết, thánh nữ của Lăng Tiêu tông đều có người hộ đạo, mà người hộ đạo cho mẫu thân ngươi chính là tỷ tỷ ruột của nàng. Bản vương thân cận với ngươi không chỉ vì ngươi là con của Chấn Viễn, mà còn là vì ngươi là cháu của nàng.

Cảm xúc của Thừa Càn thái tử chỉ dao động trong thoáng chốc, lát sau đã hoàn toàn khôi phục vẻ tỉnh táo.

- Như vậy di mẫu của điệt nhi cũng trở về Lăng Tiêu tông? Mà đến nay hoàng bá phụ vẫn chưa từng buông tha?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Nàng là người phụ nữ bản vương nhận định cả đời, sao có thể buông tay cho được!

Thừa Càn thái tử nói.

- Người là thái tử của một quốc gia, tương lai rất có thể sẽ là đế vương, mà đế vương thì tam cung lục viện mới là lẽ thường, đế vương chỉ có một người phụ nữ thì ít lại càng ít.

Lý Lân nói. Không nói tới cái thế giới tu luyện giả hùng mạnh hơn bao giờ hết, cho dù là Trung Hoa có năm ngàn năm văn minh lịch sử, triều đại nhiều vô số, nhưng hoàng đế mà hậu cung chỉ có một người phụ nữ thì triều Minh mới có một. Đến Thương Long đại lục, đế vương mà tam cung lục viện vẫn là lẽ thường, nam tử khuynh tình cho một nữ nhân như Thừa Càn thái tử thì có thể nói là vô cùng hiếm có.

- Đế vương thì sao, chẳng lẽ đế vương nhất định phải lấy một đống nữ nhân mới phải ư? Thôi, chuyện này có nói thì ngươi cũng không hiểu!

Nếu không phải bị Lý Lân đột nhiên gạt, Thừa Càn thái tử từ đầu tới cuối ắt sẽ không nói những lời này. Dù sao với sự quyết đoán của mình, Thừa Càn thái tử vốn chẳng cần để ý tới cái nhìn của kẻ khác.

Lý Lân lắc đầu, thầm than một tiếng. Quả nhiên là không thể dây vào đám nữ nhân Lăng Tiêu tông kia, người hộ đạo cho thánh nữ thì lại càng không. Lăng Tiêu tông là một môn phái cực kỳ tà môn, thực lực cũng rất hùng mạnh, cho dù Thừa Càn thái tử muốn đường đường chính chính đến đó thì cũng không đủ tư cách.

- Hoàng bá phụ, hôm nay người đưa điệt nhi Thần Binh Thiên Sách, ngày sau Lý Lân tất sẽ hậu báo.

Nếu Thừa Càn thái tử thật là trang nam tử si tình thiên cổ hiếm thấy, vậy thì khi thực lực y tăng lên, tương lai tất đến Lăng Tiêu tông, đến lúc đó Lý Lân nguyện ý giúp y một tay. Dù sao mai sau hắn cũng phải tới Lăng Tiêu tông một lần, để xem người mẫu thân đã rời nhà bỏ con kia rốt cuộc là hạng người gì.

Cáo từ Thừa Càn thái tử, trong không gian Lục Mang Tinh của Lý Lân đã có thêm hơn một trăm cao thủ Tiên Thiên được bọc trong thiết giáp.

- Có thêm một trăm cao thủ Tiên Thiên, lại thêm đám man thú Hoàng cấp bị phong ấn kia, thế là đủ để đảm bảo sự an toàn cho Hán vương phủ.

Lý Lân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ông….

Một quyền ảnh kim sắc đột ngột xuất hiện, trực tiếp đánh tới Lý Lân. Quyền ảnh này không hề có sát khí, nhưng quyền lực thì sung mãn lực lượng, đầy ý thử.

- Vũ vương!

Sắc mặt Lý Lân sa sầm xuống, hắn vung quyền lên đánh tới quyền ảnh trên không kia.

Ầm, hư không vỡ vụn, nắm tay màu vàng của Vũ vương bị đánh nát một nửa. Lý Lân lại tiếp tục xông lên, đánh nát nốt một nửa còn lại.

- Bản vương không tìm ngươi, ngươi lại tự mình mò tới!

Lý Lân với thần sắc âm trầm phóng lên hư không, lao thẳng tới phủ Vũ vương.

Một tiếng ầm vang lên, chiếc cửa khí thế của Vũ vương phủ bị Lý Lân dùng một chưởng đánh vỡ, trước cửa Vũ vương phủ đã hoàn toàn loạn.

- To gan! Ngươi là kẻ nào mà dám đến Vũ vương phủ giương oai!

Một tiếng quát dữ dằn truyền tới, một tên đại hán mình trần, toàn thân đầy sát khí vọt tới.

- Bát phẩm Vương Tọa, nhưng chỉ là tiểu tốt mà thôi!

Lý Lân cũng không thèm để ý, vung chân đá bay tên không biết sống chết kia, khiến một mảng lớn kiến trúc bị nện cho sụp xuống. Toàn thể Vũ vương phủ đã hoàn toàn bị kinh động. Nhiều đội gia phó vệ đội mặc trang phục võ sĩ theo bốn phương tám hướng xông tới, nhưng cảm nhận được khí thế trên người Lý Lân thì không ai dám tùy tiện ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.