Nguyện Vì Anh

Chương 17: Mùi vị




Lý Lân xoay người nhìn nàng, sự tà dị trong đôi mắt khiến cho Chu Thắng Nam theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng ngay lập tức phản ứng, nàng lại mở to mắt trừng trừng nhìn Lý Lân, không muốn bị mất khí thế trước mặt hắn.

Lý Lân rất buồn cười, nhưng cũng không dây dưa nữa, dù sao thì là một nam nhân bình thường, cũng không thể làm động tác ái muội với một nam nhân khác, mặc dù biết kẻ đó là một khuynh quốc giai nhân giả nam trang.

- Hân Như, nàng thấy bản vương có điểm yếu ở đâu??

Lý Lân cười hỏi.

- Ta giờ gọi là Chu Thắng Nam…

Chu Thắng Nam kêu lớn, nàng cảm thấy mỗi lần Lý Lân gọi tên thật của nàng, toàn thân đều cảm thấy không được tự nhiên, luôn có cảm giác như ánh mắt gian tà của Lý Lân đã nhìn thấu ngụy trang của nàng. Điều này khiến cho Chu Thắng Nam luôn giấu diếm thành công rất là khó chịu, vô cùng cấm kỵ. Thế nên cho dù là phải trốn thì đánh chết cũng không dám chạm tới, huống chi trong mắt nàng Lý Lân là một tên háo sắc nữa.

Lý Lân cười, cũng không muốn làm Chu Thắng Nam khó chịu hơn, giọng vẫn không thay đổi:

- Nhược điểm của bản vương chính là không muốn thiếu nợ ân tình của người khác. Trên thế gian này thì nhân tình là khó trả lời nhất, như Vũ vương, Tần vương, thân thiện với ta thì chỉ một vốn một lời mà thôi, cũng chả coi là ân tình gì. Nhưng Thừa Càn thái tử lại khiến cho bản vương cảm thấy bị uy hiếp như kề dao vào cổ, ngươi nói bản vương có nên đập cho hắn một trận cho hả giận không chứ.

Chu Thắng Nam trầm tư, nghĩ lại thì Lý Lân quả có chút trọng tình, chẳng qua bình thường hắn che giấu ở dưới sự lãnh khốc, khiến cho người ta khó có thể nhìn thấu nội tâm hắn. Nhưng Chu Thắng Nam thì khác, nàng tuy không tinh thông tướng thuật, nhưng là một nữ nhân thì cảm nhận phải tinh tế hơn người khác. Theo như lời Lý Lân thì phần nhiệt tâm của Thừa Càn thái tử lại không khác gì đang hại người hết.

- Chúng ta bây giờ phải làm gì?

Chu Thắng Nam hỏi.

- Đàm phán!

Vẻ mặt Lý Lân nghiêm túc.

- Đàm phán với ai?

Chu Thắng Nam hỏi tiếp, nàng có chút không theo kịp suy nghĩ của Lý Lân rồi.

- Đương nhiên là tứ thế lực lớn đang tồn tại trong Hắc Thủy vương thành. Nếu chúng ta cùng hợp tác với Thần Ma học viện thì sẽ tối ưu hóa lợi ích, cho dù chúng ta không cần cái quân cờ Thần Ma học viện này canh chừng, nhưng cũng có thể ngẫu nhiên nhận được chút lợi ích là chuyện thường. Ta nghĩ Thần Ma học viện cũng hy vọng có thể ở trong một Hắc Thủy vương thành hòa bình.

Khóe miệng Lý Lân hiện lên một nụ cười xảo quyệt.

Chu Thắng Nam vốn thông minh vô cùng, tự nhiên liền hiểu rõ. Hổ hư hổ thành vốn là sở trường của kẻ yếu, huống chi thế cục hiện nay vi diệu, nếu không thể độc đại một phương, thì nên xây dựng một trạng thái cân bằng. Tất cả sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, dần dần Hắc Thủy vương thành sẽ ổn định lại với tốc độ nhanh nhất.

- Ta lập tức sẽ đi an bài, tin rằng Thần Ma học viện thì tứ thế lực sẽ phải cho mặt mũi. Nhưng cho dù tứ thế lực có muốn độc bá Hắc Thủy vương thành thì chỉ sợ kế hoạch khó có thể thực hiện được.

- Không sao, Hán vương phủ chúng ta có tài nguyên còn mạnh hơn bọn họ, chỉ cần cho chúng ta thời gian thì tương lai Hắc Thủy vương thành vẫn sẽ là của chúng ta mà thôi.

Trên mặt Lý Lân hiện lên thần sắc kiên định, bởi Hắc Thủy vương thành là đất phong của hắn, tương lai hẳn sẽ nằm lại tay hắn, lịch sử Tam đại hoàng triều với Đại Diễn tông điều động tứ đại thế lực chiếm giữ Hắc Thủy vương thành sẽ không còn nữa.

Từ khi Hán vương phủ tiếp quản toàn bộ Hắc Thủy vương thành, nhất là nắm gần như các thế gia của nơi này vào trong tay, chỉ còn có Lục gia tồn tại. Trong đó Thần Ma học viện là mạnh nhất, dù sao hai mươi Võ Hoàng cao thủ thân chinh bách chiến, biết bày trận thì thực lực mạnh mẽ vô cùng. Tiếp theo là bốn thế lực lớn gồm tam đại hoàng triều và Đại Diễn tông. Từ tình báo có được, thực lực của tứ thế lực cũng chậm rãi bị Hán vương phủ nắm lấy. Tứ thế lực lần này xuất động bốn vị cao thủ Hoàng cấp, đều là những người có thực lực mạnh mẽ. Nếu như là Hắc Thủy vương thành khi trước, lực lượng như vậy chỉ cần một thế lực là đủ để quét ngang Hắc Thủy vương thành rồi, nhưng hiện tại thì thực lực như vậy thì chỉ có thể chiếm một phương, chứ còn xa mới đủ quét ngang vương thành.

Cỗ thế lực thứ sáu chính là Hán vương phủ rồi, 99% thổ địa, nhân khẩu đã bị Hán vương phủ nắm trong tay, trừ đi trung tâm thần miếu và phụ cận ngàn mét, những nơi khác đều đã mang danh nghĩa là một phần của Hán vương phủ. Ở ngoài sáng, Hán vương phủ có Lý Lân thân là Hoàng cấp cao thủ tọa trấn, có Bạch Hổ đại trận có thể uy hiếp đến Hoàng cấp. Hậu viện Hán vương phủ còn có một cao thủ Võ Hoàng khác, thực lực như vậy đã đủ để khiến cho Hán vương phủ trở thành thế lực đứng đầu Hắc Thủy vương thành rồi.

Khi Hán vương phủ phái người đi tới các thế lực khác để đàm phán, cũng thỉnh phó viện trưởng Thần Ma học viện Doãn Thiên Tà làm người chủ trì. Tứ thế lực cũng không cự tuyệt, kẻ yếu nhất là Đại Diễn tông thì đồng ý ngay đầu tiên. Không ai có thể độc bá được Hắc Thủy vương thành, bọn họ trong thời gian này ngoại trừ thu thập tình báo, cũng có ý đồ liên hệ với người của Thần Ma học viện, hy vọng có thể hợp tác với bọn họ. Doãn Thiên Tà vì đã chọn Lý Lân, cho nên cự tuyệt hết, kết quả này khiến cho đám người Chu Thắng Nam đổ hết mồ hôi lạnh, càng thêm hiểu hơn về quan hệ của Hán vương phủ và Thần Ma học viện.

Thời gian đàm phán là vào ba ngày sau đó, địa điểm không phải ở Hán vương phủ, mà là Lăng Tiêu lâu mới mở lại. Khi Võ Hoàng đại chiến ở Hắc Thủy vương thành, thế lực của Lăng Tiêu lâu đều ra lui ra khỏi Hắc Thủy vương thành, hơn nữa sau tai họa Đồng giáp thi, Lăng Tiêu lâu càng không có ai để ý tới. Hán vương phủ khi tiếp nhận, Chu Thắng Nam đã cho các cửa hàng khôi phục lại bình thường. Không có Lăng Tiêu tông thì Lăng Tiêu lâu có thể đổi nghề rồi, nơi đây chỉ có thể coi là một tửu lâu. Coi như là địa phương cao cấp nhất bên trong tân Hắc Thủy vương thành.

- Điện hạ, vệ đội của Vũ vương đã tới tây môn, người Tần vương thì đi nam môn, người Thừa Càn thái tử đi đông môn. Ta đã hỏi ba người Ngô Kinh rồi, vệ đội bọn họ mang tới đủ có thể tạo ra chiến lực Hoàng cấp đó.

Chu Thắng Nam trầm giọng nói.

- Địch Thanh cũng nói thế sao? Xem ra thực lực của Thừa Càn thái tử còn thâm hậu hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều.

Lý Lân cũng cảm thấy kinh ngạc, ba thân vệ đội cũng không có khiến hắn coi trọng, nhưng sau khi Chu Thắng Nam thăm dò một phen, biết được bọn họ có chiến lực Hoàng cấp thì Lý Lân biết phải dùng thế nào rồi. Đàm phán mà, không phải là kẻ nào nhiều binh mã thì kẻ đó chiếm tiện nghi sao. Lý Lân kiếp trước không phải chuyên gia đàm phán chi hết, nhưng cũng đã thấy được tình huống Thiết Thủ dong binh đàm phán với thế lực lính đánh thuê khác, tình huống đó còn nguy hiểm hơn là bây giờ.

- Đúng thế, theo ta được biết thì ba chi thân vệ đội này không phải toàn bộ thực lực của tam vương đâu, nội tình Đại Đường so với tưởng tượng của chúng ta còn thâm hậu hơn nhiều.

Chu Thắng Nam nói.

- Kệ đi, tích lũy năm trăm năm có được thực lực như đó là chuyện không đáng ngạc nhiên. Chỉ cần cho chúng ta thời gian, thì Hán vương phủ chúng ta có thể phát triển mạnh hơn họ.

Lý Lân lắc đầu, tuy hắn không biết mật địa Đại Đường ở đâu, tình huống bên trong ra sao, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng gì tới suy đoán của hắn hết. Cái gọi là mật địa, có khi nào là một tiểu thế giới với thiên địa nguyên khí vô cùng nồng đậm chăng, hơn nữa còn có đại lượng tài nguyên tu luyện nữa. Nếu không thì Đại Đường cũng không thể trầm mặc mà tích lũy tới năm trăm năm được. Lý Lân tin rằng chờ tới khi Đại Đường tiến vào hàng ngũ cao cấp hoàng triều, nội tình của nó còn bộc phát thêm nữa. Lý Lân sở dĩ chiếm đóng ở Hán vương phủ, cũng không phải là không có tâm tư. Dù sao so tu luyện với đám lão quái vật mấy trăm năm, Lý Lân căn bản chỉ như một tờ giấy trắng, không thể chống lại.

Chu Thắng Nam gật gật đầu, sự lo lắng trong lòng cũng không có giảm bớt, Hán vương phủ có thể tranh thủ được thời gian để phát triển sao? Tình hình hiện tại đã đủ thấy, các thế lực nhìn vào Hắc Thủy vương thành cũng không ít rồi.

Lăng Tiêu lâu lúc này so với Lăng Tiêu lâu xa hoa trước kia đã khác một trời một vực, là tửu lâu thì cũng không cần dám song phấn, vì lần đàm phán này, Hán vương phủ cũng cho người sửa sang lại, toàn bộ Lăng Tiêu lâu bớt đi chút phù hoa, lại thêm vài phần cứng rắn.

Lý Lân đến sớm cho kịp, vì lần đàm phán này hắn phải là người có biểu hiện tích cực nhất, huống chi lợi thế trong khiến cho hắn tràn đầy tự tin.

Người thứ nhất tới là Phó viện trưởng Thần Ma học viện Doãn Thiên Tà.

- Lý Lân tiểu tử ngươi lúc trước không phải nói không cần lực lượng của Thần Ma học viện chúng ta giúp đỡ sao, bản tọa lúc đó còn coi trọng ngươi đấy, sao giờ đã cần tới Thần Ma học viện chúng ta rồi?

Doãn Thiên Tà lên tiếng, thần sắc không dễ nhìn chút nào.

- Phó viện trưởng, đó không phải là do ngài kích thích sao, nghe nói Thần Ma học viện có nhiều thiên kiêu cao thủ, ta đã sớm không chờ được.

Lý Lân cười, tới dẫn Doãn Thiên Tà vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.