Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 9: 1 thiên tài nhi đồng tiểu thụ




Chân Diệu nhìn chằm chằm chén rượu cưu kia xuất thần.

Thần Khánh Đế khẽ mỉm cười: “Xem ra, Giai Minh không muốn chết nhỉ.”

Chân Diệu lườm Thần Khánh Đế một cái, thầm nghĩ, sao không có một tia sét, đánh chết tên biến thái này đây!

Đương nhiên nàng không muốn chết, nàng trẻ tuổi có tiền, cơ thể khỏe mạnh, con trai một đứa thông minh một đứa đáng yêu, phu quân không nuôi tiểu lão bà, mắt thấy còn có cuộc sống tốt đẹp mấy thập niên sẽ qua, dù nghĩ không thoáng thế nào, cũng chưa từng nghĩ tới tự tìm cái chết!

Nhưng là, ai bảo nàng sống ở niên đại hoàng quyền lớn như trời này chứ, thế tử có khả năng hơn nữa, chung quy là thần tử, còn thật có thể tạo phản hay sao?

Thậm chí nàng không dám nhắc tới La Thiên Trình nửa câu, sợ Thần Khánh Đế có giằm trong tim, sau này muốn ra tay trừng trị cả đại gia đình phủ Quốc Công.

“Thật ra, trẫm cũng không đành lòng để ngươi chết, chẳng qua là bí mật này quá trọng đại, sao trẫm mới có thể tin được ngươi đây?”

Trong lòng Chân Diệu khẽ động, bắt buộc mình dời ánh mắt từ trên chén rượu cưu kia đi, giọng nói có chút khàn khàn mà nói: “Hoàng thượng, Thái phi là phủ Kiến An bá ra, ngài nên biết, phàm là tiết lộ ra một tí một ti, cô nương phủ Kiến An bá cũng không cần làm người nữa, sao ta có thể nói lung tung đây?”

Thần Khánh Đế lắc đầu: “Không, cái này còn chưa đủ.”

Hắn chợt phát hiện, rất thích nhìn bộ dạng vừa giãy dụa vừa tức giận của người trước mắt.

“Trừ phi ——”

Ánh mắt Chân Diệu hơi phát sáng, đôi mắt đen bóng mang theo ánh sáng rực rỡ say lòng người, dục vọng cầu sinh đó, giống như là con gà con rơi vào trong nước, biết rõ hi vọng mong manh, vẫn ngoan cường vỗ đôi cánh nhỏ.

Thần Khánh Đế thấy vậy cười một tiếng, chậm rãi nói: “Trừ phi ngươi giống như trẫm, nhảy vào trong vũng bùn này, trẫm sẽ để cho ngươi sống tiếp, như thế nào?”

“Hoàng thượng có ý gì?” Ánh sáng trong mắt Chân Diệu dần dần rụt lại, lòng sinh dự cảm không ổn.

Quả nhiên, lại nghe Thần Khánh Đế nói: “Đi theo trẫm.”

Đi theo trẫm là cái quỷ gì? Nhất thời Chân Diệu không nghe hiểu. Thầm nghĩ, nhà nàng không có tạo phản mà, thế tử không phải vẫn luôn lăn lộn cùng biến thái này sao?

“Trẫm muốn ngươi, làm nữ nhân của trẫm một lần.” Thần Khánh Đế nói không rõ mình là tâm thái gì, nhưng lời này một khi nói ra miệng, bỗng nhiên cũng có chút ý động rồi.

Thái phi là nữ nhân hắn muốn cả đời, nhớ nhung cả đời. Nhưng quyết tuyệt chặt đứt niệm tưởng của hắn.

Như vậy, còn Giai Minh, lúc ôm nàng, có thể tìm được bóng dáng của Thái phi hay không?

Sắc mặt Chân Diệu liền trở nên cực kỳ đặc sắc. Giận đến có chút lắp bắp: “Ngươi, ngươi còn có thể vô sỉ hơn nữa không?”

Thần Khánh Đế trầm mặt: “Giai Minh, ngươi đừng quên, trẫm là Hoàng thượng! Ngươi cho rằng, ngươi nói chuyện với trẫm như vậy dựa vào cái gì?”

“Dựa vào cái gì?” Trong lòng Chân Diệu biết chuyện này cũng không thể cố gắng nữa rồi, người này nếu đã đánh chủ ý lên đầu nàng. Nàng sợ rằng chỉ có thể đi con đường kia của Thái phi thôi.

Nếu khó thoát khỏi cái chết, nàng còn sợ cái gì!

Chân Diệu nhướng mày, khinh miệt mà xì một tiếng: “Dựa vào cái gì, chỉ bằng ngươi vô sỉ. Đầu tiên là bức tử Thái phi một tay dưỡng dục ngươi lớn lên, lại ý đồ nhúng chàm vợ thần tử!”

Thấy Thần Khánh Đế há mồm muốn nói, Chân Diệu cười lạnh ngắt lời: “Có phải ngươi lại muốn nói mình là Hoàng thượng hay không? Lục hoàng huynh! Ta thật bi ai cho ngươi, loại người như ngươi, làm sao hiểu được cái gì là yêu thích thật sự cơ chứ? Phải, ngươi là chủ nhân của thiên hạ này, không người nào chọc được, ép người khác không còn cách nào sống, còn không thể chết sao?”

Nàng cầm luôn chén rượu lên, nhìn Thần Khánh Đế một cái thật sâu, đưa chén rượu tới gần bên môi.

Nhìn động tác của nàng, còn có trận mắng sấp mặt kia, Thần Khánh Đế vừa tức vừa giận, còn có đau đớn nói không ra lời, cắn răng cười lạnh: “Giai Minh, ngươi có nghĩ tới, sau khi ngươi chết như thế nào hay không?”

Tay Chân Diệu run lên.

Thần Khánh Đế dịu dàng cười, duỗi tay cầm chén rượu từ trong tay nàng qua, tiện tay để lên bàn bên cạnh, niết cằm nàng, tiếng nói mang theo thương tiếc mà nói: “Hai cháu ngoại trai bé bỏng của trẫm, mới mấy tuổi nhỉ, Cẩn Minh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nếu ngươi chết rồi, trẫm ban công chúa Phương Nhu cho hắn như thế nào?”

Thấy Chân Diệu thay đổi sắc mặt, ha hả cười một tiếng: “Phương Nhu chân có tàn tật, tuy là công chúa, cũng ấm ức Cẩn Minh rồi, có điều không cần gấp gáp, thiên hạ này nữ tử xinh đẹp dịu dàng rất nhiều, trẫm chọn mấy người cùng ban cho hắn làm thị thiếp là được. Chờ qua mấy năm nữa, Giai Minh, ngươi đoán, hắn còn có thể nhớ được bộ dạng ngươi trông thế nào sao?”

“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”

Muốn độc chết nàng là hắn, nói những lời này muốn để cho nàng chết không cam tâm cũng là hắn, quả nhiên Hoàng thượng là loài không đáng thuyết phục nhất trên thế giới này sao?

Thần Khánh Đế khẽ cười một tiếng: “Trẫm không có tính toán thế nào, chỉ là muốn ngươi nghĩ rõ ràng rồi hẵng lựa chọn, dù sao, rượu cưu vừa uống, cho dù là thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi rồi.”

Chân Diệu cười như mếu: “Lựa chọn, ta có lựa chọn gì?”

Thần Khánh Đế có chút ấm ức: “Đi theo trẫm, không phải là lựa chọn sao? Yên tâm, trẫm cũng không có ý định cướp ngươi từ bên người Cẩn Minh, cũng chỉ là..... Ha hả, trẫm đã hãm sâu vào vũng bùn rồi, còn không thể kéo một người làm bạn sao? Cõi đời này, có thể làm bạn với trẫm, chỉ còn lại ngươi.”

“Xin lỗi, vậy ta vẫn nên đi chết thì hơn.” Chân Diệu lui về phía sau một bước, bưng chén rượu cưu kia lên, mùi vị xông vào mũi làm cho nàng nhíu mày.

Thần Khánh Đế thờ ơ nhìn, trên mặt không buồn không vui.

Một người hai người, đều là tình nguyện chết, cũng không muốn ở bên hắn sao? Giai Minh về điểm này, thì ra là giống với Thái phi.

Chân Diệu lại dời chén rượu ra một chút, nhìn về phía Thần Khánh Đế.

Thần Khánh Đế vểnh khóe miệng lên, lộ ra nụ cười đùa cợt.

Xem ra hắn nghĩ lầm rồi, thật đến thời khắc then chốt này, con người luôn tiếc mạng.

“Hoàng thượng, thần phụ còn có một thỉnh cầu.”

“Ngươi nói.”

“Rượu độc này quá khó ngửi, có thể thêm một thìa mật ong không?”

Thần Khánh Đế......

Một lúc lâu, hắn mới tìm về âm thanh: “Được!”

“Dương công công, bưng mật ong tới!”

Dương công công bưng một ly nhỏ màu xanh nhạt đựng mật ong đến.

“Đưa cho huyện chủ Giai Minh!” Thần Khánh Đế lạnh mặt nói.

Dương công công sợ run cả người, cẩn thận từng li từng tí bưng qua.

Trong ly nhỏ đặt một cái thìa sứ nhỏ, Chân Diệu múc một thìa mật thả vào trong rượu cưu, suy nghĩ một chút, lại thả một thìa.

Mắt Thần Khánh Đế cũng trợn tròn rồi.

Dương công công lại càng mãnh liệt mắt trợn trắng ở trong lòng, thầm nghĩ, cô nãi nãi này, Hoàng thượng ban cho ngài cái chết đấy, ngài lại còn muốn thêm mật ong vào trong rượu độc, còn thêm hai thìa!

Không đúng, thêm mấy thìa không phải là trọng điểm, trọng điểm là đây là rượu cưu đó, ngài cho dù đổ cả một ly mật vào, uống vẫn sẽ chết người mà!

Dương công công vẫn luôn cảm thấy, lão lăn lộn ở Hoàng cung và Vương phủ nhiều năm như vậy, lão là rất hiểu ý nghĩ của đám quý nhân này rồi, nhưng bây giờ, lão lại nghi hoặc thật sâu.

Chân Diệu quấy đều mật xong, để chén rượu lên khay, rút chiếc khăn tay trắng như tuyết ra lau mặt, lại bó mái tóc đen bị nước mắt làm cho ướt nhẹp lại, trực tiếp búi lên, sau đó bưng rượu độc lên, lạnh lùng nhìn Thần Khánh Đế một cái, ngửa cổ nín thở, bất chấp tất cả nâng chén uống vào.

“Ngươi ——” Thần Khánh Đế thay đổi sắc mặt, không nhịn được đi về phía trước một bước.

Chân Diệu chỉ cảm thấy trong bụng có lửa đang đốt, dùng một chút sức lực cuối cùng, ném thẳng cốc rượu vào mặt Thần Khánh Đế, trước khi hoàn toàn lâm vào bóng tối, chỉ có một ý nghĩ.

Cũng không biết, rốt cuộc nàng ném trúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.