Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 53: Có đi học hay không…… tùy duyên đi!




Edit: V.O

Quanh thân Bạch Vũ nháy mắt bộc phát ra một vòng lửa cực nóng, chi chít tên nhọn bị dập nát. Trong không gian nhỏ hẹp, Tiểu Bạch lộ ra, một móng vuốt chém nát hãm sắt lớn phía trước.

Thượng Quan Vân Trần nhíu mày, lại phóng linh khí ra, Bạch Vũ xông qua hãm sắt, một bước như giẫm lên một mảnh vụn băng, mặt đất bỗng nhiên ngưng tụ một mảng băng lớn, vô số gai băng sắc nhọn từ trên mặt đất đâm ra, đâm ra không có bất kỳ quy luật gì. 

Gai băng cứng rắn giống như sắt thép, hỏa thiêu cũng không thay đổi, chạm vào chắc chắn sẽ bị thương, bị đâm trúng thì chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Bạch Vũ lập tức dùng Vạn Lý Băng Xuyên đông cứng mặt băng bóng loáng dưới chân, gọi Cửu Huyền Băng Hồ ra.

Băng Hồ bắn ra Vạn Lý Băng Xuyên, mảng lớn đường phía trước bị Băng Hồ đánh lên một tầng băng sương thật dày, băng sương muốn phá băng mà ra đều bị cường bạo đông lại trong sông băng cứng rắn.

Vạn Lý Băng Xuyên mà Cửu Huyền Băng Hồ tu luyện chính là linh thuật quý giá mà Thần Sáng Thế để lại, là linh thuật đóng băng đứng đầu! Coi như gai băng đầy đất rất lợi hại, nhưng vẫn kém xa Vạn Lý Băng Xuyên, dễ dàng đã bị đè xuống.

Bước chân Bạch Vũ không ngừng lướt qua mặt băng, vọt vào mê cung.

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần có chút khó coi, trào phúng hừ lạnh một tiếng.

Thật đúng là đủ thông thạo, vì tiến vào giúp Dạ Quân Mạc lấy trái tim mà luyện tập không ít? Ngoài miệng Dạ Quân Mạc nói yêu ngươi bao nhiêu, còn không phải vẫn để cho ngươi tiến vào mạo hiểm? Từng chết vì ngươi một lần, chỉ sợ hắn ta đã sớm hối hận, so ra chuyện gì cũng không quan trọng bằng chính mình.

Vào mê cung, mặc kệ Thượng Quan Vân Trần có giày vò như thế nào đi nữa, Bạch Vũ vẫn rất nhanh tìm được cái hồ lớn Thủy Qua vẫn ở. Lúc đó, sau khi Thủy Qua và Thụ Tinh theo nàng rời khỏi mê cung lại không trở về, cũng không biết đi nơi nào rồi.

Bạch Vũ lưu loát nhảy vào trong hồ nước, diendanlequydon – V.O, dùng linh khí bao bọc toàn thân, không ngừng lặn sâu xuống.

Mò mẫn đến cơ quan chỗ đáy hồ, tắt hết mê cung chuyển động.

Thượng Quan Vân Trần nhìn Bạch Vũ thuận buồm xuôi gió từ tầng thứ nhất xông đến tầng thứ sáu, để cho nàng tiếp tục xông đến nữa, chỉ sợ rất nhanh sẽ tìm được trung tâm.

Hắn ta không tính để cho Bạch Vũ tiếp tục tiêu dao như vậy nữa, toàn bộ đều đã đến lúc nên kết thúc!

Bạch Vũ đi ra mê cung, đổi hướng, đi vào trong một không gian tối đen, vùng không gian này trông âm trầm đáng sợ, địa hình phức tạp, thường sẽ hiện ra một chút gì đó kỳ lạ, nhưng so với không gian ở phương hướng khác, ví như không gian lãng phí, lại là cửa không gian đơn giản nhất rồi.

Chỉ cần nơi này, là có thể tìm đến được trung tâm.

Tim Bạch Vũ thất thường, không tự chủ được đập nhanh hơn một chút. Nàng không có đốt lửa chiếu sáng,cứ mò mẫn trong bóng đêm như vậy, bởi vì vừa có ánh sáng, tất cả vật ly kỳ cổ quái trong không gian đều sẽ tụ về phía ánh sáng, có thể không chiếu sáng thì tốt nhất không nên chiếu sáng.

Về phần đi đường như thế nào trong bóng đêm, Bạch Vũ đã sớm chuẩn bị một cái linh khí có hình dạng kính mắt, đeo vào có thể nhìn thấy vật trong bóng đêm, không thể không nói Luyện Khí Sư của Ám Dạ Đế Quốc cũng rất lợi hại. Loại linh khí không có tác dụng gì vẫn tạo ra.

Bạch Vũ đeo kính mắt, ôm Trảm Nguyệt, thoải mái đi trên đường.

Trảm Nguyệt là Triệu Hoán Thú duy nhất trong năm con Triệu Hoán Thú có thể nhìn thấy trong bóng đêm, nó vừa trị liệu vết thương cho Bạch Vũ, vừa cảnh giác quan sát đến động tĩnh bốn phía, còn dựng thẳng lỗ tai, lắng nghe tình huống ở nơi xa.

Sau khi đi được một lúc, bỗng nhiên ánh sáng chói mắt xuất hiện ở trước mắt Bạch Vũ.

Bạch Vũ gần như là muốn nhắm mắt lại theo bản năng, sau khi nán lại lâu trong bóng đêm, nàng cực kỳ không thích ứng ánh sáng thình lình hiện ra như vậy, nhưng nàng biết nàng không thể nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.