Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 51: Cũng không phải ai đều có thể nuôi




Edit: V.O

"Thánh Quân, người ở đâu?"

Dạ Quân Mạc đang chuẩn bị mặc quần áo, liền nghe thấy một giọng yểu điệu, ân cần hỏi thăm từ bên ngoài truyền đến, không đợi hắn nói chuyện, chủ nhân giọng nói kia liền trực tiếp xông vào.

"Thánh Quân, người thức dậy..." Sắc mặt Nam Môn Tĩnh đỏ bừng nhìn Dạ Quân Mạc còn chưa mặc quần áo tử tế, nhìn bộ ngực trắng nõn mà săn chắc lộ ra dưới quần áo rộng mở của hắn, đường cong tao nhã vòng quanh dáng người hoàn mỹ, trái tim điên cuồng đập bình bịch, một lúc lâu cũng không thể mở mắt.

"Ngươi tới làm cái gì?" Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh lùng xuống.

"Ta tới hầu hạ Thánh Quân. Dạ Vương nói người bôn ba bận rộn vì chuyện Tháp Thiên Ky, hôm nay Tháp Thiên Ky mở ra, Thánh Quân cũng có thể nghỉ ngơi một chút, Dạ Vương lo lắng người hầu hạ bên cạnh Thánh Quân không đến, đặc biệt sai ta tới nhìn xem." Nam Môn Tĩnh thẹn thùng cầm y phục của Dạ Quân Mạc treo ở trên giá, đi tới gần: "Ta tới giúp Thánh Quân mặc quần áo."

"Cút ra!" Hơi thở sắc bén, lạnh giá của Dạ Quân Mạc càn quét ra, ngọn lửa màu u lam nháy mắt biến y phục trên tay Nam Môn Tĩnh thành tro tàn, bản thân nàng ta cũng bị đánh bay ra ngoài như diều đứt dây.

Ám Lân và Ám Ưng vừa vặn đến tìm Dạ Quân Mạc liền thấy Nam Môn Tĩnh bị nện xuyên nát vách tường, nửa chết nửa sống rơi trong sân, ngã ngay trước mắt bọn họ.

Khóe miệng Ám Ưng rụt rụt: "Hình như nàng ta bị thương không nhẹ, có cần tìm Y Sư đến xem không?"

"Không chết được, Dạ Vương sẽ bận tâm." Thái độ Ám Lân mỉm cười, giả bộ chuyện gì cũng không phát hiện đi vào trong phòng.

Hơi thở lạnh giá trong phòng còn chưa tán đi khiến lòng người căng thẳng, diendanlequydon – V.O, Dạ Quân Mạc lạnh lùng phân phó: "Đánh toàn bộ đệ tử trông coi bên ngoài 100 gậy, vứt về tu luyện."

"Tuân mệnh." Ám Lân một miệng đáp. Toàn bộ thị vệ trông coi và ám vệ phụ trách hôm nay đều tránh không được trách phạt, cho dù là nguyên nhân gì, dễ dàng để cho Nam Môn Tĩnh xông vào chính là lỗi của bọn họ.

"Bạch Vũ đâu?" Dạ Quân Mạc mặc quần áo tử tế, nhàn nhạt mở miệng.

"Buổi sáng còn có người thấy nàng ăn cơm ở trong sảnh đường, mấy người Tử Như, Trưởng lão Phục Mãn vừa mới rời giường, chúng ta nhìn chằm chằm vào hành tung của bọn họ. Bọn họ vẫn còn ở, nhất định Bạch Vũ còn chưa đi." Ám Ưng cung kính trả lời.

Bọn họ đã sớm biết Dạ Quân Mạc không hề tính để cho Bạch Vũ đi Tháp Thiên Ky, mà là chuẩn bị phá kết giới, tự mình đi vào. Cho nên sớm đã sắp xếp, nhìn chằm chằm đám người Tử Như, Tư Minh chính vì đề phòng Bạch Vũ lén lút dẫn người chạy.

"Ừ." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt ừ một tiếng, đi đại sảnh tìm Bạch Vũ cùng nhau ăn cơm.

Nhưng đến nơi đó, lại không thấy Bạch Vũ.

Trong lòng hắn dâng lên linh cảm không tốt, lập tức mệnh lệnh Ám Ưng tìm khắp cả sơn môn một lần, nhưng không tìm được Bạch Vũ.

"Đã đến lúc Tháp Thiên Ky mở ra, sao Bạch Vũ còn chưa dẫn bọn Tử Như đi?" Ám Ưng khó hiểu nói thầm.

"Bọn Tử Như có phản ứng gì?" Ám Lân hỏi.

"Chờ đợi không kiên nhẫn, cực kỳ lo lắng."

"Chỉ sợ bọn họ cũng không biết Bạch Vũ làm như vậy." Ám Lân dở khóc dở cười lắc đầu, quay đầu qua nhìn lên Dạ Quân Mạc, sắc mặt âm u muốn nổi bão rồi.

"Đi Tháp Thiên Ky." Dạ Quân Mạc nghiêm mặt lạnh lùng ngồi lên Ngũ Hành Chu Tước, cũng không quan tâm Ám Lân và Ám Ưng, biến mất tại chân trời trong nháy mắt.

Khi bọn họ đuổi tới Tháp Thiên Ky, Tháp Thiên Ky đã hoàn tất mở ra, đã đóng lại.

Bạch Vũ lại một mình đi vào Tháp Thiên Ky như vậy, ngay từ ban đầu nàng đã không tính dẫn theo bốn người Tử Như. Tuy đã hiểu biết cơ quan bên trong Tháp Thiên Ky, nhưng vẫn rất nguy hiểm như cũ, đi vào cũng không có chỗ gì tốt, không cần phải kéo theo bọn Tử Như xuống nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.